Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 46: Chương 46: Thì ra là tác phẩm của cô thật




Hoài An bước vào, đèn tự động bật lên. Đây cũng là lần đầu tiên cô bước vào căn phòng này. Cô nhìn Ngô Gia Kiệt đằng sau hỏi: “Chiếc nhẫn đó để ở đâu vậy?”

Ngô Gia Kiệt lò dò đi lấy, Hoài An theo sau. Hắn loay hoay một lúc rồi quay qua Hoài An nói: “Không thấy đâu.”

Đùa à?

Hắn chỉ một cái kệ trống trơn: “Hồi trước đặt nó ở đây nhưng giờ không thấy. Không biết có bị để lẫn ở đâu không. Tôi với cô chia nhau ra tìm.”

“Cảm ơn anh. Làm phiền anh rồi.”

“Hừ, cô biết thế là tốt.”

Hai người chia nhau ra tìm suốt buổi vẫn không thấy. Ngô Gia Kiệt gãi đầu: “Lạ thật.”

“Phòng này những ai có thể vào được?” Hoài An hỏi.

“Tôi, Quân và Luân. Thêm cô là bốn.”

“Có lẽ nó đã được mang đi chỗ khác.”

“Cô nghĩ Quân cầm đi? Anh ý cầm nó để làm gì chứ.” Ngô Gia Kiệt bĩu môi nói. Nhưng mà vẫn liên lạc với Đoàn Mạnh Quân hỏi. Một lúc sau hắn quay lại nói: “Đúng là Quân cầm đi thật. Anh ý nói đang để ở nhà mình. Bảo cô tối đến lấy.”

Tối đến lấy? Tối? Sao phải tối, bộ sáng không được ư? Truyền lời xong mà Ngô Gia Kiệt cảm thấy không ổn. Ánh mắt đăm chiêu nhìn Hoài An.

Hoài An: “...”

Nhìn tôi làm giề?

Ngô Gia Kiệt: “Tôi sẽ đi lấy cùng cô.”

Buổi tối, thấy xe của Đoàn Mạnh Quân đã đỗ trước cửa công ty, Ngô Gia Kiệt đi tới nói: “Anh nhiệt tình quá nhỉ?”

Đoàn Mạnh Quân tặng hắn một ánh mắt không tí thiện cảm. Xong nhìn Hoài An nói: “Lên xe tôi đi.”

Với cái ánh mắt xăm xoi của tên Ngô Gia Kiệt cả ngày hôm nay, tất nhiên cô chọn đi cùng Đoàn Mạnh Quân.

“Cảm ơn anh.” Hoài An vừa bước vào trong xe, đối Đoàn Mạnh Quân nói lời cảm ơn. Chả hiểu sao đôi mắt lại không tự chủ mà rơi trên khóa môi anh. Có lẽ là do còn nhớ lời nói ban sáng của Ngô Gia Kiệt.

Đoàn Mạnh Quân quay mặt đi rất nhanh, chuyên tâm lái xe, thái độ vẫn bình thường. Nhưng Hoài An vẫn kịp nhìn rõ. Đôi môi đã hết xưng nhưng lại để lộ vết thương nhỏ đã bắt đầu đóng vảy.

Hai người rơi vào trầm lặng. Chẳng ai để ý đến Ngô Gia Kiệt vốn cũng định lên xe cùng nhưng lại bị bỏ rơi.

Hoài An khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng. Bắt đầu từ đâu nhỉ? Sau khi xử lý đám người kia, Đoàn Mạnh Quân xuất hiện..

Những hình ảnh tối qua bắt đầu xuất hiện như một thước phim vô cùng chi tiết.

Chi tiết đến đáng sợ.

Hoài An bây giờ cảm thấy, thì ra trí nhớ tốt nhiều khi cũng không tốt mấy. Cô mở mắt ra lén nhìn Đoàn Mạnh Quân. Anh vẫn chuyên tâm lái xe, dường như cũng không có để ý đến cô.

Cô quay mặt ra cửa sổ, nhìn con đường tấp nập xe cộ. Nhắm mắt lại, khẽ cắn môi. Thì ra cái mỏ kia của Đoàn Mạnh Quân đúng là tác phẩm của cô thật.

Thật là đáng xấu hổ mà!

Mà biểu cảm này của cô phản chiếu qua tấm kính sao lọt được khỏi con mắt Đoàn Mạnh Quân.

* * *

Dì Châu thấy hai người đi cùng nhau thì hớn hở ra đón.

“Cháu chào dì.” Hoài An nhìn dì Châu cười.

Dì Châu cười híp mắt: “Hai đứa về rồi đấy à?”

Ngô Gia Kiệt theo đằng sau nói: “Vâng!”

Dì Châu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ủa, cả cháu nữa à?”

Ngô Gia Kiệt bỗng chốc mặt đen như đít nồi: “...”

Đùa à? Hắn dù sao cũng là một thằng đàn ông to xác đấy.

Cũng vì không nghĩ sẽ gặp lại Hoài An nhanh vậy nên dì Châu khá là bất ngờ và vui mừng. Trong mắt chỉ có Hoài An nên Ngô Gia Kiệt tất nhiên được tàng hình.

“Tối nay cháu sẽ ở lại đây à?” dì Châu hỏi.

“Vâng. Đúng vậy.” Ngô Gia Kiệt trả lời chắc nịch như đinh đóng cột. Giờ hắn phải canh chừng Đoàn Mạnh Quân hơn. Lớ ngớ cái bị người phụ nữ nguy hiểm này thịt mất thì sao?

Dì Châu lườm Ngô Gia Kiệt, khẽ mắng: “Không phải hỏi cháu.” Nói rồi bà quay ra Hoài An: “Dì hỏi cháu ý.”

Vừa nói ra, ba người giật mình.

“Dạ không phải!”

“Tất nhiên không!”

Hoài An và Ngô Gia Kiệt đồng thanh đáp.

“Cháu chỉ đến lấy chút đồ rồi sẽ đi luôn ạ.” Hoài An cười nói.

Biết ngay mà. Làm gì có khả năng. Vừa nãy bà hỏi, thật ra là đang nói ra ý muốn trong bụng mình ấy. Dẫu vậy vẫn có chút hụt hẫng.

Hoài An hỏi Đoàn Mạnh Quân: “Anh để chiếc nhẫn đó ở đâu vậy?”

“Tôi để trên phòng. Tôi đưa em đi lấy.” Nói rồi anh dẫn Hoài An lên lầu.

Ngô Gia Kiệt tính đi theo thì đã bị dì Châu kéo lại: “Cháu đi theo làm gì?”

“Tất nhiên là canh chừng rồi.”

Dì Châu cốc vào đầu hắn, khẽ mắng: “Thấy mình là cái bóng đèn chưa đủ sáng à? Hay tính làm cái đèn pha luôn?”

“Dì không biết đâu, hai người họ ở riêng với nhau nhỡ may xảy ra chuyện gì thì sao.” Hắn đã rút được kinh nghiệm từ mấy lần trước rồi.

“Xảy ra chuyện gì không phải rất tốt sao?” dì Châu nói với vẻ đương nhiên.

“Hả?”

Tốt chỗ nào chứ?

Ể, mà sao thấy sai sai.

Dì Châu nhìn Ngô Gia Kiệt, không hài lòng trỏ tay dí trán hắn: “Mà dì thấy thái độ của cháu không được đâu nhé. Sao cứ nhìn bé An hằm hằm như kẻ thù không đội trời chung thế?”

Bé An?

Ngô Gia Kiệt bỗng chốc nổi hết cả da gà. Không tin nổi, vội hỏi: “Cô ta đã đến đây mấy lần rồi?”

“Tối qua mới là lần đầu tiên.”

“Hả? Mới lần đầu thôi mà đã tẩy não được dì rồi. Quả nhiên, cô ta đúng là một thành phần nguy hiểm mà.”

Dì Châu lại dí trán hắn: “Tẩy, tẩy cái đầu cháu. Dì thấy cháu mới là thành phần nguy hiểm ý.”

Dì Châu thở dài: “Khó khăn lắm Quân mới gặp được cô gái mình thích. Cháu không giúp anh mình thì thôi, lại còn tính cản trở nó nữa.”

“Nhưng cô ta thì không được. Cô ta không phải người tốt.”

Dì Châu cau mày: “Sao bé An không phải người tốt.”

“Thì.. thì là giác quan của cháu thấy thế?”

Dì Châu nhìn Ngô Gia Kiệt đầy khinh bỉ, còn đặc biệt lên giọng nhấn mạnh: “Ha? Giác quan à?”

“Vâng.”

“Hừ! Dì thấy cháu mới không phải người tốt ý.”

“Hả? Au! Sao dì lại véo tai cháu?”

Dì Châu thở dài: “Hai.. i.. i, còn tính bảo cháu giúp Quân một tay. Vậy mà, hừ, đúng là chả được cái tích sự gì.”

“Sao dì lại nói cháu như thế? Á, au.. dì.. dì nhẹ tay chút..”

“Từ giờ dì cấm cháu lại gần hai đứa nó, cấm làm kỳ đà cản mũi, ở yên một chỗ an phận cho dì.”

“Không được. Cháu.. á.. đau.. đau..”

“Còn dám nói nữa.”

“Dì, nhẹ tay chút, nhẹ tay chút, tai cháu sắp lìa rồi.”

Ngô Gia Kiệt không ngừng kêu oai oái, bị dì Châu vừa véo tai vừa lôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.