“Đây là phòng ngủ của anh hả?”
“Ừm.”
Nà ní, đây không phải là phòng mà cô ngủ tối qua sao?
Đoàn Mạnh Quân đi đến bên kệ, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận, đưa cho Hoài An.
“Cảm ơn anh.” Hoài An nhận lấy.
“Em không còn gì muốn nói với tôi sao?”
“Hả?” Hoài An tỏ vẻ không hiểu.
Anh muốn cô hỏi gì? Tại sao anh lại cầm chiếc nhẫn này đi à? Hay là anh vốn biết chiếc nhẫn này là của ba cô nên cố ý cầm đi?
Đoàn Mạnh Quân tiến lại gần Hoài An. Cô vẫn đứng im, khẽ nhăn mày nhìn anh như muốn hỏi: Anh muốn làm gì?
Khi hai người chỉ còn cách một bước chân. Anh cúi người xuống, ghé vào tai cô thì thầm: “Chưa từng nghe qua, say rượu cũng bị mất trí nhớ.”
Hoài An giật mình, tim bỗng đập thình thịch. Chột dạ mà lui lại một bước.
“Anh.. h nói gì thế? Tôi không hiểu.”
Đôi mắt đen láy của anh nhìn sâu vào mắt cô. Như muốn xem cô định chối như nào. Hoài An né tránh ánh mắt anh, nhưng đôi mắt lại rơi trên đôi môi ấy. Lúc này, vết thương hiện rõ mồn một.
Sao mày bạo vậy An ơi?
Nhìn môi Đoàn Mạnh Quân bị cắn đến rách mà môi mình chả hề hấn gì. Hoài An tự mắng mình quá khốn nạn.
Không ngờ cũng có ngày cô lại thấy có lỗi với những hành động của mình. Nhưng mà khi đối diện với người đàn ông này, cô luôn cảm thấy sao sao á. Nhất là khi nhìn vào đôi mắt này, tâm cô như bị nhũn ra.
Thật không ổn chút nào!
“X.. xin lỗi! Tôi nhận nhầm người.” Hoài An lí nhí.
“Nhận nhầm người?” Đoàn Mạnh Quân khẽ cau mày.
“Cũng may là chúng ta chưa đi quá giới hạn.” Hoài An cười xòa.
Đoàn Mạnh Quân nghe xong mặt càng đen như đít nồi, càng ép sát Hoài An, cười tự giễu: “Chưa đi quá giới hạn ư? Em nói, em cưỡng hôn tôi như thế này là vẫn chưa đi quá giới hạn? Hoài An! Vậy rốt cuộc giới hạn của em còn là đến đâu nữa?”
“Tôi.. tôi.. tôi..” Hoài An lắp bắp, đi giật lùi về phía sau, cô lùi một bước thì anh lại tiến một bước.
Tình hình này không ổn rồi. – Hoài An mắng thầm trong lòng.
Trước tình huống khó xử như này thì chỉ có chạy là thượng sách. Cô bất giác quay người, chạy một lèo ra khỏi phòng như tên bắn.
Đoàn Mạnh Quân nhìn theo với vẻ mặt bất lực. Vừa nãy, mỗi một bước cô lùi đều là hướng ra cửa nên anh cũng đoán được là cô sẽ chạy mà. Cũng thông minh đấy!
Anh khẽ lắc đầu, đi xuống lầu theo.
Ngô Gia Kiệt bị dì Châu giữ kè kè ở phòng khách, cứ ngóng trông lên lầu với một tâm trạng cồn cào, lo lắng. Trái ngược với hắn, dì Châu cũng ngóng lên lầu, nhưng là với tâm thái vô cùng vui vẻ.
Hai người thấy Hoài An phi như bị ma đuổi xuống lầu thì đồng thanh hỏi.
Ngô Gia Kiệt: “Sao lâu thế?”
Dì Châu: “Sao nhanh thế?”
Hoài An cười ha ha nói: “Cháu lấy đồ xong rồi. Vậy cháu xin phép về đây ạ.”
“Để tôi đưa em về.”
Hoài An cứng ngắc quay đầu lại, thấy Đoàn Mạnh Quân từ từ đi xuống cầu thang, bộ dáng rất ung dung.
Hoài An: “Không.. không cần đâu, tôi..”
Còn chưa nói hết câu, dì Châu đã chặn họng: “Ấy, không cần là thế nào. Để Quân đưa cháu về đi.”
Ngô Gia Kiệt: “Tôi sẽ đi cùng. Một mình Quân đưa cô về rất nguy hiểm.”
Hoài An nhìn hắn gật đầu đầy cảm kích.
Đúng vậy! Nguy hiểm lắm!
Ngô Gia Kiệt: “...”
Không phải chứ? Hiếm khi..
Dì Châu và Đoàn Mạnh Quân đưa mắt nhìn nhau.
Dì Châu nói: “Cái thằng này nói quàng nói xiên. Đưa về nhà thôi thì có gì mà nguy hiểm chứ. Với lại không phải cháu nói tí nữa sẽ giúp dì chọn đồ sao?”
Hả? Giúp gì? Đồ gì?
Còn chưa kịp nghĩ ra đã bị dì Châu đưa tay lên eo véo hỏi: “Phải không?”
Ngô Gia Kiệt cố nhịn đau: “Phải.. phải..”
Đoàn Mạnh Quân khẽ liếc nhìn hắn rồi nhìn Hoài An nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hoài An nhìn Ngô Gia Kiệt đầy luyến tiếc: “Anh thật sự không đi à?”
Không sợ cô làm gì Đoàn Mạnh Quân nữa à? Đúng là oan cho cô. Cô thì có thể làm gì anh ta cơ chứ? Hu hu.
Dì Châu: “Nó đi khác gì làm bóng đèn.. à ý dì là tí Kiệt phải giúp dì chọn bóng đèn trang trí ấy mà.”
Dì Châu cười hiền từ nhìn hắn: “Nhỉ?”
Ngô Gia Kiệt lạnh cả sống lưng: “V.. vâng!”
Suốt chặng đường là một khoảng tĩnh lặng.
Hoài An: “Chuyện đó.. xin lỗi anh.”
“Chỉ một câu xin lỗi là chuyện này coi như bỏ qua sao?”
“Tất.. tất nhiên không phải? Tôi sẽ giúp anh một chuyện. Đổi lại, chuyện của chúng ta coi như xí xóa. Anh thấy thế nào?”
“Chuyện gì?” anh hỏi.
“Giúp Charm tìm ra nội gián.”
“Hửm? Hóa ra là chuyện này à?”
Hoài An: “...”
Sao anh có thể nói ra câu nhẹ nhàng vậy?
“Anh có vẻ không bất ngờ nhỉ? Anh biết từ lâu rồi à?”
“Đâu có. Tôi cũng rất bất ngờ đấy chứ. Chẳng qua em muốn lấy chuyện này để tôi bỏ qua chuyện kia thì tất nhiên không được.”
“Điều kiện này anh còn không vừa lòng.”
“Đúng vậy!”
Hoài An mỉm cười, đôi môi hồng khẽ cong: “Vậy anh muốn như thế nào?”
“Tôi muốn ngủ với em.”
“Hả?” Nụ cười trên mặt Hoài An cứng ngắc. Không tin nổi nhìn Đoàn Mạnh Quân. Anh cũng đưa mắt lại nhìn cô.
Người đàn ông vô liêm sỉ trước mặt này là ai vậy? Không phải Đoàn Mạnh Quân mà cô biết.
Tuy bình thường anh ta hơi mất kiểm soát về ngôn ngữ tí nhưng cũng đâu đến mức này.