Trích dẫn: “Tuổi xuân của chị đều ở hết chỗ anh ấy.”
Chị dừng lại hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Tam Mộc giống như thanh xuân của chị, chị không muốn từ bỏ nhưng không biết làm sao để đối mặt.”
Tết của hai năm sau đó rơi vào trung tuần tháng hai. Tôn Du Thánh gửi tin nhắn báo chị biết Tam Mộc có việc về Thượng Hải một tuần, hỏi chị muốn gặp mặt hay không.
Chị trăn trở mấy ngày liền, cuối cùng vẫn không trả lời tin nhắn cho cậu ấy. Không ngờ sau đó chị lại gặp cậu ấy ở khoa cấp cứu của bệnh viện chị làm việc.
Ngày đó, chị chuẩn bị tan sở thì cậu ấy đột nhiên gọi điện, đại khái là một người bạn của cậu ấy sốt cao, cấp cứu ở bệnh viện chị làm, muốn tìm người quen nhờ săn sóc trông nom.
Chị không hề nghi ngờ, lập tức nhận lời. Chị lại mặc áo blouse trắng vào chạy tới khoa cấp cứu, cắm đầu cắm cổ hỏi: “Bạn cậu đâu?”
Cậu ấy im lặng dẫn chị đến góc phòng truyền nước biển, chỉ vào một bệnh nhân: “Mình nghĩ chỉ có cậu mới trị khỏi bệnh cho thầy ấy.”
Em đoán đúng. Người đó chính là Tam Mộc.
Nghe nói khi anh ấy đến buổi tụ họp thì tự chuốc mình đến say khướt, nôn đến ngất đi, sau đó lại sốt cao. Tính đến lúc chị gặp anh ấy, anh ấy đã sốt cao như vậy suốt bốn ngày liền.
Chị hoảng hốt: “Anh ấy như vậy bao lâu rồi?”
”Thầy ấy không chịu đi bệnh viện, có chết cũng không chịu đi.” Tôn Du Thánh ngao ngán nói, “Cho đến hôm nay, mình nói với thầy ấy, em dẫn em thầy đi gặp Tang Diểu.”
”Khi thầy ấy sốt mê man, thầy liên tục gọi 'Diểu Diểu', cũng luôn nói xin lỗi 'Viêm Viêm'... Tang Tiểu Yêu, mình không biết khúc mắc của hai người có cởi được hay không, nhưng quay lại cũng được, chia tay cũng xong, cho thầy Lư một kết thúc, cũng là cho bản thân cậu một kết quả.”
Cậu ấy nghiêm túc khuyên chị xong thì bỏ đi, để lại một mình chị đứng ngơ ngác giữa phòng vô nước biển.
Áo blouse trắng nổi bật khiến mọi người đi ngang qua đều phải nghiêng người nhìn chị bằng ánh mắt khó hiểu. Có một người nhà bệnh nhân tốt bụng đưa khăn giấy cho chị: “Bác sĩ, mau lau đi.”
Hóa ra từ lúc nhìn thấy anh ấy đến giờ, chị luôn khóc.
Chị cám ơn người đó, cởi áo blouse trắng, ngồi xuống cạnh anh ấy.
“Tam Mộc?” Chị gọi anh ấy.
Anh ấy “ừm” một tiếng, rồi nghiêng người vòng một tay ôm lưng chị, một tay khác vỗ nhẹ gáy chị theo thói quen.
”Diểu Diểu, em đến rồi?”
”Ừm.”
”Anh bệnh, em hát cho anh nghe nhé.”
”Hát không chữa được bệnh.” Chị ôm siết cơ thể nóng hổi của anh ấy.
”Em hát có thể trị bệnh.” Vừa nói hết câu, anh ấy lại ho khù khụ.
”Anh đừng nói nữa. Em hát.”
Anh rất hay mắc cỡ
Vì vậy luôn chọn ngõ nhỏ ít người qua lại
Dù ở mùa đông em không thích
Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ rất hạnh phúc, nở nụ cười ngô nghê
Chỉ em mới thấy được con người thật của anh
Anh không biết giả vờ dịu dàng
Nhưng anh là người làm em tin tưởng hơn bất cứ ai khác trên đời
Những ngày như vậy cứ trôi qua
Nếu có thể kéo dài đến vĩnh hằng thì tốt xiết bao
Em nghĩ như vậy, cũng tin chắc như vậy
Thế nhưng thời gian lại biến chúng ta thành người lớn
Thay đổi tất cả thành hồi ức
Tạm biệt ánh chiều tà
Tạm biệt con phố mỹ lệ
Tạm biệt những ngày yêu nhau
Chúng ta bước đến tương lai mà chúng ta lựa chọn
Bước đến khát vọng của mỗi chúng ta
Mãi cho đến một ngày
Chúng ta có thể trò chuyện vô tư lại cùng nhau
Tan tan hợp hợp, đến cuối cùng vẫn gãy gánh giữa đường, chia li đôi lứa
Anh ấy nắm chặt tay chị, nở nụ cười khẽ khàng: “Em quên rồi à? Chúng ta cùng nhau học tiếng Nhật, hơn nữa anh còn học giỏi hơn em.”
Chị vùi mặt vào hõm vai của anh ấy, gật đầu.
“Cám ơn anh.” Rốt cục chị cũng lên tiếng, “Bước ngoặt.”
”Việc may mắn nhất đến với em trong suốt hai mươi năm qua chính là gặp được anh. Điều này khiến em tin tưởng thượng đế tạo ra ổ khóa, đồng thời cũng rèn nên chìa khóa tương ứng, chìa khóa có thể mở ra mọi thứ.”
”Anh thường nói chúng ta giống nhau như hai anh em. Không thể ngờ trên đời lại tìm được hai người có tính cách y hệt, vì vậy chúng ta rất ăn ý với nhau. Chúng ta nói những thứ người khác nghe không thể hiểu, sau đó lại nhìn nhau nở nụ cười. Nhưng chúng ta lại quên giống hệt có thể tương tàn đôi bên, như là em không thể tha thứ cho bản thân và anh cũng vậy. Tàu thuyền lạc lối trong dòng chảy có lẽ chỉ còn cách từ bỏ. Nếu tàn nhẫn có thể đổi lấy tương lai, em tình nguyện lấy lại chìa khóa của bản thân, được không?”
Anh ấy lặng thinh rất lâu.
Lâu đến mức vai áo của anh ấy ướt đẫm nước mắt, mà đằng sau áo chị cũng vậy.
Chị giơ tay xoa lưng anh ấy.
”Duyệt Sâm, chúng ta cùng cởi bỏ khúc mắc.” Chị nói.
“Diểu diểu linh phượng, miên miên trường quy. Du du ngã tư, vĩnh dữ nguyện vi. Vạn kiếp vô kỳ, hà thì lai phi.”
Diểu diểu linh phượng, miên miên trường quy: Em ở nơi xa xôi không với tới, mãi không quay trở về.
Du du ngã tư, vĩnh dữ nguyện vi: Nhớ nhung khôn nguôi nhưng số mệnh vĩnh viễn trái ngược tâm nguyện của tôi.
Vạn kiếp vô kỳ, hà thì lai phi: Muôn vàn kiếp nạn vô hạn, khi nào em mới bay trở về?
Đây là câu nói cuối cùng anh ấy để lại cho chị.
Truyền nước biển xong, anh ấy mặc áo khoác vào, đi ra bàn y tá rồi không quay trở lại.
Cho đến khi đằng sau áo của chị khô lại như bình thường, cho đến khi tay áo của chị ướt sũng nước mắt, cho đến khi mặt trời nhô lên cao.
Anh ấy cũng không quay lại.
”Yêu nhau năm năm, anh ấy và chị chính thức chia tay.”
Tôi nhìn chị qua đống khăn giấy đã lau trên bàn, hỏi chị: “Chị Tang Tang, chị có hận anh ta không?”
”Lưỡng tình tương duyệt mới có tình yêu. Tất cả tốt, tất cả không tốt đều do chị cam tâm tình nguyện.” Chị nói.
”Phải mất bao lâu chị mới có thể để hình bóng anh ấy ra đi?” Đổi lại là tôi, tôi sợ sẽ tốn cả đời.
Chị tự hỏi giây lát rồi nói: “Phụ thuộc vào thời gian chìa khóa của em xuất hiện.”
Khi Ngô Quán Tri xuất hiện trong sinh mệnh của chị, cũng là lúc ba mẹ chị lo lắng vô cùng cho chị.
”Gia đình thằng bé đó là chỗ quen biết lâu năm của ba mẹ. Cấp ba và đại học, nó đều học cùng trường với con. Sau này nó đi Princeton học vật lý, chẳng khác biệt mấy với toán học.” Mẹ chị giới thiệu về chồng chị.
Chị hiểu ngụ ý của mẹ: Ngô Quán Tri cũng xuất sắc như Tam Mộc.
”Vật lý và toán học khác nhau rất nhiều.” Chị chỉ ra.
Mẹ chị chậc lưỡi, bổ sung: “Tính tình cũng rất quái dị.”
Chị nửa cười nửa mếu nhưng tiếp thu ý tốt của người lớn.
Lần đầu tiên gặp mặt, chồng chị chọn đi xem phim. Nhưng trùng hợp thay đó lại là phim “A beautiful mind”, không có phụ đề, tất cả đều bằng tiếng anh.
Thấy chị im thin thít, chồng chị bèn bắt chuyện.
”Bộ phim này rất hay.” Chồng chị nói, “Nhưng ở ngoài đời Nash không phải như thế này, vợ con anh ta cũng vậy.”
Chị im lặng nhìn chồng chị một lúc, sau đó mới nói: “Em biết nhưng anh có thể cho phép em mơ mộng hai tiếng không? Một lần cuối cùng, rồi mãi mãi trở về hiện thực.”
Chồng chị hơi giật mình, đáp: “Được.”
Tuy rằng mới đầu có chút không hài hòa nhưng chị và chồng chị quen nhau cũng coi như vui vẻ.
Lễ giáng sinh năm đó, chị trở thành bạn gái của Ngô Quán Tri. Lễ giáng sinh một năm sau đó, chị nhận lời cầu hôn của Ngô Quán Tri.
Lúc đó chồng chị quỳ một gối dưới đất, vây xung quanh là vô số ngọn nến, nét mặt chồng chị vô cùng chân thành. Chồng chị nói: “Anh hiểu quá khứ của em nhưng anh chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của em.”
Khi chị và chồng chị hẹn hò được chừng nửa năm, chị vô tình phát hiện chồng chị liên lạc thư từ với Tôn Du Thánh, đồng thời chồng chị cũng tìm kiếm dấu vết về Tam Mộc. Tất nhiên chị không nói đến, cả anh ấy cũng vậy.
Tiêu chuẩn chọn chồng của chị chỉ có hai điều, thông minh và bao dung. Trước đây, chị cho rằng thông minh chỉ cần chỉ số IQ, bao dung chỉ cần tình yêu. Nhưng nhiều năm sau chị mới hiểu ra, thông minh không nói đến bằng cấp, bao dung bao hàm tất cả. Lãng quên là cách yêu thương chiều chuộng rõ ràng nhất. Giống như có những việc chị nhắc tới hay không nhắc tới, muốn nói hay không muốn nói, chồng chị biết hết nhưng anh ấy chọn lựa lãng quên.
Đêm chị nhận lời cầu hôn của chồng chị, chị kéo gạo nếp ra bãi cỏ của bệnh viện tâm sự.
Cậu ấy kinh hãi: “Bạn Tang Diểu của chúng ta lại bị đơn giản đối phó lần nữa ư?”
”Đúng vậy!” Chị nằm xuống, nói với bầu trời đen kịt, “Tam Mộc! Em sắp kết hôn với người khác! Em nói với anh ấy, em sẽ không dồn tất cả tình yêu của em cho anh ấy nhưng em sẽ cố gắng hết sức vì tương lai của em và anh ấy! Anh ấy đã đồng ý! Vì vậy...”
Vì vậy đó là lần cuối cùng chị khóc vì Tam Mộc.
Đêm khuya yên ắng trên mặt cỏ trống trải, chị khóc nức nở như một đứa trẻ.