-Mọi
người làm tốt lắm ! Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây, các cậu hãy tiếp tục cố gắng
để giành được những huy chương chiến thắng cho trường chúng ta nhé!
-Rõ !!!
Cát Cát giải tán đội Karate rồi đi tới chỗ Anh Vũ đang xếp
đồ. Nhờ có sự hướng dẫn của Leo và Minh Nhật mà các thành viên đã khá hơn trước
rất nhiều. Hai cậu nhóc này đúng là rất có tố chất.
-Anh Vũ, Minh Nhật, các cậu đã chuẩn bị quà gì tặng Leo tối
nay chưa ? Thấy Leo đã rời khỏi phòng tập, Cát Cát mới đi tới hội ý với hai đứa
bạn, Anh Vũ ngước lên lo lắng:
-Tớ không biết phải tặng gì cho cậu ấy nữa, chắc tớ sẽ tự
tay làm cho cậu ấy một chiếc bánh kem.
Một sự lựa chọn khá thông minh đó, vì tiền tiêu vặt của
cô nhóc gần hết rồi, mà quán trà của Anh Vũ thì lại có sẵn nguyên liệu để làm
bánh, quan trọng là cô nhóc có hoa tay chế biến hay không.
-Tớ lo quá ! Nghe nói nhà Leo rất là giàu. Tụi mình mà tặng
cho cậu ấy những thứ không ra gì thì sẽ mất mặt lắm ! Cát Cát đưa tay lên cằm
đăm chiêu.
-Vậy cậu định mua quà gì cho cậu ấy ? Anh Vũ cũng nhìn cô
bạn lo lắng.
-Tớ chưa mua, tớ không biết phải mua gì nữa, còn cậu thì
sao Minh Nhật? Cậu định mua gì tặng cho Leo ? Hai cô bé nhìn sang Minh Nhật chờ
đợi.
-Các cậu đừng lo lắng quá như vậy. Nhà Leo rất giàu mà, cậu
ấy không quan tâm đến vật chất đâu, các cậu chỉ cần có lòng tới dự sinh nhật của
cậu ấy là được rồi. Minh Nhật nhét bộ võ phục vào ba lô quay sang mỉm cười góp
ý.
-Cậu nói đúng, vậy thì tớ sẽ tặng cậu ấy những bông hoa đẹp
nhất tớ trồng trong vườn, hì...Đỡ tốn tiền mua quà, đỡ mất công đi mua sắm. Cát
Cát mỉm cười bá đạo.
-Leo là bạn của chúng ta mà, đã là bạn thì không cần câu
nệ hình thức đâu. Minh Nhật nhìn hai cô bạn nháy mắt.
-Vậy gặp lại các cậu ở bữa tiệc nhé ! Anh Vũ chạy lên trước,
cô phải về bắt tay vào việc làm chiếc bánh mới được, chỉ còn 4 tiếng nữa thôi,
phải nhanh lên.
7h00 tối...
Bước từ chiếc taxi xuống, Anh Vũ ngước lên trầm trồ. Ngôi
biệt thự của Leo thật sang trọng, đẹp và to gấp bao nhiêu lần quán trà bé nhỏ của
cô đang ở. Đúng là nhà giàu có khác. Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy màu xanh
dương nhạt, để hợp với bộ váy, cô bé cố đi thêm đôi giày cao gót cũng mang màu
xanh nhạt. Nhưng đôi giày này đúng là khó xài, mới đi vài bước mà cô muốn cúi
xuống tháo ra vất quách đi cho rảnh, không biết thị hiếu của mấy người thiết kế
thời trang thế nào mà họ lại chế ra thứ quái quỷ này chứ ? mái tóc cô bé vẫn
buông xõa như mọi khi, mặc dù phong cách đơn giản nhưng rất nhìn cô bé rất là
đáng yêu. Y hệt như con búp bê nhỏ được đưa ra khỏi tủ kính vậy. Còn đang tần ngần
đứng ngoài cổng thì hai đứa bạn thân của cô cũng vừa đi tới...
-Anh Vũ, cậu tới rồi sao ?
Minh Nhật trong bộ đồ đen sang trọng và Cát Cát bước tới,
Cát Cát hôm nay mặc bộ váy xếp ly màu vàng rực rỡ, khuôn mặt trang điểm nhẹ tôn
lên vẻ đẹp rạng ngời của một cô gái mới lớn. Trên tay cô bé là bó hoa đã bị dập
nát, thấy Anh Vũ nhìn chằm chằm có vẻ ngạc nhiên, Cát Cát thở dài giải thích:
-Thành quả tốt đẹp của thằng ranh Minh Nhật đó, cậu ta sợ
trễ nên phóng xe chở tớ lao đi như điên, kết quả là bó hoa của tớ bị nát như
tương, thật uổng công tớ đã chọn những bông hoa đẹp nhất, còn bọc rất cẩn thận
nữa chứ... Cát Cát vừa liếc Minh Nhật gầm gừ.
-Tớ đã xin lỗi cậu rồi mà, lớp trưởng... Minh Nhật cũng
càu nhàu, không biết từ lúc tới đây cậu đã xin lỗi nó bao nhiêu lần rồi. Mà thực
ra thì cậu cũng đâu có khá hơn nó bao nhiêu.
-Thôi bỏ đi, dù sao thì cậu còn thảm hơn tớ nhiều, quay
sang Anh Vũ đang ngơ ngác, Cát Cát vui vẻ mỉm cười.-Quà cậu ấy chuẩn bị tặng
cho Leo đã rơi mất trên đường đi tới đây rồi.
Tuyệt vời thật! Anh Vũ nhìn hai tên ngốc gượng cười, hai
đứa này quả là hợp cạ, rắc rối và hậu đậu ngang nhau. Nhưng dù sao la bạn bè
thì cũng nên an ủi tụi nó vài câu:
-Được rồi, các cậu đừng lo lắng quá. Leo là bạn của chúng
ta, không cần quan trọng hình thức quá như thế !
-Cậu nói đúng, chúng ta đi vào thôi !
Ba đứa nhóc bước vào và choáng ngợp trước khung cảnh trước
mặt, nơi tổ chức sinh nhật của Leo ở ngoài trời, khắp nơi sáng rực ánh điện và
hai bên đường dẫn vào là hai hồ nước trong vắt, giữa hồ có hai bức tượng cá
chép đang ngước lên phun nước trông thật lãng mạng. Đám bạn của Leo hầu như là
bọn con nhà giàu cả, mỗi đứa một vẻ và đa số là đang túm tụm lại quanh một cô
gái có bộ váy hồng phấn tuyệt đẹp.
-Sa Lệ ! Bộ váy của cậu đẹp quá, hàng hiệu mua ở Pari phải
không ? một cô gái trầm trồ. Chiếc váy Sa Lệ mặc quả thật rất đẹp, nó dường như
tôn lên vẻ đẹp sang trọng quý phái của cô hơn, trên đầu cô còn có một chiếc
vương miện nhỏ bằng bạch kim lấp lánh.
-Cậu tinh mắt đấy, đây là quà của bố tớ mua cho tớ khi ông
ấy đi công tác bên Pháp ! Sa Lệ làm động tác đưa tay hất nhẹ mái tóc ra phía
sau khiến cho vài tên con trai gần đó hoa mắt.
-Cậu thật đẹp quá, Sa Lệ...
Mấy đứa nhà giàu xúm lại quanh cô trầm trồ, khách khứa của
bữa tiệc khá là đông, và xem ra không chỉ có mấy nhóc bạn của chủ nhân bữa tiệc,
đưa mắt liếc xung quanh, Anh Vũ còn nhận ra vài vị doanh nhân nổi tiếng từng xuất
hiện nhiều lần trên tivi. Vậy là bữa tiệc không đơn giản chỉ là mừng sinh nhật
Leo rồi. Sa Lệ dường như đã nhận ra nhóm Anh Vũ, cô liếc cô bé với vẻ khinh miệt.
Đám bạn cô ta dường như có sự cộng hưởng cũng lập tức làm theo. Trong mắt những
đứa trẻ nhà giàu này thì sự xuất hiện của ba đứa hơi bất ngờ. Theo chúng thì những
kẻ không cùng địa vị như họ không nên có mặt ở đây, những tiếng xì xào nổi lên
và vài ánh mắt khiếm nhã chỉa về họ ngày càng nhiều hơn...
Đúng 7h30 tối…
Leo xuất hiện với những lời chúc xôn xao của đám bạn, hôm
nay cậu mặc bộ đồ vét trắng tinh nhìn thật phong cách, trên ngực cậu cài một
bông hoa hồng xanh biếc làm điểm nhấn, một vẻ đẹp lãng mạng và bí ẩn. Người dẫn
chương trình bắt đầu những tiết mục định sẵn trong kế hoạch, Leo bị vây quanh bởi
đám đàn em trên trường và mấy cô gái nhà giàu, nhưng cậu vẫn đưa mắt khắp nơi
tìm ba đứa bạn thân của mình, và cậu mỉm cười khi thấy cô gái mặc bộ váy xanh
dương nhạt cũng đang mỉm cười vẫy tay với cậu.
-Cám ơn mọi người đã tới đây dự buổi tiệc mừng sinh nhật
của cậu Hoàng Hạ Phong hôm nay !
Người dẫn chương trình lên tiếng. Những âm thanh ồn ào bắt
đầu lắng xuống. Và sau những lời chúc dài dằng dặc, nhạt nhẽo là đến tiết mục tặng
quà cho nhân vật chính, dường như ai cũng háo hức với tiết mục này. Những món
quà đắt giá được đưa ra phía trước như muốn phô trương địa vị và tiền tài của
những kẻ tới đây đêm nay: xe hơi, laptop hiệu, mỗi món quà trị giá ngang ngửa với
một gia tài chứ không ít...
Ba đứa nhóc nhìn nhau choáng váng, so với những vị tiểu
thư công tử ở đây thì họ tỏ ra lạc lỏng quá. Vì đứa thì làm hỏng quà, đứa làm mất
quà, tình cảnh thật thảm hại mà. Nhưng hai đứa bạn của Anh Vũ không tỏ ra gì là
lúng túng cả, họ không quan tâm đến cách nhìn của người khác với mình, Cát Cát
bước lên trước mỉm cười thật tươi:
-Chúc mừng sinh nhật cậu, Leo ! đây là những bông hoa tớ
trồng được trong vườn, hi vọng là cậu thích nó !
Leo đưa tay đón lấy bó hoa dập nát hơi ngạc nhiên, sao mấy
bông hoa lại thảm hại thế này. Hôm nay là sinh nhật cậu mà nhỏ bạn này cũng
không tha cho cậu sao? Cậu nhớ suốt tuần nay cậu đâu có làm gì đắc tội với nó,
hay cậu đã lỡ dại chọc giận nó vào tuần trước đó…hay trước đó nữa…
-Cám ơn lớp trưởng. Leo mỉm cười trước những ánh mắt xoi
mói của đám bạn xung quanh, vài tiếng xì xào lại nổi lên.
-Leo ! Nhân dịp sinh nhật cậu, tớ sẽ tặng cậu một bài hát
mà tớ thích nhất !
Đến lượt Minh Nhật, cậu bước lên sân khấu giành chiếc mic
của anh chàng MC vui vẻ, cậu đã làm mất quà tặng Leo, đành phải gỡ gạc lại bằng
cách này vậy, ai cũng tặng quà cho Leo mà cậu không tặng gì thì cũng thấy kì,
và nhờ có khuôn mặt đẹp trai của mình mà cậu cũng nhận được khá nhiều sự cổ vũ của mấy cô gái bên dưới, tất cả mọi
người đều hướng lên sân khấu chờ đợi...
@#%^&&*(()()))__*&%$#@.....
Và 10 giây sau khi cậu cất tiếng hát, mọi người đều bịt
chặt tai hét lớn:
-Xuống đi !!!!
Anh Vũ và Cát Cát thở dài, thằng ngốc này bày trò gì thế
không biết, thật mất mặt quá, bây giờ thì cả ba đứa nhờ cậu mà đã trở nên rất nổi
tiếng trong bữa tiệc rồi...Minh Nhật lủi thủi bước xuống nhìn hai cô bạn với vẻ
thất vọng, mọi chuyện không theo dự tính gì cả...
-Cám ơn món quà độc đáo của cậu, Minh Nhật ! Ấn tượng lắm
! Leo nhìn thằng bạn hơi xanh mặt, cậu có cảm giác như vừa nghe thấy tiếng con
gì gào rống rất là thảm thiết. Không biết bài hát nó mới trình bày là gì? Nhưng
nội dung chắc là thể hiện nổi đau của mấy con heo bị đưa đến lò mổ…
Thấy hai cô bạn thân nhìn mình thở dài, Minh Nhật đỏ mặt
lúng túng:
-Xin lỗi hai cậu, tớ thất bại rồi.
Và hai người quay sang Anh Vũ hi vọng, chỉ còn món quà của
cô bé là chưa tặng, đó là chiếc bánh kem do chính tay Anh Vũ chế biến, nhưng so
với những món quà sang trọng đắt tiền ở đây thì nó quá lạc lõng, cô bé nhìn hộp
quà màu xanh dương trên tay hơi lưỡng lự:
-Không biết tớ có nên tặng chiếc bánh này cho Leo hay
không nữa, cậu ấy đã có chiếc bánh kem 10 tầng rất hoàng tráng rồi...
-Cậu đừng nói thế. Leo là bạn thân của chúng ta, chúng ta
tới để mừng sinh nhật của cậu ấy, Anh Vũ đừng xem trọng vấn đề vật chất làm gì.
Chỉ cần là quà cậu tặng, tớ tin dù là gì thì Leo cũng sẽ vui lắm. Minh Nhật mỉm
cười nhìn cô bé khích lệ.
-Đúng đó Anh Vũ, đem tới tặng cậu ấy đi !
Cát Cát đẩy vai Anh Vũ lên, cô bé mỉm cười nhìn hai người
bạn gật đầu, tiến về phía Leo. Anh Vũ hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, đã đến
đây rồi, lấy hết can đảm lên tặng quà cho cậu ấy vậy. Nhưng có một điều Anh Vũ
không ngờ tới. Ngay khi mới bước đi được vài bước thì có một tên con trai cũng
đi ra và va mạnh vào người Anh Vũ, vì không quen với đôi cao gót nên cô bé loạng
choạng ngã xuống đất, và hộp quà xanh dương rơi xuống, bung nắp, hẳn nhiên chiếc
bánh kem cũng bị vỡ nát...
-Đi đứng kiểu gì thế, không có mắt hả ?
Tên vừa đụng vào Anh Vũ quay sang quát lớn, rõ ràng tên
này cố ý đụng vào người cô mà, Anh Vũ nhìn chiếc bánh kem, nó đã nát bét dưới đất,
vài trái dâu dính kem trắng vung vãi, bức tượng kem hình cậu nhóc có mái tóc đỏ
được phỏng theo khuôn mặt của Leo cũng đã tan tành. Đôi mắt Anh Vũ hơi thất vọng
và có gì đó từ mắt cô nhòa ra, cay xè. Thành quả cả một buổi chiều của cô để
làm vui lòng người bạn thân thế là hết...
-Này cậu kia, rõ ràng cậu đụng vào bạn tôi mà còn dám
quay sang trách cô ấy sao ? Minh Nhật đi lại đỡ Anh Vũ lên nhìn kẻ trước mặt bực
bội.
-Mày nói gì ? Con nhỏ này đụng vào người tao, còn làm dơ
cả ống quần của tao nữa mà tụi mày còn dám ý kiến à ? Tụi mày có biết bộ đồ này
mắc thế nào không ? Nó là hàng hiệu đó, hàng hiệu mua bên Pháp đó, bán con nhỏ đó đi
cũng chưa chắc đã mua được đâu...Hừ, đúng là bực mình mà, ai lại mời cái bọn
nghèo mạt này đến đây không biết...
Tên này vừa lẩm bẩm vừa định quay đi thì đã bị Minh Nhật
nắm cổ áo kéo bật lại, gã hơi bất ngờ ngước lên lắp bắp :
-Mày...mày định làm gì ?
-Mày có biết mày vừa mới làm gì không ? Mày có biết mày vừa
nói gì không ? Xin lỗi bạn tao đi, nếu không tao sẽ cho mày ra khỏi đây bằng một
chiếc giường đẩy đó. Minh Nhật gằn giọng nhìn kẻ trước mặt, hai mắt cậu sắc lẻm,
cánh tay cậu siết chặt cổ áo khiến gã kia xanh mặt.
-Minh Nhật, cậu bình tĩnh lại đi ! Hôm nay là sinh nhật của
Leo, đừng gây rắc rối cho cậu ấy nữa, tớ không sao đâu...Anh Vũ kéo tay cậu bạn
lo lắng, không ngờ Minh Nhật lại dễ nổi giận như vậy, nhưng trái với vẻ hiền
lành của nhỏ bạn, Cát Cát lên tiếng cổ vũ:
-Xin lỗi Anh Vũ đi, nếu không mày sẽ không bình an mà về
nhà tối nay đâu!
-Đừng có mơ, tại sao tao lại phải xin lỗi cái bọn nhà quê
như tụi mày. Gã nhà giàu kệch cỡm giận dữ hét lên, khuôn mặt nó nhăn nhúm một
cách xấu xí.-Đây không phải nơi giành cho tụi mày đâu, muốn được yên ổn thì xéo
đi. Tên này vừa nói vừa gỡ tay Minh Nhật ra, đến đây thì cậu nhóc không còn
kiên nhẫn được nữa, cậu nắm chặt nắm đấm giơ lên:
-Mày nói gì...
Bộp...
Và trước khi Minh Nhật kịp tặng cho tên nhà giàu kệch cỡm
một đấm thì cánh tay cậu đã bị tóm chặt. Cậu nhóc quay sang với ánh mắt sắc lẻm,
Leo đang giữ chặt tay cậu mỉm cười xoa dịu:
-Bình tĩnh lại nào Minh Nhật, đã xảy ra chuyện gì vậy ?
Sự xuất hiện của Leo làm Minh Nhật dịu đi phần nào, Cát
Cát đi lại chỉ chiếc bánh kem dưới đất bực bội:
-Thằng khốn này làm hỏng quà sinh nhật của Anh Vũ tặng cậu,
vậy mà nó còn không thèm xin lỗi cô ấy nên Minh Nhật định cho nó một trận, cậu
có ý kiến gì không ?
Vài lời xì xào và những ánh mắt xoi mói đổ vào ba đứa
nhóc. Anh Vũ nhìn Leo thất vọng, chiếc bánh cô chuẩn bị cho cậu đã hỏng rồi, dù
so với những thứ ở đây nó không là gì cả, nhưng cô đã làm nó với tất cả cố gắng,
tất cả hi vọng, mong rằng Leo sẽ vui vẻ đón nhận, vậy mà bây giờ...
-Chỉ là một chiếc bánh rẻ tiền thôi mà. Ở đây thiếu gì
bánh kem thì cần gì đến chiếc bánh nhỏ xíu đó, bỏ qua đi, hôm nay là sinh nhật
của Leo, các cậu đừng làm mọi người mất vui chứ ?
Sa Lệ đi lại nhìn ba người dịu giọng, Cát Cát nhìn nó mỉm
cười mà nổi cáu, không hiểu sao cái bản mặt khó ưa của con nhỏ này làm dòng máu
võ sĩ trong cô ào ào trỗi dậy, gặp bây giờ mà ở ngoài đường đảm bảo nó khó sống
với cô rồi. Anh Vũ lúng túng nhìn hai người bạn mình đang giận dữ, cô không thể
đoán trước hôm nay lại xảy ra những chuyện như vậy, phải làm sao để hai đứa bạn
không đánh nhau ở đây bây giờ...
Leo không nói gì, cậu buông cánh tay của Minh Nhật ra và
đi đến chiếc bánh kem dưới đất nhặt lên một quả dâu tây dính kem trắng. Mọi người
còn không hiểu cậu định làm gì thì Leo thản nhiên đưa lên miệng. Mấy chục con mắt
gần đó lập tức mở to đầy kinh ngạc .
-Ngon lắm ! Anh Vũ, cám ơn cậu nhiều, tớ chưa bao giờ được
ăn chiếc bánh kem nào ngon như vậy. Leo mỉm cười đi tới trước mặt cô bé.
-Leo !
Sa Lệ nhìn cậu gay gắt, những lời bàn tán của những kẻ lắm
điều lại nổi lên, Leo Không quan tâm đến những thứ đang diễn ra xung quanh, cậu
vẫn nhìn cô bé trước mặt với vẻ thân thương, trìu mến, và dường như trong mắt cậu
lúc này chỉ còn sự hiện diện của Anh Vũ mà thôi.
-Ờ...Leo, chúc cậu sinh nhật vui vẻ ! Anh Vũ nhìn cậu ấp
úng, khuôn mặt cô hơi ửng hồng.
Leo tháo bông hoa hồng xanh trên ngực mình cài lên mái
tóc Anh Vũ mỉm cười :
-Cám ơn Anh Vũ ! Cậu cho tớ vinh dự làm bạn nhảy của cậu
tối nay nhé !
Trước ánh mắt ngơ ngác của Anh Vũ, cậu cầm tay cô bé lên
hôn nhẹ, khuôn mặt Anh Vũ càng đỏ bừng hơn, bông hoa hồng xanh ngự trị trên mái
tóc của Anh Vũ kết hợp với bộ váy xanh dương cùng màu của cô làm cô càng trở
nên nổi bật, bông hoa tươi tỏa ra một mùi hương thật dễ chịu, đây là mùi hương
vương trên tóc Leo mà cô vẫn nhận thấy, thật kì lạ khi hoa hồng xanh lại xuất
hiện ở đây, bây giờ cô mới biết trên đời này thực sự có tồn tại loài hoa này, và
cũng thật bất ngờ khi Leo là người tặng nó cho cô. Nhưng nó có mang ý nghĩa gì
không nhỉ ?
Sa Lệ đứng trước họ mặt tối sầm lại, cô nhìn bông hoa hồng
xanh Leo cài trên mái tóc Anh Vũ với đôi mắt tóe lữa. Quay sang hai đứa bạn bên
cạnh, cậu mỉm cười:
-Minh Nhật, Cát Cát ! Cám ơn các cậu đã tới đây ! Đừng
chú ý đến những gì diễn ra xung quanh nhé, buổi tiệc này tớ chỉ muốn tổ chức để
vui vẻ với những người bạn tốt nhất của mình mà thôi.
Hai đứa bạn kia mỉm cười gật đầu, họ hiểu những gì Leo
nói, ý cậu là hãy mặc kệ cái bọn nhà giàu kệch cỡm kia mà vui chơi, ăn uống cho
thỏa thích đi, họ tới đây dự sinh nhật cậu là vinh hạnh cho cậu lắm rồi. Một bản
nhạc nổi lên, đám đông bắt đầu màn khiêu vũ, Cát Cát kéo tay Anh Vũ lại một chiếc
bàn đầy ắp đồ ăn gần đó. Đây mới là tiết mục mà con nhỏ tham ăn này mong đợi,
Anh Vũ thở dài.
-Leo ! Sa Lệ níu tay cậu lại khi cậu định quay đi với ba
đứa bạn.-Cậu có biết cậu vừa làm một hành động mất thể diện như thế nào không hả
? Chỉ vì một con bé vớ vẩn mà cậu trở thành trò cười cho tất cả mọi người ở đây
đó, cậu thật là ngốc quá. Tránh xa tụi nó ra đi, cậu gần tụi nó chỉ làm hình ảnh
của mình trong mắt mọi người bị hạ thấp mà thôi.
Đáp lại ánh mắt trách móc của cô bạn thân là cái nhíu mày
không hài lòng của Leo.
-Tớ biết là tớ làm gì ! cậu không cần phải quan tâm đâu.
Nói rồi cậu bỏ đi tới nơi Anh Vũ đang đứng trước sự ngỡ
ngàng của Sa Lệ, đây là lần đầu tiên Leo tỏ thái độ này với Sa Lệ, lần đầu tiên
Leo tặng hoa hồng xanh cho một đứa con gái, không phải là một loài hoa nào khác
mà là hoa hồng xanh. Hoa hồng xanh là biểu tượng cầu hôn của dòng họ Hoàng, cậu
không tặng cho Sa Lệ dù cậu biết rằng cô đã yêu cậu từ lâu. Không thể nào chấp
nhận được. Cô sẽ không để con bé đó ở bên cạnh Leo đâu, Leo là của cô. Sa Lệ
nhìn theo cô gái có bông hoa hồng xanh trên mái tóc cười nhạt...