Trích dẫn: “Về sau thì sao?” Tôi hỏi.
”Về sau?” Chị cười, “Ngô Quán Tri trở thành chồng của chị.”
”Chị và Tam Mộc không hề chạm mặt nhau ư?” Tôi hỏi tiếp.
”Tình cờ gặp ở sân bay một lần. Anh ấy trở về, còn chị đi xa, vừa khéo lại cùng một ngày.” Chị kể đơn giản nhưng chất chứa nhiều hàm ý, “Đến nay chị vẫn không hiểu vì sao anh ấy xuất hiện ở đó, có lẽ Tôn Du Thánh viết thư báo anh ấy biết. Khi ấy chị đang đợi Ngô Quán Tri, khóe mắt vô tình thấy anh ấy từ xa, chị liền đứng thừ như trời trồng. Hình như anh ấy hỏi chị một câu 'How are you' nhưng chị không biết làm sao trả lời, chị ngây người đến tận lúc Ngô Quán Tri quay lại.”
Để tôi kể mọi người nghe sau này.
Mùa hè một năm sau khi chị Tang Tang kết hôn, chị sinh một bé gái khỏe mạnh, đặt tên là Viêm Viêm.
Lúc đó Tam Mộc cũng đã lập gia đình. Vợ anh ta tên Dao, mọi người thường gọi là Dao Dao.
Kết cục này cũng coi như là một kiểu viên mãn.
Tiếng chuông bỗng vang lên trong phòng làm việc, kêu gọi cấp cứu.
Chị Tang Tang đứng dậy đi ra ngoài. Tôi lại run rủi thế nào đó gọi chị: “Em có thể cho rằng hai anh chị vẫn không quên được đối phương?”
Bước chân của chị sựng lại, chị đứng thừ ra một lúc rồi mới cho tôi đáp án: “It's a problem.”
*
Đám cưới của chúng tôi quyết định tổ chức vào năm sau. Chúng tôi đi bên nhau từ thời cấp ba, tan tan hợp hợp không biết bao nhiêu lần, đến được ngày hôm nay đúng là không hề dễ dàng.
Tuy chồng sắp cưới của tôi thua xa tôi về trình độ, bằng cấp nhưng nói như ba tôi như vậy là được rồi. Hơn nữa, anh lại là người bao dung tôi nhất trên đời... tôi nói quay lại là quay lại, tôi bảo chia tay là chia tay.
Tất nhiên chuyện chụp hình cưới cũng nghe theo tôi, để tôi tha hồ quyết định.
Trong lúc tôi trang điểm, điện thoại di động của tôi bỗng nhiên đổ chuông ting tang.
Anh nhìn tên người gửi tin nhắn thay tôi: “Chị Tang Tang.”
Tôi giật lấy điện thoại di động, tiện thể nói với anh: “Nếu không có chị Tang Tang, có lẽ chúng ta đã thật sự chia tay.”
Nhìn anh ngơ ngác không hiểu, tôi mỉm cười mở tin nhắn ra xem.
Chị Tang Tang nhắn cho tôi: “Hôm nay đi họp, chị gặp lại Tam Mộc.”
Tim tôi bỗng thắt lại: “Hai người nói gì với nhau?”
”How are you?”
”I'm fine, thank you. And you?”
”I'm fine, too.”
The End