Điểu Đông

Chương 47: Chương 47




Trong sự lơ đãng, hoa đào đã nở đầy cây.

Gió từ khi nào đã trở nên ấm áp? Diểu Đông đứng trước cửa sổ đưa người ra bên ngoài ngắm, ánh dương thấm đẫm ngày xuân rơi xuống, tia nắng rớt trên mái tóc đen nhánh, áo lót tuyết trắng, vẻ mặt thản nhiên, cùng với nụ cười nhợt nhạt bên môi.

Chuông gió treo trên mái hiên vang lên tiếng đinh đang , trong âm thanh thanh thúy, những đóa hoa màu hồng nhạt lướt trên bầu trời xanh lam như vừa mới được gột rửa, theo cơn gió nhảy múa giữa đất trời.

Có vài cánh hoa nhẹ bay đến cửa sổ, nhẹ nhàng tao nhã rơi trên vai Diểu Đông. Diểu Đông quay đầu nhìn, lại thấy phía sau có người nào đó, vươn ngón tay thon dài mà rõ ràng.

Đầu ngón tay có vẻ thô ráp trong không khí vẽ ra độ cong xinh đẹp, đóa hoa hồng nhạt rung rinh, trên đầu vai Diểu Đông chảy xuống. Thiếu niên nâng mặt lên, chậm rãi chống lại ánh nhìn sâu như u đàm của người nọ.

“Sao lại ở trong này hứng gió?” Thuận đế cong khóe miệng, nâng tay phủ thêm áo khoác ngoài cho y , “Cũng không mặc nhiều áo nữa.”

Diểu Đông cúi đầu dường như không để ý “Ừ” một tiếng, quay đầu trực tiếp nhìn phía ngoài cửa sổ, Thuận đế từ phía sau nắm lấy thắt lưng y , cúi đầu, nhẹ nhàng khoác lên tóc y .

“Hôm nay. . .” Người nọ nặng nề mở miệng, “Thừa dịp bọn chúng không chú ý, Diểu Đông trộm đổ thuốc đi đúng không?”

Thiếu niên dựa vào cửa sổ có chút cứng người, trầm mặc không nói. Thuận đế thở dài, thoáng lui về phía sau một bước, chuyển thân thể của y đối mặt với chính mình, trầm giọng hỏi: “Vì sao không uống thuốc?”

Diểu Đông cúi đầu suy nghĩ, trả lời: “Nó rất khó uống.”

Gió mang theo mùi nhàn nhạt từ cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, quang mang mỏng manh hơi hơi lóe lên trong mắt Thuận đế, yên lặng một thời gian, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Còn nhớ rõ trước kia, bởi vì ngươi sợ lạnh, ta đã để cho ngự y cho ngươi uống dược bổ thân.”

Diểu Đông dừng một chút, giương mắt nhìn hắn.

“Khi đó ta cố ý phân phó ngự y đem dược hầm vừa đắng lại vừa chát, có mấy lần mùi kia ta ngửi cũng đã khó chịu, Diểu Đông mặt không đổi sắc uống một lúc là xong đúng không?” Ngón tay Thuận đế xoa đuôi lông mày thiếu niên, lại theo đuôi lông mày chậm rãi trượt đến bên gò má, hắn thoáng nở nụ cười, hỏi: “Sao lúc này ngược lại sợ uống thuốc vậy?

“Khi đó. . .” Giống như đã nhớ lại chuyện này Diểu Đông có chút chần chờ, tạm dừng trong chốc lát, cuối cùng y trả lời, “Khi đó với bây giờ không giống nhau.”

Khi bị hỏi làm sao không giống thì y lại cong môi, dời tâm mắt không thèm nhắc lại.

Cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, ngự y bưng chén thuốc tập tễnh đi tới, Thuận đế buông Diểu Đông, không hề truy cứu cái đáp án cả hai trong lòng đều biết rõ.

“Vô luận như thế nào,” hắn tiếp nhận bát, hạ mắt xuống thuốc nước màu nâu đậm còn nóng cẩn thận khuấy chiếc thìa sứ màu trắng, “Cứ cho là vì phụ hoàng. . .” Hắn dừng một chút, bả vai rộng thùng thình không dễ dàng phát giác khẽ run, như là kiềm chế điều gì đó vô cùng đau đớn, hắn nghẹn ngào nói, “Cứ cho là vì phụ hoàng đi, Diểu Đông mỗi ngày phải ngoan ngoãn uống hết thuốc— được không?”

Diểu Đông không trả lời, chỉ yên lặng nhìn bàn tay hắn siết chặt chiếc thìa.

Tóc đen như thác nước chảy trên đầu vai, che lại hơn phân nửa khuôn mặt thiếu niên, nhìn không rõ thần sắc.

Diểu Đông ở tẩm cung Thuận đế đã được ba ngày, mà Lưu Quân, vẫn chưa có một chút tin tức.

Đây cũng là chuyện đương nhiên đi, Nhất Tuần sư phụ từng nói qua, Dược vương và lão thích rày đây mai đó, không có cuộc sống cố định, cho dù là đồ đệ Lưu Quân, chỉ sợ cũng không biết tìm thấy tung tích của ông ta .

Thật ra đối với Diểu Đông cũng không quan trọng, dù sao, y cũng không cho rằng mình có thể sống đến ngày lúc Lưu Quân trở về, huống chi cho dù là Dược vương chân chính tới, cũng chưa chắc giải được độc trên người y .

Chỉ là Thuận đế, hắn vẫn luôn luôn chờ đợi.

Thời gian đối với Diểu Đông mà nói, tựa hồ trở nên dài dằng dặc khó có thể nhẫn nại, giống như từng giây từng phút, đều bị những ý nghĩ vô định kéo dài lê thê đến cả thế kỉ, cho dù ở trong giấc mơ cũng hỗn loạn, làm cho người ta cảm thấy không thể chịu đựng được.

Tuy nhiên loại không chịu đựng được này, sẽ làm cho đau đớn trên người hắn bớt đi thống khổ.

Có lẽ là bởi vì độc tố đã thấm tận xương tủy, có lẽ là chán đến cảm thấy cuộc sống vô nghĩa, cũng có lẽ là đã vứt đi trách nhiệm trở nên thoải mái, vô luận là ngày trắng đêm đen, Diểu Đông vẫn luôn ngủ.

Vô tri vô giác, mê mê man man, tầng tầng lớp lớp cảnh trong mơ không thể thoát khỏi, tình cảm cùng dục vọng gì đó bị từng tầng từng tầng phóng đại. Cho nên mỗi khi nhìn thấy bản thân trong mộng cười như điên hay khóc lớn, Diểu Đông đều cảm thấy đối với cảm tình mãnh liệt này sinh ra một loại cảm giác xa lạ không thể ngăn cản được.

Thật giống như cuồn cuộn sắc hoa xoáy vào lực hấp dẫn trí mạng, nhưng mà chỉ cần tới gần một bước nhỏ, sẽ trong giấc ngủ say thấy được mặt dục vọng mơ hồ cắn nuốt tới khi thi cốt không còn.

Lông mi khẽ rung, Diểu Đông mở to mắt.

Ánh nến ảm đạm nặng nề rơi vào trong mắt, ẩn ẩn bao quanh chiếc giường khắc rồng bay trong mây trở mình nhảy vọt, y nhìn chằm chằm chúng nó một trận, sau đó chậm rãi chuyển tầm mắt.

Hình ảnh trước mắt có một chút thay đổi, từ màn giường màu vàng đến tua cờ tường vân, đến bệ cửa sổ từ gỗ mun trống rỗng, đến đôi văn thư tấu trương đặt trên bàn, sau đó, là người nọ chống đầu ngồi bên cạnh bàn, trong ánh sáng mỏng manh câu dẫn ánh mắt người khác— chẳng phải mặt bên chân thật.

Người kia yên lặng ngồi nơi đó, giống như pho tượng không hề nhúc nhích, ngọn lửa nơi khóe mắt khi hắn khép kín hơi hơi lóe sáng, Diểu Đông nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng xuống giường.

Ánh nến đỏ nhạt tỏa ra ánh sáng tầng tầng lớp lớp nhảy nót, chiếu lên khuôn mặt tuấn mĩ của người nọ tựa như thần tiên, Diểu Đông chậm rãi cúi người, tầm mắt đảo qua vầng trán của Thuận đế đang cau mày tạo nên nếp nhăn.

Thần sắc y hốt hoảng vươn ngón tay, khi đầu ngón tay sắp đụng đên mi tâm của Thuận đế thì bỗng nhiên tỉnh táo lại, thu hồi tay.

Diểu Đông đứng thẳng dậy, mím môi đứng đó trong chốc lát. Y nâng bước muốn rời đi, ánh mắt không chú ý đúng lúc này đảo qua tấu chương đang mở trong tay Thuận đế.

Ngay đầu đề đỏ thẫm là trạc ba đạo, trên mặt giấy đỏ thẫm từng chữ từng chữ mở ra, nhìn qua thấy ghê người.

Diểu Đông dừng lại bước chân, cẩn thận cầm lấy tấu chương kia.

Diểu Đông không biết bản thân một khi đã ngủ, thì bao lâu mới có thể tỉnh lại.

Thời gian thanh tỉnh của y không nhiều lắm, thế nhưng không biết từ khi nào, mỗi lúc mở mắt, luôn có thể thấy bóng dáng Thuận đế.

Có đôi khi người nọ ở bên giường phê duyệt tấu chương, để cho ánh nến trên người ở phía sau phác họa lưu lại một mạt ảm đạm, có đôi khi người nọ chôn đầu, dùng đôi mắt sâu thẳm đọc không ra cảm xúc yên lặng dừng trên người mình.

Thỉnh thoảng một hai lần, Diểu Đông có thể thấy hắn một mình đứng lặng phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn phía phương xa.

Trong ánh sáng nhợt nhạng theo cửa sổ tiến vào, bóng lưng cao lớn của người nọ, thoáng chút tịch liêu cùng mỏi mệt nói không nên lời.

Nhưng mà vô luận Thuận đế đang làm gì, đều có thể nhanh chóng phát hiện Diểu Đông thanh tỉnh.

Sau đó hắn sẽ quay đầu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nhìn Diểu Đông mỉm cười.

Cười đút thuốc cho Diểu Đông, cười dỗ Diểu Đông dùng bữa, cười nói một vài tin đồn nhàm chán giữa triều đình và dân gian, cười giúp Diểu Đông hoạt động chân tay.

Thẳng cho đến lúc không thể cười nổi nữa, hắn sẽ ôm lấy Diểu Đông, đem mặt thiếu niên vùi vào ngực mình.

Sau đó dùng giọng nói nghẹn ngào trầm thấp, tựa hồ bao hàm cả thanh âm của sự đau đớn nói—

Ta yêu ngươi.

Diểu Đông, ta yêu ngươi.

Y và Thuận đế, đến cuối cùng là đã phát triển đến loại sự tình gì đây?

Văn thư đặt trên bàn một phần mở ra, văn tự thuật lại chuyện bên ngoài nghiêng trời lệch đất đập vào mắt, trong đầu Diểu Đông lại hốt hoảng nghĩ đến một số việc không liên quan .

Nhớ rõ ban đầu, giữa bọn họ , bất quá chỉ là tầng quan hệ huyết thống nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Người nọ là đế vương trên vạn người, bản thân mình cũng chỉ là quân cờ có thế quăng đi bất cứ lúc nào, bản thân cũng sẽ không quan tâm hỉ giận của người nọ, người nọ cũng sẽ không để ý đến sống chết của mình—

Nhớ rõ ban đầu, rõ ràng chỉ là mối quan hệ mỏng manh mà thôi.

Như vậy đến cuối cùng là vì sao, lại phát triển thành cục diện như bây giờ. . .

Chữ viết bằng mực đen nhẹ nhàng nhoáng lên, tấu chương trong tay bị người mở ra, Diểu Đông ngẩng đầu, chống lại ánh mắt u ám như muốn cắn nuốt của Thuận đế.

“. . . Ta đã nấu cho ngươi thuốc vẫn còn nóng, ” hắn tùy tay đem tấu chương thả lại trên bàn, vừa đảo mắt, nếp nhăn nơi mi tâm bỗng nhiên biến mất không còn thấy tăm hơi, bên môi lại nói lời Diểu Đông quen thuộc, mang theo nụ cười ôn nhu, “Diểu Đông nếu đã tỉnh, trước uống hết thuốc nha?”

Diểu Đông nhìn chăm chú ánh mắt Thuận đế, qua một lúc lâu sau, mới lên tiếng hỏi: “Phụ hoàng còn ở lại trong cung, thật sự không sao chứ?”

Thuận đế ngừng một chút, sau đó từ từ thu lại nụ cười, mặt hắn không chút biểu tình nhìn Diểu Đông, đôi mắt hiện lên tia âm u khó có thể phát hiện.

Diểu Đông dời tầm mắt, nhìn đống tấu chương hỗn độn trên bàn, thản nhiên mở miệng nói: “Khung Châu thất thủ, Kình Viễn tướng quân thân còn bị vây ở Linh Ngữ, quân canh giữ Tây Bắc rút lui từng chút, Tử Dục. . .” Tạm dừng một chút, y tiếp tục nói, “Phụ hoàng ở trong cung, có thể thật sự an tâm sao?”

Ngọn nến không biết vì sao bùng cháy, gương mặt Thuận đế trong nháy mặt trở nên thâm trầm nhìn thiếu niên, nắm chặt tay.

Làm sao có thể an tâm chứ? Hắn tự tay đem thiếu niên siết chặt khóa vào trong ngực.

Kim Dương phía bắc liên thủ nổi loạn, một mạch đoạt được U Châu, chiếm giữ Khung Châu, Kình Viễn trọng thương bị bắt, quân tâm đại loạn, lúc này hắn nên thân chinh chấn hưng sĩ khí, đánh lui quân địch, nhưng mà. . .

“Diểu Đông. . .” Hắn nhắm mắt, đem cằm đặt trên đỉnh đầu thiếu niên, thấp giọng thì thầm, “Ngươi biết không. . .”

Ngay cả đã sớm quyết định, nhưng ngươi có biết ta thật sự sợ hãi. . . Sợ hãi lúc trở về, liền không thể tìm được tung tích của ngươi?

Nhưng mà sự sợ hãi này lại là sự vô năng yếu đuối có bao nhiêu nực cười? Đối với đế vương mà nói thì đã như thế nào? Cho nên không thể nói, không thể biểu đạt, không thể bị người khác phát hiện.

Trong lòng chờ đợi câu trả lời , thiếu niên bởi vì cái ôm quá mức chặt chẽ mà không thể chịu đựng được đẩy ra một chút, Thuận đế lại trở nên trầm mặc, nhưng tiếp tục thắt chặt cánh tay, lúc này làm cho hai người sít sao cùng dán vào nhau, không để lại chỗ trống để thở.

Ánh mặt trời nóng bỏng, chiếu vào ngân giáp màu bạc của đế vương, phản xạ lại ánh sáng chói chang.

Diểu Đông đứng ngoài cửa thành, nhịn không được híp mắt lại.

Gương mặt lạnh lùng của người trên lưng ngựa, mặt mày lúc này so với gương mặt mỏi mệt cùng ảm đạm vài ngày trước, tràn ngập sự kiên định cùng ánh mắt sắc bén. Hắn quay người, tầm mắt lướt qua đám quan viên đưa tiễn, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Diểu Đông.

Ánh mắt sâu thẳm thẳng tắp nhìn Diểu Đông, bên trong ẩn chứa trọn vẹn tình cảm, hoàn toàn thể hiện ra. Nghĩ đến lời nói nhấn mạnh khàn khàn của người nọ lần nữa, Diểu Đông cố gắng nhịn sự không đành lòng và lo lắng, tuy rằng không thể hiểu được như thế nào, y vẫn cong môi, dùng khẩu hình nói:

Ta sẽ chờ ngươi trở về.

Thuận đế tựa hồ nở nụ cười, sau đó quay đầu ngựa.

Thần sắc hắn hờ hững nhìn về phương xa, trong nháy mắt giơ cánh tay, quanh thân tản ra uy nghiêm cùng khí phách nghiễm nhiên làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Tư thái kiêu ngạo tựa tiên nhân kia, thoáng chốc cổ vũ cảm xúc của mọi người, từ đáy lòng tin tưởng chỉ cần có người này, lãnh thổ dưới chân cũng không mất đi một chút.

Cánh tay Thuận đế phất ra đường cong dưới ánh mặt trời chói chang tràn ngập sức mạnh, tiếng ngựa vang vọng không trung, bụi đất bay lên khiến tầm mắt mờ mịt, trong lúc mơ hồ này, Diểu Đông dương như nghe được bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp mà kiên định—

Nhất định, nhất định phải chờ ta trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.