Điều Tuyệt Vời Nhất Là Khi Anh Đến

Chương 12: Chương 12: Trưởng quản lý thiết kế trang sức cấp cao Charm




Mới sáng sớm, còn chưa bước chân vào công ty Hoài An đã đụng mặt Ngô Gia Kiệt.

“Chào giám đốc.” Cô mỉm cười với hắn.

Ngô Gia Kiệt vừa trông thấy Hoài An đã “hừ” một cái, nhìn Hoài An so với kiến hôi giống nhau, khinh thường rồi nghênh ngang bước qua.

Hoài An nhún vai. Dù sao sau này cũng đụng mặt nhau dài dài, hắn cố tỏ vẻ làm gì chứ?

Giữa trưa, trưởng phòng thiết kế của hai trụ sở còn lại đã có mặt đầy đủ. Để chuẩn bị cho cuộc họp khẩn cấp mới được thông báo sáng nay.

Mọi người ở phòng thiết kế cũng khẩn trương, hiếm khi chủ tịch trực tiếp chủ trì cuộc họp, không biết có việc quan trọng gì.

Trong phòng họp rộng lớn, mọi người đã ổn định tại vị trí của mình, các nhà thiết kế ở hai trụ sở còn lại cũng đang chờ họp trực tiếp qua màn hình lớn.

Không khí nghiêm túc chờ Đoàn Mạnh Quân đến.

Hoài An cảm giác có ánh mắt ai đó nhìn mình chằm chằm, quay qua thấy là trưởng phong thiết kế trụ sở ở Hồ Chí Minh, tên là Lê Mai.

Thấy Hoài An nhìn qua, Lê Mai nở nụ cười xem như chào hỏi, Hoài An cũng cười đáp lại. Xong rồi Lê Mai lại quay qua nhìn Tuyết Ly, hai đôi mắt chạm nhau như tóe ra tia lửa.

Nhật Tiến ở ngay cạnh thở dài, như đã sớm quen một màn này.

Vài phút sau, Đoàn Mạnh Quân cũng bước vào, mọi người đồng loạt đứng lên. Anh lạnh lùng gật đầu, khóe mắt không quên liếc về chỗ Trần Hoài An một cái.

Sau khi ngồi vào vị trí, Đoàn Mạnh Quân trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Cuộc họp hôm nay chính là thông báo bổ nhiệm trưởng quản lý thiết kế trang sức cấp cao của Charm.”

Vừa dứt lời, cả phòng họp như bùng nổ, mọi người không giấu nổi kinh ngạc, ánh mắt đổ dồn về ba vị trưởng phòng thiết kế kia.

Ba người họ bị nhìn, tuy khuôn mặt vẫn giữ bình tĩnh nhưng tấm lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Ai sẽ đảm nhận vị trí đó đây, trưởng phòng thiết kế trụ sở Hà Nội - Tuyết Ly, trưởng phòng thiết kế trụ sở Đà Nẵng - Nhật Tiến hay trưởng phòng thiết kế trụ sở Hồ Chí Minh - Lê Mai.

Mọi người bắt đầu đoán mò, ánh mắt lại đổ dồn về phía Đoàn Mạnh Quân, chờ anh đưa ra phán quyết cuối cùng.

“Trưởng quản lý thiết kế trang sức cấp cao của Charm sẽ do Trần Hoài An đảm nhận.” Đoàn Mạnh Quân nhìn Hoài An nói.

Người đảm nhận không phải là một trong các trưởng phòng mà là một người mới như Trần Hoài An sao?

Trong khi mọi người há hốc mồm tiêu hóa thông tin mà Đoàn Mạnh Quân vừa phát biểu thì Ngô Gia Kiệt cũng đang trợn lòi mắt đến nỗi sắp rơi ra đến nơi rồi.

Lúc Đoàn Mạnh Quân thông báo bổ nhiệm trưởng quản lý hắn cũng không bất ngờ vì cũng đã được nói qua. Tuy chưa hỏi kỹ là ai nhưng không ngờ người được bổ nhiệm là cô ta.

Cái quái gì xảy ra vậy?

Hoài An đứng lên, nhìn Đoàn Mạnh Quân rồi nhìn mọi người xung quanh: “Cảm ơn sự tin tưởng của chủ tịch dành cho tôi. Tại đây, tôi cũng xin hứa sẽ hoàn thành tốt công việc để xứng với vị trí mà mình đảm nhận.”

Vừa dứt câu thì Ngô Gia Kiệt đứng bật dậy, nhìn Hoài An nói lớn: “Hoang đường!”

Không khí như ngưng trọng lại, mọi người nín thở nhìn Hoài An rồi nhìn Ngô Gia Kiệt, rồi lại nhìn Đoàn Mạnh Quân.

Ai cũng biết là hoang đường nhưng thái độ thì vẫn phải bình tĩnh. Cũng chỉ có Ngô Gia Kiệt mới dám đứng lên nói như vậy.

Mọi người đều thấy mặt Đoàn Mạnh Quân lạnh đi nhiều, tất cả đều chỉ dám thở khẽ. Chỉ sợ thở mạnh ra cái là tâm điểm chết chóc sẽ dội lên đầu mình.

Từ trước đến nay, Đoàn Mạnh Quân luôn sát phạt quyết đoán. Nói một là một tuyệt đối không có hai.

Vừa nãy Đoàn Mạnh Quân cũng nói rồi, đây là thông báo chứ không phải là trưng cầu ý kiến của bọn họ. Ai dám phản đối, dám nghi ngờ quyết định của Đoàn Mạnh Quân?

Đoàn Mạnh Quân không cho Ngô Gia Kiệt chút thái độ tốt nào: “Cậu có ý kiến gì với quyết định của tôi sao?”

“Tôi.. cô ta.. sao có thể đảm nhận vị trí quan trọng như vậy chứ?” Ngô Gia Kiệt từ trước đến nay luôn tin tưởng tuyệt đối quyết định của Đoàn Mạnh Quân nhưng lần này thì..

“Tôi nói là được. Tôi tin chắc rằng quản lý An sẽ dẫn dắt Charm lên một bước tiến mới.”

Đoàn Mạnh Quân quét mắt một lượt qua mọi người rồi nói tiếp: “Nếu ai cảm thấy mình có năng lực hơn người mà tôi bổ nhiệm thì đứng lên thử xem.”

Mé, ai mà dám đứng lên chứ. Với thái độ của Đoàn Mạnh Quân lúc này, còn chưa kể bọn họ cũng chưa rõ Hoài An có năng lực thế nào.

Tất cả đều im ru.

Thái độ này của mọi người đương nhiên không ngoài dự đoán của Hoài An, cô điềm nhiên nói: “Thật ra tôi có thể hiểu suy nghĩ của mọi người lúc này. Dù gì tôi cũng là một người mới, trẻ tuổi và chưa có đóng góp gì cho Charm hết.”

“Như thế này đi, mấy ngày nữa ông Michele, CEO của hãng trang sức Gemma sẽ đến Việt Nam tham dự triễn lãm đá quý. Đây là một cơ hội hợp tác quan trọng đối với không chỉ Charm mà còn với các công ty tập đoàn đá quý khác.

Nếu tôi có thể lấy được hợp đồng hợp tác giữa hai bên, vậy có thể chứng minh tư cách làm trưởng quản lý thiết kế trang sức cấp cao của Charm rồi chứ?”

Ngô Gia Kiệt cau mày nhìn Hoài An: “Cô tự tin như vậy sao? Cô nên biết một điều là ông Michele là một người vô cùng khó tính. Không dễ gì có thể lấy được hợp đồng hợp tác từ tay ông ta như vậy đâu.” Ngay cả hắn cũng không dám tự tin như thế.

“Nếu mà dễ dàng thì tôi cũng đã không nhắc đến rồi. Với lại..” Hoài An ngừng một lát rồi nói tiếp.

“Tôi nghĩ rằng nếu ngay cả hợp đồng này mà cũng không lấy được, vậy thì đúng thật là không có đủ tư cách ngồi lên vị trí này rồi, xin nhường lại cho người xứng đáng hơn.”

Mọi người gật gù, ai cũng đo được mức độ khó của việc này. Nếu Hoài An làm được cũng xem như chứng minh được chút bản lĩnh.

Đoàn Mạnh Quân cuối cùng cũng lên tiếng: “Quản lý An đã nói vậy thì cứ quyết định vậy đi.” Anh quét mắt qua một lượt khiến ai nấy đều rùng mình: “Không chỉ thế, nếu ai ở đây có năng lực lấy được hợp tác trước, thay thế quản lý An, tôi sẽ không có ý kiến.”

Căn phòng im re, ngay cả những người họp bên kia màn hình cũng không dám thở mạnh.

Hic, ngài làm như dễ ăn lắm ấy.

Thế là cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc. Sau khi Đoàn Mạnh Quân và Ngô Gia Kiệt đi, ai nấy đều thở phào, hít lấy hít để không khí như chưa bao giờ được hít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.