Đợi sau khi đội ngũ song phương lâm vào chém giết, Tần Lâm Quân đợi tại chỗ còn chưa có động thủ, bởi vì đã có năm vị Tông Sư khóa chặt nàng. Trong năm vị Tông Sư thì có ba người của ba đại thế gia, ba vị cường giả Tông Sư đỉnh phong, Chu Vô Thị là cường giả Tông Sư sơ kỳ, cùng Hoàng Thiên Bá. Nếu như nói Tiên Thiên cảnh chém giết trong quân đội không tạo nên tác dụng lớn, như vậy cường giả Tông Sư có thể quyết định hướng đi của một cuộc chiến tranh!
Tuy đội ngũ Tần Lâm Quân chỉ có năm trăm người, trong đó chỉ có mười cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ, nhưng được Lâm Ngọc Kiệt cùng Dương thống hai Tiên Thiên trung kỳ chỉ huy vậy mà có thể đánh khó bỏ khó phân cùng hơn nghìn người phía địch nhân. Bởi vì đội ngũ Tần Lâm Quân được quân đội huấn luyện qua, còn có hơn một trăm người là lão binh Tần Lâm Quân mang tới, năm trăm người đều nhịp, mấy người kết thành một tiểu đội, hợp tác lẫn nhau!
Tuy Chu Vô Thị nhiều người, Tiên Thiên cao thủ cũng nhiều, nhưng nhân viên cao thấp không đều, người sáu phe thế lực, đoàn kết không được cùng một chỗ, lại thêm không ít con cháu ngạo khí mười phần, nguyên một đám đơn độc xông lên, ngay từ đầu còn không có phát huy thực lực liền bị người liên tục công kích bổ đao, sau đó chết mất. Có câu nói rất hay, đoàn kết cũng là lực lượng!
Đợi bọn hắn chém giết một hồi, năm vị Tông Sư đã đi tới xung quanh Tần Lâm Quân, chỉ thấy Tần Lâm Quân phóng thích toàn bộ khí thế Tông Sư trung kỳ, bay lên không trung, xuất thủ trước, đánh ra một chiêu một mực đang tụ lực, muốn nhanh chóng đánh bại Hoàng Thiên Bá, nhưng Hoàng Thiên Bá sớm đã cảnh giác, lại thêm Chu Vô Thị trợ giúp chặn lại! Cũng chỉ đánh lui hai người.
- Tốt tốt tốt, không hổ là nữ nhi của Tần Niết, thật can đảm!
Cường giả Tông Sư đỉnh phong của Chu gia trông thấy Tần Lâm Quân lại còn dám xuất thủ trước. Ba người lập tức vây quanh Tần Lâm Quân cùng ra tay.
- Bành!
Chỉ thấy xung quanh thân thể Tần Lâm Quân xuất hiện hộ tráo (màn bảo vệ), tự nhiên chặn lại công kích của ba người. Ánh mắt cường giả Tông Sư Chu gia lạnh lẽo, quả nhiên thân là nữ nhi Tần Niết, sao lại không có đồ chơi bảo mệnh!
- Hừ! Ta muốn nhìn thử hộ tráo của ngươi có thể chịu được chúng ta bao lâu!
Tần Lâm Quân cầm kiếm toàn lực phóng thích chiêu thức, nhưng bị ba cường giả Tông Sư đỉnh phong tuỳ tiện ngăn cản. Không có cách nào, Tần Lâm Quân bây giờ mới là Tông Sư trung kỳ mà thôi, mà đối thủ lại còn là ba cường giả Tông Sư đỉnh phong, nếu như một cường giả Tông Sư đỉnh phong còn có thể đối chiến cùng hắn, nhưng ba Tông Sư đỉnh phong đối phó nàng, nàng chỉ có thể có cố gắng cằm cự!
Tần Lâm Quân một bên chiến một bên rút lui, rời xa đội ngũ chém giết. Mà Hoàng Thiên Bá cùng Chu Vô Thị hai người lúc đầu cũng muốn gia nhập chiến đấu, nhưng phát hiện Tần Lâm Quân tiện tay đánh ra một kích thiếu chút nữa để cho mình bị thương nặng, mà Tần Lâm Quân lại trọng điểm công kích lên người mình, lập tức ở bên cạnh ngăn chặn Tần Lâm Quân, không để Tần Lâm Quân chạy!
Trong lúc nhất thời, chiến trường phân ra hai mặt, một mặt đội ngũ chém giết, tiếng chém giết không ngừng, không ngừng có người ngã xuống, người phía sau tiến lên phía trên. Mặt khác là Tần Lâm Quân cùng năm cường giả Tông Sư đối chiến, một đường đối chiến cát bay đá chạy, lưỡi đao kiếm ảnh, phóng xuất ra chiêu thức kinh khủng, trong nháy mắt sơn cốc không ngừng phát ra tiếng vang to lớn, vách núi nứt đá không ngừng rơi xuống.
Mà chỗ trung tâm chiến trường, khí tràng các tông sư cực kì khủng bố, bất kỳ một Tiên Thiên đỉnh phong nào đi vào, trong nháy mắt sẽ bị nghiền thành bùn.
Mà lúc này Tần Liệt chỉ huy ba ngàn thiết kỵ giấu ở nửa sườn núi phía trên trông thấy năm vị Tông Sư đang công kích thiếu chủ mình, lòng nóng như lửa đốt. Tìm xem bọn người Phương Tư Vũ bị nhốt ở nơi đâu, đột nhiên trông thấy đội ngũ mấy người phía sau đang chém giết lẫn nhau đang bảo vệ Phương Tư Vũ, ánh mắt sáng lên, tìm được rồi!
Lập tức vẫy tay một cái, ba ngàn thiết kỵ vốn muốn xông tới trực tiếp bắn ra, bay thẳng vào chiến trường!
Rầm rầm rầm!
Sơn cốc khẽ chấn động, địch quân lúc đầu chém giết trông thấy phía trên sườn núi có ba ngàn thiết lao ra kỵ, nhất thời bị hù thất kinh, mà khí thế đội ngũ Tần Lâm Quân đại chấn! Địch quân không ngừng ngã xuống. Chu Vô Thị Lúc đầu còn đang đối chiến nhìn thấy tình huống như thế! Không khỏi lộ ra nụ cười lạnh:
- Đây là lá bài tẩy của ngươi sao! Cứ nghĩ ba ngàn thiết kỵ âm thầm đi vào Yến Châu, chúng ta sẽ không biết sao!
Lập tức vẫy tay một cái, Liêu gia gia chủ Liêu Cường chỉ huy con cháu Liêu gia mai phục ở một bên khác trực tiếp lao ra, còn bên cạnh Hoàng Chí Trung cùng Liêu Hồng chỉ huy năm ngàn người vọt ra từ mặt bên.
Tần Liệt thấy tình hình như thế lập tức phân ra một tiểu đội đi cứu Phương Tư Vũ, sau đó chỉ huy thiết kỵ xông tới giết. Trong mắt Liêu Cường dần hiện ra ánh sáng, tay cầm trường kiếm, toàn lực bày ra thực lực Tông Sư sơ kỳ chém tới Tần Liệt. Địch quân trông thấy phương ta vậy mà còn có nhiều nhân mã như thế, hơn nữa còn có một vị Tông Sư cường giả, nhất thời hưng phấn, giết địch càng ngày càng có lực, nhưng bọn họ cao hứng không được bao lâu!
Tần Liệt trông thấy Liêu Cường xông lại, ánh mắt lóe qua một tia ngưng trọng. Tần Liệt chính là tướng tài thân kinh bách chiến, đơn độc đối chiến căn bản không thể nào là đối thủ của Tông Sư, nhưng phía sau hắn có ba ngàn thiết kỵ, chỉ thấy hắn cùng ba ngàn thiết kỵ dung hợp khí thế lại cùng nhau, chém ra một đao về phía trước,
Nhất thời xuất hiện đao khí bốn mươi mét chém về phía Liêu Cường, lỗ chân lông trên người Liêu Cường co vào, đã không kịp tránh, hét lớn một tiếng nghênh đón.
Bành!
Gợn sóng cường đại thổi lật ra người bên cạnh Liêu Cường, Liêu Cường trực tiếp bị bổ trọng thương! Không sức tái chiến!
- Phụ thân!
Liêu Hồng gặp phụ thân của mình bị đánh bay không rõ sống chết, hai mắt đỏ bừng dẫn người phóng tới chỗ Tần Liệt. Bởi vì địa thế, thiết kỵ không có tác dụng quá lớn!
Hai quân giao tiếp!
Song phương chém giết, thế lực ngang nhau!
Lúc này Tần Lâm Quân gặp nguy hiểm! Hộ tráo trên người nàng bắt đầu xuất hiện vết rách, năm vị Tông Sư nhìn thấy tình huống như thế nhất thời vui vẻ, thực lực tăng mạnh!
Lúc này tiểu đội thiết kỵ đã cứu ra Phương Tư Vũ, một tiếng còi vang lên!
Tần Liệt ra lệnh toàn quân:
- Rút lui!
Tất cả mọi người rất nhanh rút lui!
Tần Lâm Quân đang liều mạng đối chiến, ánh mắt liếc qua trông thấy bọn họ bắt đầu rút lui, mắt đầy lãnh ý nhìn ba vị cường giả Tông Sư đỉnh phong. Rốt cục hộ tráo bị phá nát, Tần Lâm Quân bị cường giả Tông Sư đỉnh phong Hà gia đánh trúng, bản thân bị trọng thương, bay ra ngoài.
Ánh mắt đám người Chu Vô Thị sáng lên, xuất thủ toàn lực, muốn một lần giải quyết Tần Lâm Quân.
Nhưng trong lúc bọn hắn phóng tới Tần Lâm Quân, đột nhiên dự cảm một loại nguy hiểm cực hạn, vội vàng lui lại, nhưng đã không kịp. Chỉ thấy tay Tần Lâm Quân cầm một khối ngọc phù ném về phía bọn họ, sau đó nhanh tốc độ nhanh nhất trốn về sau!
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, sơn cốc nứt ngang!
Năm vị Tông Sư bay ngược ra, Chu Vô Thị cùng cường giả đỉnh phong Chu gia không một tiếng động, tử vong. Mà Hoàng Thiên Bá bị thương rất nặng! Tay trái mất hết!
Chỉ còn lại có cường giả Tông Sư đỉnh phong của Chu gia cùng Hà gia khí tức bình ổn, chỉ bị thương nhẹ!
Đặc biệt là Tông Sư đỉnh phong Chu gia sau khi thấy Chu Vô Thị chết, gầm lên giận dữ quát to:
- Tần Lâm Quân! A a a!
Mà Tông Sư đỉnh phong Hà gia nhìn hơn bốn ngàn người còn sống, giận dữ hét.
- Truy!
Lúc này Tần Lâm Quân một bên thổ huyết, một bên tiến vào trong đội ngũ bọn người Tần Liệt. Mà bọn người Tần Liệt đang ở phía trước chờ đợi chủ soái, sau khi nàng nhảy lên ngựa, ra lệnh:
- Rút lui!
Tần Lâm Quân đội ngũ nhanh chóng trốn về phương xa!
Hướng kia chính là phương hướng Hắc Lang trại!