-Thầy
hiệu trưởng của chúng ta tốt bụng thật đó ? Mới có năm ngày mà đã tha cho chúng ta rồi.
Bốn
đứa nhóc tung tăng dạo phố với ly kem mát lạnh trên tay, Anh Vũ quay sang ba đứa
bạn thắc mắc, Cát Cát cũng đưa tay lên cằm vẻ suy tư:
-Tớ
cũng thấy lạ đó. Rõ ràng hôm trước thầy ấy có vẻ rất giận, vậy mà hôm nay lại
miễn hình phạt cho tụi mình, sau đó thầy còn khóc, còn ngồi tự kỉ…thật khó hiểu…
-Thầy
ấy đã hiểu mong muốn sáng tạo trong khoa học của chúng ta rồi sao? Chắc thầy ấy
đã bị chúng ta làm cho cảm động, Thầy ấy thật đáng kính ! Leo đưa ly kem lên miệng
vừa ăn vừa bình luận.
-Các
cậu nhầm rồi. Chỉ vì mới năm ngày mà các cậu đã đập bể 1/3 ống nghiệm trong
phòng nên thầy ấy không dám cho chúng ta bén mảng tới đó nữa đấy chứ…Minh Nhật
thờ dài nhìn que kem đang tan, ba đứa bạn của cậu quả là hậu đậu, lần này thì
thầy hiệu trưởng tha hồ bỏ tiền ra mua ống nghiệm bổ sung cho phòng nghiệm,
nhìn thầy ấy bước vào phòng sững sờ rồi bật khóc thật đáng thương, nhưng cũng nhờ
vậy mà cả nhóm mới được thoát khỏi hình phạt và rong ruổi đi chơi như bây giờ…
-Cát
Cát. Nghe nói đội Karate đang tuyển thành viên phải không ?
Minh
Nhật quay sang Cát Cát mỉm cười, phải công nhận là anh chàng hotboy mới này có
nụ cười thật đẹp, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt nâu biết nói, nó làm
cho một người vô cảm với con trai như Cát Cát cũng phải ngơ ngẩn trong vài
giây.
-Ừk!
bọn tớ đang tuyển thêm người, nhưng phải là một người thật mạnh có thể lọt vào
vòng chung kết. Mà trong trường mình thì không còn người nào như thế nữa. Hazzz…..Có
lẽ chức vô địch năm nay phải nhường cho người khác rồi.
Anh
Vũ nghe vậy thở dài. Muốn giữ chức vô địch phải có ít nhất 4 người được lọt vào
vòng chung kết. Mà ngoài cô và Cát Cát ra, chỉ có Leo là có khả năng đó, nhưng
vẫn còn thiếu một người.
-Tớ
tham gia được không ? Minh Nhật vui vẻ đề nghị, nhưng thái độ có vẻ nghiêm túc.
-Cậu
cũng học võ sao ? Leo nhìn Minh Nhật với vẻ tò mò, anh chàng này ngay từ khi xuất
hiện đã tỏ ra rất lạ. Và từ hôm làm thí nghiệm hóa học đến giờ dường như cậu ta
luôn tỏ ra muốn kết thân với mọi người. Thực ra cậu ta muốn gì chứ ?
-Tớ
lấy được đai đen Karate năm 10 tuổi, ở trường cũ tớ cũng ở trong một đội Karate
và cũng có được một vài giải thể thao rồi.
-Được
đấy ! Nhưng có lẽ bọn tớ phải kiểm tra cậu một chút đã, tớ chỉ muốn tuyển thêm
một người cuối cùng có thể vào được chung kết, nếu tớ nhận thấy cậu có khả
năng, tớ sẽ đồng ý. Cát Cát nhìn cậu suy tư.
Nghe
Cát Cát nói, Leo lập tức nhào lên bức xúc:
-Lớp
trưởng !!!!! Cậu lại định bảo cậu ấy đánh bại Anh Vũ nữa hả lớp trưởng? Dẹp trò
đó đi. Nếu không lần này có thể xảy ra án mạng đó. Lần trước Anh Vũ thua tớ đã
cố giết tớ. Nếu bây giờ…Ặc Ặc…
Đang
nói thì Leo bị một cánh tay siết chặt cổ từ phía sau, Anh Vũ đang nhìn cậu với
ánh mắt tóe lửa. Leo là đồ chết tiệt. Cô đã cố quên đi tai nạn hôm đó, còn thằng
ngốc này lại cố nhắc cô phải giết chết nó. Vậy thì cô sẽ cho nó được toại nguyện.
Anh Vũ vừa nghĩ thầm vừa siết cổ Leo mạnh hơn khiến cậu suýt tắt thở. Minh Nhật
thì đưa tay lên cằm suy nghĩ…
-Tớ
có nghe nói điều kiện lớp trưởng đưa ra rồi. Vậy là nếu đánh bại được Anh Vũ tớ
sẽ được hôn cô ấy phải không ?
Cả
ba đứa tròn mắt quay lại nhìn cậu nhóc vừa đặt câu hỏi, thằng nhóc này, mới
chuyển vào chưa đầy một tuần mà nắm bắt thông tin nhanh quá. Nhưng mà câu hỏi vừa
rồi của cậu khiến cho một người không hài lòng.
-Cậu
sẽ đấu với tôi ! Leo quay sang bực bội,
Cát Cát nhìn hai cậu nhóc vui vẻ mỉm cười.
-Đúng….Cậu
sẽ đấu với Leo, nếu cậu thắng, cậu có thể hôn Leo…
-Cậu
im đi ! Cả hai đồng thanh. Rồi Leo đi tới trước mặt Minh Nhật thách thức. Đáp lại
vẻ bực bội của Leo, Minh Nhật vẫn tỏ ra vui vẻ gật đầu.
-Hừm….thắng
cậu là tớ được vào đội ? Vậy bắt đầu đi!!! Vừa nói cậu vừa lùi ra sau thủ thế.
Mấy
người đi đường quay lại nhìn hai người với vẻ hiếu kì, hai cô bạn nhìn nhau thở
dài, hai tên ngốc này, chắc không định đánh nhau ngoài đường đấy chứ…
-Đừng
bày trò nữa, hai thằng ngốc kia. Tớ là đội trưởng hay các cậu là đội trưởng mà
tùy tiện quyết định thế hả ? Nhận hay không nhận thêm thành viên mới là quyền của
tớ. Các cậu có đánh nhau mẻ đầu sứt trán mà tớ không thích thì cũng vô ích
thôi…Cát Cát lên tiếng cảnh cáo, hai đứa nhóc quay sang với vẻ thất vọng, Leo
nhìn Minh Nhật hằn học rồi quay sang Cát Cát cằn nhằn:
-Cậu
muốn làm sao thì làm, lớp trưởng. Nhưng nếu bắt Anh Vũ đấu với thằng nhóc này tớ
sẽ rút tên khỏi đội.
-Hừ
! Cậu trẻ con hơn tớ nghĩ đó Leo. Được thôi, chiều theo nguyện vọng của cậu, tớ
sẽ cho hai cậu đấu với nhau. Cát Cát mỉm cười đưa ra quyết định.
-Hừ
! Tớ chỉ chờ có thế thôi, cậu hiểu ý tớ đó lớp trưởng. Leo mỉm cười quay sang
Minh Nhật thủ thế, quả là một kẻ hiếu chiến.
-Cát
Cát ! Anh Vũ nhìn nhỏ bạn nhíu mày, nhưng đáp lại vẻ lo lắng của cô bé, Cát Cát
mỉm cười trấn an.
-Yên
tâm đi, quay sang hai đứa bạn đang bừng bừng khí thế chuẩn bị lao vào nhau, Cát
Cát mỉm cười gian xảo.-Tớ muốn hai cậu đấu với nhau, nhưng không dùng vũ lực,
hai cậu sẽ thi xem ai là người gan dạ, can đảm và bản lĩnh hơn, Minh Nhật, nếu
cậu thắng Leo, cậu sẽ được vào đội Karate !
-Thi
? Thi thế nào ? Hai cậu nhóc tròn mắt.
-Các
cậu nhìn thấy gì kia không ? Cát Cát vừa nói vừa chỉ tay vào một khu vườn gần đó,
nơi có một cây mận chín đỏ sai trĩu quả. Anh Vũ thờ dài liếc nó, cô biết con nhỏ
gian ác này lại sắp giở trò gì rồi…
-Một
cây mận ? Thế thì sao ? Hai cậu nhóc ngây thơ vẫn tròn mắt thắc mắc…
-Hai
cậu hãy vào đó hái cho tớ một chùm chín nhất, sai nhất. Ai có thể đem ra cho tớ
trước, người đó sẽ thắng !
-Hở
? Như vậy không phải là ăn trộm sao, lớp trưởng ? Leo nhìn cô bé ngơ ngác.
-Không
phải trộm. Cát Cát xua tay.-Chỉ là một trò chơi thử thách lòng can đảm, trí
thông minh và sự nhanh nhẹn của các cậu thôi. Các cậu cũng không chôm chỉa cái
gì to tát cả. Chỉ cần lấy cho tớ chùm mận chín ngon nhất trên cây là được. Thế
nào, làm được chứ? Leo, Minh Nhật !
Cát
Cát khoanh tay trước mặt ngước nhìn trời, nhìn cái bản mặt gian xảo của nhỏ là
có thể thấy trán nó ghi rõ dòng chữ “Mận ơi ! Tới đây !” rồi. Đúng là đồ lớp
trưởng ác quỷ, lợi dụng cả đám bạn thân của mình, thật không thể tha thứ, Anh
Vũ nhíu mày, không thể bắt hai cậu bạn mạo hiểm chỉ vì thú vui nhất thời của nhỏ
được.
-Đủ
rồi Cát Cát…
-Tớ
hiểu rồi ! Chỉ cần lấy được chùm mận ngon nhất đưa tới cho cậu trước Leo là tớ
thắng phải không, lớp trưởng ? Minh Nhật bẻ tay rốp rốp đi lại nhảy lên tường
rào khu vườn.
-Hừm…Không
có việc gì khó, chỉ sợ mình không liều, chơi luôn !!!! Leo cũng nhanh nhẹn chạy
theo, Cát Cát mỉm cười hài lòng.
-Cố
lên hai cậu !!!!
-Cát
Cát, cậu bày trò ác quá, lỡ hai cậu ấy bị chủ nhà ra bắt được thì sao ? Anh Vũ
nhìn hai đứa bạn rồi quay sang Cát Cát lo lắng. Nhưng đáp lại thái độ bức xúc của
cô, nhỏ bạn thân mỉm cười với vẻ thờ ơ.
-Không
cần lo đâu Anh Vũ, nếu có trường hợp đó xảy ra thì tớ đã chuẩn bị sẵn tư thế
chuồn khỏi đây rồi ! Cát Cát vừa nói vừa cúi xuống cột chặt dây giầy.
-Đồ
ác quỷ ! Cậu coi hai cậu ấy là gì thế ?
-Đàn
em ! Không lẽ cậu muốn hai đứa nó đánh nhau bầm dập giữa đường như thế này sao
? Cát Cát vẫn không chịu thua.
Anh
Vũ xịu mặt thở dài, Cát Cát thấy cô nhóc đã đuối lí thì nở một nụ cười hài lòng.
-Vậy
thì im lặng coi hai thằng ngốc trổ tài đi. Lát nữa còn có mận ăn. Nhất cử lưỡng
tiện. Hehe…
Anh
Vũ thở dài quay đi, đúng là lớp trưởng, khả năng xảo biện của nó giỏi không ai
bằng. Nhìn hai cậu bạn đã đi vào khu vườn đến bên cây mận, tim Anh Vũ cứ nhảy
thình thịch trong lồng ngực, cô nhìn quanh lo lắng, hên là không có ai đi ngang
qua đây, nhưng như thế chưa hẳn là an toàn, cô cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa hồi
hộp, không biết nếu chủ nhà bất ngờ đi ra thì Leo và Minh Nhật sẽ thế nào.
Nhưng hai cậu nhóc này có vẻ rất thuận lợi trèo lên cây mận, chùm mận chín đỏ
nhanh chóng nằm trong tay Minh Nhật, Leo cũng không chịu thua, cậu với tay lên
cành cây cao hơn để hái chùm trái chín đỏ mọng hơn. Anh Vũ và Cát Cát bên ngoài
vẫn theo dõi nhất cử nhất động của hai người, hồi hộp….
-Tớ
sẽ không chịu thua cậu đâu Leo, tớ muốn vào đội Karate, vì vậy cậu chịu khó
thua tớ lần này đi !
Minh
Nhật vừa nói vừa đưa tay phang mạnh vào chùm mận trước mặt Leo khiến mấy trái mận
đỏ rơi bịch xuống đất trước khi Leo kịp hái chúng. Leo cũng không vừa cậu quay
lại đá mạnh vào chùm trái đỏ tươi trên tay Minh Nhật…
-Chơi
xấu à ? Nếu muốn gia nhập đến vậy thì cậu hãy chứng tỏ bằng thực lực của mình
đi.
-Được
!
Pặc…
Bộp…Bộp…Bộp….
Mấy
chùm mận đỏ trên cây rơi lộp bộp như mưa xuống đất, hai cậu nhóc vừa cố hái cho
bằng được một chùm trái chín vừa cố ngăn không cho đối thủ hái. Và đa số là mấy
trái chín mọng đều bị họ ném hết xuống đất. Nhìn cây mận đã xơ xác tàn tạ dưới
chân hai đứa bạn, Cát Cát và Anh Vũ đơ mặt, khóe miệng giựt giựt…
-Hai
cái thằng phá hại này. Tụi nó đang làm trò gì thế kia…Cát Cát nhìn mấy trái mận
bị ném xuống đã bắt đầu nổi điên.
-Híc…Ông
chủ nhà mà thấy cảnh này đảm bảo không tha cho tụi mình đâu….Anh Vũ nhìn vào
cánh cửa hơi rùng mình…
Cây
mận đã tan tành, Minh Nhật cố giành lấy trái chín cuối cùng trong tầm tay. Leo
cũng với được nhánh cây có chùm trái chín đỏ trên đầu, nó hơi cao nên việc hái
trọn một chùm hơi khó khăn, cậu nhóc đang cố rướn người ra thì bất ngờ…
Rắc…Rắc…
Bịch…
Cành
cây dưới chân Leo không chịu được sức nặng của cậu gãy đôi khiến cậu ngã lăn ra
đất, cả bọn thót tim ra ngoài, và đúng như dự đoán. Từ trong nhà, một ông chú
hói đầu và một con chó lai to đùng lao ra…
-Hai
thằng nhóc trời đánh kia, đứng lại mau, dám vào đây chôm chỉa mấy trái mận đầu
mùa của ông à ? TRỜI ƠI !!! ông chú hói đầu nhìn cây mận rú lên thảm thiết.-Cây
mận của tôi….
Và
ông gục xuống khi thấy cây mận yêu quý của mình đã tan tành xác pháo, trái chín
bị trút hết xuống đất. Cành gãy xơ xác như bị đánh bom, tội nghiệp công lao bón
phân, tưới nước bao nhiêu lâu nay của ông, chỉ đợi đến ngày hái quả, vậy mà ông
còn chưa kịp thưởng thức trái đầu mùa nào đã bị bọn khốn này phá nát. Ngước đôi
mắt căm thù nhìn hai thằng trời đánh trước mặt, ông nghiến răng gào lớn :
-…Chúng
mày tới số rồi!!!! Jếch…Xử tụi nó đi !
Gấu…gâu…gâu…!!!!!!!
Và
con chó lai to đùng vừa cắn loạn lên vừa lao vào hai cậu nhóc. Leo và Minh Nhật
xanh mặt chạy vội lại hàng rào nhảy phóc qua, hai cô bé bên ngoài cũng nhanh
chân bỏ chạy, nhưng con chó cũng không
chịu thua, lao ra đuổi theo bốn đứa nhóc, và bây giờ kế hoạch dự trù của nhỏ lớp
trưởng đã bị phá sản…
-Á
Á Á….Hai thằng điên kia….Các cậu thật là vô dụng, tớ chỉ bảo các cậu đi hái mận
đem tới cho tớ, vậy mà hai cậu đem tới cái của nợ gì thế này ? Cát Cát vừa chạy
vừa la hét um sùm, Leo cũng cố lao theo hét lớn…
-Chạy
không nhanh là đi chích ngừa đó mấy đứa. Đây là thứ không thể giải quyết bằng
vũ lực…
-Cát
Cát, cậu đã biết thế nào là gieo gió gặt bão chưa, đồ ngốc !!!!
Anh
Vũ vừa cố vận động hai chân nhanh hết sức có thể, vừa nhìn con nhỏ bạn thân đầy
trách móc. Con chó lai càng đuổi càng hăng, hàm răng nhe ra nhọn hoắt, nước miếng
của nó nhiễu khắp đoạn đường, nó là con vật rất trung thành, quyết tâm xử đẹp bốn
đứa nhóc này để báo thù cho ông chủ đang đau khổ. Anh Vũ vừa chạy vừa thở dốc,
nếu biết trước thế này thì chẳng thà cô đấu với Minh Nhật còn hơn. Đã ra đến đường
lớn mà con chó vẫn đuổi theo và có vẻ còn hung hăng hơn hồi nãy, lần này thì
xong rồi, bốn đứa nhóc chỉ còn lại hai sự lựa chọn, một là chết vì lao lực, hai
là để con dã thú xé xác…
Bất
ngờ, Anh Vũ vấp phải một hòn đá loạng choạng ngã xuống đất, cả bọn giật mình,
đúng lúc này con chó đang lao tới cô bé, Anh Vũ nhắm chặt mắt sợ hãi, Minh Nhật
vội chạy lên hét lớn:
-Dừng
lại ngay…
Cả
bọn còn đang ngơ ngác thì đã thấy cậu cúi xuống làm ra vẻ cố nâng tảng đá to
đùng dưới chân lên, tảng đá to khổng lồ, hai người như Minh Nhật còn không thể
nhấc lên nổi, Minh Nhật bị sao vậy chứ ? ba đứa nhóc còn chưa hiểu cậu ta định
làm gì thì đã thấy con chó vội dừng lại rồi kêu “ ẳng ẳng” chạy mất…
-Hic…Con
chó..hic…hic…sao thế…nhỉ ? Anh Vũ nhìn theo nó ngạc nhiên.
-Cậu..làm
gì nó thế? Sao con chó bỏ chạy bạt mạng thế? Cậu tỏ tình với nó hả ?Cát Cát vừa
thở dốc vừa hỏi thăm, Minh Nhật lúc này mới đi lại đỡ Anh Vũ dậy mỉm cười.
-Loài
chó ngốc lắm, nó không biết rằng sức tớ khó mà vác được hòn đá này lên ném nó,
nhưng nó vẫn cho rằng tớ làm được nên sợ
hãi chạy mất đó mà.
-Không
sao chứ Anh Vũ ? Leo đi lại lấy khăn lau vết bẩn trên cánh tay cô bé lo lắng.
Anh Vũ gượng cười.
-Tớ
không sao, cũng may là có Minh Nhật !
-Cậu
nhanh trí lắm Minh Nhật, suýt nữa thì chúng ta tiêu rồi. Cát Cát nhìn cậu bạn
tán dương, đầu mối rắc rối đều do cô nhóc này bày ra chứ ai ?
Dường
như đã vận động quá sức cho phép, cả 4 đứa ngồi phịch xuống bên hè thở dốc,
đúng là một ngày nguy hiểm mà. Tối nay phải về ăn chay giải nạn mới được. Nắng
chiều đỏ rực phủ lên hàng cây hai bên đường khiến mọi thứ trở nên hơi mờ ảo, những
hạt bụi trắng tinh nhảy múa trong hoàng hôn hiện rõ vào những ánh mắt trong veo
đen thẳm.
-Của
cậu nè, lớp trưởng !
Một
trái mận chín đỏ được đưa ra trước mặt Cát Cát, Minh Nhật nhìn cô bé mỉm cười
thật tươi. Cát Cát hơi đỏ mặt, đôi mắt màu nâu của Minh Nhật nhìn thật quyến
rũ, cô bé lúng túng đưa tay ra nhận.
-Vậy
là tớ được vào đội Karate rồi nhé ! Minh Nhật nháy mắt.
-Ờ…Khuôn
mặt Cát Cát càng lúc càng đỏ hơn. Anh Vũ lừ mắt nhìn nhỏ, có thế thôi mà bắt
con người ta chơi trò mạo hiểm, suýt nữa thì cả bọn làm mồi cho con chó điên đó
rồi, con nhỏ này thật dễ ghét.
4h30
chiều…
-Coi
chừng ngã đó, Anh Vũ ! Leo quay sang cảnh báo khi cô nhóc đi lên bức tường bê
tông trên bờ sông.
-Sao
cậu lại đi theo tớ ? Anh Vũ vẫn bước từng bước nhẹ nhàng trước mặt cậu, rồi bất
ngờ cô bé mỉm cười nhảy ra bãi cỏ xanh và đi đến bên bờ sông, nơi có mấy bông
lau trắng muốt đong đưa theo gió.
-Tớ
chưa muốn về nhà. Nơi này đẹp thật !
Leo
nhìn con sông trước mặt reo lên, mặt nước trong vắt in bóng mấy chú chuồn chuồn
ớt đỏ rực, trên trời từng áng mây hồng lác đác trôi. Một làn gió nhẹ thổi qua,
vạt tóc đỏ của cậu hơi tung lên, lay động, Anh Vũ cảm thấy có một mùi hương
thơm dịu tỏa ra từ mái tóc của cậu, Leo lôi từ túi áo ra một trái mận chín đỏ
đưa cho Anh Vũ mỉm cười:
-Cho
cậu nè, Anh Vũ !
-Mận
! Cậu hái được ở khu vườn khi nãy sao? sao cậu không đưa cho Cát Cát. Cô bé
nhìn trái mận chín mọng tròn mắt.
-Nhỏ
đó chơi xỏ mọi người, còn báo hạ chúng ta bị chó rượt chạy gần chết, tớ không
muốn đưa cho nó. Với lại các cậu cũng muốn Minh Nhật vào đội Karate mà, tớ mà
thắng nó thì làm sao nó vào được.
Anh
Vũ mỉm cười bẻ trái mận ra làm đôi và đưa cho Leo một nửa, một cơn gió nhẹ thoảng
qua…
-Ngọt
quá !
-Ừk
!
-Cậu
thấy Minh Nhật là người thế nào, Leo ? Anh Vũ nhìn xa xăm ra mặt nước sông trước
mặt. Leo chéo hai tay qua đầu ngã người xuống bãi cỏ xanh mướt ngước nhìn trời.
-Sao
cậu lại hỏi tớ như vậy ?
-Tớ
thấy cậu ấy hơi lạ. Cậu ấy có vẻ như biết rất nhiều về chúng ta, hơn nữa cậu ấy
dường như rất muốn kết thân với Cát Cát, có khi nào cậu ấy để ý Cát Cát không?
-Không đâu! Mặc dù Minh Nhật hơi khác thường,
nhưng tớ không nghĩ nó điên đến mức đi thích một con nhỏ quỷ quái như Cát Cát
đâu. Ban đầu tớ cho rằng nó tới trường mình là để tìm tớ tính sổ, nhưng đến giờ
tớ vẫn chưa biết nó là ai, cũng có thể tớ hơi lo lắng quá rồi.
-Có khi nào cậu ấy tìm tớ trả thù không? Vì tớ
cũng từng…đắc tội với rất nhiều người…
Không phải tự nhiên mà cả hai người tỏ ra cảnh
giác Minh Nhật, cả hai đều đã gây thù chuốc oán với không ít người, và cũng có
không ít lần bị kẻ thù giăng bẫy, sự xuất hiện và hành động kì lạ của Minh Nhật
ngay sau khi hai người đánh nhau với băng đua xe khiến cho cả hai hơi bận tâm…
-Đừng lo lắng quá! tớ không để ai đụng vào cậu
đâu. Tớ không biết Minh Nhật định làm gì, nhưng nó mà dám giở trò, tớ nhất định
sẽ xử đẹp nó !
Leo
vừa nói vừa ngồi dậy khoác tay qua vai Anh Vũ, cô bé này vẫn vô tư ngồi ăn mận,
đôi mắt trong veo mở to khẽ chớp, rồi cô mỉm cười, nụ cười thật rạng rỡ, không
có vẻ buồn thoáng qua như đôi khi cậu nhìn thấy nữa. Leo hơi ngơ ngác, cậu muốn
Anh Vũ sẽ như thế này, mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi vô tư mỉm cười với cậu…
Anh
Vũ nghiêng đầu nhìn ra mặt sông phía trước. Mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc
đỏ rực của Leo khiến cho cô bé cảm thấy dễ chịu, từ trước đến giờ cô luôn đi
chơi với Cát Cát nên không có cơ hội tiếp xúc với con trai, vì Cát Cát rất ghét
mấy cậu con trai đeo bám mà, và Leo đã trở thành bạn thân của cô thật bất ngờ,
có lẽ là sau lần cậu giúp Anh Vũ đưa cô gái kia tới bệnh viện mà Anh Vũ mới có
cái nhìn khác về cậu, cô bé nhớ rằng lúc đó cô chỉ nhìn Leo một cách khẩn thiết, cô không nói gì với cậu, nhưng
qua ánh mắt, cô muốn Leo tới giúp cô, và Leo đã tới thật. Sau đó cậu còn cứu cô
thoát khỏi đám côn đồ đua xe và cõng cô về tận nhà. Lúc đó Anh Vũ mới khẳng định
rằng Leo tốt hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, dù đôi lúc cậu ta có hơi trẻ con, tính
tình kiêu ngạo và bị bệnh hoang tưởng nặng, nhưng căn bản thì Leo là một cậu
con trai nhân hậu, mạnh mẽ và đáng tin cậy, ở bên cạnh cậu ấy cũng thật vui,
Leo luôn khiến Anh Vũ cảm thấy thanh thản, thứ cảm giác lâu lắm rồi cô mới có lại
được…
-Cuối
tháng này là sinh nhật tớ đó, Anh Vũ !
-Sinh
nhật cậu ?
-Ừk
! Hôm đó cậu tới nhà tớ nhé…