Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta

Chương 46: Chương 46: Người Của Ông Đây!




No. 248

Cuối tháng ba xảy ra hai chuyện.

Chuyện thứ nhất là toàn bộ cây dương trong Chấn Hoa đầy sâu róm, trận “trùng tai” (bệnh dịch côn trùng) mỗi năm một lần ở thành phố chúng tôi lại chuẩn bị ập tới.

Chuyện thứ hai là hotboy Thịnh Hoài Nam yêu sớm. Đối tượng là hoa khôi lớp 11, cực kì xinh đẹp, đáng tiếc thành tích học tập không tốt lắm, trước giờ chưa từng coi trọng việc học hành; song sự chênh lệch này lại mang đến màu sắc truyền kì cho đoạn tình cảm này.

“Yêu sớm”, hai chữ này trong khoảnh khắc đã đưa con người ta trở về thời đại “Hoa quý mưa quý” từng thịnh hành trên cả nươc. Vì sự quản lí nghiêm khắc đến mức vô lí của mẹ tôi cô con gái có ngoại hình hoàn toàn khiến người khác có thể yên tâm như tôi, tự khắc tôi cũng bị truyền bá tư tưởng cổ hủ của lớp người đi trước.

Trái tim thiếu nữ đang nảy nở và cái đầu khuôn sáo tranh cãi kịch liệt, cho nên truyền kì của người khác cũng trở nên có sức cám dỗ đặc biệt.

Tin tức này lan nhanh khắp khối 10 và khối 11. Tôi, β và Giản Đơn, ba người chúng tôi dành ra một lúc lâu vây quanh Dư Hoài, mong có thể moi móc được chút tin tức từ miệng cậu ấy.

Nhưng đáp án của Dư Hoài là không biết.

“Tình bạn giữa con trai bọn tôi làm gì tầm thường như thế, lo nhiều chuyện thế để làm gì.” Cậu ấy không quan tâm lắm, nhìn ba người chúng tôi một lượt rồi lấy bóng rổ từ cửa sổ đi ra ngoài.

Cuối cùng β khoát tay nói, cậu xem Dư Hoài mà là một đứa con gái thì tốt biết mấy, hỏi với đáp chắc chắn sẽ đầy đủ chủ ngữ vị ngữ. Đúng là biết phá đám mà.

Dư Hoài mà là con gái mới không tốt ấy, cậu hiểu cái “shit”, tôi ngầm phản đối β. Chỉ là đôi lúc nghĩ đến Thịnh Hoài Nam thân là tấm gương xuất sắc trường Chấn Hoa, tư tưởng lại có thể thoáng như thế, tác phong lại có thể cũng cảm, to gan đến vậy, khiến tôi không thể không thêm mấy phần kì vọng với kẻ nào đó bên cạnh.

Tất nhiên, chỉ là nghĩ mà thôi.

No. 249

Đầu tháng năm, cuộc thi bóng chuyền nữ của khối 10 tưng bừng khai mạc.

Dư Hoài thân là lớp phó thể dục, cuộc sống cũng trở nên đặc biệt bận rộn.

Thầy thể dục dựa vào biểu hiện của các bạn nữ trong các tiết học bóng chuyền, chọn ra sáu bạn tham gia đội tuyển chính thức và ba bạn làm tuyển thủ dự bị.

“Dù sao các em chơi “nát” như nhau, lại còn ngốc nữa, tôi chỉ hi vọng các em học được cách truyền bóng và chắn bóng. Biết đệm bóng, phát bóng qua lưới, cao một chút, thịt da dày một chút để không sợ ăn bóng… là đủ rồi.”

Vân vân và mây mây, người ngốc, da dày thì không sợ ăn bóng là ý gì?

Thầy thể dục nói xong tiêu chuẩn chọn lựa liền thở dài, tuyên bố danh sách đội tuyển.

Đội tuyển chính thức vừa hay có tôi, β, Giản Đơn và Tiêu Tiêu.

β vốn dĩ đã rất phản cảm với những chuyện phải phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang nhưng khó chống lại được. Trương Bình trong hội động viên nhất thời hứng lên yêu cầu tất cả những bạn nữ được chọn vào đội tuyển đứng nghiêm xếp hàng, sau đó lúc nhìn thấy β liền cười tít mắt: “Không tồi mà.”

Tôi và Giản Đơn nghĩ nát óc cũng không hiểu được câu “không tồi mà” đó có nghĩa gì. Nhưng trong buổi họp phụ huynh cuối kì trước, Trương BÌnh và phụ huynh β có gặp và nói chuyện riêng, thay đổi triệt để trạng thái sịnh tồn của β ở nhà, cho nên kể cả Trương Bình nói là “Sai hoàn toàn”, β cũng cam tâm tình nguyện dốc hết sức lực để chuyên tâm luyện tập.

Văn Tiêu Tiêu cũng thể hiện sự nhiệt tình khác người với chuyện này, trong suốt một tuần bị ăn bóng, bị rơi kính cũng không tiếc hi sinh.

Còn sự nhiệt tình của tôi có lẽ cũng giống với Tiêu Tiêu, xuất phát từ Dư Hoài.

Lúc đội nữ tập luyện thường sẽ phải tìm một nhóm nam tập cùng, xem như là đối thủ, Dư Hoài chính là chủ lực của đội nam đó, cùng từng đôi chúng tôi luyện đỡ bóng, phát bóng.

Chỉ tiếc nếu đối thủ là cậu ấy, cả tôi và Tiêu Tiêu đều không đỡ được bóng.

Phí lời, là cậu, cậu không căng thẳng à?!

Dư Hoài rất dịu dàng với Tiêu Tiêu: “Cứ từ từ!”, “Đừng cuống!”, “Nhắm theo quỹ đạo của bóng mà dự đoán điểm rơi.”, “Đừng luôn để tay thành tư thế đỡ một tay, như thế sẽ làm giảm tốc độ di chuyển.”… dù sao cũng hướng dẫn rất ra trò.

Còn những câu như: “Cậu là lợn hả?”, “Thầy chọn cậu là để cậu làm body shield à?”, “Cậu là truyền nhân của Shohoku à? Sao toàn lấy mặt đỡ bóng thế?!”, “Này, cậu nói thật với tôi đi, cậu là người lớp nào phái đến nằm vùng vậy?”… là dành cho tôi.

Tôi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, xin bố tôi mua cho quả bóng chuyền cao cấp loại mềm, trên mặt còn có các sợi nhung, mỗi ngày đều dành ra nửa tiếng đồng hồ tập ném bóng vào tường nhà giảng đường.

Mặt trong cổ tay đầy những chỗ bầm tím cũng dần dần biến mất.

Sức mạnh cắn rằng chịu đựng này của tôi giúp tôi tiến bộ nhanh chóng, dần dà, tôi có thể dùng một lực thích hợp kiểm soát được quỹ đạo chuyển động của bóng, thậm chí có thể liên tiếp đệm bóng mấy chục lần.

Sự tiến bộ này khiến con người ta hài lòng và hưng phấn hơn cả chuyện cắn răng học những môn khó nhằn như chỉ số đối số hàm số nhiều.

Tôi cúi đầu nhìn đôi tay bẩn thỉu của mình, như làm quen với thân thể của Cảnh Cảnh một lần nữa.

Cảm giác thật tuyệt.

Nhưng đến lúc đối diện với Dư Hoài, trình độ của tôi lại “nát” đến mức kì lạ.

Tôi không phải là một cô nhóc xinh đẹp nhưng khi đối diện với người mà mình thích vẫn phải để ý đến hình tượng, cho nên không chịu ra sức chạy điên loạn để cứu bóng, bởi vì sợ lúc phát lực mặt mũi trợn tròn, tư thế chuẩn bị cũng chưa xuống hết, cũng bởi cảm thấy tư thế choãi mông cong lưng rất giống con tinh tinh…

Nếu người giúp tôi luyện tập là bạn nam khác, ví dụ như Từ Diên Lượng hoặc ai đó khác, tôi có thể phát huy trình độ xuất sắc hơn cả β và mấy bạn khác. Dư Hoài đứng ở một bên nhìn một lát cũng thấy là lạ, lúc lên lớp sẽ liếc nhìn mái tóc ngắn không ra ngắn, dài không ra dài của tôi rồi hỏi tại sao.

Haiz, chuyện này bảo tôi phải mở miệng sao đây.

Cậu là tên đại ngốc.

No. 250

Đáng tiếc trong cuộc thi bóng chuyền chúng tôi chỉ thắng được trận đầu, lọt vào top 10 thì bị các bạn nữ lớp 2 đánh cho hoa tàn dập liễu.

Trình độ cuộc thi bóng chuyền của nữ sinh cấp ba cũng chỉ đến thế, những tuyệt kĩ phối hợp như chuyền bóng chặn bóng thì khỏi phải mơ tưởng, tranh điểm phần lớn là ở phát bóng. Lớp 2 có mấy nữ chiến thần, lực phát bóng phải nói cực mạnh, kính của Văn Tiêu Tiêu khi vừa vào trận đã bị bay tung, may cho khuôn mặt dày của tôi, sau khi dùng mặt đỡ bóng một lần cũng chảy máu mũi không ngừng.

Chúng tôi, rất nhanh, bị thua.

Nhưng điều đáng an ủi nhất đó là lớp 2 sau này đạt giả quán quân, cho nên chúng tôi cũng được vinh hạnh xem như là á quân rồi. Và, tất nhiên đây là chuyện của sau này.

Vừa ra khỏi sân, bịt mũi ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu, tôi vẫn không cầm được máu, không dàm ngẩng đầu lên. Những người vậy quanh tôi đều miệng năm miệng mười quan tâm tôi, tôi nghe được tiếng của Từ Diên Lượng, còn có Hàn Tự và Chu Dao, Văn Tiêu Tiêu vừa rời trận đấu cũng đứng bên cạnh rủa lớp 2 thất đức (co bản là kính bị đánh bay mất rồi, nhân cách cũng đột nhiên thay đổi); còn β và Giản Đơn đang ngoan cường đối kháng thì không ngần ngại hét lớn: “Cảnh Cảnh, chờ chị em trả thù cho cậu, nơ máu phải trả bằng máu.”

Tôi cảm động, lại càng muốn khóc, máu mũi lại càng chảy dữ dội hơn.

Cũng không biết ai lại kéo cổ áo tôi, dắt tôi chạy về phía khu giảng đường. Tôi bịt chặt mũi, máu từng giọt từng giọt thấm đỏ cả chiếc áo T-shirt, tôi mông lung quay đầu lại nhìn theo người kéo tôi chạy đi.

Là Dư Hoài, quả nhiên là Dư Hoài, kéo tay tôi, tức sôi máu, kéo tôi chạy đi.

Haiz, nói thế nào đây, lúc luyện tập thì ngượng ngùng để giữ gìn hình tượng, trong khoảnh khắc máu chảy ra thế này thì tất cả đều sụp đổ rồi.

“Cậu chờ đấy, tôi không đập chết Lâm Dương không được. Nó bồi dưỡng ra một đống con gái chuyển giới, múi còn to hơn cả tôi. Dám đập người của ông đây, xem ra cậu ấy chán sống rồi mà!”

Người của ông đây?

Thực ra tôi biết, “người của ông đây” là viết tắt của “người của ông đây cực khổ bồi dưỡng ra.”

Nhưng vẫn không kìm nén được mà vì bốn chữ này đỏ hai con mắt.

Cứ để tôi hiểu lầm một lần đi!

No. 251

Tôi và Dư Hoài, tổng cộng là bốn cánh tay, đều bận rộn vục mặt tôi vào nước. Tiếng bọt nước dần khiến tiếng huyên náo của trận đấu bên ngoài cửa kính kia dần trôi vào xa xăm vô tận.

“Được rồi được rồi, không chảy máu nữa rồi!” Cậu ấy lấy một túi “Tâm tương ấn” ra rồi chuyển cho tôi và nói: “Bịt vào đi!”

Tối xé một tờ giấy, cuộn lại rồi nhét vào lỗ mũi, sau đó dùng chỗ giấy còn lại lau khô mặt.

Chiếc áo T-shirt coi như xong rồi, cũng chẳng còn cách nào khác.

Cậu ấy nhìn tôi trân trân, tự dưng lại cười.

“Sao thế?”

Tôi biết bây giờ tôi trông rất buồn cười, trước ngực là vết máu phản cảm, tóc mái thì ướt nhẹp, tất cả đều hất lên, để lộ cái trán rộng, trên mặt có thể vẫn còn bụi bặm chưa lau sạch, nhất định rất buồn cười.

Dư Hoài lắc đầu, nói: “Tự dưng tôi cảm thấy, nếu như cậu nuôi tóc dài, có lẽ sẽ xinh hơn.”

Tôi ngớ người. Ý gì chứ?

Trong lúc tôi đang ngây người ra để suy nghĩ xem câu đó có nghĩa gì thì chợt nghe thấy tiếng tách bên tai.

“Cậu làm gì đây? Sao lại cầm máy ảnh của tôi?” Tôi với tay giằng lại.

Dư Hoài không né, mặc cho tôi cướp đi.

Những bức ảnh mới nhất ngoài tấm không thể thảm hơn của bệnh nhân đơ vừa bị trọng thương là tôi ra thì còn có liền tù tì hai mươi mấy tấm, đều là tôi.

Tôi, β và Giản Đơn cùng ôm nhau chúc phúc; tôi cắn răng đỡ bóng; tôi mặt nhăn như khỉ; tôi nhảy cẫng lên cười lớn sau khi phát bóng ăn điểm…

Tuy chụp không được đẹp bằng tôi.

Nhưng tôi nhìn thấy được, con người tuyệt vời nhất của tôi.

Tôi cầm lấy máy ảnh, có nước rơi từng giọt từng giọt lên mà hình. Tôi cũng không biết nước là nước trên tóc tôi hay là nước mắt.

“Có phải cậu bị bệnh gì không, hay là bị bóng đập ngu người rồi?”

Dư Hoài nhoài người tới định đập vào đầu tôi, tôi nghiêng đầu né, tồi ôm lấy máy ảnh co chân mà chạy.

Ngoảnh lại vẫn có thể nhìn thấy chàng thiều niên đang kinh ngạc giật mình, đứng trước vòi nước, ánh nắng chiếu lên người cậu, cậu lúc này dịu dàng hơn lúc nào hết.

Tôi không thể để cậu nhìn thấy, Dư Hoài, lúc tôi khóc xấu lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.