- Tứ thúc nói đúng, mà đều đã thăm dò rõ ràng thế lực cùng thực lực thủ hạ Tần Lâm Quân! Chúng ta bây giờ cần phải làm là ôm cây đợi thỏ, dùng khỏe ứng mệt.
Chu Vô Thị nói.
Ba nhân vật thần bí này không hề nghi ngờ là cường giả Tông Sư đỉnh phong của ba đại thế gia Yến Châu. Mỗi nhà đều là một vị Tông Sư đỉnh phong dẫn đội!
- Vậy ta nên trở về chờ tin tức hoặc đi liên hệ Tần Lâm Quân hay không!
Hoàng Thiên Bá hỏi.
Ánh mắt Liêu gia gia chủ Liêu Cường sáng lên, nhưng lập tức nghe thấy Chu Vô Thị nói,
- Không cần thiết, người khác không phải người ngu, xảy ra sự tình như thế, tất nhiên sẽ hoài nghi Liệt Dương môn các ngươi. Ngươi có thể phái một thủ hạ đi thử xem, ngươi chỉ huy tinh anh đệ tử Liệt Dương môn đi cùng cùng chúng ta chứ.
- Tốt!
Sau đó phân phó Liêu gia,
- Người Liêu gia các ngươi trước mai phục ở phía sau, hành sự tùy theo hoàn cảnh, để phòng bọn người Tần Lâm Quân đào tẩu.
- Tốt!
Rất nhanh, đám người Tần Lâm Quân đã đến con đường chính giao giữa Yến Dương quận và Hoán Dương quận, khi đi ngang qua sơn lâm tới gần Hắc Phong sơn. Lúc này, một vị Lục thống lĩnh Hắc Lang trại mang theo một trăm nhân mã đang tuần tra Hắc Phong sơn!
Một thám báo phát hiện một đoàn người Tần Lâm Quân, lập tức trở về bẩm báo Lục thống lĩnh.
- Lục thống lĩnh, một nhóm nhân mã đang trên đường tới đây, đại khái khoảng năm trăm người.
- Có thể nhìn ra cầm đầu là ai, thực lực như thế nào?!
Lục thống lĩnh hỏi.
- Cầm đầu chính là một nữ tử dung nhan tuyệt thế, thực lực không biết, có điều mấy vị đằng sau nàng đều là cao thủ Tiên Thiên cảnh! Mà phía sau hơn năm trăm tên hộ vệ.
- Ngươi bây giờ lập tức đi thông báo Phương thủ lĩnh, chúng ta trước đi xuống xem một chút!
- Vâng!
Bọn họ nhanh chóng đuổi tới trên đường. Mấy người Tần Lâm Quân cũng biết hiện tại đến khu vực Hắc Lang trại, bắt đầu chú ý bốn phía!
Quả thật không sai, phía trước có hơn một trăm giặc núi xuất hiện trên đường cản đường.
Một thủ lĩnh hộ vệ thủ hạ Tần Lâm Quân trực tiếp hỏi Tần Lâm Quân:
- Thiếu chủ, muốn trực tiếp giết bọn hắn hay không!
Ánh mắt hắn lóe ra vẻ hung ác, lộ ra thực lực Tiên Thiên trung kỳ.
Lâm Ngọc Kiệt nhíu mày:
- Không thể, Hắc Lang trại vô cùng thần bí, trước đó có thể một lần hành động diệt đi Hắc Phong trại! Thực lực không hề nhỏ yếu. Chúng ta không thể làm phức tạp mọi chuyện.
Tần Lâm Quân yên lặng nhìn về người Hắc Lang trại phía trước, lâm vào trầm tư!
Đột nhiên một trận chấn động, Phương Lâm chỉ huy một ngàn nhân mã xuất hiện trên đường cùng tụ hợp với Lục thống lĩnh lúc trước. Ánh mắt Tần Lâm Quân lộ ra tinh quang! Bởi vì nàng phát hiện những giặc núi này vẻn vẹn rất tinh anh, rất cường hãn, mà có thể thấy được bọn họ nghiêm chỉnh huấn luyện, có bóng dáng quân đội!
Song phương bây giờ có chút giằng co không xong. Mắt lập tức sáng lên, hướng Lâm Ngọc Kiệt hỏi:
- Hiện tại chúng ta trên thân còn có bao nhiêu ngân phiếu?
Lâm Ngọc Kiệt trả lời:
- Có ba mười ngàn lượng bạc trắng!
- Đi, đưa cho bọn họ! Có lẽ bọn họ sẽ trở thành một đường lùi cho chúng ta.
Lâm Ngọc Kiệt lộ ra một tia tinh quang.
- Vâng!
Mà lúc này Phương Lâm mang đám người nhìn lấy một đoàn người Tần Lâm Quân. Tiêu Chiến trong đám người trông thấy bọn người Tần Lâm Quân, trực tiếp nhỏ giọng nói cho Phương Lâm, lập tức trở lại trong đám người.
- Ừm, Tần Vương phi, sao nàng lại tới đây?
Một vị áo lam bộ dáng văn nhân trong đội ngũ bọn họ đột nhiên cưỡi ngựa đi đến chỗ đội ngũ Phương Lâm.
Phương Lâm sáng mắt lập tức phân phó,
- Không có mệnh lệnh của ta, tất cả không được nhúc nhích!
Lập tức cũng một người nghênh đón.
Lâm Ngọc Kiệt nhìn thấy đối phương cũng một người cưỡi ngựa đi tới, tâm thần nhất định, lập tức cười nhìn người đối diện nói:
- Đã sớm nghe nói về các hảo hán Hắc Lang trại, hôm nay chúng ta đi ngang qua nơi đây, xin các hảo hán Hắc Lang trại cho phép chúng ta đi ngang qua.
Phương Lâm cũng cười trả lời:
- Ha ha, yên tâm, Hắc Lang trại chúng ta không phải Hắc Phong trại trước kia, sẽ không lạm sát kẻ vô tội, phàm là người đi qua nơi đây, mỗi người một lượng trắng bạc là được!
Phương Lâm nói không sai, Hắc Lang trại bọn họ không lạm sát kẻ vô tội, người đi ngang qua, mỗi người giao một lượng bạc thì có thể thông qua, cho nên gần đây có rất nhiều thương đội đều chạy về đằng này!
Phương Lâm nhìn một đoàn người Tần Lâm Quân một chút! Tiếp tục nói:
- Lấy các ngươi năm trăm lượng là được.
Lâm Ngọc Kiệt cười xuất ra ngân phiếu 30 ngàn lượng đưa cho Phương Lâm.
Ánh mắt Phương Lâm khẽ động?
Chỉ thấy Lâm Ngọc Kiệt tiếp tục nói:
- Chúng ta rất muốn làm quen với hảo hán Hắc Lang trại, có thể kết giao bằng hữu cùng Hắc Lang trại hay không?!
- Há, tốt tốt tốt!
Phương Lâm cao hứng tiếp nhận ngân phiếu 30 ngàn lượng, dù sao tiếp xúc với bọn người Tần Vương phi cũng không tệ, vạn nhất có thể dấy lên quan hệ với Tần Vương thì sao, phải biết toàn bộ Yến Dương phủ đều là đất phong của Tần Vương, nếu như có quan hệ với Tần Vương, vậy Hắc Lang trại chúng ta gối cao không lo!
Lang Chủ khẳng định sẽ khích lệ mình!
À, trước giấu chuyện này, sau đó chờ thiết lập quan hệ với Tần Vương lại nói cho Lang Chủ, để Lang Chủ biết cái gì là kinh hỉ!
Phương Lâm lập tức nói ra tính danh sau cao hứng khoát tay áo thả một đoàn người Tần Lâm Quân rời đi.
Không lâu sau, bọn người Tần phủ tiến vào khu vực Hoán Dương quận. Ngay khi bọn người Tần Lâm Quân đi đường trong Hoán Dương quận, lúc tới một sơn cốc. Tần Lâm Quân dừng lại, nàng xem thấy chỉ có một con đường thông qua sơn cốc, hai bên đều là vách núi cheo leo. Lúc này một người Liệt Dương môn quần áo lam lũ chạy tới, trông thấy đám người Tần Lâm Quân, ánh mắt sáng lên. Chỉ thấy hắn đi đến trước mặt Tần Lâm Quân kêu khóc:
- Vương phi, nhanh đi cứu lấy người Liệt Dương môn chúng ta, chúng ta trước đó vừa mới cứu ra thiếu chủ cùng Phương Tư Vũ đại nhân, Chu Vô Thị đáng chết kia đang vây giết người Liệt Dương môn chúng ta!
Ánh mắt Lâm Ngọc Kiệt lóe lên lập tức hỏi:
- Tại sao ngươi biết chúng ta!
Người này mở miệng nói:
- Ta may mắn gặp qua vương phi trong thiên tài giao lưu thi đấu!
Lâm Ngọc Kiệt còn muốn tiếp tục hỏi, Tần Lâm Quân đã nhìn sang nói thẳng:
- Giết!
Người Liệt Dương môn trừng to hai mắt, tiếp tục khóc hô, nhưng thống lĩnh hộ vệ đã rút đao ra, người kia đã rõ ràng, hắn bại lộ, lập tức cuống quít chạy về sau. Nhưng Tần Lâm Quân tung một chưởng cách không đánh giết!
- Xem ra bọn họ ngay ở phía trước chờ chúng ta!
Lâm Ngọc Kiệt bình tĩnh nhìn sơn cốc.
Tần Lâm Quân quét bốn phía sơn cốc, đột nhiên trông thấy chỗ cao trên sơn cốc hiện một lad cờ, bờ môi sung mãn thoáng mở.
- Tần Liệt chỉ huy ba ngàn tinh anh thiết kỵ đã đến... Đợi lát nữa các ngươi nhớ kỹ nếu giao chiến, các ngươi vừa đánh vừa lui, chờ Tần Liệt đánh bất ngờ phía sau cứu Phương Tư Vũ ra thì lập tức rút lui!
- Các ngươi không cần quản ta, bọn họ chủ yếu là đối phó ta!
- Thế nhưng...
Lâm Ngọc Kiệt cùng Dương thống lĩnh hộ vệ vội vàng hô nhưng bị Tần Lâm Quân trực tiếp đánh gãy,
- Ta có năng lực bảo mệnh, mà chỉ cần qua cửa này, Trấn Quốc phủ lại phái một số cường giả tới, sẽ không có người ngăn cản!
Đây chính là một nguyên nhân khác mà Tần Lâm Quân không thể không đến!
Quả nhiên ngay khi bọn người Tần Lâm Quân đến trong sơn cốc, một ngàn nhân mã của Chu Vô Thị đang mai phục lập tức xuất hiện vây quanh đội ngũ Tần Lâm Quân. Chỉ thấy Chu Vô Thị không nói hai lời trực tiếp phất tay, người Chu Vô Thị mang tới cùng ba đại thế gia, Liệt Dương môn toàn diện xông ra ngoài, nguyên một đám lao thẳng đến đám thủ hạ của Tần Lâm Quân.
Lâm Ngọc Kiệt cùng Dương thống lĩnh liếc nhau cũng vọt thẳng giết tới.