Hết
chịu nổi không khí ngại ngùng trong phòng ăn, Anh Vũ đứng dậy đi vào nhà WC, ngồi
trong đây một lúc chắc xấu hổ chết mất…
Vừa
rửa mặt xong ngước lên, Anh Vũ hơi giật mình khi thấy Sa Lệ đứng ngay sau lưng
mình, đôi mắt sắc lạnh, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu đang liếc nhìn cô, cô tiểu
thư rắc rối này lại muốn gì đây chứ…
-Tôi
sẽ không chịu thua cô đâu ! Sa Lệ khoanh tay trước ngực nhìn Anh Vũ với vẻ thách
thức.
-Hả
?
-Hừ
! Dù tôi không hiểu sao Leo lại có thể thích một kẻ như cô, nhưng như vậy chưa
phải là kết thúc đâu Anh Vũ, tôi sẽ không thua một con vịt xấu xí, thấp kém như
cô đâu, cô không xứng đáng ở bên cạnh Leo, Leo là của tôi, không ai có thể cướp
anh ấy khỏi tay tôi được. Cô mà không ngoan ngoãn rút lui đi, tôi sẽ cho cô biết
tay…
Sa
Lệ đi đến chỉ tay vào mặt Anh Vũ cảnh cáo, cô bé nhìn nó cười nhạt, đây mà là
tiểu thư con nhà nhà lành sao? Bảo nó là con của xã hội đen cô còn tin. Nhưng
muốn hù cô thì e rằng vẫn còn sớm hơn 100 năm nữa. Anh Vũ cũng không có hứng
thú nói chuyện lâu với cô gái này, cô lơ đãng quay bước ra ngoài sau khi ném lại
một câu khiến đối thủ tức ói máu.
-Tôi
không ngoan ngoãn rút lui đó, làm gì nhau…
-Cứ
chờ đó, Hà Anh Vũ !!!! Sa Lệ cười nhạt rồi cũng đi theo sau cô ra ngoài.
Đang
đi tìm chiếc bàn mọi người ngồi khi nãy thì Anh Vũ thấy có một ai đó lướt qua
mình, hình bóng này thật quen thuộc….
Anh
Khôi…
Anh
Khôi vừa đi ngang qua cô, nhưng dường như cậu không nhận ra Anh Vũ, cô bé vẫn đứng
nhìn theo tần ngần, không biết có nên đuổi theo anh ấy hay không…
Đang
còn ngơ ngác nhìn ra cửa thì cô bị một ai đó xô mạnh từ phía sau. Cô bé nhíu
mày, con nhỏ tiểu thư chết tiệt này lại giở trò nữa rồi, lần này nó định làm gì
đây ? Anh Vũ loạng choạng ngã về phía trước, đúng lúc này có một nhóm người
đang đi tới, cô bé va trúng vào một người thanh niên mặc bộ áo vet đen đi giữa
và ngã xuống đất, bông hoa hồng xanh trên ngực áo cô bị bung ra rơi xuống sàn.
Anh Vũ nén đau đưa tay ra định nhặt lại bông hoa thì có một ai đó nắm lấy tay
cô kéo mạnh lên.
-Con
nhỏ này ! Đang làm trò gì thế hả, muốn gì hả ?
Một
người đàn ông hung dữ trong bộ vét đen giữ chặt cánh tay cô bé hằm hè, người
này có vẻ như là một vệ sĩ, Anh Vũ vẫn không rời mắt khỏi bông hoa, cô muốn nhặt
nó lên trước khi bị người ta dẫm nát. Nhưng không còn kịp nữa, chính người đàn
ông này đã dẫm lên bông hoa trước khi cô bé kịp giải thích.
-Buông
tôi ra ! Tôi chỉ vô ý bị ngã thôi …
Anh
Vũ vừa nói vừa cố thoát khỏi bàn tay thô bạo đang giữ chặt lấy mình, nhưng
không được, tên này không thèm nghe cô bé nói gì cả. Vậy là Sa Lệ muốn đám người
này xử cô thay nó sao, cô bé nhìn kẻ vừa mới ám hại mình bỏ đi với nụ cười nửa
miệng mà bực bội. Đúng là ả phù thủy xấu xa. Thật lòng muốn cho nó một trận
quá…
-Cậu
chủ, cậu không sao chứ ?
Mấy
người vệ sĩ xúm quanh người vừa bị Anh Vũ va trúng với vẻ lo lắng, cô bé nhăn mặt
khó hiểu, cô mới là người bị ngã đau mà, anh ta có vấn đề gì đâu mà họ lo thế
chứ ?
-Con
nhãi ranh này, mày có biết mày vừa đụng vào ai không hả? Gã đàn ông vẫn nắm chặt
cánh tay Anh Vũ với vẻ hung dữ, cô bé lúc này cũng đã hơi bực mình rồi.
-Tôi
đã nói là tôi không cố ý. Buông tôi ra !
-Câm
đi ! Người đàn ông này siết chặt cánh tay Anh Vũ hơn khiến cô đau nhói, cô bé
nhíu mày…
Pặc…
Rầm…!!!!!
Và
một hành động khiến mọi người xanh mặt, Anh Vũ nắm cổ áo của gã này, gạt chân
gã và quật mạnh xuống đất rồi nhanh nhẹn tháo tay mình ra khỏi bàn tay thô bạo
kia. Cúi xuống nhặt bông hoa hồng xanh đã dập nát lên, cô bé nhíu mày thở dài,
bông hoa đẹp như thế này mà lại bị dẫm nát, thật tàn nhẫn…
-Con
nhãi này, mày chán sống rồi…
Tên
vệ sĩ lồm cồm bò dậy định lao tới đánh Anh Vũ, cô bé lùi ra sau, cái tên này quả
thật không biết nói chuyện lí lẽ mà, đã thế thì cô cũng không cần khách sáo với
nó nữa…
-Dừng
lại !!!!
Một
giọng nói vang lên, người thanh niên khi nãy bị cô va trúng đi lại ra hiệu cho
gã vệ sĩ lui ra sau. Anh Vũ vẫn lặng im nhìn gã. Không đánh nữa sao, vậy thì
thôi, cô bé ngó xuống bông hoa phụng phịu, Leo đã tặng nó cho cô vậy mà giờ lại
bị dẫm nát, thật bực bội.
-Không
sao chứ, cô bé ? Xin lỗi vì thái độ không đúng của thuộc hạ của tôi.
Người
thanh niên nhìn cô bé mỉm cười, Anh Vũ ngước lên, người này còn khá trẻ, khuôn
mặt đẹp trai cuốn hút nhưng có gì đó có vẻ lạnh lùng và bí ẩn, trang phục trên
người anh ta mang một màu đen chủ đạo, những người mặc đồ vét đen quanh đây dường
như đều là vệ sĩ của anh ta, Anh Vũ hơi mím môi, anh ta là ai chứ? đi tới nhà
hàng thôi, có cần phải đem nhiều vệ sĩ theo như vậy không.
-Không
sao, là tôi xui xẻo nên mới đụng trúng anh. Nếu anh không có ý định truy cứu nữa
thì tôi đi đây…
Anh
Vũ bực bội quay đi, bông hoa hồng xanh tội nghiệp đã bị dập nát, nếu tên vệ sĩ
hồi nãy còn tiếp tục lao vào cô thì cô sẽ đánh nó chết.
-Khoan
đi đã, em đụng trúng tôi nhưng vẫn chưa xin lỗi tôi mà…
Người
thanh niên trẻ này đi đến giữ tay Anh Vũ lại rồi nâng cằm cô lên mỉm cười,
nhưng nụ cười của anh ta khiến cho cô bé hơi khó chịu, nó không làm cho anh ta
trở nên thân thiện hơn mà ngược lại càng làm khuôn mặt lạnh lùng của anh ta trở
nên đáng sợ hơn. Đôi mắt lạnh như băng của anh ta như muốn nuốt chửng người đối
diện, Anh Vũ không muốn nhìn vào đôi mắt đó một giây nào cả…
-Buông
tôi ra !
Cô
bé lạnh lùng hất tay người con trai này rồi lùi ra sau. Tay cô vẫn cầm chặt
bông hoa dập nát. Nhìn thấy bông hoa, anh ta mỉm cười.
-
Hoa hồng xanh à ? Hiếm thấy đó, em giận vì bông hoa của em đã bị đạp nát sao ?
Anh
Vũ nhìn anh ta phụng phịu, biết rồi mà còn hỏi. Người con trai này nhẹ nhàng
đưa tay lên ngực mình gỡ xuống một bông hoa hồng đưa cho Anh Vũ.
-Thật
xin lỗi quá ! Đền lại cho em bông hoa này nhé.
Anh
Vũ tròn mắt trước bông hoa người này vừa đặt vào bàn tay mình, đó là một bông
hoa hồng đen, và là một bông hoa tươi có mùi hương khá đặc biệt. Anh Vũ có vẻ
hơi ngạc nhiên, hoa hồng xanh đã rất hiếm rồi, vậy mà bây giờ cô bé mới biết
loài hoa hồng còn có màu đen, thế giới này quả thực chứa đựng nhiều điều bí ẩn.
Thấy cô bé ngắm nhìn bông hoa mình được tặng với vẻ hiếu kì, người con trai này
hài lòng mỉm cười.
-Anh
là Trường Dương, còn em tên gì ?
-…Anh
Vũ…
Anh
Vũ ngước lên lúng túng, người con trai này có vẻ gì đó thật bí ẩn, dù vậy khuôn
mặt lạnh lùng của anh ta cũng đã thân thiện hơn trước. Nhưng chưa kịp để cô bé
nhìn rõ khuôn mặt mình, Trường Dương đã quay đi.
-Hẹn
gặp lại !
Anh
Vũ hơi ngơ ngác, dường như trước khi đi qua, bàn tay anh ta đã chạm nhẹ lên lọn
tóc xõa trên vai Anh Vũ. Cô bé đứng im nhìn theo rồi lại quay xuống nhìn bông
hoa hồng đen, bông hoa đang tỏa ra một mùi hương mê hoặc, người con trai đó thật
bí ẩn, giống y như bông hoa này vậy…
-Anh
Vũ ! Sao em lại đứng ngơ ngẩn ở đây vậy ? nãy giờ em đi đâu thế ?
Đang
đứng tần ngần nhìn theo anh chàng hoa hồng đen kì lạ kia thì Leo đi tới, Khôi Vỹ
cũng đi ra cùng cậu. Anh Vũ quay sang mỉm cười.
-Em
đi rửa mặt rồi bị lạc, tìm mãi mà không thấy mọi người đâu hết, vậy anh và anh
hai sao lại ra đây ?
-À
!!! Bố anh và bác Hữu Chiến đều có việc đột xuất nên phải đi trước rồi, anh và
anh Vỹ chờ mãi không thấy em trở lại nên mới đi tìm. Không ngờ em lớn chừng này
rồi mà vẫn còn đi lạc .Leo vừa nói vừa cầm
tay Anh Vũ định dắt đi, rồi cậu thấy cô bé cầm một bông hoa hồng đen kì lạ, Leo
nhíu mày hơi tò mò.-Bông hoa đó ở đâu vậy, Anh Vũ ?
Khôi
Vỹ lúc này mới quay sang nhìn Anh Vũ, đôi mắt bình thản của anh đột nhiên mở to
ngạc nhiên, đi kèm sau đó là cái nhíu mày bực bội.
-Khi
nãy em vô ý bị ngã, bông hoa hồng xanh anh tặng em bị một ông vệ sĩ dẫm nát, và
người chủ của ông vệ sĩ đó đã đền cho em bông hoa này. Anh Vũ đưa bông hoa lên
giải thích.
-Người
đó trông như thế nào ? Khôi Vỹ nhìn bông hoa đen lên tiếng.
-À…Một
người thanh niên mặc đồ đen, chắc khoảng bằng tuổi anh….
Không
để Anh Vũ nói hết câu, Khôi Vỹ đã đưa tay giật bông hoa trên tay cô bé. Anh Vũ
nhìn anh trai hơi ngơ ngác, dường như Khôi Vỹ đang bực mình chuyện gì, cô bé đã
làm gì sai sao?
-Được
rồi ! Lần sau nếu nhìn thấy người này thì nhớ tránh xa ra.
-Tại
sao vậy anh ? Anh Vũ nhìn anh ngờ nghệch. Dường như anh ấy không thích bông hoa
hồng đen kia.
-Có
chuyện gì sao, anh Vỹ ? Leo cũng nhìn anh hơi lo lắng, Khôi Vỹ ít khi tỏ ra khó
chịu như vậy trước mặt hai người, không lẽ anh ấy có vấn đề gì với người con
trai mang hoa hồng đen sao ?
-Không
có gì đâu, Khôi Vỹ quay sang hai đứa nhóc mỉm cười.-Leo, cậu đưa Anh Vũ về giúp
tôi nhé!
-Vâng
! Nhưng còn anh ?
-Tôi
về sau !
Khôi
Vỹ nháy mắt với cậu, bây giờ còn khá sớm, mới chỉ hơn 7h00 tối, anh ngầm cho
phép hai đứa được đi chơi một lát. Khôi Vỹ đã đồng ý gả Anh Vũ cho Leo rồi, đây
là lúc anh giữ lời hứa tạo điều kiện cho cậu được gần gũi với cô bé….
Leo
dường như hiểu được ý tốt của anh, vậy là Khôi Vỹ đã giữ đúng lời hứa là tạo cơ
hội cho cậu được ở gần Anh Vũ, vậy thì phải nắm ngay lấy nó nới được. Cậu mỉm
cười kéo tay Anh Vũ đi ra ngoài.
-Đi
thôi Anh Vũ !
Khôi
Vỹ nhìn theo hai đứa nhóc đi khuất rồi dựa lưng vào bức tường gần đó, nhìn anh
lúc này đẹp rạng rỡ như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, ánh sáng
của trùm đèn trần rực rỡ chiếu xuống bông hoa đen thẳm trên tay anh, Khôi Vỹ chậm
chạp đưa bông hoa lên trước mặt, bông hoa hồng đen tươi tắn tỏa ra một mùi
hương kì lạ như muốn mê hoặc kẻ giữ nó…
Hoa
hồng đen….
Đôi
môi anh hơi mím, bàn tay cầm bông hoa của anh đột nhiên bóp chặt, những cánh
hoa đen mỏng manh dập nát rơi lả tả xuống đất…
-Tàn
nhẫn quá, Khôi Vỹ !!! Một người con trai mặc đồ đen tiến tới trước mặt anh mỉm
cười.-Sao cậu nỡ bóp nát bông hoa tôi tặng em gái cậu thế? cậu đang ghen sao, Khôi
Vỹ ?
Liếc
ánh mắt lạnh lẽo về Trường Dương, bàn tay Khôi Vỹ vẫn nắm chặt bông hoa đen rồi
thả xuống đất một cách lãnh đạm.
-Cậu
muốn giở trò gì, Trường Dương ?
-Chậc
!!!!! Sao lại lạnh lùng với bạn cũ như vậy, Vỹ Vỹ ? Lâu rồi mới nhìn thấy cậu
xuất hiện ở đây, tôi hơi ngạc nhiên đó ! Cậu quyết định quay lại thương trường
rồi sao ? Trường Dương nhìn anh mỉm cười. Nhưng Khôi Vỹ vẫn tỏ ra lạnh lùng.
-Không
!
-Đáng
tiếc ! Từ khi cậu quyết định rời khỏi nhà họ Hà, tôi đã mất đi một đối thủ đáng
gờm, dù công việc của tôi lúc này có đỡ rắc rối hơn trước, nhưng cuộc sống của
tôi thì dần trở nên vô vị, sống mà không có một địch thủ xứng tầm thì cũng chán
thật đó.
-Hừ….Khôi
Vỹ liếc sang lạnh lẽo.-Thôi lải nhải đi. Tôi cảnh cáo cậu, Trường Dương! Tôi không quan tâm cậu muốn làm gì những người
trong nhà họ Hà, nhưng đừng dại dột giở trò với cô em gái bé bỏng của tôi. Nó
không phải thứ cậu có thể chơi đùa như mấy con búp bê ngu ngốc của cậu đâu….
-Đừng
ghen với cô bé chứ, Vỹ Vỹ ! Nếu cậu muốn, tôi cũng sẽ tặng cho cậu hoa hồng
đen…
Trường
Dương mỉm cười ngắt lời, Khôi Vỹ thì tức điên lên muốn động thủ lắm rồi, 2
năm rồi không gặp, Nhưng cứ nhìn thấy mặt
anh chàng này là anh chỉ muốn thẳng tay đấm vào mặt nó. Trường Dương có vẻ hài
lòng khi chọc giận được Khôi Vỹ, anh lấy bao thuốc lá ra đưa một điếu lên miệng
và không quên mời bạn thân, nhưng hảo ý của anh bị từ chối bằng cách không thể
phủ phàng hơn.
-Hai
đứa trẻ giống nhau y hệt nhỉ ? Trường Dương hé một nụ cười bí ẩn. Giờ mới quay
lại vấn đề chính.
Khôi
Vỹ nhìn anh ta hơi nhíu mày…
Hai
đứa trẻ ư…
-Thằng
nhóc Hà Anh Khôi đó, nó là anh trai song sinh của cô bé phải không ? Hôm nay
tôi tới đây là để gặp Hoàng Long và thằng nhóc đó, nó đã là người thừa kế chính
thức của ông ta rồi. Ngạc nhiên thật, tôi cứ nghĩ rằng vị trí thừa kế đó không
ai khác chỉ có thể là cậu thôi chứ ?
-Tôi
đã ra khỏi đó, từ lâu lắm rồi. Bây giờ tôi và nhà họ Hà không còn bất kì quan hệ
nào nữa. Khôi Vỹ đưa tay lên vuốt mái tóc ra sau.
-Hừ…Có
lẽ không bao lâu nữa tôi và bố cậu sẽ đối đầu với nhau, thật tiếc nếu phải ra
tay với đứa trẻ đó, nó còn rất trẻ, và cũng rất giống cậu nữa. Cậu không muốn
nó chết chứ ?Trường Dương nhìn anh có vẻ dò xét.-Nghe nói trong nhà họ Hà, cậu chỉ
có tình cảm đặc biệt với cặp sinh đôi này phải không ?
-Chuyện
này không liên quan đến tôi. Khôi Vỹ đứng thẳng dậy, chậm chậm bước đi. Trương
Dương vẫn nói vọng theo:
-Cậu
đã nghe đến lời nguyền của những đứa trẻ song sinh bao giờ chưa? Khôi Vỹ hơi dừng
bước, Trường Dương mỉm cười.-Nghe nói những đứa trẻ song sinh được coi là
nguyên nhân phá vỡ sự cân bằng của thế giới, để lấy lại sự cân bằng đó kẻ được
gọi là chúa trời đã có một quyết định, sẽ đến một lúc…một trong hai đứa trẻ phải
chết….
-Hừ
!!!