Điểu Đông

Chương 46: Chương 46




Chung quanh luôn tràn ngập một mảnh sương mù trắng xóa.

Sương mù dày đặc như vậy, vươn tay, ngay cả tay mình cũng nhìn không rõ.

Cũng không biết ở nơi nào, cũng không biết muốn đi đâu, Diểu Đông nghiêng đầu, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Khi cảm thấy thật sự mệt mỏi liền dừng bước, sau đó mơ hồ nghe được từ phía sau vang lên âm thanh “Bộp” “Bộp”, hình như là tiếng cái gì đó nổ tung.

Diểu Đông tò mò quay đầu lại, thấy sương mù dần dần tiêu tán.

Thanh âm này càng ngày càng gần, cũng từ từ rõ ràng, cuối cùng giống như phát ra ngày tại trên đỉnh đầu.

Diểu Đông ngẩng đầu.

Pháo bông vàng rực chói lóa tràn ra giữa bầu trời đêm, theo hỏa quang huyễn lệ chiếu sáng phía chân trời, cùng tiếng hoan hô huyên náo từ bốn phương tám hương mãnh liệt vang lên.

Diểu Đông bỗng nhiên nhớ đến, hiện giờ là đêm giao thừa.

Đúng rồi, đêm giao thừa.

Lại xoay người, cảnh phố xá quen thuộc xuyên qua sương mù dày đặc, theo bước chân kéo dài băng băng chạy về nơi xa.

Trái tim đập bình bịch không ngừng nhảy nhót khi nghĩ tới tình cảnh của Tố khi thấy mình mở cửa phòng.

Trong tay có phải thiếu chút gì đó không nhỉ? Rượu đỏ? Sâm banh? Hay là nguyên liệu nấu ăn phong phú?

Diểu Đông nghĩ mình hẳn phải dừng lại, đi cửa hàng mua đồ tết phải dùng, nhưng mà bước chân lại trước sau vội vàng, từng bước từng bước chạy về phía trước.

Thật giống như luôn luôn mơ hồ tìm kiếm gì đó, chờ đợi ở phía trước không biết tên.

Thở hồng hộc mở cửa, trong phòng tối đen một mảnh.

Rèm của sổ bằng lụa mỏng im ắng kéo sang một bên, ngoài cửa sổ sát đất, trong nháy mắt phía chân trời lần lượt nở rộ ánh pháo hoa rực rỡ. cũng giống như ánh sáng nàng giấu ở trên sô pha, trưng bày khuôn mặt bị hóa trang đẹp đẽ che đậy.

Diểu Đông tiến lên từng bước, đá ngã những chai rượu đầy đất, phát ra âm thanh ầm ĩ.

Tố nâng lên lông mi dày đậm, lộ ra đôi mắt xinh đẹp của nàng.

Xinh đẹp, trong sáng, ý hận tràn ngập đôi mắt.

“Diểu Đông,” nàng nói, “Con có đoán được dì đã gặp ai không?”

Âm thanh pháo bông nở rộ vang vọng đất trời, tràn trề vui vẻ, Diểu Đông muốn xoay người, liều lĩnh mà chạy trốn.

“Dì thấy con của hắn,” nàng bỗng nhiên gợi lên khóe miệng, mỉm cười ác ý, “— đương nhiên, không phải là con .”

Muốn liều lĩnh chạy trốn, chạy ra khỏi căn phòng này, thoát khỏi thế giới này.

Nhưng không được, Tố vẫn còn ở nơi này.

“Đứa lớn kia, đã được hai mươi tuổi. Diểu Đông con năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười bảy? Hay mười tám? A, tóm lại, nó sinh ra sớm hơn con .”

“Ít nhất. . . Nghe nói vừa mới sinh ra đã được đưa tới Ý bảo vệ kĩ càng, ai da, so với đứa bé kia, Diểu Đông thật sự là quá đáng thương mà. . .”

Nàng nằm trên sô pha tinh tế thưởng thức móng tay của mình, móng tay tiêm dài mĩ lệ như vậy, trong khoảnh khắc pháo bông rực rỡ lóe lên, xé rách thành tửng mảnh nhỏ thú vị.

“Diểu Đông,” nàng nói, “Mày cuối cùng— một chút tác dụng cũng không có.”

Giống như tìm được lời để trút giận, dã thú vây ở trong lòng bị giam dữ đang giãy dụa, hướng toàn bộ thế giới điên cuồng mà tuyệt vọng rống giận.

Rồi biến thành ác ma.

Khi nào thì. . . Ai đã từng nói lời kia?

Chúng ta đã biến thành ác ma.

“Hắn lừa tao bao lâu? Lừa tao bao lâu? Mày căn bản không phải đứa con duy nhất của hắn, mày căn bản một chút tác dụng cũng không có!”

Thanh âm chai rượu vỡ tung kinh tâm động phách, nàng gắt gao trừng mắt nhìn Diểu Đông, hai mắt che kín tơ máu đỏ đến quỷ mỵ.

“Mày một chút cũng không có, một chút giá trị cũng không có, vì sao tao còn phải tìm mày ! ? Vì sao còn phải lãng phí thời gian nuôi lớn mày !?”

“Vì sao mày còn sống? Vì sao không chết luôn trước khi tao tìm được mày cho rồi! ?”

“Chị tao cũng đã chết, mày vì sao không chết theo chị ấy luôn đi! ?”

Móng tay bám vào sô pha, như là bỗng nhiên mất đi khí lực, tiêu cự ánh mắt nàng trở nên mê ly, tiếng kêu rên phẫn nộ cũng biến thành lời tự nói thì thào.

“Trả lại cho tao . . .” Nàng nói, “Diểu Đông, đem thời gian thanh xuân lãng phí trên người mày trả lại cho tao. . .”

Còn nhớ rõ trước kia, lúc Tiểu Mễ chết đi. . .

Đúng rồi, Tiểu Mễ, còn nhớ Tiểu Mễ chăng? Chính là con mèo đen Tố giấu dưới đám hoa hướng dương trong viện.

Tiểu Mễ trước khi chết đã rời nhà đi ra ngoài, ta tìm đã lâu, mới tìm được thi thể của nó ở góc đường.

Ta hỏi Tố, vì sao nó phải rời nhà trốn đi? Tố suy nghĩ, trả lời nó có lẽ không muốn để cho người trong lòng nó thấy được bộ dáng khổ sở của mình.

Ta cảm thấy Tiểu Mễ thật vĩ đại.

Sau đó trong lòng hạ quyết tâm, nếu ngày nào đó ta vô cùng vô cùng khó khăn, cũng nhất định lén lút trốn đi, không để Tố nhìn thấy!

Lúc mở mắt ra, vừa vặn là hoàng hôn.

Đối diện với chiếc giường là cánh cửa sổ nhỏ trên tường, cửa sổ khép hờ, liếc mắt một cái có thể thấy được những rặng mây đỏ trôi trên bầu trời, ánh chiều tà huyễn lệ.

“Ngươi tỉnh rồi?” Thuận đế canh giữ bên giường cảm giác được động tác của thiếu niên, lại gần hỏi, “Cảm giác thế nào?”

Diểu Đông trong mắt như trước lắng đọng sự mờ mịt mơ hồ không rõ, y giơ tay, đưa năm ngón tay trước mắt mình, thần sắc hoảng hốt nói: “Ta mơ một giấc mơ thật dài. . .”

Thuận đế nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng, lại thoáng dùng tiếng nói khàn khàn thấp giọng hỏi: “Mơ cái gì?”

Vầng sáng bị năm ngón tay cắt xẻ, xuyên thấu qua khe hở trong không khí từ từ lưu động.

Diểu Đông mở miệng nói: “Có người nói cho ta biết, yêu không phải không có ràng buộc.”

Ngón tay hơi hơi chuyển động, ánh sáng cũng chếnh theo, đan ra những hình dạng quỷ dị ám ảnh.

“Nếu ta không thể trả được tình cảm đó, như vậy. . . Nàng cũng không thể yêu ta. . .”

Diểu Đông quay sang, chăm chú nhìn khuôn mặt tiều tụy của nam nhân bên giường.

Y hỏi: “Cho nên phụ hoàng nói yêu ta, là muốn ta phải trả giá tình cảm như thế nào?”

Thuận đế vươn tay, bắt lấy những ngón tay trên không trung của thiếu niên, đặt lên môi mình, từng ngón từng ngón, tựa như đối đãi với châu báu dễ vỡ mềm nhẹ hôn lên.

“Ta muốn Diểu Đông cố gắng sống.” Hắn kéo khóe miệng, tựa hồ muốn lộ ra nụ cười ôn nhu, nhưng là cơ miệng lại cứng ngắc, nụ cười kia thoạt nhìn chua xót đến thế.

“. . . Thật có chút ngạc nhiên. . .” Diểu Đông ngây ngẩn nói.

Y lại đưa mắt mờ mịt nhìn người nọ trong chốc lát, sau đó trầm mặc rũ rèm mi, không thèm nhắc lại.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Tiểu thái giám bưng chén thuốc đi tới, Thuận đế giúp Diểu Đông ngồi dậy, tiếp lấy chén thuốc vẫn còn đang bốc khói.

Cẩn thận cầm thìa sứ trắng khuấy nước thuốc màu nâu đậm đặc, trong không khí tràn ngập nồng đậm mùi thuốc đắng chát. Thuận đế dùng đầu lưỡi thử độ ấm, đem cái thìa đưa đến bên miệng Diểu Đông.

Diểu Đông yên lặng nhìn hai mắt người nọ đầy tơ máu, cuối cùng đem lời nói “Ta không muốn uống” thay bằng “Tự ta” nuốt chất lỏng đắng chát vào cổ họng.

“Lưu Quân đã tới.” Đút cho tới khi nào xong thì thôi, Thuận đế bỗng nhiên mở miệng nói.

Diểu Đông dừng lại một chút, cúi đầu không trả lời.

“Hắn lưu lại mấy phương thuốc, rồi vội vàng đi tìm sư phụ.”

Thuận đế cố gắng làm cho ngữ điệu của mình bình tĩnh trở lại, nhưng chiếc thìa cầm trên tay lại không cố được nhè nhẹ run.

“Diểu Đông,” tiếng nói nghẹn ngào, “Ngươi vì sao lại dùng Hàn Tuế?”

Sau khi Diểu Đông trầm mặc thật lâu

“Bởi vì ta không muốn nhận thêm đau khổ.” Cuối cùng, y trả lời như vậy.

“Đứa nhỏ lừa đảo,” Thuận đế buông chén thuốc, ánh mắt nhìn về phía y , “Lưu Quân đưa cho ngươi ba viên duệ thảo hoàn, ngươi căn bản là không có uống.”

Diểu Đông tránh đi ánh mắt của hắn, không trả lời.

“Ngươi vì sao không uống Duệ Thảo Hoàn? Biết rõ Hàn Tuế cùng với Thiên Ti Ngưng đều là độc, còn dùng nó để áp chế bệnh tình, ngươi có biết hay không. . .” Hắn bỗng nhiên nghẹn lời, câu nói kế tiếp, cuối cùng vẫn không nói nên lời.

Diểu Đông trầm mặc trong chốc lát, nói: “Bởi vì khi đó, Tử Dục trúng độc.”

Hầu kết Thuận đế trượt xuống, nói: “Nhưng ngươi cũng trúng độc.”

Ngoài cửa sổ rặng mây đỏ vẫn trôi như vậy, thong thả, mềm nhẹ, chất chứa loại cảm giác ấm áp hạnh phúc.

Diểu Đông nhìn hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói:

“Có đôi khi ta sẽ nhịn không được nghĩ, Tử Dục và ta, đến cuối cùng ai quan trọng hơn?”

“Nếu chỉ có thể nói một lựa chọn, mẫu hậu nàng ta, sẽ hi vọng ai có thể sống sót?”

Rặng mây ấm áp từ từ biến hóa hình dạng, nhạt nhạt hào quang, sẽ khiến người khác nghĩ tới cái gì xa xôi lắm, không biết ở nơi nào đó bị bỏ quên vang lên câu ca trong hoàng hôn.

“Sau đó, sẽ trở nên cảm thấy chán nản, cũng không dậy nổi tinh thần.”

Diểu Đông hơi hơi nheo mắt, lại không nhìn thấy một tia khổ sở trên mặt.

“Cho nên,” y cúi đầu thanh âm ôn nhu, giống như là bỏ đi gánh nặng, ngữ điệu như có như không thoải mái, “Một viên Duệ Thảo Hoàn cuối cùng, ta cho Phủ Tử Dục.”

“Ta sẽ lựa chọn Diểu Đông,” sau lúc lâu trầm mặc, Thuận đế thấp giọng nói, “Ta sẽ lựa chọn Diểu Đông.”

Diểu Đông ngây ra một lúc, sau đó từ bên môi tràn ra nụ cười nho nhỏ.

“Phụ hoàng nói như vậy, ta cảm thấy rất vui vẻ,” mắt y cong cong, ánh sáng màu cam ôn nhu trong mắt, sáng như ánh sao, “Nhưng mà Phụ hoàng ngay từ đầu đã lựa chọn Tử Dục, cho nên, đáp án này không thể tính.”

Thuận đế đột nhiên ngẩng đầu, hé môi tựa hồ muốn nói cái gì, lại nói không nên lời.

Diểu Đông như trước nhẹ nhàng cười, thậm chí còn mang theo niềm vui nói: “Ta đã đợi thật lâu, cho nên cho dù hiện tại có chết, cũng sẽ không cảm thấy đau đớn bao nhiêu.”

Có lẽ là vừa nói xong câu đó, hốc mắt nam nhân kia liền đỏ.

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Ai có thể tưởng tượng không. Cho tới bây giờ đế vương cao cao tại thượng, bình tĩnh, sẽ không vì bất cứ điều gì đả động đến cảm xúc, cư nhiên sẽ lộ ra biểu tình yếu ớt đến vậy.

Diểu Đông từ từ thu lại nụ cười, tùy ý để Thuận đế đem chính mình gắt gao ôm vào trong ngực.

Cách lớp quần áo trắng, có thể cảm giác được nhịp đậm trái tim của hắn nói đã chịu biết bao nhiêu bi thương.

Hắn lại một lần nữa nói—

“Diểu Đông, ngươi sẽ không chết.”

“Ngươi sẽ không chết, ta sẽ không cho ngươi chết.”

—giống như nói nhiều lần hơn, lời nói dối kia có thể biến thành sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.