Diêu Hoan

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Editor: cánh én mùa xuân

Đương nhiên, nếu như Diêu Hoan dám cãi lại lời chấp pháp thì nàng sẽ là con rồng đi ngang trong mảnh núi rừng này.

Nàng cầm Tiểu Lan Thảo vào trong sơn động của mình, đặt nó ở một nơi có ánh sáng. Sau đó tìm tư thế thoải mái nhất rồi nằm xuống, thả lỏng cái đuôi đang nằm ủ rủ trên mặt đất, phần đuôi đặt vào trong những khe sâu trong hang động do móng vuốt nàng tạo thành, hất lên hất xuống, vô cùng mãn nguyện.

Không bao lâu, biên độ dao động của cái đuôi chậm dần.

Trước khi ngủ Diêu Hoan mơ mơ màng màng nghĩ tới. Qua vài ngày...Qua vài ngày nữa là Đế Quân sẽ bớt giận thôi.

Nhưng rất hiển nhiên, Diêu Hoan đã quá lạc quan rồi.

Mỗi ngày Đế Quân đều đến tuần tra một chút, thăm dò thần thức của Tiểu Lan Thảo.

Hắn có nguôi giận hay không Diêu Hoan không biết, bởi vì trên mặt hắn không có chút cảm xúc, chưa từng ghé mắt nhìn nàng. Nhưng lại quan tâm đầy đủ tới bụi lan thảo kia, nếu nó có thể nói chuyện, chỉ sợ hắn còn muốn hỏi han ân cần một phen.

Cứ bị đè nén như vậy vài ngày, Diêu Hoan thật sự nhịn không được.

Trong sơn động nàng lăn lông lốc vài vòng, làm cả sơn động lộn xộn bừa bãi. Vụ Kính vốn đang trốn ở dưới bóng cây hóng mát vẫn nghe được tiếng gào thét của Diêu Hoan từ trong sơn động truyền ra.

Nàng cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu quan sát Đế Quân đang loay hoay với bàn cờ, thấy vẻ mặt của hắn nhàn nhạ, bộ dáng không một chút bị quấy nhiễu, trong lòng thầm thở dài, khẽ ẩn mình dưới tàn cành.

Đợi lát nữa ngộ nhỡ mưa xuống, có thể sẽ dừng lại.

Cũng không lâu sau, quả nhiên thấy Diêu Hoan từ trong sơn động lao ra, nàng cầm chậu lan thảo trùng trùng điệp điệp đặt lên bàn cờ của Đế Quân, quay đầu hừ một tiếng: “Không nuôi.”

Đầu ngón tay của Đế Quân vẫn kẹp lấy quân trắng, ánh mặt trời làm cho quân cờ như có thêm một luồng ánh sáng long lanh, chiếu sáng rạng rỡ đầu ngón tay của hắn. Vốn muốn tiếp tục đánh cờ nhưng bị Diêu Hoan lấy bụi lan thảo chặn lại, mặt hắn hơi thu liễm, tỉnh bơ thu tay lại, vuốt vuốt quân cờ ở đầu ngón tay, ung dung thong thả “Ờ” một tiếng.

Ngữ điệu kia, ép trái tim nhỏ bé của Diêu Hoan run rẩy, đuôi đột nhiên xiết chặt.

Nàng uốn éo quay đầu lại, thở phì phò trừng mắt: “Ta muốn ra ngoài chơi.”

Nàng muốn chạy vào trong rừng bắt chim đào trứng, muốn lăn xuống dưới dốc núi như chơi cầu trượt, muốn đi gặp con bọ cạp tinh rồi rút đuôi của hắn để xem lần sau hắn còn dám tới đây cáo trạng nữa hay không?

“ Ngươi bao nhiêu tuổi rồi hả?” Đế Quân nhàn nhạt liếc nàng, giọng điệu lạnh nhạt.

Đột nhiên giọng điệu lạnh nhạt nên Diêu Hoan không có phát hiện ra, nàng bị câu hỏi của Đế Quân hấp dẫn. Trừng mắt nhìn, giơ móng vuốt của mình lên rồi đếm. Nhưng đếm đến mười thì không thể đếm được nữa...

Nàng ngây ngẩn nhìn nhìn móng vuốt của mình, hơi nghi hoặc một chút: “Mười tuổi?”

“ Phốc - -.” Một tiếng cười nhạo.

Diêu Hoan lập tức cúi đầu nhìn lại.

Vụ Kính ở dưới gốc cây đang kịch liệt che dấu tung tích của mình nhưng vẫn nhịn không được mà bại lộ...Nàng vẫn như trước không thể nào kiềm chế nổi, cười đến run cả người. Nhưng mãnh vụn bám trên khối đá màu đen xám nhanh chóng bị rơi xuống...

Diêu Hoan bĩu môi, mất hứng.

Đế Quân cũng có chút ý cười, nụ cười vừa phát trên môi đã bị hắn tỉnh bơ đè xuống. Hắn trầm mặt, ghé mắt nhìn con rồng nhỏ trước mặt, âm thanh càng phát ra trầm thấp: “Không biết tốt xấu.”

Diêu Hoan tuy nghe không hiểu nhưng vẫn biết là Đế Quân đang trách cứ nàng, nàng ở trong sơn động muốn mốc cả người, tính tình của nàng chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn thì làm sao có thể bắt nàng thành thành thật thật nuôi dưỡng bụi lan thảo này. Hậu quả chính là sẽ bị người ta cười nhạo, lập tức nàng đỏ mặt.

Nàng dựng thẳng vảy rồng lên, cái đuôi nặng nề đánh một cái thật mạnh xuống tạo thành một cái hố đất, lực đạo quá nặng, làm đuôi Diêu Hoan đau đến mức nước mắt muốn rớt xuống.

Tiếng khóc đã dâng đến tận miệng bị nàng nuốt xuống, nàng ưỡn ngực, rống lớn một tiếng: “Ta muốn bỏ nhà đi! Ta không muốn ở lại chỗ này nữa, ta trả hết tất cả cho! Ngươi!”

Tiếng rồng ngâm kia chấn động núi rừng, uy áp Long Tộc ùn ùn kéo tới rồi tản đi, làm cho tất cả chim rừng rớt uỵch uỵch đầy đất.

Vụ Kính nhìn Diêu Hoan đang nổi giận đùng đùng, sau đó hối hận đến xanh cả ruột.

Nàng là tảng đá, suy nghĩ đơn giản, cũng không có nhiều ruột gan như vậy, muốn cười thì cười thôi, không nghĩ tới Diêu Hoan lại để ý.

Vụ Kính từ dưới gốc cây lăn ra, lo lắng: “Đế Quân, Diêu Hoan....”

Đế Quân đặt chậu lan thảo xa khỏi bàn cờ, quân cờ trắng trên đầu ngón tay đã được di chuyển lên bàn cờ vang lên một tiếng cạch, thanh thúy dễ nghe. Bị Diêu Hoan làm chấn động lá cây phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống, Đế Quân cong lại hất ra, thật thấp giọng nói: “Không có gì đáng ngại.”

Ngọn núi này có kết giới dành cho nàng, nàng muốn rời đi, thực không dễ dàng.

Vụ Kính không vì nghe một câu “không có gì đáng ngại” của Đế Quân mà yên lòng, nàng sầu lo làm khối đá như muốn mọng tóc: “Tiểu yêu biết rõ Đế Quân phạt Diêu Hoan mấy ngày chăm sóc lan thảo là không muốn nàng chạy loạn vì có hung thú muốn thức tỉnh. Xưa nay Diêu Hoan không có kiến thức, nàng không biết hung hiểm...”

Câu nói kế tiếp Vụ Kính cũng không dám nói tiếp.

Đế Quân lạnh lùng thoáng nhìn, làm nàng phải nuốt tất cả trở lại, không dám lên tiếng.

Chỉ cần là Diêu Hoan, vị Đế Quân này luôn luôn độc / tài.

- -

Diêu Hoan bỏ nhà ra đi.

Nàng hầm hừ đi thẳng được vài dặm thì mới phát hiện... Mảnh núi này quá quen thuộc, nàng không biết mình đã ở đây bao lâu rồi, nếu đã muốn bỏ nhà ra đi thì cần phải đi tìm một con đường xa lạ.

Trước kia khi nàng còn chưa biết Vụ Kính, trong núi yêu tinh đều không muốn kết giao với nàng. Sự xuất hiện của nàng chính là sự không ăn khớp của núi rừng nơi đây. Không ai nói cho nàng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không ai nói cho nàng biết mỗi một ngày nên sinh hoạt như thế nào. Dần dà nàng cứ thế sinh hư, hễ nhìn thấy tiểu yêu tinh nào đó đều muốn bắt nạt một phen.

Sau đó yêu tinh trong ngọn núi này chỉ cần thấy nàng đều mỗi ngươi một nơi. Người lên núi đốn củi hái thảo dược nghe thấy hơi thở của nàng liền sợ mất mật.

Nàng không cảm thấy có chỗ nào là không tốt, không ai quản cuộc sống của nàng mới chính là thoải mái.

Nên nàng hạ quyết tâm phải tìm ra một ngón núi khác, tiếp tục cuộc sống tiêu diêu tự tại. Ra quyết định này, nàng bỏ qua sự khác thường trong lòng, chạy cực nhanh tìm ngọn núi khác.

Phía trước có một mảnh rừng chướng khí, Diêu Hoan ngại không khí bên kia không tốt nên chần chừ không dám bước đi. Nhưng muốn rời khỏi đây, chỉ sợ phải đi xuyên qua nó.

Nàng vừa muốn động thân, bất thình lình xuất ra một giọng nói: “Diêu cô nương, cô nương muốn đi đâu vậy?”

Diêu Hoan dừng lại, quay người nhìn lại sau lưng.

Thổ địa công công đứng ở tảng đá lớn sau lưng nàng, hắn có dáng người thấp bé, không đứng ở chỗ cao chỉ sợ sẽ không nhìn thấy hắn. Kết quả, hắn vừa đứng vững, không hề có điềm báo trước Diêu Hoan xoay người cái đuôi vung xuống.

Hết lần này tới lần khác người gây ra họa đều không có một chút tự giác, vẫn nhìn chung quanh tìm người.

Thổ địa công công khó khăn nuốt một ngụm máu trong miệng, run run rẩy rẩy bò dậy: “Lão thân ở đây.”

Vừa dứt lời, lại trông thấy một cái đuôi dài từ bên kia đánh tới, thổ địa công công chỉ kịp nắm chặt cây trượng, rồi lại bị cái đuôi của Diêu Hoan đánh bay ra chỗ khác.

Rốt cuộc Diêu Hoan cũng đã nhìn thấy thổ địa công công rồi, nàng ôm cái đuôi của mình, mặt mũi tràn đầy áy náy nhìn thổ địa công công đã không dậy nổi.

Trong trí nhớ của Diêu Hoan thì tình cảm của nàng đối với Thổ địa công công đại khái chính là... Trêu cợt toàn bộ sơn núi yêu tinh cũng sẽ không đi ăn trộm cây trượng của thổ địa công công.

Thổ địa công công tức giận đến thở gấp, lúc này mới chậm rãi đứng lên. Tuổi tác đã cao hắn đã cao, âm thanh gài nua: “Lão thân thấy cô nương muốn chạy xuyên qua khu rừng chướng khí này, nơi đây rất không an toàn.”

Diêu Hoan ôm cái đuôi dịch về phía trước hai bước, cúi đầu nhìn hắn: “Nhưng ta phải rời khỏi nơi này.”

Thổ địa công công sững sờ, giống như nghe thấy một chuyện cười, hắn cười hai tiếng, nói rõ sự thật: “Người khác muốn rời đi thì dễ nhưng riêng Diêu cô nương thì đừng có phí tâm nghĩ tới.”

Diêu Hoan không hiểu, vỗ vỗ cái đuôi của mình: “Ta có thể bay có thể phi, có thể lăn để được ra ngoài....”

Thổ địa công công nhìn cái đuôi của nàng đang vỗ bành bạch, như sợ người khác có cái đuôi giống nàng, hắn có chút khó xử vuốt vuốt cái cằm, nói: “Sao cô nương không đi hỏi Đế Quân?”

Diêu Hoan nghe xong hai chữ này lập tức bùng nổ, nàng nhảy nhót lung tung, trên tàng cây có không ít móng vuốt của nàng, thần sắc có chút ác sát.

Khi Diêu Hoan vẫn còn là một quả trứng rồng, thổ địa công tiếp nhận nàng từ trong tay Tứ Hải Đế Quân, một mực chăm sóc cho đến khi Đế Quân trở về. Đương nhiên biết rõ chính là sợ những con yêu tinh này sợ hãi nàng, thật ra con rồng nhỏ này chỉ hay nghịch ngợm gây sự mà thôi, không hề có ác ý gì. Cho nên cũng không sợ động tĩnh của nàng, nhẹ nhàng thở dài nói: “Lão thân không muốn phá hư khổ tâm của Đế Quân, Diêu cô nương nên tự mình tới hỏi Đế Quân một chút đi. Bên trong rừng chướng khí này có hung thú. Diêu cô nương không nên đi vào.”

Diêu Hoan nghe có hung thú, cảm thấy vài phần nguy hiểm, nàng trừng đôi mắt to, nghiêm trang hỏi: “Còn nguy hiểm hơn cả ta sao?”

Thổ địa công công: “...”

Cách đó không xa trên một nhánh cây xanh um tươi tốt, một người đang không đếm xỉa tới bẻ gãy một cây cỏ, đột nhiên khẽ cười

Con rồng nhỏ này, lại muốn bị xách đuôi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.