Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 40: Chương 40: Yên tâm. Ai cũng có phần




Lúc sau nhóm kia quay lại, cũng tầm hơn hai mươi người. Hoài An vẫn chưa thấy hài lòng cho lắm. Gã kia cũng muốn lạy: “Bà cô của tôi ơi, thế này mà cô vẫn chưa hài lòng sao? Là thần cũng không chơi nhiều được như cô đâu.”

Hoài An phủi mông đứng dậy: “Thôi được rồi. Cũng coi như tạm.” Cô hất cằm về phía gã, chỉ mấy chai rượu: “Trả tiền đi.”

“Hả?”

Hoài An cau mày: “Hả cái gì? Chẳng lẽ chút tiền rượu này còn không trả được mà cũng muốn chơi bà?” Cô nói rõ to khiến cho không ít người chú ý làm gã có chút xấu hổ.

Gã cười cười: “Em gái nói gì khó nghe vậy? Chút tiền rượu cỏn con này có là gì?” Nói xong gã rút ví ra trả tiền. Lúc cầm hóa đơn thanh toán thì hú hồn, toát hết cả mồ hôi. Con điên này uống đếch gì mà lắm thế, lại còn là loại rượu cực đắt tiền nữa chứ? Nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp vẫn mỉm cười nãy giờ của Hoài An, mem rượu khiến gò má ửng hồng cực mị hoặc, đôi mắt càng trở nên mê li đến mức có thể câu hồn đoạt phách. Gã chỉ đành cắn răng trả tiền, cũng phần vì sĩ diện. Lòng tự nhủ thôi chả mấy khi kiếm được một người ngon thế này, với lại có nhiều người cùng chơi như vậy, sau chia tiền sau cũng được.

Hoài An dẫn đầu hơn hai mươi tên đàn ông ra khỏi quán bar. Thấy cô đi hiên ngang khí phách như vậy, mấy gã cũng răm rắp đi theo. Mặc dù cảm thấy có chút gì đó sai sai.

Đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ, ánh đèn đường cũng mờ mờ, khiến cho khung cảnh càng trở nên heo hút. Lúc này Hoài An bước đi đã vài phần loạng choạng. Cô dừng lại rồi quay đầu nói: “Ở đây đi.”

Cả đám dừng lại, có người bất ngờ kêu: “Ở đây á?”

Hoài An: “Tất nhiên! Mấy người nhiều như thế còn định kiếm chỗ nào nữa. Chỗ này là thích hợp nhất rồi.”

Ờ cũng có lý, mặc dù làm ở đây có chút hoang dã nhưng cũng cực kỳ kích thích ấy chứ. Có mấy kẻ xoa tay cười gian tà, đôi mắt ngập tràn dâm dục đã nhịn từ nãy giờ rồi.

Có người hỏi: “Nhiều người thế này, chúng ta chơi thế nào đây?”

Hoài An nói với giọng thản nhiên: “Thì cứ lên tất thôi.”

“Lên tất á?”

“Ừ! Tôi chấp được hết. Yên tâm, ai cũng có phần.”

“Ha ha ha, cô em này đáng yêu chết đi được.”

“Thế cô em tự cởi hay để bọn anh cởi?”

“Hở? Ai cởi thì quan trọng gì? Ai thích cởi thì cởi. Thế mấy người có lên không? Cứ lằng nhà lằng nhằng nãy giờ.”

Tên cầm đầu cười khà khà: “Cô em đừng gấp, anh tới ngay đây.” Hắn tiến lại gần, tay sờ đũng quần kéo khóa. Có mấy người cởi áo, người thì cởi quần.

Hoài An nghiêng đầu hỏi: “Món võ mới à? Chưa thấy ai đi đánh nhau mà tụt quần bao giờ cả?”

“Hả? Em gái nói gì thế.. A..”

Gã chưa nói hết câu đã được Hoài An tặng cho cú sút giữa háng, đôi mắt trợn lòi. Thêm một cước bay xa mấy mét, đập vào mấy người rồi bất tỉnh nhân sự.

“Cô.. cô.. cô làm gì vậy?”

“Hửm? Thì đang chơi với mấy người đó.”

Thấy có biến, mấy tên khác nhanh tay kéo quần lên.

“Đại ca! Đại ca ơi.. tỉnh lại đi.”

Được lay dậy. Tên cầm đầu nhanh chóng tỉnh trong cơn đau đớn. Thằng nhỏ của hắn chắc toang rồi. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn Hoài An gằn từng chữ: “Con khốn! Chúng mày, lên hết cho tao, xé xác con điếm đó. Hôm nay mày nhất định phải chết.”

Cả đám xông lên. Vốn nghĩ dùng sức đàn ông là có thể đè chết cô rồi. Nhưng không, cô nhanh như chớp đi qua hết thảy từng người một đến nỗi họ còn chưa kịp nhìn thấy chiếc bóng của cô. Và rồi hàng loạt những tiếng kêu răng rắc vang lên. Cả đám đồng loạt đổ rạp xuống đất kêu rên.

Trời ơi, quái vật. Cô ta là quái vật ư? Hay là ma quỷ? Khuôn mặt vẫn đang ngà ngà say, đôi mắt như câu hồn đoạt phách. Hoài An cong môi cười. Nếu không phải vì hành động ban nãy, chắc giờ cả đám vẫn đắm chìm trong nụ cười đó. Đây không phải là nụ cười mời gọi mà là một nụ cười chết chóc.

“Đứng lên đi. Vừa nãy chỉ là khởi động thôi.”

Cả đám mặt tái mét. Hoài An vừa quét mắt một cái thì rùng mình, lần lượt bò dậy, cách cô một khoảng chừng an toàn.

Hoài An ngoắc tay: “Lên đi.”

Cả đám nhìn nhau, quyết định liều chết xông lên một lần nữa. Rồi cái gì đến cũng đến. Giờ bọn họ mới hiểu vừa nãy hóa ra là cô khởi động thật. Từng người một bị đập cho đo ván, thoi thóp nằm dưới đất. Có mấy kẻ không biết kiếm đâu được mấy cọc gỗ thanh sắt, nhưng chưa kịp chạm vào người cô, đã bị đạp bay bẹp dí vào tường.

Trong đêm tối, người ta nghe thấy ở trong một con hẻm nhỏ liên tục phát ra những tiếng kêu rên thảm thiết mà không khỏi rùng mình.

Nhìn một đám đang nằm la liệt trên mặt đất, Hoài An chán nản: “Mấy người thật là cùi bắp.”

Mấy người đó: “...”

Quái vật nhà cô nói sao thì là thế đi.

Hoài An xoa khớp cổ tay, toan rời đi. Bỗng cô có cảm giác sau lưng mình tồn tại một sinh vật sống khác.

Còn một người nữa..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.