-Chào
buổi sáng !!!
Leo
vui vẻ mở cánh cửa tiệm trà sữa Windy bước vào, cửa tiệm hôm nay hơi vắng
khách, ngoài hai anh em Anh Vũ ra chỉ có hai khuôn mặt khá quen với cậu đang ngồi
trước quầy tính tiền. Đi đến ngồi xuống chiếc ghế trước quầy, khuôn mặt Leo hơi
nhăn nhó…
-Ồ
!!!! Chào Leo, tình cờ thế nhỉ ?
Minh
Nhật và Cát Cát quay sang mỉm cười. Leo
nhìn hai đứa bạn hơi không hài lòng. Mới sáng sớm đã gặp hai bản mặt sao quả tạ
này rồi, không biết nó có mang điềm rủi lại cho cậu hay không nữa đây, nhưng
quay sang nhìn thấy mặt trời bé nhỏ đang mỉm cười với mình thì tâm trạng của cậu
lập tức hưng phấn trở lại…
-
Leo ! Vết thương thế nào rồi, không còn đau nữa chứ ? Anh Vũ bước ra đem hai ly
nước cho hai đứa bạn, khuôn mặt cô bé hơi ửng hồng.
-Ờ…Hết
đau rồi.
Leo
cũng đỏ mặt hơi ngơ ngác. Hôm nay Anh Vũ mặc một bộ sườn xám màu trắng cực kì
đáng yêu, mái tóc của cô bé cũng được búi thành hai búi lên cao, nhìn cô bé bây
giờ không khác gì một con búp bê, đáng yêu kinh khủng, và đây chính là cách hút
khách mà Khôi Vỹ vừa mới nghĩ ra…
-Anh
hết đau rồi, nhưng anh không tự thay băng được, em giúp anh nhé, Anh Vũ !
Leo
đi tới trước mặt cô bé đề nghị, khuôn mặt háo hức nhìn cô chờ đợi. Và câu nói của
cậu lọt vào tai ba người trước mặt, lập tức những đôi mắt tò mò xoi vào cậu.
-Anh….?
-Em…?
Minh
Nhật và Cát Cát nhìn nhau rồi quay sang hai người cười gian xảo…
-Đổi
cách xưng hô luôn ? Thân thiết đến mức này rồi sao ?
Cát
Cát liếc Anh Vũ trêu chọc, Minh Nhật thì có vẻ hơi thất vọng. Ngay từ khi mới gặp
cậu đã rất mến Anh Vũ rồi, khi biết Anh Vũ chưa phải là người yêu của Leo cậu
đã bắt đầu nuôi hi vọng, nhưng xem ra cậu đã thua rồi. Anh Vũ vẫn không nói gì,
khuôn mặt đỏ đỏ cố không ngước lên nhìn mọi người, nếu bây giờ nhìn họ cô sợ sẽ
khai thật rằng cô và Leo đã đổi cách xưng hô từ ngày hôm qua…khi cô đồng ý lời
tỏ tình của Leo. Anh Vũ hơi run run nhìn Cát Cát, để con nhỏ nhiều chuyện này nắm
thóp được sẽ sống không yên với nó đâu…
-Leo
! Từ khi nào cậu coi quán trà của anh là bệnh viện thế hả? Khôi Vỹ đi ra đặt ba ly nước ép trước mặt ba đứa
nhóc mỉm cười, Leo cúi xuống nhăn nhó. Lại là nước ép cà chua…
-Minh
Nhật, Cát Cát, sao hôm nay hai cậu có nhã hứng tới đây thế ? Anh Vũ nghiêng đầu nhìn hai đứa bạn, hai búi
tóc khẽ lắc lư khiến Minh Nhật hơi đỏ mặt. Leo ngồi bên cạnh thì vẫn nhìn chằm
chằm vào ly nước ép nhăn nhó…
“Sao
hai đứa kia được uống nước cam mà mình phải uống nước ép cà chua? Thật bất
công…”
-Bọn
tớ đang hẹ hò ! Cát Cát mỉm cười thông báo. Ba đôi mắt sáng rực lập tức quay vụt
sang, nhưng cô bé vẫn uống nước với vẻ bình thản.-Cậu còn nhớ chúng ta đã hứa
gì với Minh Nhật và Leo trước khi hai cậu ấy gia nhập đội Karate không Anh Vũ ?
Họ sẽ được hôn cậu hoặc hẹn hò với tớ một ngày. Mà tớ thì không có thói quen thất
hứa, nên tớ sẽ hẹn hò với Minh Nhật, còn nụ hôn với Leo, Cát Cát nháy mắt với
Anh Vũ.-Là của cậu nhé.
Anh
Vũ và Leo sượng người nhìn nhau, khuôn mặt hơi đỏ đỏ, hôn gì chứ, Leo đã đòi phần
thưởng đó từ sớm rồi…và ….
-Cậu
có chắc là muốn hẹn hò với Nhật Nhật không lớp trưởng ? Leo quay sang Cát Cát
dò xét, con nhỏ tinh quái này, đâu có phải là kẻ thích làm vừa lòng người khác
đâu. Nó chỉ luôn mang người ta ra làm trò đùa để chọc phá thôi…
-Hửm…!
Cậu thích Minh Nhật rồi sao,Cát Cát ? Lần đầu tiên cậu hẹn hò với con trai phải
không ? Không phải cậu nói với tớ cậu ở thế giới thứ 3 sao? Anh Vũ quay sang cười
tinh quái, Minh Nhật thì nhìn cô khẩn thiết như muốn phân trần, người cậu muốn
hẹn hò là Anh Vũ chứ không phải con nhỏ chằn tinh này!
-Hahahaha
! Cát Cát cười gian xảo.-Được ăn uống thỏa thích, đi chơi thỏa thích, mua sắm
miễn phí thỏa thích một ngày thì tội gì
mà từ chối, tớ chỉ e rằng sau khi hẹn hò với tớ, Nhật Nhật bé bỏng sẽ không còn
dám hẹn với bất kì cô gái nào nữa mà thôi.
“Có
lẽ vậy !”
Leo
và Anh Vũ nhìn cô cười gượng gạo, ra đây là mục đích của con nhỏ…
-Leo,
Anh Vũ ! Minh Nhật quay sang hai đứa bạn mỉm cười.-Có một chuyện mà tớ muốn nói
với hai cậu từ lâu rồi….
-Hở
? Hai đứa nhóc quay lại ngạc nhiên, cậu ta định để lại lời trăn trối rồi ư
?-Chuyện gì vậy Minh Nhật ?
-Cám
ơn hai cậu vì đã cứu mẹ tớ ! Minh Nhật nghiêng đầu, đôi mắt nâu mỉm cười.
-Mẹ
cậu ư ? Leo hỏi lại rồi quay sang Anh Vũ, cô bé cũng đang nhìn Leo khó hiểu.-Bọn
tớ không hiểu.
-Ba
tháng trước, chính hai người đã cứu mẹ tớ và đưa vào bệnh viện khi bà gặp tai nạn,
lúc đó tớ và hai cậu gặp nhau rồi, nhưng có vẻ hai cậu không chú ý đến tớ, vì
quá lo lắng cho mẹ mà gia đình tớ cũng chưa kịp nói cám ơn đến hai cậu. Tớ cũng
không biết được là sau đó hai cậu lại đi đánh nhau với băng đua xe, khi quyết định
chuyển đến trường học chung với mọi người, tớ đã rất muốn nói lời cảm ơn đến
hai cậu, nhưng…hơi khó để mở lời…Minh Nhật đưa tay lên gãi đầu hơi bối rối.
Leo
và Anh Vũ mỉm cười, hóa ra mọi chuyện là như vậy, thế mà hai người còn tưởng cậu
là kẻ thù tới tìm họ tính sổ nữa chứ. Muốn cảm ơn thì nói một tiếng là được,
Minh Nhật đúng là ngốc mà. Vậy là cậu là con trai của cô gái đã được Leo và Anh
Vũ cứu. Bây giờ Leo và Anh Vũ mới nhẹ nhỏm khi biết được thân thế của cậu nhóc.
-Vậy
mẹ cậu sao rồi Minh Nhật ? Cô ấy đã khỏe rồi chứ ? Anh Vũ mỉm cười. Từ sau hôm ở
bệnh viện về cô rất muốn hỏi thăm tình trạng của cô ấy, thật may là con trai cô
ấy đang ở đây.
-Mẹ
tớ đã khỏe rồi, tất cả là nhờ hai cậu, nếu hôm đó hai cậu không đưa mẹ tớ tới bệnh
viện kịp thời chắc bà ấy đã không qua khỏi rồi. Minh Nhật nhìn hai người với vẻ
biết ơn.
-Đừng
bận tâm, mẹ cậu không sao là tốt rồi, nhớ chăm sóc cô ấy cho cẩn thận nhé, cậu
là đứa con có hiếu đó !
-Ờ
!
Ngồi
nói chuyện một lúc thì Cát Cát đứng dậy lôi Minh Nhật đi…
-Đã
đến lúc bắt đầu buổi hẹn hò của bọn tớ rồi, thôi chào hai cậu nhé !
Lôi
xềnh xệch cậu bé tội nghiệp theo sau, Cát Cát quay lại mỉm cười đưa tay vẫy vẫy,
còn Minh Nhật vẫn nhìn theo cô bé có hai búi tóc với vẻ tiếc nuối..
-Bảo
trọng nhé, Nhật Nhật ! Anh Vũ đưa tay vẫy vẫy, còn Leo thì nhìn theo thở dài.
“Tội
nghiệp thằng bé, không biết có sống sót qua ngày hôm nay được không ?”
Nhưng
quay lại tình trạng của mình hiện giờ, Leo thở dài nhìn ly nước ép cà chua ngán
ngẫm, phải xử lí nó trước rồi tính…
-Khôi
Vỹ, Anh Vũ ! Tối nay hai người rảnh chứ ? Leo mặt đỏ bừng sau khi uống xong ly
nước ép.
-Có
chuyện gì thế, cậu bé ! Khôi Vỹ chống tay lên cằm nhìn cậu mỉm cười, không hiểu
sao nhìn khuôn mặt tội nghiệp của Leo lúc này khiến anh cảm thấy dễ chịu vô
cùng …
-Hôm
nay là sinh nhật của bố em, ông ấy muốn mời hai người tới nhà hàng Galaxy…
-Sinh
nhật của bố anh tổ chức ở nhà hàng sao ? Anh Vũ nhìn cậu tò mò, cô nhớ biệt thự
nhà họ Hoàng rất hoành tráng cơ mà, lần trước sinh nhật Leo đã được tổ chức rất
linh đình, tại sao lần này lại tổ chức ở nhà hàng kia chứ…
-Ờ
! Nhưng lần này ông ấy chỉ mời vài người thân thiết đến thôi, không tổ chức rầm
rộ như sinh nhật của anh lần trước. Tối nay em và anh Khôi Vỹ đến đó nhé!
-Ờ…Nhưng
em sợ em không hợp đến những nơi như vậy…
Anh
Vũ nhìn Leo có vẻ nghĩ ngợi, cô không muốn đi dự một buổi tiệc như lần trước nữa,
cảm giác lạc lỏng khi đứng giữa những kẻ giàu có thật khó chịu, dường như đã đọc
được suy nghĩ của cô bé, Leo nắm tay cô tha thiết:
-Đi
nhé Anh Vũ ! Anh đảm bảo với em lần này sẽ không có những chuyện khiến em phải
khó chịu như hôm trước nữa đâu…
Anh
Vũ nhìn cậu suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nhìn ánh mắt tha thiết của Leo thật
khó mà từ chối được, nhưng Khôi Vỹ thì có vẻ hơi nghĩ ngợi, anh không muốn đến
những nơi như vậy…
6h30
chiều….
Chiếc
taxi dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Anh Vũ và Khôi Vỹ bước ra. Hôm nay
cô bé mặc bộ váy trắng tinh xếp tầng, mái tóc vẫn xõa nhẹ thanh thoát như ngày
thường, trông cô giống như nàng công chúa lọ lem bước tới lâu đài dự tiệc. Bên
cạnh nàng công chúa là một chàng vệ sĩ trong bộ vét màu xám thanh lịch. Bình
thường vẻ đẹp trai của Khôi Vỹ đã rất cuốn hút rồi, nhưng hôm nay anh còn đặc
biệt hơn bội phần. Leo đã đứng ở cổng chờ hai người, trên người cậu vẫn là bộ
vet trắng tinh làm nổi bật mái tóc đỏ rực và khuôn mặt thanh tú, Leo chỉ thích
mặc đồ trắng, Anh Vũ mỉm cười khi nhớ lại tủ đồ của cậu…
-Chào
hai người !
Leo
mỉm cười thật tươi đi lại gần Anh Vũ và Khôi Vỹ, đôi mắt cậu tròn xoe nhìn Anh
Vũ, Trong bộ váy trắng trông cô bé đáng yêu quá, cậu muốn đùa với cô một chút
nhưng vì có mặt anh trai cô ấy ở đây nên cậu đành phải giữ ý.
-Chào
Leo ! Anh đợi lâu chưa ?
Anh
Vũ ngước lên, trên ngực áo của Leo hôm nay cũng đính một bông hoa hồng xanh biếc
làm điểm nhấn, còn đang ngưỡng mộ vẻ đẹp của chàng thiên thần thì Leo đã quay
sang cài lên ngực áo Anh Vũ một bông hoa xanh biếc.
-Anh
có thể chờ em cả đời cũng được!
-Hoa
hồng xanh ? hiếm thấy đấy nhỉ ?
Anh
Vũ còn đang ngơ ngác thì Khôi Vỹ quay sang mỉm cười, đương nhiên là phải hiếm rồi.
Đây là một loại hoa đặc biệt chỉ có người nhà họ Hoàng mới có, và nó cũng mang
một ý nghĩa rất riêng giành cho người tặng và người được tặng. Ba người vui vẻ
đi vào sâu bên trong, nhà hàng này quả thật là thế giới của những người thượng
lưu, ánh sáng lung linh của chùm đèn trần khiến mọi thứ trở nên huyền ảo, tráng
lệ, và nó làm cho những người ở đây trở nên rạng rỡ hơn, mọi ánh mắt đổ dồn về
nơi ba người mới đi qua, hiếm khi được chiêm ngưỡng những vẻ đẹp rực rỡ của những
thiên thần như thế này nên có vài người hơi quá khích…
-Ôi,
mấy người đó là ai, đẹp trai quá !!!
-Hai
chàng trai kia đẹp quá. Họ là công tử nhà ai thế nhỉ ?
-Tớ
muốn làm quen với họ quá !
Mấy
cô gái nhìn Leo và Khôi Vỹ trầm trồ, Anh
Vũ thì hơi chu miệng nhỏ xíu ra, mấy cô này đúng là háu sắc trắng trợn mà, nếu
cô mà là con trai chắc chắn cô sẽ được hâm mộ hơn thế này nhiều. Ba người đi đến
nơi chiếc bàn hình tròn được đặt sẵn, ở đó đã có người đang chờ, bố của Leo, Sa
Lệ và một ông bác trung niên có lẽ là bố cô ấy, thấy mấy người Anh Vũ đi lại,
Minh Đức mỉm cười đứng lên.
-Những
người bạn của con đã đến rồi hả, Phong ?
-Cháu
chào bác !
Anh
Vũ đi tới mỉm cười hơi cúi đầu chào, bố của Leo vẫn như trước đây, thân thiện
và phúc hậu, dù là một doanh nhân nổi tiếng nhưng ông chưa bao giờ tỏ ra khó chịu
hay kì thị đối với những người không cùng địa vị như Anh Vũ. Và dù chỉ mới gặp
ông một lần nhưng cô bé rất có thiện cảm với ông.
-Chào
cháu ! Ta rất vui vì cháu đã đến dự sinh nhật ta hôm nay. Ông đặt tay lên xoa đầu
Anh Vũ mỉm cười rồi quay sang Khôi Vỹ.-Chào cậu, cậu đây là…
-Tôi
là Khôi Vỹ, anh trai của cô bé.
Với
một vẻ tự nhiên, Khôi Vỹ đưa tay ra trước mặt Minh Đức mỉm cười, đôi mắt ông
hơi sáng lên, Minh Đức nhìn cậu hơi sững sờ trong vài giây. Rồi ông cũng nắm lấy
cánh tay cậu mỉm cười.
-Thật
không ngờ có lúc được gặp lại một nhân vật đặc biệt như thế này, hân hạnh cho
tôi quá, cậu Khôi Vỹ. Cám ơn cậu đã đến đây tối nay.
Người
phục vụ đến kéo ghế cho anh ngồi, còn Anh Vũ đã được Leo làm hành động này, cô
bé mỉm cười ngồi xuống và không khó gì nhận ra đôi mắt khó chịu của cô gái trước
mặt mình.
-Khôi
Vỹ…? Không lẽ cậu là…Hà Khôi Vỹ ?
Người
đàn ông ngồi bên cạnh Sa Lệ nhìn hai người mới tới đầy kinh ngạc, Leo và Anh Vũ
cũng hơi ngạc nhiên, có gì mà ông ta phải rối lên như vậy chứ ?
-Đã
là quá khứ rồi, tôi bây giờ không còn tham gia vào những hoạt động trên thương
trường nữa...
Khôi
Vỹ nhìn ông ta giải thích. Ánh mắt của anh có đôi chút khó chịu, anh không muốn
đến những nơi như thế này, vì anh không muốn ai nhận ra anh, không muốn nhớ lại
quá khứ của mình nữa…
Hà
Khôi Vỹ-con trai cả của Hà Hoàng Long, anh từng là giám đốc công ty Paradise và
đã từng làm mưa làm gió trên thương trường một thời gian dài. Nhưng sau đó vì
mâu thuẫn với cha mình mà anh đã bỏ tất cả sự nghiệp, bỏ cả căn biệt thự sang
trọng và tiền đồ tươi sáng phía trước, đem theo một đứa em gái ra ngoài ở riêng
bặt vô âm tín suốt hai năm trời, và sự xuất hiện tình cờ của anh ở đây khiến
cho nhiều người phải kinh ngạc…
-À…Tôi
xin lỗi…Người đàn ông này ấp úng.-Tôi là Hữu Chiến, hôm trước cậu đã cứu con
gái tôi khỏi bọn bắt cóc nhưng tôi chưa có dịp cảm ơn cậu, hôm đó nếu không có
cậu chắc con gái tôi đã không thể trở về với tôi rồi, thành thật cám ơn cậu lắm.
Hữu
Chiến vẫn xoi ánh mắt tò mò vào hai anh em Anh Vũ, khác với Minh Đức, người đàn
ông này có cái nhìn quá khiếm nhã và thái độ khiến cho người đối diện phải khó
chịu, nếu hôm nay Khôi Vỹ không cùng Anh Vũ đến đây, chắc chắn cô bé sẽ bị ông
ta làm khó dễ lắm đây, dù sao thì Anh Vũ cũng được coi là kẻ thù không đội trời
chung với con gái cưng của ông mà. Đáp lại ánh mắt xăm xoi trước mặt, Khôi Vỹ nở
một nụ cười bí ẩn.
-Chỉ
là chuyện nhỏ thôi, ông không cần phải để tâm.
….
-Có
chuyện gì thế tiểu thư ? Cô có vấn đề gì muốn nói với tôi sao?
Anh
Vũ ngước lên khi thấy Sa Lệ cứ nhìn chăm chăm vào ngực áo mình nãy giờ với vẻ
khó chịu bực bội, hình như cô ấy đang nhìn bông hoa hồng xanh Leo tặng cô khi
nãy. Anh Vũ không thể hiểu nổi sao cô ta lại chú ý quá đến bông hoa xanh này đến
vậy, không lẽ nó mang ý nghĩa gì sao? Lấy tay hất nhẹ lọn tóc ra phía sau, Sa Lệ
ngó lơ đi chổ khác làm ra vẻ như không nghe Anh Vũ nói gì.
-Sa
Lệ ! Cậu khỏe hẳn rồi chứ? Leo cũng nhận ra vẻ khó chịu của cô bạn thân nên mở
lời.
-Hứ
! Nhìn Leo với vẻ lạnh lùng trách móc, Sa Lệ nói với vẻ hờn dỗi.-Cậu vẫn còn nhớ
đến tớ sao ? Tớ còn tưởng trong mắt cậu tớ đã thành hạt bụi rồi chứ.
-Sa
Lệ, cậu nói gì vậy, chúng ta là bạn thân từ nhỏ mà, sao tớ dám quên cậu được.
Leo
nhìn cô nở một nụ cười thật tươi, nhưng đúng là hôm đó cậu cũng quên mất cô bé
này thật, vì nhìn thấy Anh Vũ là cậu không còn thấy được ai trong mắt mình nữa,
nhưng Sa Lệ cũng đâu có bị thương tích gì nghiêm trọng đâu, hôm đó Leo và Anh
Vũ bị thương nặng nhất nhóm cơ mà.…
-Hừm…Không
quên mà từ hôm đó đến giờ cậu không thèm tới thăm tớ, chỉ gọi điện cho tớ duy
nhất một lần. Tớ tưởng cậu bị sao cơ, hóa ra là bận ở cùng con nhỏ mà cậu bảo
là xấu xí, là dở hơi, là không quen biết…
Sa
Lệ vẫn giận dỗi, Anh Vũ cũng nhìn con nhỏ bực bội, con nhỏ tiểu thư đỏng đảnh
này, dám nói cô xấu xí, dở hơi, nó đang muốn gây chuyện với cô đây mà. Leo thở
dài đưa tay lên trán, Sa Lệ đúng là một tiểu thư khó chiều, lúc nào cũng muốn
làm trung tâm bắt người khác phải chú ý, dù là bạn thân lâu năm của cô nhưng có
nhiều lúc Leo cũng không thể chiều lòng cô bé được. Hữu Chiến nhìn thấy bông
hoa hồng xanh trên ngực áo của Anh Vũ cũng tỏ ra khó chịu, Leo là người mà ông
đã nhắm cho con gái mình, vậy mà bây giờ cậu dám đi thích một đứa con gái khác
mà theo ông ta thì kém xa con gái cưng của ông ta về mọi mặt. Đương nhiên là
ông ta không thể để yên như vậy được.
-Hạ
Phong ! Sao dạo này cháu ít ghé qua nhà bác chơi thế nhỉ ? Sắp trở thành người
một nhà rồi, cháu nên lui tới thường xuyên với Sa Lệ để tình cảm hai đứa thêm
khắn khít hơn chứ ?
Hữu
Chiến đưa tay sửa gọng kính quay sang nói với Leo bằng giọng trách móc. Ông ta
muốn ngầm thông báo đến hai anh em Anh Vũ rằng Leo tương lai sẽ là con rể của
ông ta, cô bé đừng mong mà ở gần cậu nhóc này, một mưu chước quá quen trên phim
ảnh và tiểu thuyết.
-Hả
? Người một nhà là sao ?
Leo
tròn mắt khó hiểu, cái gì mà thành người một nhà chứ, cái cô tiểu thư khó chiều
kia làm bạn với cậu đã mệt lắm rồi, giờ làm người một nhà với ông già quỷ quyệt
này chắc cậu chết mất. Anh Vũ nhìn cậu hơi thắc mắc, không lẽ bố hai người này
đã thỏa thuận hôn ước cho họ sao ?
-Nào,
mọi người đã đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu nhập tiệc đi chứ ?
Minh
Đức mỉm cười quay sang, ông cố tình lơ đi câu nói hơi quá lố của người bạn
mình, người phục vụ đi tới đưa cho họ thực đơn để lựa chọn món, trước tiên là đồ
uống, dường như ai cũng chọn rượu vang Pháp cho mình, chỉ có Anh Vũ và Leo là
không biết uống gì, vì cả hai đều không thích uống rượu…
-Hai
đứa muốn uống gì ? Sao không gọi đi ?
Minh
Đức lại quay sang hai đứa nhóc đang nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối thực đơn. Đa
số đều là tên mấy loại rượu đắt tiền của Pháp, không biết nên uống loại nào bây
giờ.
-Hai
đứa bé này không uống được rượu. Anh cho một ly sữa nóng và một ly nước ép cà
chua nhé !
Khôi
Vỹ quay sang người phục vụ mỉm cười, anh chàng này cũng nhìn anh hơi khó hiểu, nhưng
rồi cũng cố nặn ra một nụ cười lịch sự.
-Vâng
! Xin chờ cho một chút ạ !
Người
phục vụ đi rồi hai đứa nhóc mới quay sang nhìn Khôi Vỹ trách móc, ông anh đáng
ghét này, rõ ràng muốn trêu chọc chúng mà. Nhất là Leo, khuôn mặt cậu nhăn nhó
đến tội nghiệp, không ngờ ở ngay đại bản doanh của cậu mà cũng bị anh hành hạ nữa.
-Ủa
? Phong thích uống nước cà chua hả con, giờ bố mới biết đó. Hai đứa đừng ngại,
thích uống gì thì cứ gọi thứ đó, đây là bữa ăn thân mật chứ không phải tiệc
tùng sang trọng gì, không cần phải giữ kẻ đâu !
Leo
nhìn bố mình ngán ngẫm, sao bố cậu lại nghĩ cậu thích uống nước cà chua cơ chứ.
Cái thứ nước đáng nguyền rủa đó, cậu ghét còn không hết nữa kìa… Khôi Vỹ có vẻ
thích tính cách thân thiện, thoải mái của Minh Đức, anh cũng tỏ ra gần gũi hơn,
hai người nói chuyện có vẻ rất hợp tính nhau, mặc dù đôi lúc ông nhà giàu Hữu
Chiến xen vào vài lời tọc mạch khiến hai người hơi khó chịu. Còn Anh Vũ và Leo
cũng tỏ ra khá thoải mái với không khí ở đây :
-Vết
thương của anh còn đau không Leo ? Anh
Vũ đưa đôi mắt quan tâm nhìn sang bản mặt khó coi của Leo đang dán vào ly nước
cà chua trên bàn, không hiểu cậu đang chú ý gì ở ly nước đó nữa…
-Ờ…Leo
quay sang mỉm cười.-Hết đau lâu rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi, em đừng lo…
-Tại
ai mà cậu bị thương vậy Leo ?
Sa
Lệ đưa ly rượu vang lên miệng, phong cách của cô đúng là một tiểu thư quyền
quý, nhưng lời nói khiến người khác thấy thật khó chịu, hai người thừa biết cô
ta muốn nói là tại Anh Vũ mà Leo bị thương, tại hôm đó Leo lấy thân mình ra che
chở cho Anh Vũ nên mới bị thương, nhưng sao nó không tự hỏi Anh Vũ lao vào đánh
nhau với bọn bắt cóc là vì ai chứ ? Leo không trả lời, Anh Vũ cũng mím môi nhìn
ra chổ khác. Bữa tối sẽ thật vui nếu không có sự xuất hiện của cô tiểu thư đỏng
đảnh này. Thấy cả hai im lặng, Sa Lệ lại lên tiếng…
-Leo
! Sắp đến sinh nhật tớ rồi. Tớ muốn cậu tặng tớ một món quà thật đặc biệt. Được
chứ ?
Sa
Lệ nói bằng giọng ngọt ngào khiến Anh Vũ cũng phải nổi da gà. Leo cũng thấy cô
nàng này thật nhạt nhẽo, lúc nào trong đầu cô cũng chỉ có tiệc tùng và quà tặng,
nhưng vì lịch sự, cậu cũng cố mỉm cười với nó.
-Hôm
đó cậu thích gì Sa Lệ ?
-Con
gái bố lại nhỏng nhẽo với chồng chưa cưới nữa rồi, con thật hư, lớn rồi mà cứ
thích làm nũng cậu Phong hoài à, sau này Phong lấy con về sẽ khổ với con lắm
đây ?
Hữu
Chiến quay sang góp chuyện, phải công nhận là ông nhà giàu này da dày và trơ trẽn
không ai bằng, Minh Đức không muốn làm bạn mình mất mặt nên chỉ mỉm cười đầy ẩn
ý. Nhưng Leo thì không để im như vậy:
-Sa
Lệ đúng là nhỏng nhẽo thật đó. Sau này ai lấy cậu đúng là sẽ khổ với cậu thật.
Nói rồi Leo quay sang khoác vai Anh Vũ kéo lại gần mình mỉm cười.-Nhưng sao Anh
Vũ của anh không như vậy nhỉ ? Anh Vũ à ! Sau này anh cưới em về em đừng ăn hiếp
anh nhé ! Còn em thích nhỏng nhẽo thế nào cũng được.
Anh
Vũ cười nhạt thúc một khuỷu tay vào bụng cậu rồi quay sang thì thầm.
-Ai
là của anh ? Ai cưới anh, hả ?
-Anh
Vũ là của anh, sau này anh sẽ cưới Anh Vũ !
Leo
vừa nói vừa tóm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Anh Vũ lại không để cô bé động thủ
nữa. Anh Vũ cũng không chịu thua, cô bé đưa tay kia giật giật lọn tóc đỏ sau
gáy cậu cảnh cáo :
-Đồ
mắc bệnh hoang tưởng, ai mà thèm cưới anh, cái giẻ rách màu đỏ bờm xờm, em nhớ
là nhà em không thiếu giẻ lau nhà…
-Đau
quá !!!! Anh Vũ !!!
Thấy
hành động của hai đứa nhóc thì cha con Hữu Chiến tỏ ra hơi khó chịu. Minh Đức
thì nhìn cậu con trai bật cười:
-Hahaha…Xem
ra hai đứa thân thiết hơn ta nghĩ đó !
Anh
Vũ lúc này mới chịu tha cho cậu bé quay lại gượng cười giả vờ ngoan hiền, nếu
bây giờ ở bên ngoài thì Leo chết chắc với cô rồi, nhưng chốn đông người thế này
thì nên để cho cậu ta chút sĩ diện, và cũng để không ảnh hưởng đến hình ảnh thục
nữ Anh Vũ cố xây dựng bấy lâu nay. Tội nghiệp mái tóc đỏ xinh đẹp của Leo bị cô
kéo dài ra một cách thảm hại, sai lầm lớn nhất của cậu là đã lỡ yêu một cô gái
còn dữ hơn cọp cái, tương lai cậu sẽ còn ăn đòn dài dài…
Khôi
Vỹ đưa ly rượu lên miệng nhìn em gái mình không nói gì…
-Leo
tớ muốn cậu tặng cho tớ một bó hoa thật to trong ngày sinh nhật ! Sa Lệ bất ngờ
lên tiếng, Leo lơ đãng gật đầu, mắt cậu vẫn dán chặt vào khuôn mặt búp bê đang
nhìn đĩa thức ăn hau háu…
-Được
! Hôm đó tớ sẽ tặng cậu…
-Hoa
hồng xanh nhé ! Tớ muốn cậu tặng tớ hoa hồng xanh !
Sau
câu nói này thì Leo quay sang hơi nhíu mày. Sa Lệ muốn nói gì đây chứ, cô thừa
biết hoa hồng xanh cậu chỉ tặng cho duy nhất một người, và người đó chỉ có thể
là Anh Vũ, sao bây giờ cô lại đòi cậu tặng hoa hồng xanh chứ ?
-Xin
lỗi ! tớ có thể tặng cậu hoa hồng đỏ, tím, trắng hay bất kì loài hoa nào cậu
thích, còn hoa hồng xanh thì không, hoa hồng xanh không hợp với Sa Lệ đâu!
Nhìn
cậu với vẻ không hài lòng, Sa Lệ cười nhạt:
-Không
hợp là thế nào ? Tớ không xứng được tặng sao ?
-Không.-Leo
lắc đầu mỉm cười đầy ẩn ý.-Không phải là không xứng, mà là không hợp, tớ nghĩ
chỉ có bó hoa hồng đỏ thắm kiêu sa mới hợp với một tiểu thư xinh đẹp, cao sang
như cậu.
-Vậy
hoa hồng xanh hợp với mẫu người như thế nào ? xấu xí, dở hơi và thấp kém sao ?
Sa
Lệ hỏi Leo mà đôi mắt cứ dán vào Anh Vũ khiêu khích.
-Không
! Tớ nghĩ hoa hồng xanh hợp với một cô gái không quá xinh đẹp nhưng đáng yêu,
tính tình hung dữ nhưng tốt bụng, nhìn có vẻ giống kẻ xấu nhưng thực ra là người
tốt, mặc dù thích bắt nạt kẻ khác, lạnh lùng và có hơi kiêu ngạo, nhưng là người
có cá tính và mạnh mẽ (cậu đang tán hươu tán vượn về Anh Vũ) và đó là người mà tớ yêu nhất và quyết định lấy
làm vợ.
Leo
nói xong thì quay sang nhìn Anh Vũ mỉm cười, còn cô bé thì thản nhiên cầm ly sữa
lên uống ực làm như không nghe thấy cậu nói gì.
-Hahahaha….Vậy
là đứa con trai rắc rối của ta đã tìm được nữa kia của mình rồi sao ? Minh Đức
quay sang cười lớn, rồi ông nhìn sang Anh Vũ đang đỏ mặt.-Anh Vũ !!!! Bác giao
đứa con trai hư hỏng của bác cho cháu, nhờ cháu trông chừng nó cẩn thận giùm
bác nhé, ôi mừng quá, vậy là bác sắp thoát được cái của nợ đó rồi…
-Chậc
! Hình như tôi cũng sắp được thoát khỏi thứ phiền phức to đùng bên cạnh rồi !
Khôi
Vỹ cũng quay sang bóng gió, rồi cả hai người cùng nâng ly rượu lên vui vẻ:
-Chúc
mừng chúng ta sắp thoát khỏi hai cục nợ !
Anh
Vũ và Leo nhìn nhau đơ mặt, thật không ngờ anh trai cô và bố Leo lại hợp nhau đến
vậy, nhưng họ coi hai đứa nhóc này là gì mà có vẻ muốn sớm tống khứ chúng đi thế
chứ, chỉ có bố con Hữu Chiến là ngồi im sượng sùng, tự mình khóa miệng mình, giờ
thì họ hết nói được gì nữa rồi.