Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 39: Chương 39: Sở thích nặng




Hoài An thấy đầu đau như búa bổ. Những hình ảnh vẫn thường hiện lên trong cơn ác mộng lại hiện ra. Cô thấy mẹ mình trong bộ quần áo xộc xệch, khuôn mặt phờ phạc như kẻ mất hồn. Nỗi bi ai tuyệt vọng nơi đáy mắt. Mẹ cô đang đứng gần bên cửa sổ, dang rộng hai tay ngước nhìn lên bầu trời xanh trong. Cô sợ hãi gọi “mẹ ơi“. Mẹ cô quay đầu lại nhìn cô mỉm cười. Mẹ cô nói gì đó nhưng lúc này cô đâu còn nghe được gì.

Cô vừa sợ hãi gọi: “Không! Đừng.. mẹ ơi..” vừa lao đến muốn giữ bà lại. Nhưng mẹ cô còn nhanh hơn, bà lao xuống không một chút do dự. Cô hét toáng lên rồi nhảy theo. Trần Chí Huy không biết từ đâu xuất hiện kéo chân cô lại. Cô nghe thấy tiếng hét thất thanh phía dưới, cô đẩy hắn ra muốn đến bên cửa sổ nhưng bị hắn ghì chặt xuống đất. Nước mắt cô lăn dài, cổ họng phát ra những tiếng kêu thật khó nghe, đôi tay không ngừng cào sàn nhà đến chảy máu.

Tại sao? Tại sao? Sao đến mẹ cũng bỏ cô mà đi như vậy. Rõ ràng hôm nay mẹ đến là để nói với cô là sẽ ra nước ngoài với bà ngoại và cậu để bắt đầu cuộc sống mới kia mà.

Cô thấy như vậy cũng tốt, có lẽ mẹ sẽ quên ba đi mà sống tốt hơn. Cô đã cố nặn ra một nụ cười thật tươi và bảo rằng thời gian qua sống rất tốt để bà yên tâm. Mặc dù cô rất buồn và thực sự một năm qua sống ở đây đối với cô không khác gì địa ngục.

Nhưng tại sao? Tại sao mẹ lại làm vậy? Sao lại bỏ cô theo cách đó. Như cái cách mà ba đã bỏ rơi hai người. Trên đời này, còn ai có thể yêu thương cô thật lòng?

“Hoài An! Trả thù! Nhất định phải trả thù cho ba mẹ..” Cô nghe thấy tiếng của mẹ mình lẫn trong tiếng gió mỗi khi đêm về.

Hoài An lại tu ừng ực hết một chai rượu nữa. Trên bàn, một đống vỏ chai nằm ngổn ngang. Đương nhiên điều này đã dẫn đến nhiều ánh mắt nhìn. Một đám lông bông bước tới. Một gã muốn khoác tay lên vai Hoài An nhưng đã bị cô nhanh chóng gạt phăng đi khiến gã lảo đảo mấy bước. Gã hơi bất ngờ, không ngờ cô gái này lại khỏe đến thế.

Gã kéo ghế ngồi bên cạnh Hoài An, cười nói: “Cô gái, sao lại uống rượu một mình vậy? Như thế này thì chán chết, để tôi uống cùng cô nhé!” Nói rồi hắn cầm lấy chai rượu, khui ra, rất tự nhiên cụng với chai rượu trong tay Hoài An rồi uống. Đương nhiên là không tu ừng ực như nước lã giống cô.

Hoài An chẳng thèm liếc gã, tiếp tục uống rượu. Mặt gã hơi nhăn lại, mặc dù cô uống nhiều thì gã càng có cơ hội nhưng uống kiểu này.. Nước lã thì bụng cô cũng phải có đáy chứ?

“Cô uống nãy giờ mà vẫn chưa thấy chán sao?” gã hỏi.

Hoài An gật đầu: “Đúng là hơi chán rồi.”

Cô quay sang gã mỉm cười. Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp hơi phiến hồng, mang theo chút mem rượu càng trở nên mị hoặc khiến cho người ta say.

“Anh có trò gì hay ho à?”

Con tim trong lồng ngực gã nhảy nhót kịch liệt. Gã cười gian manh, đôi mắt đen tối chứa đầy dâm dục: “Đương nhiên là có. Cô đi theo tôi đi. Đêm nay, tôi sẽ chơi cùng cô tới bến.”

Hoài An gật gù, tỏ vẻ hiểu rồi. Sau đó cô trỏ tay vào mặt anh ta: “Chỉ mình anh thôi sao? Như vậy thì chán chết.”

Gã khẽ cau mày, như không hiểu ý hỏi lại: “Chẳng nhẽ.. cô muốn chơi với nhiều người.”

Hoài An búng tay: “Chính xác!”

Gã không ngờ cô gái này lại có sở thích nặng, mấy tên đi theo gã thì hai mắt phát sáng. Như kiểu trúng mánh rồi. Chúng cười khà khà: “Em gái yên tâm, em thích thì bọn anh sẽ cùng chơi với em.”

Hoài An liếc nhìn, khuôn mặt đầy bất mãn: “Quá ít. Tôi thường chơi với mấy chục người một lúc cơ.”

Cô vừa nói xong thì mấy gã đó tái mặt. Cậu nhân viên phục vụ vừa nãy còn khuyên Hoài An mấy câu lúc này cũng té ghế. Cô gái này có sở thích nặng quá. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Gã ngồi bên cạnh Hoài An cười dỗ dành: “Hay là hôm nay chúng ta cứ chơi tạm này đã, hôm khác tôi sẽ kiếm thêm mấy anh em nữa..”

Hoài An vung tay: “Vậy thì thôi đi. Chơi cũng không bõ.”

Thấy thái độ cô dứt khoát như vậy. Gã chỉ đành sai đàn em đi kiếm thêm người. Còn mình thì ngồi canh xem có phải cô bốc phét, có hối hận muốn chạy cũng không kịp nữa. Chơi tập thể hắn cũng có chơi qua, nhưng chơi với mấy chục người một lúc thì.. chưa từng luôn. Không biết tí chia chác kiểu gì, nhưng nhìn khuôn mặt mê hồn này, gã không kiềm chế được mà rạo rực hết cả người.

Người phục vụ ghé sát Hoài An thì thầm: “Cô uống nhiều quá rồi.. nếu cô muốn chạy.. tôi có thể giúp cô.”

Hoài An bật cười, cái tên này sớm muộn cũng bị đuổi việc cho coi, cô cũng nói khẽ chỉ đủ anh ta nghe thấy: “Anh gan to thật. Giờ chạy.. không dễ đâu. Với lại bọn họ, tôi chơi được.”

Có mà bọn họ chơi chết cô ấy. Anh ta có phần tiếc nuối cho cô gái xinh đẹp này nên mới nói nhiều vậy. Anh ta thở dài ngước nhìn chùm đèn trên đỉnh đầu. Không biết qua đêm nay cô có thể sống sót nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không? Đúng là rượu vào có thể làm con người ta mất trí mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.