Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 17: Chương 17




-Anh Vũ ! Sao lại đứng đây, cậu không tập võ sao ?

Lãm ở đâu đi lại phía cô, hôm nay cậu nhóc đã đi học trở lại, cú sốc và nỗi đau khi mất đi cô em gái của cậu xem ra nguôi được phần nào rồi. Anh Vũ quay lại nhìn cậu mỉm cười.

-Tớ đang tập, sao cậu chưa về nhà ?

- Tớ có một thứ muốn đưa cho cậu…Lãm ngập ngừng rồi lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền mặt thánh giá đưa cho Anh Vũ.

-Đây là…Anh Vũ nhìn sợi dây bạc trước mặt, sợi dây thật đẹp, Lãm thì có vẻ hơi buồn.

-Lẽ ra tớ muốn tặng cho em gái tớ. Nhưng tớ không kịp…Tớ không thể vất bỏ nó. Tớ cũng không dám ngắm nhìn nó. Cậu giữ hộ tớ một thời gian được chứ, Anh Vũ ? Lãm đưa tới trước mặt cô bé, Anh Vũ hơi lưỡng lự, rồi cô bé cũng cầm lên, đeo nó lên cổ.

-Được ! Tớ sẽ giữ nó giúp cho cậu. Khi nào cậu muốn lấy lại, tớ sẽ trả.

-Cám ơn Anh Vũ !

Lãm mỉm cười nhẹ nhỏm. Sợi dây chuyền này không phải cậu không kịp tặng cho em gái, chính cô em bé bỏng của cậu đã trao lại cho cậu và dặn dò : “hãy tặng nó cho chị gái nào mà anh hai yêu quý nhất.”

-Anh Khôi đang đợi cậu ở ngoài cổng đó, Anh Vũ !

-Sao ? Cô bé ngước lên ngạc nhiên,-Sao anh ấy lại ở đây ?

-Cậu ấy tới đây tìm cậu !

Anh Vũ đi ra ngoài cổng. Anh trai cô đang đứng bên gốc cây ôsaka trổ hoa vàng rực, một vài cánh hoa rơi vãi trên vai anh. Thấy Anh Vũ, anh mỉm cười bước lại.

-Anh trai ! Sao anh lại ở đây ? Ông già mà thấy sẽ không vui đâu…Anh Vũ nhìn anh lo lắng.

-Không sao đâu Anh Vũ, Anh nhớ em không chịu nổi nên mới đến đây gặp em!

Anh Khôi mỉm cười, mái tóc bay nhẹ theo làn gió, cô bé giờ mới để ý thấy Anh Khôi đang nuôi tóc dài, và mái tóc của anh chấm đến vai rồi. Nhìn anh bây giờ y như con gái, à không, phải nói là y như Anh Vũ mới đúng. Thấy cô em gái mình nhìn mái tóc mỉm cười, Anh Khôi đưa tay lên chạm nhẹ thắc mắc:

-Nhìn buồn cười lắm sao ?

-Không ! Rất đẹp! trông anh rất quyến rũ. Anh đang để ý chàng trai nào ở trường em sao ? Nói đi, em sẽ giúp anh tỏ tình. Anh Vũ nháy mắt trêu chọc. Anh trai cô bây giờ giống con gái quá. Nhìn còn xinh xắn hơn cô nữa, thật ghen tị !

-Hì ! Anh Khôi phì cười. Cậu không phải gay. Chỉ tại để tóc như thế này cậu có thể nhìn thấy hình ảnh của em gái mình mỗi lần soi gương thôi.-À ! Anh mua cho em hộp shusi em thích nhất nè, Anh Vũ ! Anh vừa nói vừa cúi lấy trong xe ra hộp susi mới mua tại một nhà hàng nổi tiếng.

-Cám ơn anh ! Anh Vũ toe toét đưa tay ra nhận hộp shusi, anh trai cô vẫn đáng yêu như mọi khi, nhưng mới vui vẻ mở chiếc hộp ra hai mắt cô bé đã tối sầm lại, thất vọng quay sang anh mình, cô liếc xéo.-Sao hộp này mất đâu một nữa số shusi rồi vậy anh ?

-À…Anh Khôi mỉm cười.-Chờ em lâu quá anh thấy buồn buồn nên ăn một nữa rồi…

-Có cái kiểu gì tặng quà mà lại ăn mất một nữa không hả? Anh Vũ đi lại đấm bụp vào bụng ông anh mình. Cái đồ tham ăn này đúng là vẫn y như trước kia. Thật dễ ghét !

-ANH VŨ !!! ANH VŨ !!!!

Tiếng hét chói tai vang lên, cái giọng như quạ kêu ngoài nghĩa địa thế này thì chỉ có nhỏ bạn thân của cô thôi, lại vụ gì nữa đây? Anh Vũ quay lại đúng lúc Cát Cát và Minh Nhật đi tới. Hai đứa nhóc nhìn Anh Khôi và Anh Vũ đang đứng cạnh nhau rồi ngơ ngác trong vài giây…

-Anh Khôi ! Sao cậu lại ở đây ? Cát Cát ngập ngừng đi lại, đôi mắt cô dán vào mái tóc để dài của cậu nhóc trước mặt, nhìn giống Anh Vũ y hệt, đúng là sinh đôi mà.

-Tớ tới tìm em gái. Cậu vẫn khỏe chứ Cát Cát, trông cậu vẫn xinh xắn như trước đây nhỉ ? Anh Khôi nhìn cô bé mỉm cười. Cát Cát hơi đỏ mặt, cô lúng túng mân mê lọn tóc dài:

-Thật sao ?

Anh Vũ và Minh Nhật nhìn nhau cười tinh quái, cái con nhỏ ngang tàn này, mọi khi đâu có hiền thục nữ tính như thế này đâu. Nó luôn coi con trai như rơm rác cơ mà, lí do gì mà nó lại đỏ mặt khi Anh Khôi nói chuyện với nó chứ ? Thấy thái độ này của nhỏ bạn thân, Anh Vũ và Minh Nhật không ai bảo ai mà hợp đồng tác chiến. Minh Nhật đưa tay lên vuốt cằm trêu chọc:

-“Cậu vẫn xinh như trước đây ?” Cậu nhóc nháy mắt nhìn nhỏ bạn đang đỏ mặt.-Tức là nhan sắc không khá lên được tí nào cả ?

-Cát Cát thân yêu! cậu đã tìm được tri kỉ rồi, anh trai tớ mới gia nhập thế giới thứ 3. Với vai trò là người đi trước hy vọng cậu sẽ chiếu cố đến anh ấy. Mà hai người có định sang Thái Lan làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính không…

Khuôn mặt của Cát Cát bỏ bừng lên, nhưng thật lạ là cô nhóc không lao vào xử đẹp hai đứa như mọi ngày. Hai đứa nhóc thấy thế càng vững dạ trêu chọc hơn. Anh Khôi lấy tay siết chặt cổ em gái mình nhìn nó thắc mắc:

-Anh gia nhập thế giới thứ 3 khi nào ? Anh là con trai. Anh không thích con trai, em đừng có bịa chuyện ! quay sang Cát Cát, cậu bé mỉm cười-Cát Cát ! Sao cậu không đá cho hai đứa này mấy cái. Trước đây cậu hung dữ lắm mà ?

-Hơ…tớ…Cát Cát nhìn cậu lúng túng…

-Anh không thích con trai hả ? Vậy anh thấy Cát Cát thế nào ? Cưới cô ấy thì sao ?

Anh Vũ quay sang anh trai mình dò xét. Cát Cát đã nóng máu lắm rồi, cô muốn đập con nhỏ đó lắm rồi. Anh Khôi đưa tay lên cằm suy nghĩ, vài giây sau anh nhìn cô bé trước mặt mình, không hiểu lí do gì mà Cát Cát cứ đứng chôn chân ở đó nãy giờ.

-Không được đâu! Không phải Cát Cát ở thế giới thứ 3 sao? Kết hôn với cô ấy rồi ai sẽ là chồng, ai là vợ?…

“Thế giới thứ 3? Anh Khôi hiểu lầm mình ở thế giới thứ 3? sao có thể?” Cát Cát nhìn cậu khóc không ra nước mắt. Cô nhóc đâu thuộc thế giới thứ 3, chẳng qua từ trước đến giờ cô ghét bọn con trai đeo bám, thích mấy trò đấm đá, và có hứng thú với mấy cô gái xinh đẹp mà thôi, nhưng căn bản thì cô không ở thế giới thứ 3…

Ring…ring….ring….

Nói chưa xong câu thì chiếc điện thoại trong túi cậu rung lên, Anh Khôi lấy ra bấm nút tắt rồi quay sang cô em gái mỉm cười.

-Thôi, anh phải về rồi. Hẹn gặp lại em sau nhé ! Quay lại nhìn cô bé đang đỏ mặt nhìn mình, Anh Khôi mỉm cười đưa tay vẫy vẫy.-Tạm biệt các cậu nhé !

Lãm và Anh Khôi bước lên xe, hình như Lãm muốn sau khi tốt nghiệp sẽ tới công ty của Anh Khôi làm việc. Anh Vũ nhìn theo có vẻ hơi luyến tiếc. Minh Nhật ngây thơ thì vẫn chưa hiểu chuyện, cậu vô tư đi lại gần Cát Cát trêu chọc:

-Cát Cát ở thế giới thứ 3…

Ăc…ặc…

Và cậu bị con hổ siết cổ gần chết. Nó đã trở về bản chất thường ngày của nó rồi. Anh Vũ nhìn thằng bạn hơi tái mặt, nhưng không có ý định dại dột tới can thiệp, chỉ thấy thằng nhóc này khờ quá…

-Anh Vũ !!! Cát Cát ngước lên nhìn cô.-Nghe nói Leo định rút tên ra khỏi đội Karate, chuyện này có thật không?

Anh Vũ không giỡn nữa, cô bé nhìn lên gật gật đầu thở dài.

-Chết tiệt ! Thằng ngốc đó nghĩ gì thế không biết. Đến giờ này rồi mà còn…

Anh Vũ cúi mặt không nói gì, tất cả là tại cô, có lẽ vì Leo giận cô đến mức không còn muốn nhìn mặt cô nữa nên cậu mới bỏ đi như vậy. Vì cô đã đánh Sa Lệ sao ? Anh Vũ đâu có cố ý chứ…Minh Nhật nhìn cô bé hơi nhíu mày, trong đầu cậu có một hình ảnh khiến cậu thấy hơi khó chịu…

-Anh Vũ ! Cát Cát nhìn cô bé có vẻ nghiêm trọng.-Tớ vừa nhận được thông báo của thầy hiệu trưởng, thầy ấy yêu cầu chúng ta phải giải tán đội Karate …

-Giải tán đội Karate ? Anh Vũ giật mình quay sang.-Cậu nói gì vậy Cát Cát ? tại sao thầy hiệu trưởng lại bắt chúng ta giải tán đội Karate chứ? thầy ấy đang nghĩ gì vậy? Chúng ta đã làm gì sai chứ ?

-Thầy ấy nói đội chúng ta quá ít người. Cả đội mà chỉ có 12 thành viên, mà lại toàn là những người mới gia nhập, trong khi đó các đội khác quá đông thành viên không có nơi tập luyện, thầy ấy muốn chúng ta giải tán đội và nhường phòng tập lại cho các đội khác sử dụng. Cát Cát nhíu mày, đôi mắt thoáng buồn.

-Không thể nào !!! Tớ không thể chấp nhận chuyện này được. Mặc dù ít thành viên, nhưng đội Karate của chúng ta liên tục giành được ngôi vị vô địch trong các hội thi thể thao mà, thấy ấy không thể đối xử với chúng ta như thế được, chúng ta đã mất bao nhiêu công sức để tập luyện rồi, thầy ấy muốn chúng ta phải bỏ dở giữa chừng như thế này sao…Anh Vũ nhìn cô bạn bức xúc, thái độ này của cô bé cũng bình thường thôi, khi mới nghe quyết định của thầy hiệu trưởng thì tất cả thành viên trong đội cũng tỏ ra bức xúc như vậy mà.

-Tớ đã kiến nghị việc này với thầy hiệu trưởng rồi, mặc dù các đội khác cố tình tạo sức ép để chúng ta phải giải tán đội, nhưng thầy ấy vẫn cho chúng ta một cơ hội cuối cùng, nếu chúng ta có thể giành được ngôi vị vô địch trong hội thể thao lần này thì thầy ấy sẽ cho phép chúng ta giữ lại đội và sử dụng phòng tập.

-Giành được chức vô địch sao ?

Anh Vũ nhíu mày nghĩ ngợi. Muốn giành được chức vô địch thì phải có ít nhất bốn vé vào được chung kết và giành chiến thắng. Cát Cát và cô đã chuẩn bị và tìm được đủ người rồi, lẽ ra đội Karate đã chắc chắn giành được chiến thắng rồi, nhưng Leo lại mới quyết định gạch tên khỏi đội. Vậy là thiếu mất một người…

-Nếu Leo không chịu đi thi đấu với đội, chúng ta sẽ không còn cơ hội chiến thắng đâu, Anh Vũ !

Cát Cát nhìn cô bé với vẻ ngần ngại, cô muốn Anh Vũ đi thuyết phục Leo trở về đội, nhưng Leo đang rất giận cô, làm sao thuyết phục được cậu ấy chứ ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.