Điểu Đông

Chương 45: Chương 45




Thọ yến Thuận đế trôi qua, ngày vẫn bình thường như trước, không nhanh không quá chậm.

Chuyện Cửu Chuyển La Diễm sau khi thẩm tra lại, nghe nói Phủ Tử Yến bị phạt rất nặng, cụ thể thế nào Thuận đế cũng không nói nhiều, Diểu Đông cũng không muốn đi hỏi.

Mấy ngày nay khẩu vị càng ngày càng kém, tinh thần lúc tốt lúc xấu, Thuận đế cả ngày lo lắng tiều tụy, thái y viện mỗi người đều cảm thấy bất an, lại trước sau vẫn không tra rõ nguyên do.

Chỉ có Diểu Đông tự biết, đại khái là thời gian nhanh đến.

Khi tinh thần kém đi liền luôn nằm mơ, tựa hồ là tất cả những chuyện đã phát sinh trước kia , lại tựa hồ là do bản thân suy nghĩ, dù sao đợi đến khi tỉnh lại, cảnh trong mộng phần lớn đều không nhớ rõ.

Nhưng mà cảm giác vui vẻ hay bi thương, lại vẫn luôn tồn đọng .

Diểu Đông đẩy vòng tay Thuận đệ ôm lấy mình ra , nhẹ nhàng đứng dậy xuống giường.

Hơi đẩy ra cửa sổ, không khí trong lành nhưng lạnh lẽo ập vào, bên ngoài một mảnh mờ mờ mịt mịt, trời còn chưa sáng.

Đã bao nhiêu lâu, không ở trong bóng đêm chờ đợi mặt trời mọc? Diểu Đông bỗng dưng nghĩ không ra.

Phong sơn cùng tửu quán, có lẽ từ lâu đã bụi bặm mờ mịt rồi, mà y cũng thật sự quá mệt mỏi, không có tinh lực đi xử lý chúng.

Ở bên cửa sổ không lâu, bỗng nhiên cảm thấy bên hông ấm áp, thân mình ghé vào bên cửa sổ bị kéo vào trong chiếc ôm ấm áp.

“Sao lại dậy sớm vậy?” Hơi thở Thuận đế phun bên tai, ấm áp mà ngứa ngáy, “Bình thường không phải đều ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao sao?”

Diểu Đông lắc đầu, nói: “Đã tỉnh rồi, không muốn lại ngủ.”

“Ừ. . .” Môi Thuận đế đặt trên thái dương Diểu Đông, vuốt ve nửa ngày, mới lười nhác nói, “Con heo nhỏ này cũng có một ngày lại dậy sớm như vậy, hôm nay có đi tảo triều hay không?”

Diểu Đông suy nghĩ một chút, nói: “Đi thôi, đều đã lâu rồi không đi.”

Thuận đế cười nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi cũng biết mình lâu rồi không đi nha. . .”

Hai người cùng ngồi một chỗ lẳng lặng trong chốc lát, Thuận đế liền đứng dậy rời đi.

Hắn còn phải về tẩm cung của mình, giả bộ vừa mới tỉnh, rửa mặt chải đầu chuẩn bị vào triều. Diểu Đông lại nằm úp sấp trên bệ cửa sổ, đẩy ra cửa sổ vừa mới được Thuận đế đóng kín.

Gió lạnh hỗn loạn dẫn hàn ý tràn vào, hơi thở ấm áp của người nọ đọng lại trong phòng, lập tức bị thổi đi vô tung vô ảnh.

Diểu Đông nhắm mắt lại, cúi đầu thở dài.

Trừ bỏ Phủ Tử Dục còn chưa trở về, triều đình vẫn như cũ.

Cửa sổ đại điện dường như được mở ra toàn bộ, ánh sáng chói lọi trên đầu, khiến người khác mở mắt không ra.

Diểu Đông bỗng nhiên muốn nhìn gương mặt Thuận đế một chút.

Nhưng lúc hắn ngẩng đầu thì khuôn mặt người nọ ở vị trí trên cao kia trước sau đều bị ánh sáng chói mắt bao quanh, ngay cả hình dáng cũng mơ hồ không rõ.

Diểu Đông cúi mắt, tâm thần hoảng hốt nhìn chằm chằm mũi giày của mình.

Triều đình đang thảo luận, đa phần vẫn là chiến sự biên cương.

Tựa hồ Kim Dương đã chiêu binh mãi mã, muốn thừa loạn xâm chiếm, nhóm triều thần vì cầu hòa hay nghênh chiến đang tranh luận khí thế nhất trời, Thuận đế chỉ lắng nghe, cũng không nói lời nào, đợi cho đến cuối cùng là nói một câu đơn giản ra quyết định.

Dường như là tính nghênh chiến đi. . .

Bên tai liền vang lên một trần ồn ào, những tiếng người nói lúc xa lúc gần, Diểu Đông nghe không được nghe mất.

Kế tiếp lại luận đến một chút quốc sự vụn vặt, vận tải đường thủy muối gạo linh tinh, sau đó liền nói đến việc tham quan tại Lương huyện bị niêm phong vài ngày trước.

Lương huyện cách Hoàng thành nói xa không xa, nói gần không gần, viên quan họ Vương kia chắc là ăn phải gan hùm, không chỉ có bốn phía cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, còn xây dựng một tòa kiến trúc ngang với cung điện của hoàng gia.

Theo như quan điều tra nói, Vương Chấn coi như là người cực biết hưởng thủ, nhà của hắn chọn xây ở ngoại thành Lương huyện, nghe nói là một vùng đất quý giá phong thủy vô cùng tốt.

Ngoài cửa là cây xanh hoa đỏ, cầu nhỏ nước chảy, bên trong cánh cửa là đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, núi giả đá lạ.

Xuân nấu trà, đông hầm rượu, bậc thềm ngọc thạch, rèm che gấm vóc, vô cùng phong nhã, vô cùng xa hoa.

Thuận đế thờ ơ nghe, thường thường nhìn về phía thiếu niên đứng ở góc triều đình, sau đó khuôn mặt tràn đầy sự sắc sảo có chút trở nên nhu hòa.

Dưới kia có người hỏi: “Hoàng thượng, gia đình Vương Chấn xử trí như thế nào?”

Thuận đế nhíu mày.

Tham quan ô lại bị niêm phong cũng không phải một lần hai lần, nên xử trí như thế nào tất nhiên đều rành mạch, loại chuyện này cố ý đưa ra lúc lâm triều để nói cũng không tính, còn hỏi như thế rõ ràng là có vấn đề. . .

Cũng không biết từ nơi nào học được, những người này càng càng làm việc quanh co lòng vòng.

Thuận đế nhấc người, hỏi: “Theo ý ngươi , nên xử trí như thế nào?”

Người nọ đáp: “Vi thần đã cho người vẽ bản đồ, trước tiên có thể cấp cho nhóm điện hạ trong cung sắp được mười tám tuổi, nếu cảm thấy hứng thú, cũng có thể xây dựng lại, sửa thành chỗ ở của hoàng tử điện hạ.”

Những người còn lại nghe xong bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, người nọ xoay người, trên mặt nở nụ cười hèn mọn, hướng chỗ Diểu Đông đang đứng nói: “Thái tử điện hạ nếu cảm thấy hứng thú, cũng có thể tới nhìn xem.”

Diểu Đông nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.

Thuận đế nâng lên tầm mắt đang nhìn xuống, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Trước lời nói của người nọ, Diểu Đông cũng không chú ý lắng nghe. Y chỉ nghi hoặc “ờ” một tiếng, triều thần giỏi quan sát sắc mặt lập tức nói lại một lần nữa.

Suy nghĩ cuồn cuộn rối loạn nên không để ý cái gì, lời nói người nọ nghe cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ là hiểu rõ ý tứ kia.

Y đã được mười bảy tuổi.

Trong hoàng cung có quy củ, trừ bỏ thái tử, các hoàng tử đủ mười tám tuổi sẽ chuyển ra ngoài cung, tự có trạch viện riêng.

Mà y đã được mười bảy tuổi, như vậy trước mùa đông năm nay phải tìm được chỗ tốt, xây dựng nơi ở của mình, sau sinh thần liền chuyển ra ngoài.

Diểu Đông gật đầu đáp: “Vậy làm phiền. . .” Chần chờ nhìn người nọ liếc mắt một cái, lại phát hiện trước mắt choáng váng, toàn bộ thế giới đều trở nên vặn vẹo.

Người nọ đang đợi câu trả lời của y , thân hình cũng từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, sau đó biến thành một đống không nhìn ra hình dáng đường nét, cuối cùng đường nét cũng biến mất, trước mắt toàn bộ biến thành một mảnh u u tối tối.

Y từ từ ổn định hô hấp, vô cùng mệt mỏi nói: “Vậy làm phiền vị đại nhân này. . .”

Sau đó người nọ tựa hồ còn nói gì đó, Diểu Đông cũng không nghe được.

Y cúi đầu đứng ở một góc đại điện, sắc mặt từng chút nhạt dần, móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay giấu trong tay áo.

Nhóm bách quan đối với đề tài này vô cùng hứng thú, nhưng không để ý tới Thuận đế đang ở vị trí trên cao kia mỉa mai hừ một tiếng.

Tâm tư bọn họ rõ ràng như thế, cũng không ngại quá nóng nảy đi.

Thuận đế thay đổi tư thế, ngón tay đặt trên long ỷ, từng chút từng chút chậm rãi gõ nhẹ, âm thanh “cạch cạch” rất nhỏ làm cho Phúc công công đứng một bên phải đổ một thân mồ hôi lạnh.

Trẫm còn chưa phế thái tử, đã nghĩ muốn cho Diểu Đông xây dựng hành cung.

Còn muốn cho y rời khỏi hoàng thành chuyển ra địa phương xa xôi kia—

Thuận đế hơi hơi nheo mắt lại, quanh thân tản ra hơi thở nguy hiểm.

Cũng không hỏi trẫm cho phép hay không!

Thuận đế thanh hạ cổ họng, trước khi mở miệng nói liền theo bản năng liếc nhìn Diểu Đông một cái.

Một cái liếc mắt này, làm cho sắc mặt hắn đại biến.

“Diểu Đông!”

Khi sắc mặt thiếu niên trắng bệch chống đỡ không nổi lảo đảo đi về phía trước, Thuận đế hô to một tiếng, mũi chân điểm một cái phi thân tiếp được thân mình Diểu Đông.

“Diểu Đông! Ngươi làm sao vậy?” Thuận đế lo lắng nói, “Mau truyền thái y. . .”

Diểu Đông ghé vào đầu vai Thuận đế, nghe thấy thanh âm của hắn thì nhẹ nhàng khép mắt, sau đó cảm thấy cổ họng dâng lên chất ngọt, “Ọe” một tiếng nôn ra máu tươi đầy vai Thuận đế.

Nhìn thấy máu đỏ ghê người lan tràn trên lòng bào vàng kim, nháy mắt nhiễm đỏ nửa người Thuận đế.

Máu theo vạt áo tí tách rơi xuống, rơi trên mặt đất trong đại điện yên tĩnh phát ra âm thanh “Tí tách” thật nhỏ.

“Thái. . .”

Thuận đế nâng lên hai mắt đỏ bừng, run rẩy quay đầu.

“Thái y! ! !”

“Mau truyền thái y— mau truyền thái y! ! !”

Màu máu đầy trời tràn vào trong mắt, chỉ một thoáng, phía trên hoàng cung vang lên tiếng gầm hét tê tâm liệt phế của Thuận đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.