No.243
Tối đó, tôi nằng nặc đòi mẹ tôi ôm tôi ngủ như hồi nhỏ.
Đúng là rất ngang bướng, bởi vì bây giờ tôi đã cao hơn mẹ bốn
cen-ti-met nhưng mẹ tôi vẫn rất chiều tôi, bà bật cười rồi đồng ý.
Hồi nhỏ tôi rất phiền phức và hay ốm, chỉ cần bị ốm là sẽ không ngủ
ngoan, hơn thế còn có tật xấu, đó là bắt bố mẹ ôm tôi vào lòng, bồng bế, ru ngủ thì tôi mới chịu ngủ. Và cứ ngừng là tỉnh, cứ ngừng lại tỉnh.
Vô số những đêm như thế đều là mẹ tôi ôm tôi ngủ như lúc này.
Song bây giờ tôi đã lớn rồi, mẹ cũng không còn có thể ôm tôi như hồi
nhỏ nữa. Tôi cuộn mình nằm trong lòng mẹ một cách tượng trưng, thút tha
thút thít, lúc khóc lúc cười.
Mẹ tôi vẫn như ngày xưa, ôm tôi
ru qua ru lại, một tay đặt sau lưng tôi nhẹ nhàng vỗ về, dường như tôi
vẫn là đứa trẻ ba tuổi, chỉ cần rời mẹ sẽ biến mất.
No.244
Khi tôi học lớp 5, bố mẹ tôi chính thức làm thủ tục li hôn.
Mỉa mai ở chỗ, tôi đã sớm quên mất lí do tại sao. Có lẽ, từ khi tôi
biết chuyện, hai chữ “ly hôn” ấy luôn được bố mẹ nhắc đến trong mỗi lần
cãi nhau, bực lên hét lên, rất nhiều lần, từ lâu đã mất cảm giác.
Do đó, không biết là vì chuyện công ty ông bà nội tôi phân chia nhà hay là vì chuyện bố tôi đi ấn dấu vân tay gì đó rồi bị đồng nghiệp lừa? Hay là vì chuyện tôi bị chị con nhà bác bắt nạt, hay do người họ hàng nào
đó đằng nhà nội tôi nói xấu sau lưng mẹ tôi rằng sự nghiệp ngày càng
thăng tiến đi lên là do quan hệ bất chính với ai đó ở ngân hàng?
Không có chuyện nào do hai người trực tiếp gây ra.
Nhưng, cuối cùng ly hôn quả thực là do hai người.
Từ trước đến giờ, bố mẹ chưa từng nói chuyện ly hôn trước mặt tôi, có
lẽ sự trốn tránh của họ là vì bộ dáng ngớ ngẩn không cần lời giải thích
của tôi. Tôi quá “không cần người khác lo lắng” mà tôi trông cũng rất
hiểu chuyện, luôn nghĩ rất thoáng,…
Có lẽ ngay cả bản thân hai người cũng không nói rõ được.
Người lớn thì sao? Từ lâu tôi đã hơn những đứa trẻ khác, hiểu được bố
mẹ tôi không phải là người có năng lực siêu nhiên, họ chỉ là hai người
lớn không thể hiểu được cuộc đời của mình trong vô số con người trong
thành phố này mà thôi.
Thời gian hai người ly thân, tôi vẫn
chưa lên lớp 5, mùa hè sống ở nhà ông bà nội và luôn có những người họ
hàng miệng lưỡi ác độc dùng thái độ chọc trẻ con mà hỏi tôi: “Cảnh Cảnh, lần này chắc bố mẹ cháu làm thật đó! Nếu li hôn rồi thì con theo bố hay theo mẹ?”
Từ “con thích bố hay thích mẹ” đến “con theo bố hay theo mẹ”.
Tôi không hiểu tại sao những người trong cuộc lại không làm chủ, nhất định để tôi lựa chọn.
Những cuộc đối thoại như vậy đều kết thú bằng việc tôi mặt đỏ cả lên,
sau đó người thật sự giải quyết dứt điểm những người họ hàng rảnh rỗi
này là mẹ tôi.
Có một ngày, lại có một người trong họ hỏi tôi theo bố hay theo mẹ.
Tôi không đáp, cô ta bĩu môi nói: “Cháu đó, cứ tiếp tục ngơ ngơ thế này thì ai cũng không cần cháu nữa đâu. Ông bà nội cháu muốn có cháu đích
tôn, cháu còn không cố biểu hiện cho tốt, không thì…”
Đúng lúc này, mẹ tôi vừa bước vào cửa nghe thấy những lời đó.
Tất nhiên, cũng có khả năng là người họ hàng này cố ý làm như vậy.
Tôi trân mắt nhìn mẹ tôi bước vào nhà, kéo bà cô ra rồi cho cô ta một cái tát.
“Mày thử chõ mồm nói linh tinh trước mặt con gái tao lần nữa xem? Con
tao để các người phải dạy à? Nói một câu tao tát một cái! Chuyện nhà tao cần mấy người phải hao tâm tổn sức à? Ông bà nội con tao thích cháu
trai hay cháu gái thì liên quan gì đến mấy người? Bản thân mình một quả
trứng còn không thể đẻ ra được lại dư sức ngồi đây hóng hớt, ăn chực, đi đái cũng không biết soi gương, tiên sư nhà mày còn rảnh háng đi lo
chuyện nhà khác?”
Đoạn này khiến tôi sôi sục, những lời cực kỳ khó nghe tôi chỉ nghe một lần nhưng lại luôn nhớ rất kĩ.
Bố mẹ tôi là người văn hóa. Những người có văn hóa khi bị tức nước vỡ
bờ thì không biết sức chiến đấu cao gấp bao nhiêu lần những kẻ lắm mồm
hóng hớt.
Từ lâu tôi đã không còn nhớ nổi người họ hàng mà mẹ
tôi đánh là ai, dẫu sao sau này cô ta có đến phản lại mấy câu thì cũng
bị mẹ tôi đánh tiếp, cuối cùng là ông bà nội tôi ra can mới kết thúc.
Mẹ tôi mang tôi đi, sau đó bố tôi đã làm gì đó mà tôi không biết, miễn là tôi theo bố tôi nên tôi không cần chọn lựa gì cả.
Từ đầu chí cuối tôi không hề nói một câu: Bố mẹ đừng li hôn được không?
Không biết tại sao về chuyện này tôi lại có thể “sớm quen”. Quả vậy,
mỗi lần cãi nhau, nguyên nhân thường không trực tiếp xuất phát từ ai,
nhưng hai người quá khác nhau, hai người đều không còn cách nào để khoan dung sự khác biệt ấy của nhau, bất kể là chuyện gì cũng có thể khiến
hai người thêm xa cách, xa đến nỗi không thể vượt qua.
Tôi làm Toán thường hay sai rất nhiều, tại sao hai người họ lại không thể phạm sai lầm chứ? Tôi đều hiểu.
Tôi nhớ, tôi có nói một câu về chuyện hai người chia tay.
Tôi nói, lúc con học lớp hai, con rất muốn lấy bạn lớp phó thể dục. Sau này lên lớp ba, con thấy bạn lớp phó thể dục trở nên xấu rồi, tính cách
cũng vô cùng đáng ghét, con không muốn lấy bạn ấy nữa.
Thế nhưng, nếu năm lớp hai con thật sự lấy bạn ấy tồi thì lúc con lên lớp ba, có phải cũng cần phải ly hôn không?
Không ngờ cả bố mẹ đều bật khóc, cùng nói với tôi một câu: “Cảnh Cảnh,
có phải con bị ngốc rồi không? Vốn chuyện không phải như thế.”
Sao lại không phải là như thế, chính là như thế mà.
Trong lòng dù có buồn nữa, tôi cũng có thể hiểu được.
Tuy Dư Hoài nói tôi ngây thơ nhưng có những chuyện, tôi nghĩ tôi hiểu hơn cậu ấy nhiều.
No. 245
Hôm sau Lâm Phàm tỉnh lại. Nghe nói vừa tỉnh lại đã ăn liền tù tì hai
chiếc bánh rán, phải đến lúc bác sĩ tới ngăn lại mới dừng.
Đúng là đói quá rồi mà.
Thằng bé nói với tôi và cô Tề nguyên nhân xảy ra chuyện hôm qua, cuối
cùng kẻ gây tội lại thành người mua phải cháo giả, là bố tôi.
Hôm đó Lâm Phàm xuất viện. Bố tôi và thằng bé lần lượt gọi điện cho tôi.
Lâm Phàm làm nũng, xin lỗi tôi, nói do nó sai, bảo tôi đừng lo lắng
nữa, hỏi tôi có thể về nhà sớm chút không, nó muốn chơi trò chơi cùng
với tôi.
Tôi không biết ở đây có sự chỉ bảo nào của cô Tề hay không.
Nhưng tôi không muốn nghĩ về một đứa trẻ đáng yêu như Lâm Phàm như thế.
Buổi trưa, cô Tề đích thân xuống dưới tầng nhà mẹ tôi, nói muốn mời tôi ra
ngoài ăn chút điểm tâm, đã khiến tôi chịu ấm ức nên muốn xin lỗi.
Mẹ tôi ngạc nhiên: “Kể cả cô ta có lòng cũng không cần làm thế chứ?!”
Mẹ tôi vẫn không biết giữa tôi và cô Tề đã xảy ra chuyện gì.
“Con muốn đi không? Không muốn đi cũng đừng miễn cưỡng. Ngày nào cũng ở cùng nhà còn bồi thường cái gì chứ, làm bộ làm tịch quá!” Mẹ tôi vừa
phơi quần áo vừa nói đâu đâu.
Tôi thầm nghĩ rồi nói với mẹ: “Con… con vẫn nên đi thì hơn, sau này mọi người đều thoải mái.”
Chúng tôi đi đến trung tâm thương mại gần đó, gọi món xong thì nhân
viên phục vụ cũng quay người rời đi. Tôi và cô Tề ngồi đối diện với
nhau. Cả hai cùng chìm vào im lặng.
Khuôn mặt cô Tề vẫn rất bình lặng, chỉ là có thêm vài nét xấu hổ.
“Cảnh Cảnh, cô rất xin lỗi. Lúc đó thật sự cô phát điên, cô gạt con
không phải vì trách con hay báo thù. Chỉ là do cô nóng vội đến mức không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.”
“Con hiểu, nếu người xảy ra
chuyện là con, mẹ con cũng sẽ như vậy.” Tôi gật đầu, dừng một lát rồi
lại tiếp tục nói: “Con muốn nói sẽ nóng vội như cô, điên cuồng tông
xuống dưới nhưng không nhất định sẽ đẩy người khác.”
Cô Tề ngẩng đầu nhìn tôi, cười khổ, cũng không vội giải thích với tôi.
“Cô biết cô nói gì cũng vô dụng. Nhưng bản thân cô đầu óc cũng trống
rỗng, không quan tâm đến gì nữa, gặp ai chắn đằng trước cũng sẽ gạt ra
thôi. Thật sự cô không có ý nhắm vào con. Cảnh Cảnh, dù thế nào cũng là
cô không đúng, thiệt thòi cho con rồi.”
Tôi lắc lắc đầu.
“Con vừa nói rồi mà. Con nói mẹ con không nhất định sẽ đẩy người, nhưng nếu
mẹ con biết người khác hại con bị bỏng hay thương hay gì đó, quay
đầu lại đâm cho người ta một dao cũng được. Những người làm mẹ mà, con
thật sự có thể hiểu được, mẹ con còn quan tâm bảo vệ con mình hơn cô
đó.”
Vừa nói xong, tôi liền bị chính mình chọc cười.
Khuôn mặt căng cứng của cô Tề cũng dãn ra đôi chút, cô ấy cảm kích nhìn tôi, rồi lại cúi đầu xuống, mắt có hơi ướt.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, còn chưa đến mấy giây sau khi nghe tin Lâm Phàm
xảy ra chuyện, rốt cuộc cô ấy đã nghĩ gì, chỉ sợ đến chính cả cô
ây cũng không rõ.
Cứ vướng mãi chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tôi không biết cô ấy đã phải trải qua những chuyn gì trong quá khứ, cô ấy cũng sẽ không kể với tôi.
Cho dù thế nào, cô ấy cũng là một nửa của bố tôi trong phần đời còn
lại, sau khi tôi lớn lên rồi rời khỏi, người ở bên bố tôi chính là cô
ấy, chứ không phải tôi. Tôi và cô Tề vốn dĩ không có yêu cầu gì đối với
người kia, như vậy cũng tốt, tất cả lại trở về trạng thái ban đầu rồi.
Có một số giới hạn càng ngày càng rõ, thật sự rõ ràng.
Mẹ tôi từ chối đề nghị đưa tôi về nhà của bố tôi. Tuy tôi không hé răng
nói nửa lời, biểu hiện cũng hết sức bình thường, nhưng trực giác của
người làm mẹ nói cho mẹ tôi rằng có gì đó không đúng lắm.
“Qua
rằm thắng giêng rồi cho Cảnh Cảnh về sau. Tôi nghỉ đến mười lăm, vừa hay có thể ở bên con nó.” Mẹ tôi nói trong điện thoại.
Bởi vậy, nửa tháng còn lại trước khi bắt đầu đi học tôi sống với mẹ.
Ngày tôi về nhà bố tôi, cô Tề làm một mâm cơm, chúng tôi nói chuyện như chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều trở về đúng quỹ đạo.
Nội tâm của Cảnh Cảnh có gì đó khác đi rồi, tôi có thể cảm nhậ được nhưng lại không biết thay đổi ở điểm nào.
Có lẽ tôi đã tiến gần hơm đến ranh giới trưởng thành rồi!
No.247
Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng mong đi học đến vậy.
Ngày bắt đầu học kỳ mới, tôi dậy từ rất sớm, mang theo bút ghi âm và vở ghi
chép của Tân Đông Phương rồi đeo cặp sách lên, vui vẻ bước ra khỏi
nhà.
Gió xuân cuối tháng hai vẫn như một con dao sắc cứa qua
mặt, ban ngày ngày càng dài hơn chứng tỏ bước đi không thể ngăn cản của
mùa xuân. Tôi rời khỏi khu nhà ở trong ánh mai ban sớm, bước đi trên con đường đến trường.
Cặp sách trên lưng rất nặng nhưng tôi vẫn
chạy tung tăng trên con đường không một bóng người, giơ hai tay hứng lấy cơn gió xuân mát lạnh đầu mùa.
Cặp sách đập đập vào mông tôi
ngày càng nặng, không biết có phải muốn ngăn tôi mới sớm ra đã lên cơn,
hay là muốn thúc giục tôi chạy nhanh hơn chút, nhanh một chút.
Lại có thể nhìn thấy dãy lớp học của Chấn Hoa, tôi thật sự có cảm giác nhớ nhung nó.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi vị quen thuộc. Những bạn đang mặc đồng phục
ngồi trong lớp đa phần đều đang cắm đầu đọc sách, còn một phần nhỏ thì
đùa giỡn vui vẻ. Nhìn thấy tôi vào lớp, Giản Đơn, β và Từ Diên Lượng đều vẫy tay chào một cách khoa trương và chạy về phía tôi. Ngày đầu tiên đi học, trên bệ cửa sổ chất đầy sách bài tập và đồ linh tinh, cũng không
khác mấy mấy học kì trước, dường như chưa từng xảy ra cuộc tổng vệ sinh
vậy.
Hệt như chúng tôi chưa từng rời xa vậy.
Nhưng mà,
nhìn những bạn đang tranh thủ thời gian để học, tôi không còn hỏi những
câu ngớ ngẩn: không phải mới vào năm học ư? Rốt cuộc các bạn ấy đang
cắm đầu học gì vậy? Như học kì trước nữa.
Trước đây Dư Hoài
từng nói, sau khi lên cấp ba sẽ không còn xảy ta những chuyện như kéo
dài kỳ học, đổi giáo viên, phát sách mới, mặc áo đồng phục mới, cắt kiểu tóc mới, đón chào học sinh mới chuyển trường…
Ít nhất Chấn Hoa là như thế.
Không có bước chững lại như nhau, cũng không có bước khởi đầu làm lại.
Bởi vì người khác không ngừng bước, cho nên bạn cũng không dám thả lỏng, cứ như thế mà chạy tiếp.
Nhưng mà, dù sao mùa xuân đã về rồi.
Sức mạnh của mùa xuân rất lớn, nó có thể làm tôi buồn, cũng có khả năng
khiến tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Cuối cùng đã quay về sớm mai xua tan đêm tối, đã quay về những chồi non xanh, đã quay về những
con đường tuyết tan dần, và không thể ngăn cản bước sự lạc quan trong
mỗi con người chúng ta.
Tôi vừa đặt đồ xuống liền có giọng nữ
từ đài phát thanh vang lên, nhắc nhớ mọi người ra sân trường xếp hàng,
chuẩn bị làm lễ chòa cờ.
Ngay cả giọng nói lanh lảnh của bạn nữ không biết tên này cũng nghe thân thiết và quen thuộc đến lạ.
Tôi nhìn qua cử sổ, sân vận động đầy rẫy ba màu áo đồng phục trắng,
xanh da trời và xanh lá cây, hòa quyện vào nhau thành một đại dương, còn những dòng suối nhỏ xuất phát từ khu giảng đường đang hướng về khu tổ
chưc lễ chào cờ cứ chầm chậm hòa mình vào biển cả.
Tôi biết bản thân mình cũng lập tức phải xuống tầng, trở thành một giọt nước trong đó.
Kì học mới đã bắt đầu như vậy.
Giản Đơn và β ở đằng sau goi tôi cùng xuống.
Bạn cùng bàn của tôi – Dư Hoài vẫn chưa đến.
Sổ ghi chép của tôi vẫn đưa cho cậu ấy.
Nhưng tôi sắp được gặp cậu ấy rồi.
Tuy cả một mùa đông tôi không thay da đổi thịt chút nào, lúc giảng bài
có thể vẫn tiếp tục nghe không hiểu và sau khi tan học có lẽ vẫn phải
đối mặt với tầng tầng lớp lớp phiền não và sự nghi ngờ bản thân.
Nhưng dù cho thế nào, tôi rất nhanh có thể tiếp tục ở bên cậu ấy, cùng bên nhau rồi.
Bất chợt có một khoảng khắc như thếm tôi đã yêu Chấn Hoa.