Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 45: Chương 45: Chủ nhân của đôi nhẫn




“Cô biết chủ nhân của đôi nhẫn này là ai à?” Đỗ Thế Luân hỏi. Bộ nhẫn hoàn mỹ thế này nhưng cũng không nhiều người biết vì nó là được đặt chế tác riêng.

“Người quen của tôi từng đeo nhẫn y vậy.” Hoài An nói.

Đỗ Thế Luân: “Thì ra là người quen của cô à? Vậy cô có thể giúp tôi liên hệ với họ được không?”

“Họ chết rồi.” Hoài An hờ hững đáp.

“Hả? Thật ư? Người đeo chiếc nhẫn nữ cũng..” Nói đến đây Đỗ Thế Luân im lặng, cô đã dùng từ “họ” rồi, có chút hụt hẫng. Tâm nguyện cuối cùng của người đó chính là đưa chiếc nhẫn này trả cho chủ nhân của nó.

“Anh muốn tìm họ làm gì?” Hoài An hỏi.

“Tôi đang giữ một trong hai chiếc nhẫn này. Muốn tìm lại chủ nhân của nó để trả lại.”

“Anh đang giữ một chiếc ư?”

Đỗ Thế Luân gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là chiếc nhẫn nam.”

Hoài An nhìn anh ta nói: “Anh có thể đưa cho tôi chiếc nhẫn đó không?”

Đỗ Thế Luân nghi hoặc hỏi lại: “Cô đang giữ chiếc còn lại?”

“Tôi không.” Hoài An thẳng thừng đáp. Khi hai người họ chết, đôi nhẫn này cũng biến mất theo. Cô cũng không biết tung tích.

“Vậy thì không được.” Đỗ Thế Luân trả lời rất dứt khoát.

“Thật ra là lúc chủ nhân của chiếc nhẫn này khi nhờ người quen của tôi giữ dùm có nói chỉ đưa cho người giữ chiếc còn lại. Bao lâu nay tôi vẫn luôn chờ người đó xuất hiện nhưng quả thật rất khó, chẳng có chút manh mối gì. Thế nên dù cô có là người quen thì tôi cũng không thể tùy tiện đưa cho cô được.”

“Người quen đó của anh là Nguyễn Phú Thành.”

Đỗ Thế Luân đôi mắt kinh ngạc nhìn Hoài An: “Đúng vậy.”

Mẹ cô trước kia cũng từng nhắc qua cái tên này. Cô cũng tìm hiểu một chút nhưng người này cũng đã chết. Là một nghệ nhân kim hoàn cũng có chút danh tiếng trong giới, chỗ thân thiết với Đỗ Lợi Nhân. Hôm trước cô gặp ông ta một mặt cũng vì muốn hỏi thăm một chút nhưng ông ta cũng chỉ nói không biết gì nhiều.

Lúc đầu cô chỉ muốn lấy lại kỷ vật còn xót lại của họ. Nhưng việc ba cô trước khi chết đem nhờ người khác giữ hộ khiến cô không hỏi suy nghĩ lại.

“Chủ nhân của đôi nhẫn này chính là ba mẹ của tôi.” Cô vừa nói xong cả Đỗ Thế Luân và Ngô Gia Kiệt đều kinh ngạc.

Đỗ Thế Luân: “Cô là con của họ ư?” Vậy nghĩa là ba mẹ cô đều không còn nữa.

Hoài An nói tiếp: “Khi mẹ tôi mất, tôi không trực tiếp an táng, chiếc nhẫn mà mẹ tôi đeo cũng thất lạc. Trước đó bà có nhắc qua một thợ kim hoàn tên Nguyễn Phú Thành. Nhưng khi tôi tìm đến thì đã hay tin ông ấy cũng không còn, gia đình ly tán. Từ đó không còn chút manh mối gì.”

Khi cô nói đến đây, Đỗ Thế Luân khẽ cụp mắt, che giấu đi nỗi buồn được chôn sâu dưới đáy lòng, đã từng gặm nhấm anh một thời gian dài.

Cô giơ điện thoại cho anh ta xem một bức ảnh. Một gia đình hạnh phúc, trên tay đôi vợ chồng đeo đôi nhẫn cưới độc nhất vô nhị, cô con gái nhỏ ở giữa nhìn chẳng khác Hoài An là bao. Tất nhiên nó cũng chỉ là dĩ vãng thôi.

“Tôi tin cô.” Đỗ Thế Luân nói. Anh biết lúc cô đưa tấm ảnh này ra cũng không mấy dễ chịu gì. Quá khứ một gia đình hạnh phúc thật buồn bã làm sao, khi mà giờ người thân chẳng còn một ai.

“Vậy tôi có thể lấy lại chiếc nhẫn đó chứ.”

“Tất nhiên rồi.”

“Cảm ơn anh.”

Đỗ Thế Luân: “Nhưng hiện tại tôi không cầm. Tôi nhờ người khác giữ hộ rồi.”

Hoài An: “...”

Đỗ Thế Luân cười cười.

“Thế anh nhờ ai giữ vậy?” Hoài An hỏi.

Đỗ Thế Luân: “Là Quân. Tôi giữ nó cũng khá lâu rồi, không thấy ai đến lấy nên nhờ Quân giữ hộ, tiện thể giúp tôi tìm người luôn. Mà hình như cậu ý để nó ở công ty Charm thì phải.” Anh ta quay sang Ngô Gia Kiệt hỏi.

“Phải không?”

“Phải.” Ngô Gia Kiệt lười biếng đáp.

Đỗ Thế Luân: “Vậy cậu đưa cô ấy đi lấy trả giúp tôi được không? Tôi còn bận chút việc ở xưởng.”

Ngô Gia Kiệt ậm ừ đồng ý. Hắn có thể từ chối sao? Nếu có thể thì hắn rất muốn.

Hoài An mỉm cười cảm ơn, khuôn mặt lúc này lại rạng rỡ như gió xuân thổi tới. Ngô Gia Kiệt tỏ vẻ bị dị ứng.

Đỗ Thế Luân lắc đầu. Thằng nhóc này trẻ trâu thật.

* * *

“Chiếc nhẫn đó để ở trong phòng này à?”

Hai người đang ở trong văn phòng làm việc của Ngô Gia Kiệt, đứng đối diện bức tường trắng. Thấy Hoài An hỏi vậy, hắn kinh ngạc: “Cô còn biết về căn phòng này?”

Hoài An gật đầu.

“Cô mở được luôn?”

Hoài An tiến lại, đẩy tượng bạc nghiêng bốn lăm độ. Bức tường tách ra làm đôi hiện ra cánh cửa sắt. Trước con mắt trợn tròn của Ngô Gia Kiệt, Hoài An từ từ ấn mật khẩu, rồi đặt bàn tay lên màn hình cảm ứng. Hàng loạt thao tác vô cùng thành thục. Cửa mở ra, cô quay qua Ngô Gia Kiệt nói: “Tôi mở xong rồi.”

Ngô Gia Kiệt há hốc mồm ngơ ngác, thầm chửi trong lòng.

Đoàn Mạnh Quân! Anh được lắm. Này có khi những thứ Hoài An biết còn nhiều hơn những gì hắn tưởng ấy chứ.

Đoàn Mạnh Quân! Đoàn Mạnh Quân! Đoàn Mạnh Quân!

Ngô Gia Kiệt trong lòng âm thầm gào thét một trăm lần.

Đoàn Mạnh Quân đang xử lý văn kiện bỗng nhiên hắt xì một cái. Ngoài đôi môi bị trọng thương thì anh không hề bị cảm. Mà người ta thường nói trường hợp kiểu như này là do có người đang nhớ mình thì phải.

Nếu như đó là thật và người đang nhớ anh là cô thì tốt biết mấy. – Anh thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.