Hai
ngày trước hội thi thể thao.
Đội
Karate vẫn lao vào luyện tập không ngơi nghỉ. Mặc dù không có Leo đội Karate chắc
chắn sẽ giải tán vì không giành được chức vô địch, nhưng người lãnh đạo quá nhiệt
huyết nên không có thành viên nào muốn bỏ cuộc giữa chừng nữa. Anh Vũ thì vẫn
trút những thất vọng lên mấy cú đấm trời giáng vào chồng gạch trước mặt. Minh
Nhật và Cát Cát vẫn tập đấu với nhau, và cậu rất có triển vọng trở thành bao
cát cho cô bé tập luyện.
-Cát
Cát ! Lúc trưa thầy hiệu trưởng nhắc cậu nộp danh sách các thành viên thi đấu
lên cho thầy ấy đó. Cậu đã nộp chưa ? Anh Vũ ngừng tập quay sang khi Cát Cát vừa
cho Minh Nhật đo đất.
-Tớ
lập danh sách rồi…
Cát
Cát ngừng lại đưa tay vuốt mồ hôi thở dài, ánh mắt của cô ánh lên sự thất vọng.
Cát Cát chưa muốn đưa danh sách lên vì cô còn hi vọng một điều gì đó. Có lẽ là
hi vọng Leo sẽ đổi ý quay về với đội. Mọi người có vẻ đều hiểu được suy nghĩ của
cô bé. Nhưng Leo đã quyết định như vậy rồi. Thuyết phục cậu quay lại là điều vô
ích. Anh Vũ nhìn vẻ mặt thất vọng của hai đứa bạn thì cảm thấy cắn rứt. Tât cả
là tại cô. Nếu cô không đánh Sa Lệ thì Leo đã không nổi giận bỏ đi. Chỉ tại cô
mà cơ hội giành ngôi vị vô địch của mọi người vụt mất,và đội Karate sắp phải giải
tán, đều là tại cô.
-Xin
lỗi các cậu. Chỉ tại tớ mà đội chúng ta ra nông nổi này…Anh Vũ cúi mặt trước
hai đứa bạn. Từ hôm qua đến giờ không biết nó đã xin lỗi hai người bao nhiêu lần
rồi.
-Cậu
nói gì vậy Anh Vũ ? Cát Cát mỉm cười phát lên vai nó một cái thật đau.-Cậu có lỗi
gì mà phải xin chứ. À mà…Nhỏ đưa tay lên cằm có vẻ hơi nghĩ ngợi.-Nếu lúc trước
cậu chịu nghe lời tớ mà dùng mĩ nhân kế để tuyển thêm thành viên thì đỡ rồi…
-Tớ
không phải xin lỗi vì điều đó…Anh Vũ đỏ mặt đấm bụp vào mặt Cát Cát, nhưng đã
có sự đề phòng nên cô nhóc đã nhanh nhẹn tránh được.
-Bây
giờ có đổ lỗi cho ai cũng là vô ích mà thôi. Cậu cũng không có lỗi gì trong
chuyện Leo bỏ đi, Anh Vũ, bọn tớ đều hiểu là cậu không cố ý mà. Nên đừng tự
trách mình nữa. Minh Nhật đi lại đặt tay lên vai cô bé an ủi.
-Đúng
vậy ! Chúng ta đã cố gắng hết mình rồi. Cho dù sau hội thể thao có phải giải
tán đội thì chúng ta cũng không có gì phải tiếc nuối nữa. Chỉ cần khi nào tuyển
đủ thành viên để lập nên một đội, chúng ta có thể tiếp tục khôi phục lại đội
hình như ngày nào. Quay lại các thành viên khác, Cát Cát mỉm cười đưa bàn tay
lên cao nắm chặt.-Các cậu cũng đừng vội tuyệt vọng. Trận đấu cũng chưa bắt đầu
cơ mà. Chỉ cần cố gắng, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội giành thêm một vé vào
chung kết. Đây là lúc các cậu chứng tỏ khả năng của mình, các cậu đã sẵn sàng
chưa ?
-Quyết
tâm !!!! Tất cả thành viên đều giơ cao nắm đấm lên đầu thể hiện khí thế đang
dâng trào.
-Khá
lắm các chàng trai ! Cát Cát mỉm cười hài lòng.-Hãy vì trận đấu cuối cùng của
chúng ta mà thể hiện hết mình nhé ! Chúng ta phải cho các trường đối thủ một
phen kinh ngạc. Phải để họ khắc sâu hình ảnh của chúng ta vào tâm trí họ. Phải
khiến họ mỗi khi đấu một trận nào cũng đều nhớ lại trận đấu với chúng ta. Phải cho họ biết quyết tâm của chúng ta lớn đến
mức nào. Đồng ý không?
-Quyết
tâm !!!! Phòng tập lại rộn lên bởi khẩu khí của các thành viên ít ỏi. Cát Cát
quay sang đưa cho Anh Vũ tờ giấy ghi danh sách các thành viên ra lệnh.
-Anh
Vũ, hãy nộp danh sách lên cho ông thầy hói đầu đi. Nói với thầy ấy, chúng ta nhất
định sẽ cho thầy ấy thấy đội Karate quyết tâm như thế nào !!!
-Được
! Anh Vũ mỉm cười đưa tay lên trán như quân nhân chấp hành mệnh lệnh.-Lớp trưởng
cứ giao cho tớ ! Cầm tờ giấy, cô chạy thẳng ra khỏi phòng tập…
Nửa
tiếng sau….
-Chết
tiệt !
Cô
bé vẫn ngồi ở ghế đá trên sân trường. Tờ danh sách vẫn nằm im trong tay, Anh Vũ
vẫn chưa có can đảm đưa nó cho ông thầy hói đầu. Bởi cô biết, một khi tờ giấy
được đưa lên, đội Karate sẽ bị giải tán ngay sau hội thi. Anh Vũ không muốn đội
bị giải tán như vậy.
Cô
bé nhìn tờ giấy thở dài. Đội đối với mọi người quan trọng như thế nào cô biết rất
rõ. Chỉ tại cô mà đội bị giải tán, vậy mà mọi người không ai trách cô lấy một
tiếng, họ thật quá rộng lượng. Anh Vũ cũng đã nhiều lần đi tìm Leo để thuyết phục
cậu trở lại. Nhưng Leo luôn tìm cách tránh mặt cô. Cậu không để cho Anh Vũ có
cơ hội nói chuyện với cậu một lần nào cả. Cô bé ngước nhìn trời thở dài. Nếu biết
trước sự việc trở nên như vậy thì hôm đó Anh Vũ đã không đụng đến Sa Lệ rồi,
nhưng bây giờ thì quá trễ rồi, quá trễ để cứu vãn tình hình rồi…
Ở
bên chiếc ghế đá gần đó, Leo đã nhìn thấy Anh Vũ, cô bé cứ nắm chặt tờ giấy
trên tay, đôi mắt đen nhìn xa xăm buồn thẳm. Anh Vũ không nhìn thấy cậu, nãy giờ
cô bé cứ nhìn chăm chăm vào tờ giấy mà thôi….
Leo
đưa tay lên vuốt ngược mái tóc đỏ ra sau. Mọi chuyện không còn liên quan đến cậu
nữa, nhưng sao ánh mắt cậu cứ vài giây lại lướt qua nhìn Anh Vũ, cô bé cứ ngồi
im nhìn tờ giấy đó, danh sách các thành viên sao? dường như chỉ có đội Karate
là chưa nộp danh sách lên cho thầy hiệu trưởng, có lẽ Anh Vũ đang định đem đi nộp.
Leo thở dài và mở ba lô lấy một cuốn sách ra đọc, cậu không muốn quan tâm đến con bé đó nữa…
Mười
phút sau…
Leo
không hiểu cuốn sách viết gì cả. Cậu thở dài ngước lên. Anh Vũ vẫn ngồi đó, ánh
mắt trong veo buồn hiu nhìn chăm chăm vào
tờ giấy. Leo nhíu mày. Cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh này, đôi mắt đen thẳm
kia sao cứ làm cho trái tim cậu đau nhói. Sao cậu cứ muốn đi đến chọc cho cô bé
cười, sao cậu cứ căm ghét cái vẻ mặt buồn hiu kia trước mặt mình. Cậu cúi xuống
cười nhạt. Cô ấy buồn hay vui thì liên quan gì đến cậu chứ…
Sau vài giây, cậu đứng dậy định bỏ đi, nhưng một
tiếng động khiến cậu phải dừng bước..
-Hic…
Anh
Vũ đang nắm chặt tờ giấy, cả người cô bé run run, khuôn mặt cúi thấp.
Anh
Vũ đang khóc ư ? Leo nhíu mày nhìn cô…
Anh
Vũ vẫn không biết Leo đang nhìn mình, cô nắm chặt lấy tờ giấy. Đã đến lúc phải
nộp lên cho thầy hiệu trưởng rồi. Không còn cách nào khác. Đội Karate đành đấu
trận cuối cùng rồi giải tán thôi, nhưng mới nghĩ đến đây tự dưng nước mắt Anh
Vũ cứ trào ra mãi. Hình ảnh của Cát Cát, Minh Nhật và mọi người đẫm mồ hôi vẫn
lao vào luyện tập cứ dập dờn trước mắt cô, phải kết thúc như thế này sao ? Anh
Vũ không có can đảm nộp tờ danh sách này…
Leo
lôi mạnh chiếc balo bên cạnh ghế khoác lên vai. Cậu cau có nhìn chiếc đồng hồ.
13h00 rồi, Mai có bài kiểm tra 15 phút, phải về nhà ôn bài thôi…
Anh
Vũ vẫn ngồi đó, vài giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tờ giấy…
Thế
là hết…..
“Xin
lỗi Minh Nhật, Cát Cát, xin lỗi mọi người…”
Nước
mắt cô bé thi nhau rớt xuống trang giấy trắng…
Đột
nhiên tờ danh sách của cô bị một cánh tay thô bạo nào đó giật lấy. Anh Vũ ngạc
nhiên ngước lên. Đôi mắt nhạt nước ngỡ ngàng, Leo đang đứng trước mặt cô, cậu
nhíu mày nhìn tờ danh sách rồi lấy cây bút điền tên mình vào.
-Hôm
đó tôi rảnh quá, không biết làm gì cả, tôi sẽ tới thi đấu.
Cậu
lạnh lùng trả lại tờ giấy cho Anh Vũ. Cô bé vẫn ngơ ngác nhìn cậu, đôi mắt đen
thẳm vẫn còn đọng vài giọt nước trong suốt nơi khóe mắt, Leo muốn đưa tay lên
lau nó đi, nhưng cậu không dám, bực bội khoác lại chiếc ba lô lên vai, cậu nhìn
Anh Vũ với vẻ khó chịu.
-Đi
nộp mau đi, coi chừng cả đội mất quyền thi đấu bây giờ.
-Ừk
!!!Anh Vũ nhìn cậu mỉm cười thật tươi, nụ cười rạng rỡ ấp áp như làn nắng sớm
mai.-Cám ơn cậu, Leo !
Leo
hơi ngẩn ngơ, trái tim cậu bổng dưng trở nên nhẹ nhỏm. Nhưng sao nụ cười rạng rỡ
đó cứ dập dờn trong tâm trí cậu. Ánh mắt đen thẳm nhạt nước nhìn cậu mỉm cười.
Cậu đang vui sao, tại sao thấy Anh Vũ cười hạnh phúc mà cậu lại vui chứ ?
“Mày
điên rồi Leo”
Leo
quay đi nghĩ thầm, có lẽ cậu bị điên thật rồi…
Ngày
thi đấu…
Đúng
như dự đoán, cả bốn đứa đều lọt vào chung kết…
-Hahahaha.
Tớ biết cậu sẽ không bỏ rơi đội Karate mà, Cát Cát vừa khoác vai Leo vừa cười
dã man.-Không uổng công tớ tin tưởng cậu, Leo ! Chiến thắng đã ở trong tay
chúng ta rồi. Mọi người, cố gắng lên nhé…
Quay
lại hai thành viên trong đội, cô cười toe toét. Leo thì nhăn mặt thở dài, cậu
không muốn trở lại thi đấu, chỉ do một phút yếu lòng. chỉ vì nước mắt của ai
đó, nụ cười của ai đó, Cậu lỡ điền tên vào danh sách rồi đi thi thôi, thật bực
bội…Cậu quay sang lén nhìn Anh Vũ, cô bé đang đeo giáp đấu chuẩn bị cho trận cuối
cùng của mình, mái tóc dài qua vai đã được cột lên thành chùm đuôi ngựa phía
sau. Nhìn cũng đáng yêu lắm. Còn đang ngẩn ngơ thì cậu thấy có một thằng nhóc
tóc vàng hoe đi lại. Đôi mắt của Leo thoáng chốc trở nên bực bội…
-Anh
Vũ ! Trận cuối của cậu rồi sao ?
Lãm
và một cô nữ sinh của nào đó đi đến trước mặt Anh Vũ, cô bé ngước lên mỉm cười,
con bé này hơi quen, hình như là con nhỏ cô đã gặp trong Bamby Night. Nhưng sao
nó liếc cô dễ sợ quá…
-Ừk
! Anh Vũ mỉm cười gật đầu.-Tớ là người đầu tiên của vòng chung kết ra thi đấu.
-Vậy
sao ? Bộ áo giáp này hợp với cậu lắm đó Anh Vũ ! Nhìn cậu giống mấy con cua nướng
đặt trên đĩa quá ! Lãm nhìn bộ giáp đỏ rực cô bé đang mang trên người trêu chọc.
Giáp đấu đương nhiên là phải cồng kềnh rồi.
-Cậu
nói gì ?
Anh
Vũ vừa hỏi vừa lao tới tặng cho cậu một cước, nhưng đã có sự chuẩn bị nên Lãm
cũng lách người tránh được, cô gái bên cạnh cậu thì tỏ ra bực bội khi thấy hai
người thân nhau như vậy. Liếc Anh Vũ một cái sắc lạnh, cô nàng đi đến níu tay
Lãm nhỏng nhẽo.
-Anh
Lãm, đội bóng đang chờ anh đó, đến giờ thi đấu rồi, mau đi thôi.
-Ờ
! Quay sang Anh Vũ đang bẻ tay đòi dợt cậu, Lãm vui vẻ cúi xuống cầm lên chiếc
nón trong bộ giáp đội lên đầu cho cô bé mỉm cười.-Cố lên nhé, Anh Vũ, nhưng nhớ
đừng mạnh tay quá kẻo đối thủ cậu chết đó !
Ở
phía sau, Leo nhìn hai người mà ánh mắt tóe lữa.
“Hừm…!
Còn giúp nhau mặc giáp nữa, tính tứ quá…”
-Tớ
biết rồi, cậu cũng cố lên nhé ! Anh Vũ nháy mắt rồi quay đi.
Trận
cuối cùng trong vòng chung kết, nhưng khí thế của Anh Vũ vẫn không giảm đi chút
nào cả, hiển nhiên sau hai hiệp đấu, cô cũng giành được chiếc huy chương vàng đầu
tiên cho đội. Người tiếp theo thi đấu là Leo, nhưng trái với vẻ hăng hái, sung
mãn của Anh Vũ, Leo ra trận mà yếu xìu như sắp chết…
-Cậu
ấy sao thế lớp trưởng ? Minh Nhật và Anh Vũ nhìn lên sàn đấu lo lắng.
-Hừm!
Hi vọng là nó không bị đau bụng do ăn nhầm thứ gì đó…
Cát
Cát quan sát Leo với vẻ hoang mang. Nếu không giành được bốn chiếc huy chương
vàng thì ngôi vị vô địch của trường sẽ bị cướp mất, điều đó đồng nghĩa với việc
đội Karate bị giải tán. Thằng ngốc đó đang làm gì thế? Cát Cát nhìn Leo nhăn
nhó. Đối thủ của Leo xem ra khá mạnh, mà cậu thi đấu chẳng nghiêm túc gì cả,
chính xác thì từ lúc bắt đầu đến giờ cậu chỉ tránh đòn một cách miễn cưỡng mà
thôi, đã hơn 10 phút trôi qua, Leo chưa có một lần nào tấn công đối thủ. Ba đứa
nhóc bên dưới thì vẫn quan sát nhất cử nhất động của cậu lo lắng. Nhưng mãi mà
vẫn không thấy Leo có chút biểu hiện nào tích cực, Cát Cát dường như đã hết
kiên nhẫn, cô cố vươn người lên phía trước hét lớn:
-Leo
chết tiệt !!! Cậu đang làm trò gì thế hả? Xử đẹp cái thằng cục mịch đó đi, sao
tự nhiên yếu như sên thế hả ? cậu mà thua là tớ luộc cậu đó. Đánh nó đi. Xông lên
đi. Xử đẹp nó đi !!!!!
-Leo
! Cố lên, Hạ nó đi. Xử đẹp nó đi !!!! Anh Vũ và Minh Nhật cũng gào lớn cổ vũ.
Hẳn
nhiên hành động quá khích của ba đứa nhóc lập tức bị nhắc nhở, nhưng tinh thần
đồng đội lại được ban giám khảo ghi nhận. Leo vẫn không có chút phản ứng gì cả.
Cậu đang bực bội. Không…Là đang thất vọng mới đúng, cậu chỉ muốn về nhà ngủ một
giấc để quên hết mọi thứ đi. Quên cái nụ cười rạng rỡ kia, cái vẻ quan tâm lo lắng
không giành cho cậu kia…
-Mấy
đứa đồng đội đang cổ vũ cho mày kìa nhóc ! Đột nhiên đối thủ của Leo nhìn cậu
trêu chọc. Đôi chân nó di chuyển khá linh hoạt, khác hẳn với cái vẻ lù đù, buồn
ngủ của Leo.
Hai
người vẫn thủ thế dò xét từng hành động của đối phương. Leo vẫn nhìn kẻ trước mặt
với vẻ chán đời, bây giờ cậu không còn muốn đánh đấm gì nữa cả.
-Tao
đã ghi được 20 điểm liên tiếp rồi, điểm của mày thì vẫn là 0. Mày hết hi vọng rồi
nhóc. Nếu không muốn bị đau thì chịu thua luôn đi.
-Tao
cũng đang nghĩ vậy đó. Leo cười buồn.
-Tội
nghiệp ! Mới bị bạn gái đá hả ?
…..
…-Thôi
để anh giúp chú kết thúc trận đấu này nhé ! Gã đối thủ to xác của Leo mỉm cười
và lao vào cậu…
Và……
Bốp…
Á á
á á…
Rầm….
Sau
10 giây nó nằm vật ra đất bất tỉnh. Tội nghiệp ! Đang hăng máu lao tới thì nó
nhận ngay một cước như trời giáng của Leo vào giữa mặt và bay ra sau mấy mét, mọi
người trong cuộc thi nhìn nhau tái mặt. Ban giám khảo cũng há hốc miệng kinh ngạc…
-Sa…sao…tự
nhiên nó mạnh dữ vậy mấy đứa ?
Cát
Cát nhìn hai đứa bạn, khóe miệng giật giật. Anh Vũ và Minh Nhật cũng sốc không
kém. Đi lại thằng nhóc đang nằm bẹp dưới sàn, hai mắt nó trợn ngược lên, vài
cái răng cửa đã mọc cánh bay mất. Leo tháo mũ giáp ra nhìn nó cười nhạt:
-Mày
mới nói gì hả, thằng khốn ? Hiển nhiên đối thủ của cậu không thể trả lời được nữa,
ông trọng tài đang dùng khăn lau mồ hôi lúc này mới chạy lại định làm động tác
đếm.-Khỏi phải đếm nữa, gọi xe cứu thương cho nó đi.
Leo
nói xong lạnh lùng đi xuống ném chiếc mũ cho Minh Nhật rồi bỏ ra ngoài. Tất cả
mọi người có mặt vẫn còn đang ngơ ngác. Mãi một phút sau ban giám khảo mới công
bố kết quả. Qủa là một thành tích lội ngược dòng đáng kinh ngạc. Đương nhiên phần
thắng thuộc về Leo vì đối thủ của cậu đã mất khả năng thi đấu, tương lai chắc
nó còn phải ăn cháo dài dài...