Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 48: Chương 48: Tôi không thích ngủ với anh




“Nụ hôn của anh đáng giá thật đấy.” Hoài An mỉa mai.

“Không phải là nụ hôn của tôi đáng giá mà là do em cưỡng hôn tôi nên nó mới đáng giá.”

Hoài An cứng họng.

Xe đến trước cổng chung cư. Cô quay qua anh nói: “Đến đây thôi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

“Em không định mời tôi cốc nước sao?”

“Anh định ngủ với tôi thật đấy à?”

Anh bật cười: “Tôi đâu có nói đùa.” Anh nói tiếp: “Nhưng em yên tâm. Mặc dù tôi rất muốn ngủ với em nhưng cũng không phải là bây giờ. Tôi chỉ muốn đưa em về nhà thôi.”

Giác quan thứ sáu của anh mách bảo anh nên đưa cô về hẳn nhà mới yên tâm.

“Được chứ?” anh hỏi.

“Cũng được thôi.”

Căn hộ cao cấp tọa lạc ở tầng 81 của tòa nhà. Khi Hoài An đang định mở cửa thì Đoàn Mạnh Quân đưa tay cản lại.

“Khoan đã.”

“Sao vậy?” cô hỏi.

“Cửa này có dấu hiệu bị phá khóa.” Anh nói.

Không phải chứ? Hoài An nhìn kỹ lại khóa cảm ứng của cửa. Đây là khu chung cư cao cấp, bảo an vô cùng tốt. Đặc biệt tầng này. Thanh Phương đang ở nước ngoài. Mấy người kia cũng không thể nào tra ra được chỗ ở của cô nhanh như vậy.

Hơn hết, tên khốn khiếp nào dám phá khóa nhà cô.

“Để tôi vào trước xem thế nào?” anh nói.

Hoài An định cản anh lại nhưng anh đã nhanh chân vào trước. Nếu nhà cô bị đột nhập thật và chẳng may anh có mệnh hệ gì thì chắc là tên Ngô Gia Kiệt sẽ phanh thây cô ra mất.

Vừa bước vào cửa là một cỗ mùi hương thơm lừng ngào ngạt của thức ăn bay ra từ trong bếp.

Hoài An: Giờ trộm cướp đều manh động vậy sao? Còn có thể ung dung nấu ăn chờ chủ nhà về nữa chứ?

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, người đàn ông từ trong bếp bước ra. Nửa thân trên để trần mặc chiếc tạp dề màu hường, để lộ những đường vân thịt rắn chắc. Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, vô cùng hào hứng như đang chào đón người yêu trở về.

“Lucifer yêu dấu! Cuối cùng em cũng trở về rồi. Tôi nhớ em chết mất.”

Oscar?

Hoài An có chút kinh ngạc.

Nhìn thấy hai người, anh ta cũng kinh ngạc thốt lên: “Oh, nhà ta có khách à?”

Đoàn Mạnh Quân cau mày nhìn người đàn ông trước mặt.

Lucifer là ai?

Anh nhìn Hoài An.

Là cô?

Còn tên này là ai? Lại còn ăn mặc tùy tiện như vậy? Ung dung ở đây nấu ăn nữa?

Còn cái gì mà nhà ta?

Anh nhìn cô hỏi: “Người quen của em.”

“Ừ.. m.. đúng vậy.” Nhìn điệu bộ với phong cách ăn mặc chẳng khác gì trai bao của Oscar, Hoài An đúng kiểu một lời khó giải thích.

Đoàn Mạnh Quân nghe xong mặt càng đen.

Oscar: “Hai người.. chắc chưa ăn tối đâu nhỉ? Tôi cũng vừa nấu ăn xong, chúng ta cùng nhau ăn nhé!”

Đoàn Mạnh Quân: “Được.”

Một bàn ăn ba người, không khí vô cùng quái dị.

Lúc này Oscar đã mặc thêm chiếc áo phông nên cũng trông đỡ ngứa mắt hơn.

Anh ta nhìn Đoàn Mạnh Quân nói: “Tôi tên là Oscar, hiện đang hành nghề bác sĩ. Còn anh?”

“Tôi là Đoàn Mạnh Quân.”

“Ồ. Đã nghe danh.” Oscar gật đầu rồi nói tiếp: “Anh là người tình mới của An sao?”

Cả Hoài An và Đoàn Mạnh Quân đều cau mày.

Cô dẫm lên chân Oscar cười nói: “Anh ấy là sếp của tôi.”

“À, hóa ra vậy.” Oscar cười khà khà nhanh chóng rút chân ra chỗ khác.

Suýt thì mất chân.

Anh ta nhìn Đoàn Mạnh Quân nói: “Anh ăn tự nhiên, cứ coi chúng tôi như người nhà là được.”

Rồi anh ta gắp cho Hoài An một miếng thịt, cười tít mắt nói: “Nếm thử xem. Có phải hương vị vẫn như xưa không.”

Hoài An: “...”

Lâu ngày không gặp, bị khùng chăng?

Cả bữa ăn, Oscar gắp hết món nọ đến món kia cho Hoài An và còn luôn đặc biệt nhắc nhở Đoàn Mạnh Quân là cứ tự nhiên, đừng khách sáo.

Đoàn Mạnh Quân cũng rất tự nhiên gắp hết món nọ đến món kia cho Hoài An, còn không quên bình phẩm một câu: Ăn cũng tạm.

Hoài An: “...”

Bọn họ nghĩ cô là anh em với nhà heo à?

Ăn xong, Oscar muốn tiễn khách. Đoàn Mạnh Quân cau mày: “Anh không về?”

Oscar tỏ vẻ đương nhiên: “Tôi? Tất nhiên là không. Tôi ở đây mà.”

Anh nhìn Hoài An. Cô nói: “Đúng vậy.”

“Hai người, một nam một nữ ở cùng nhau?”

Oscar nhún vai: “Cũng có phải chuyện lạ gì đâu.” Anh ta cười trêu: “Chẳng lẽ anh cũng muốn ở lại?”

Đoàn Mạnh Quân nhìn Hoài An: “Tôi muốn ở lại.”

Oscar trợn tròn mắt: Định mệnh, anh chỉ đùa vậy thôi mà anh ta cũng dám thật.

Hoài An: “Không được.”

Đoàn Mạnh Quân: “Tại sao?”

Hoài An: “...”

Tại sao cái quần què gì? Đầu cô có bị úng nước đâu.

Đoàn Mạnh Quân nhìn cô, như kiểu nếu cô không cho anh một câu trả lời thỏa đáng thì anh sẽ không về.

“Vì.. tôi không thể ngủ với hai người đàn ông cùng một lúc được.”

“Khụ.. khụ.. khụ..” Oscar suýt thì sặc nước bọt mà chết.

Hoài An nói tiếp: “Với lại.. tôi không thích ngủ với anh.”

Cô vừa nói xong, Oscar phì cười, bị Hoài An nhìn tới, chỉ đành cố nín nhịn quay qua chỗ khác.

Đoàn Mạnh Quân nhìn cô như chết lặng. Đôi mắt phượng đen bỗng chốc trở nên u buồn.

Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, cô đều thấy không được tự nhiên. Cô quay qua chỗ khác nói: “Vậy nên anh hãy về đi.”

Đoàn Mạnh Quân nhìn cô, rồi lẳng lặng quay bước đi. Mỗi bước đi của anh đều nặng như có tảng đá đè lên. Trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đến nghẹt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.