Nhà họ Trần. Mọi người đang dùng cơm tối. Trần Thế Hùng đang không hài lòng nói Trần Chí Huy mấy câu: “Đi công tác mấy ngày. Giao cho việc hợp tác với ông Michele cũng làm không xong.”
Trần Ngọc Hân ở một bên nũng nịu: “Ba, mặc dù không lấy được hợp đồng hợp tác nhưng anh đã rất cố gắng rồi. Ba lại còn trách anh ấy nữa.”
“Con lại còn bênh nó.” Trần Thế Hùng như đang mắng nhưng giọng vẫn hết sức dịu dàng.
Trần Chí Huy hơi cúi đầu: “Là con bất tài. Xin ba đừng tức giận.”
“Hừ! Cậu còn nói nữa. Lúc giao vị trí giám đốc sáng tạo cho cậu, có biết bao nhiêu người phản đối không. Nếu cậu làm không tốt thì..”
“Thôi đi, đang ăn cơm đừng có nhắc đến công việc nữa. Làm ăn cơm cũng mất ngon.” Trần Quang Uy, ba của Trần Thế Hùng cắt ngang.
Phương Như Ý, mẹ Trần Thế Hùng cũng lên tiếng: “Phải đó. Công việc có gì để sau hẵng nói. Đang ngồi ăn cơm con trách mắng nó làm gì. Dù gì nó vẫn còn trẻ, gánh vác công việc cũng không dễ. Thôi ăn cơm đi.”
Phan Thanh Nhã cũng lên tiếng khuyên mấy câu, mặc dù ngoài miệng thì khen Trần Chí Huy tốt thế nọ thế kia nhưng đã sớm mở cờ trong bụng. Ai lại có thể thật sự yêu thích đứa con hoang của chồng cơ chứ?
Trần Ngọc Hân thở dài: “Cũng không thể trách anh được. Đáng nhẽ hợp đồng cũng sắp đến tay rồi đấy. Ai ngờ giữa đường lại bị người ta cướp mất đâu.”
Trần Thế Hùng: “Hừ. Nói như không.”
Trần Ngọc Hân cười hì hì: “Ba có biết người giúp Charm lấy được hợp đồng là ai không?”
“Là ai?”
“Chị Hoài An đấy.”
Cô ta vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc nhìn lại.
Phan Thanh Nhã hỏi lại: “Con nói là ai cơ?”
“Là chị Hoài An.”
Khi đã xác nhận đến lần thứ hai, sắc mặt mọi người đều âm trầm.
Trần Quang Uy nói: “Nó.. đã trở về rồi sao?”
“Con cũng khá bất ngờ. Hôm đó gặp còn tưởng là mình nhìn nhầm. Chị ra nước ngoài xong thì không còn liên lạc với chúng ta nữa. Lúc về cũng không nói cho mọi người tiếng nào. Chị ý có còn xem chúng ta là gia đình không cơ chứ. Mà.. chị ý còn đang làm việc ở Charm. Ai mà không biết Charm là một trong những đối thủ cạnh tranh của chúng ta.”
Trần Quang Uy chau mày, những nếp nhăn xô lại: “Nó làm việc ở Charm?”
“Đúng vậy. Ông có thể hỏi cả anh.”
Trần Quang Uy nhìn Trần Chí Huy hỏi: “Đúng không?”
Trần Chí Huy: “Dạ đúng thưa ông.”
“Hừm, nhà ta cũng là một tập đoàn trang sức đá quý lâu đời. Nó muốn làm nhà thiết kế không về, mà lại vào công ty đó. Đúng thật là..”
Trần Ngọc Hân: “Biết sao được bà. Con nghe nói chị ý vừa vào Charm đã được làm trưởng quản lý thiết kế cấp cao rồi. Không biết lên bằng cách nào nhưng chị ý giúp Charm lấy bản hợp đồng lần này chứng tỏ năng lực chị rất giỏi.”
Trần Thế Hùng hừ lạnh: “Hừ, mới về nước đã giúp người ngoài rồi. Đúng là chẳng ra thể thống gì.”
Phan Thanh Nhã lên tiếng: “Có khi nào nó vẫn còn hằn học về cái chết của mẹ nó nên mới không muốn về nhà.”
Phương Như Ý cau mày: “Ăn nói vớ vẩn gì vậy.”
Lúc này Trần Quang Uy mới lên tiếng: “Mấy năm qua nó ở nước ngoài không biết nó sống thế nào thì thôi. Nhưng nó về nước rồi thì không thể làm lơ được. Nó không về nhà thì còn đi đâu.” Ông ta quay sang nói với Trần Chí Huy: “Không cần biết cháu dùng cách nào. Tối mai ông muốn nó về đây dùng bữa cùng mọi người.”
“Dạ vâng.” Mặc dù không muốn nhưng Trần Chí Huy cũng chẳng thể nói gì khác. Muốn về hay không chắc phải xem vào tâm trạng của Trần Hoài An thôi.
“Cả thằng Khiêm nữa. Dạo này không biết nó bận gì mà không về ăn tối. Nhưng mai nó bắt buộc phải có mặt ở nhà. Mọi người phải có mặt đông đủ chào đón Hoài An trở về.”
Phan Thanh Nhã: “Vâng, con sẽ nhắc nhở nó.”
Không khí bữa cơm rơi vào trầm lắng, mỗi người đều có tâm trạng riêng.
* * *
Thanh Phương chỉ ở nốt với Hoài An thêm một buổi tối rồi bay vào thành phố Hồ Chí Minh ngay trong đêm.
“Sau khi về, tôi sẽ đi du học luôn ấy.”
Hoài An gật đầu: “Ừ, du học vui vẻ.”
“Chẳng vui chút nào.” Giờ mà đi sao hóng được sóng gió gia tộc đây. Bực mình nghĩ đến tên đàn ông khốn khiếp của mẹ mình. Cũng chỉ là cái cớ tống cổ cô đi thôi.
“Ra nước ngoài đổi gió cho thư thả đầu óc cũng tốt.”
Thanh Phương lườm Hoài An: “Tôi đi chắc bà vui lắm nhỉ?”
“Bình thường thôi. Cũng giống như lúc tôi ra nước ngoài vậy.”
Đúng. Chỉ có mình cô là buồn.
“Hừ. Ra nước ngoài không biết có vớ được mỏ quặng nào không ta.”
Hoài An phì cười: “Thử đi tìm xem. Biết đâu bà may mắn.”
“Mà ở nước ngoài bà giao dịch chỉ dùng toàn vàng thôi hả?”
“Ừ, chỗ tôi nó thế.”
Thanh Phương bĩu môi. Nhìn cái cách Hoài An vung vàng là biết rồi. Này lúc đầu còn bày đặt hít gió nằm sương. Có mà ngày ngày hít vàng thì có.
Sau khi tiễn Thanh Phương trở về. Điện thoại Hoài An vang lên. Cô cau mày. Lúc này đã là hơn nửa đêm rồi. Dãy ký tự nước ngoài, cô nhìn qua rồi bắt máy.
Một giọng đàn ông đầy nam tính vang lên.
“Lucifer yêu dấu. Cô có nhớ tôi không?”