“Anh đến gặp tôi trực tiếp thế này, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng anh muốn chiêu mộ tôi đấy.”
Trần Chí Huy cười: “Tôi cũng hết cách. Không có phương thức liên hệ nên chỉ đành thế này thôi.”
“Mới sáng sớm tôi đã phải xử lý một đống tin rác. Là cô làm à?”
Hoài An nhìn hắn: “Nếu vì mấy bê bối cá nhân mà đến gặp tôi thế này. Anh cũng rỗi hơi thật đấy nhỉ?”
Thấy Hoài An toan đứng dậy bỏ đi. Trần Chí Huy vội nói: “Từ đã..”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Ông nói tối nay muốn cô về ăn cơm. Tôi nghĩ cô nên về đi, tôi mới có đường ăn nói với ông.”
Hoài An nhìn hắn, trầm ngâm một lát rồi bật cười khanh khách: “Mấy khi được nhiệt tình như vậy. Tất nhiên cũng phải đến xem thử một chút.”
“Cần tôi qua đón?”
“Không cần. Tôi vẫn còn nhớ đường.” Nói xong Hoài An đứng dậy rời đi. Xung quanh có không ít ánh mắt khẽ liếc nhìn họ.
Hà Ly vẫy gọi Hoài An: “Hoài An. Tối nay rảnh không, từ lúc em làm trưởng quản lý thiết kế mọi người còn chưa chúc mừng em đàng hoàng. Nhân dịp vừa ký kết hợp đồng với ông Michele mọi người muốn mở tiệc chúc mừng em.”
Hoài An cười ái ngại: “Chị bảo với mọi người cho em xin lỗi nhé. Tối nay em có chút việc riêng rồi, chắc phải để hôm khác thôi. Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
* * *
Buổi tối, một chiếc xe phi rất nhanh rồi “két” một cái dừng trước căn biệt thự nhà họ Trần. Mấy người giúp việc nhìn qua giật mình. Lúc đầu còn tưởng chiếc xe này muốn lao vào trong nhà luôn ấy chứ.
Trần Ngọc Hân đã đứng nãy giờ cố tình đợi Hoài An tới.
“Mày đến sớm nhỉ?”
“Chị sợ mọi người đợi sốt ruột.” Hoài An cười nói.
Khóe môi Trần Ngọc Hân nhếch lên nói với Hoài An: “Đi theo tao một lát đi.”
“Làm gì?”
“Sao? Mày sợ à? Hôm trước tao thấy mày rất ngông cuồng cơ mà?”
Hoài An đi theo cô ta, đi qua khu vườn sau căn biệt thự, lông mày cô chau lại, lồng ngực có chút ngột ngạt.
Trần Ngọc Hân bật cười, đưa mắt nhìn ra phía sân cỏ.
“Chắc mày vẫn nhớ chỗ này nhỉ? Mà cũng thật xúi quẩy. Mẹ mày muốn chết, không cút đến xó nào đi, lại nhảy lầu ở chỗ này. Làm đến giờ, mỗi khi đi qua đây tao đều thấy tởm hết người.”
Lòng bàn tay Hoài An nắm chặt, nổi lên những đường gân rất đáng sợ. Trần Ngọc Hân sởn tóc gáy quay lại nhìn. Thấy Hoài An khuôn mặt u tối, đôi mắt cụp xuống. Cô ta thỏa mãn quay đi, bụng dâng lên một cỗ khoái cảm.
Đi đến một cánh cổng sắt lớn thì dừng bước, Trần Ngọc Hân quay lại nhìn Hoài An cười: “Tao nghĩ dù có chết, mày cũng sẽ không bao giờ quên được chỗ này đâu.”
Hoài An cũng cong khóe môi cười. Đúng thế! Quên sao được. Đây là một nhà kho, đúng hơn là một nhà dùng để chế tác sản phẩm kim hoàn, nhưng ít được dùng đến. Một năm sống ở đây, nơi này cũng là nơi cô ra vào nhiều nhất.
Cô ta đẩy cánh cửa sắt lớn ra rồi bước vào.
“Từ khi mày rời khỏi, nơi này trở nên hiu quạnh lắm đấy.”
Cô ta giơ hai tay lên xoay một vòng.
“Nhìn xem, cách bài trí nơi này vẫn như xưa. Tại tao sợ có ngày mày trở về sẽ nhìn không quen đấy.”
Cô ta cầm lên một thanh sắt đã được nung đỏ lửa một đầu, nhìn một cách hoài niệm rồi nói: “Vẫn còn nhớ cái cảm giác khi nghe thấy tiếng xèo xèo cháy của lớp da thịt. Mày vẫn còn nhớ chứ? Cái trò mà hồi đó chúng ta hay chơi ấy?” Nói đến đây cô ta cười một cách đầy man rợ, rồi lại tặc lưỡi.
“Giờ ấn thử vào lưng mày, chắc tiếng đó vẫn êm ái như xưa nhỉ? Nhưng thôi tao không làm thế đâu. Sợ có người lại đau lòng cho mày đó. Vương Minh Đạt, cậu ta cũng thật là.. chỉ vì mấy vết sẹo sau lưng mày mà đã sợ chạy mất dép rồi. Mày cũng đừng giận cậu ta nhé. Chắc cậu ta nhìn không quen, chứ tao nhìn thấy cũng bình thường mà nhỉ? Lúc thấy tấm lưng nõn nà của mày tao thấy hơi giận đấy. Sao mày lại nỡ xóa đi những vết tích đẹp đẽ mà tao đã mất bao công sức tạo ra thế?”
Cười nói nãy giờ nhưng thấy khuôn mặt vô cảm, đôi mắt như nhìn sâu mọt của Hoài An làm Trần Ngọc Hân cảm thấy tưng tức, gằn giọng.
“Sao mày không nói gì đi.”
Bấy giờ Hoài An mới mỉm cười: “Mày dẫn tao đến đây chỉ để nói nhăng cuội mấy câu này thôi à?”
Trần Ngọc Hân cau mày. Con này nó cười ư? Từ hôm trước, khi nhìn thấy khuôn mặt đầy kiêu ngạo của Hoài An, cô ta đã cực kỳ ngứa mắt, muốn xé rách lớp kiêu ngạo đó xuống. Vậy mà đến giờ vẫn vẻ mặt đó. Cô ta hừ lạnh.
“Loại có ba mẹ nhân cách rách nát như mày, có tư cách gì vênh váo chứ?”
Vừa nói xong, cô ta thấy khuôn mặt máu lạnh của Hoài An, đôi mắt không còn hờ hững mà chuyển sang đỏ ngầu đầy tức giận. Mới thấy được chút biểu cảm khác của Hoài An còn chưa kịp cười thì đèn bỗng vụt tắt. Như một cơn gió xé ngang, một bàn tay đầy mạnh mẽ bóp cổ cô ta dí xuống sàn nhà lạnh toát. Dưới ánh hồng của lò nung, cô ta thấy khuôn mặt không khác gì ác quỷ của Hoài An đang cúi xuống nhìn.
“Mày không có tư cách nhắc đến ba mẹ tao.”
Trần Ngọc Hân sợ hãi giãy giụa, không tin được sức mạnh của Hoài An lại lớn đến vậy. Lúc này, Hoài An không khác gì ác quỷ, còn cô ta chẳng khác gì con kiến hôi giãy chết. Ngay khi sắp ngất đi thì cô ta thấy cổ họng được nới lỏng và Hoài An biến mất. Cô ta đưa tay lên sờ chiếc cổ đầy đau đớn, mồ hôi lạnh toát ứa ra như mưa.