Diêu Hoan

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Editor: cánh én mùa xuân

Diêu Hoan không có kiến thức gì, nàng từ khi sinh ra cho đến nay đều sinh sống ở vùng núi hẻo lánh ngăn cách với đời. Nàng chưa từng đi qua biển rộng, nên không biết bá chủ trên biển có bộ dáng như thế nào. Ngay cả việc tu luyện cũng theo bản năng nhìn trăng phun nạp.

Nàng và một tảng đá là hảo hữu với nhau từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ, cũng là vì Diêu Hoan muốn biết thêm kiến thức, nàng muốn từ trong sương mù của núi rừng đi ra ngoài làm quen.

Tiểu thạch yêu Vụ Kính là một yêu tinh học rộng tài cao, trước khi đi vào trong mảnh núi rừng này, nàng từng dừng chân ở thành Trường An phồn hoa. Nàng đã từng làm qua đá kê chân, đã từng làm qua gạch đá tu bổ thành tường.

Nàng thích nhất chính là ngồi ở quán trà quán rượu nghe các vị tiên sinh kể chuyện xưa, tên Vụ Kính của nàng cũng là do nàng nghe được một vị tiên sinh kể chuyện 《 Tây Du kí 》rồi tự đặt cho mình. So với Diêu Hoan chỉ yêu thích da trắng tướng mạo xinh đẹp lại có thể nhét đầy cái bao tử như Đường Tam Tạng thì khẩu vị của nàng lại thiên về sa sư đệ Ngộ Tịnh.

Về chuyện của Long Tộc, cũng là Vụ Kính nói cho nàng biết.

Vụ Kính nói thân là Long Tộc, vốn nên sinh tồn ở đáy biển Long cung. Dưới Long cung không chỉ có mỹ vị tôm tươi cá cua mà còn có rất nhiều đám hải sản tướng mạo xinh đẹp anh tuấn.

Đáy biển như có một kho báu khổng lồ, nó chiếm diện tích rộng lớn, Linh khí dồi dào, so với chỗ ở của Thần Tiên thì chỉ nhỏ hơn một tí tẹo thôi.

Nghe nói, Long Tộc đều yêu thích vàng bạc châu báu, nhưng điên cuồng nhất chính là sưu tầm Pháp Khí, phóng nhãn đi khắp lục giới, thì đây chính là chủng tộc giàu nhất.

Đương nhiên, sự tồn tại của Diêu Hoan là một ngoại lệ, quả thực đổi mới tam quan của Vụ Kính.

Lúc đầu nàng không hiểu nổi, theo đúng nguyên văn của nàng mà nói: “Thân là Long Tộc vừa chào đời không cha không mẹ một nghèo hai trắng như ngươi đích thực chưa bao giờ thấy qua đó...”

Với lại, nhắc tới Long Tộc, Diêu Hoan ngoắt ngoắt cái đuôi đi tìm Đế Quân không ngại học hỏi kẻ dưới.

Đế Quân đang phải cẩn thận chăm sóc bụi Tiểu Lan Thảo, hai ngày trước nó xui xẻo bị nàng không cẩn thận đập trúng. Nghe thấy vậy, hắn khẽ nâng tầm mắt nhìn về phía nàng: “Ngươi muốn biết chuyện về Long Tộc?”

Cái đầu to lớn của Diêu Hoan không ngừng vui sướng như gà con mổ thóc, cái đuôi sau lưng phần phật phần phật dao động, trên mặt đất tụ lại một trận gió.

Tứ Hải Đế Quân mặt không thay đổi liếc nàng, cái liếc kia chính là phóng thích ra thần thức ép đầu Diêu Hoan cúi xuống, cái đuôi cũng như vậy, không thể nhúc nhích.

Đợi trận uy áp kia suy giảm, nàng lập tức rụt đuôi, nghiêm nghiêm thực thực vòng lại, tránh cho Đế Quân lại sốc lên ném như ném một sợi dây thừng.

Hiếm khi thấy nàng có bộ dáng học hỏi trưởng lão, Đế Quân cong cong môi, giọng điệu ôn hòa: “Ngươi còn nhỏ...”

Lời còn chưa dứt, Diêu Hoan đã nhấc đầu đặt lên trên đùi hắn. Với sức nặng không nhẹ một chút nào, thêm bộ dáng nện xuống như muốn mạng, khiến cho ngay cả Đế Quân đã nhìn quen bất cứ tình huống nào cũng không khỏi sững sờ: “Ngươi làm cái gì?”

Diêu Hoan quơ quơ đầu, phun ra sáu chữ: “Không nhỏ, suy nghĩ sâu.”

Tứ Hải Đế Quân sắc mặt đen một chút, cũng không nhìn thấy hắn động, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên, toàn bộ người Diêu Hoan bị nhấc lên năm thước. Long thân lăn vài vòng trên mặt đất, dính không ít bùn, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Buổi sáng Diêu Hoan vừa tắm trộm hộp giặt thơm ngát của tiểu bách hợp, bây giờ một thân bùn lầy, có chút ủy khuất.

Nàng ủy khuất, cả đầu tiu nghỉu xuống, cái đuôi cũng buông lỏng trên mặt đất, trên người dính toàn bùn đất, nhìn qua quả thật...làm cho người ta có chút đồng tình.

Chỉ là, hai năm qua Tứ Hải Đế Quân đã sớm nhìn quen liệt tính của nàng, hiểu rõ tính nết nàng, mắt cũng không thèm ngẩng, ngược lại lại nói một chuyện khác với nàng: “Ta nghe nói ngày hôm qua ngươi nhổ cây kim châm của bọ cạp tinh, làm hư xiêm y của Hùng bà bà đưa cho Tôn nhi?”

Diêu Hoan nghe thấy thế, không dám đoái hoài tới bộ dạng ủy khuất của mình. Nàng vội vàng nhét móng vuốt vào trong miệng, con mắt trợn tròn xoay vòng vòng.

Sao cáo trạng nhanh vậy?

Nàng vì muốn ngăn cản sự việc bại lộ, ở trên đường đào không ít cái hố rồi a...

Tuy rằng Diêu Hoan làm việc có chút bất hảo, nhưng cũng may học nghệ không tinh, mỗi lần gặp rắc rối đều là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.

Chỉ là những việc nhỏ nhặt không đáng kể, cũng ban ngày ban mặt tới cạo trạng hàng xóm của nàng.

Nhớ hắn là Tứ Hải Đế Quân, thống lĩnh tứ hải. Không ngờ lại tới nơi đây, mỗi ngày xử lý việc Diêu Hoan tóm mất lông của dã thỏ tinh, rồi đến việc nàng lại đi ăn trộm hũ mật ong nhà ai, cả ngày chọc sinh sự, so với hắn thống lĩnh tứ hải nàng còn bận rận hơn mấy phần.

Mắt thấy người gây ra họa này chuẩn bị ngoắc ngoắc cái đuôi chạy đi, Đế Quân ghé mắt nhìn nàng một cái, cái nhìn kia như có một lực lượng vô hình, làm Diêu Hoan đóng đinh tại chỗ.

Lại tới nữa lại tới nữa....

Diêu Hoan vẻ mặt đau khổ, cắn móng vuốt ừng ực.

Từ lúc nàng nhất thời mềm lòng lượm người hàng xóm này về, trong vòng một đêm, cả đỉnh núi như thay đổi sơn vương. Tiểu thảo tinh nhìn thấy nàng tuy vẫn sợ sệt nhưng đã không còn run lẩy bẩy cấp Thần Lộ cho nàng, dã thỏ tinh nhìn thấy nàng tuy vẫn có thể nghiêng đầu mà chạy nhưng đã không còn chổng hai chân lên trời giả chết, ngay cả đám thảo đằng tinh ở trên sườn núi còn dám ngẫu nhiên duỗi duỗi cánh tay làm nàng vấp té.

Thật sự.... muốn tạo phản mà!

Ai bảo nàng đánh không lại người trước mặt, Vụ Kính nói Tứ Hải Đế Quân hắn Vạn Vật thần phục, khắp đỉnh núi đều yên tĩnh không tiếng động.

Hắn có khả năng chỉ dùng một ánh mắt đã làm cho nàng không thể động đậy, còn nàng giỏi lắm là làm hắt xì thật to, hoặc là thổi trúng cây đại thụ hai lần mà thôi...

Có thế nói trước đây nàng xưng vương xưng bá ở nơi này, dựa vào uy áp của Long tộc. Đây không phải là, tôn đại thần đã đến, nàng đến uy tín cũng chẳng có.

Sau giờ Ngọ trong núi có chút oi bức, giống như là phát giác được Đế Quân đang tức giận, côn trùng kêu vang chim hót líu lo bỗng nhiên im bặt không còn chút âm thanh.

Ven đường, hoa thảo tinh đang hấp thụ ánh mặt trời lén lút đứng thẳng lên, cổ thụ tinh đang dùng cành rút lại hai bàn tay loạng choạng của chính mình bày ra một trận địa cành lá sẵn sàng đón quân địch, trong bụi cỏ dã thỏ tinh rụt rè trộm cục cỏ khô chậm rãi dựng hai lỗ tai lên....

Phải biết rằng, trong ngọn núi này niềm vui thú lớn nhất của tất cả sinh vật duy nhất chỉ có một --nhìn Đế Quân chỉnh đốn Diêu Hoan tiểu rồng hư này.

Diêu Hoan không phát giác được không khí đột nhiên yên tĩnh, nàng lắc cái đuôi của mình, nịnh nọt nheo mắt lại: “Đế Quân, ta biết lỗi rồi.”

Thái độ nhận sai trước sau như một năm phần khen ngợi.

Đáng tiếc lần này, Đế Quân lại không dễ dàng buông tha cho nàng như vậy.

Tướng mạo Đế Quân tuấn mỹ, ngũ quan như là trời cao điêu khắc, mỗi một phần đều vừa đúng. Nếu ngày nào Diêu Hoan chưa gặp rắc rối, thì xác định hắn ngày ấy mặt mày khoan khoái, ngũ quan nhu hòa, điên đảo chúng sinh. Nếu như trúng ngày Diêu Hoan gặp rắc rối bị người ta khiếu nại, xác định hắn giống như bây giờ.

Lông mày nhíu lại, cặp mắt bình thường như biển rộng nay thâm thúy ngưng lại, không giận mà uy. Hắn tức giận chưa bao giờ bày ở trên mặt, nhưng không khí quanh thân bỗng nhiên lãnh trầm rồi lại rất rõ ràng nói cho Diêu Hoan biết, lần này...sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Tiểu tâm can Diêu Hoan run lẩy bẩy, tiếp tục lắc cái đuôi.

Nhưng vẫy đuôi lần này, không giống lúc trước tràn đầy vẻ lấy lòng, mà là khẩn trương đến mức không dừng lại được.

Nhớ lại lúc trước, có một lần nàng đùa quá trớn, Đế Quân cũng rất tức giận, đầu ngón tay vẽ một cái ngay sau đó một cái lưới lớn treo ngược nàng trên cây hòe.

A...Lần đó là muốn treo ba ngày ba đêm, nhưng đến sáng sớm ngày thứ ba, nhánh cây bắt đầu run rẩy, vênh váo rung rung làm Diêu Hoan đang ngủ ngon giấc rơi xuống đất.

Nàng vẻ mặt mờ mịt lộn nhào đứng lên, nghe thấy cây hòe khóc nói: “Ngươi nặng quá ta không thể xách nổi, ríu rít ríu rít.”

Vì thế Diêu Hoan bị Vụ Kính cười nhạo trọn vẹn một tháng.

Bây giờ nhớ lại nàng như cảm nhận được tấm lưới đó siết chặc đau đớn đến bao nhiêu...

Đế Quân thu mặt mày, hai mắt trầm như là đáy Tích Đàm ở phía sau núi sâu không thấy đáy: “Bụi cây lan thảo này bị ngươi đánh tan thần thức, đến khi nào nó có thể mở miệng nói chuyện thì ngươi mới được phép đi ra ngoài.”

Ta cái meo?

Toàn bộ tinh thần Diêu Hoan đều run sợ.

Bụi lan thảo này là vì thần thức quá nhỏ bé, khi đó Diêu Hoan đang trộm hái thụ quả không nhìn thấy nó, cái đuôi quét sang ngang làm cho đỉnh sinh trưởng của nó bị gãy. Đợi nàng phát hiện thì thần thức của bụi cây này đã bị nàng đập tan, sau đó nàng bất chấp mang theo chứng cứ phạm tội trở về sẽ bị Đế Quân chỉnh đốn, nắm lấy một ít đất ôm phong lan đi trở về.

Cho dù có Đế Quân tỉ mỉ che chở hai ngày, có thể đợi bụi Tiểu Lan Thảo yếu ớt có thần thức trở lại, chỉ sợ nàng sẽ trở thành con rồng đầu tiên chết vì quá nhàm chán.

Thật ra nàng vẫn còn rất may mắn, hình như Đế Quân không nhớ ra chuyện phạt nàng, nên đợi ở chỗ này đây...

NGAO!

Diêu Hoan kêu rên một tiếng, bốn cái móng vuốt chỉa lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.