Chiếc
xe hơi đen mới cóng lao nhanh trên con đường lớn đi xa dần thành phố, Anh Vũ
ngước ra ngoài cửa kính, những tấm biển hiệu sáng rực đang khuất xa dần tầm mắt.
Dường như Leo đang lái xe ra khỏi thành phố. Cô bé nhìn cậu thắc mắc. Tối rồi cậu
ấy còn định đi đâu chứ?
-Leo
! Chúng ta đang đi đâu vậy ? Cô bé nghiêng đầu hỏi nhỏ.
-Tới
một nơi mà anh nghĩ là em sẽ rất thích ? Leo mỉm cười làm ra vẻ bí mật.
-Một
nơi em sẽ thích sao ? Nơi nào chứ ? Trong đầu cô bé hiện lên bao nhiêu cửa hàng
thức ăn nhanh, đó là những nơi mà cô rất thích, Leo định đưa cô đến đó sao ?
Nhưng cô vừa ăn tối xong, không lẽ Leo lại đưa cô đi ăn nữa…
-Thiên
đường mà anh phát hiện từ rất lâu rồi, anh sẽ đưa em đến đó!
Leo
vừa nói vừa choàng tay qua ôm cô bé vào lòng, Anh Vũ hơi đỏ mặt, bộ đồ trắng
tinh và mái tóc đỏ rực của Leo tỏa ra một mùi hương nhẹ dễ chịu, mùi hương của
hoa hồng xanh, Leo chỉ lái xe bằng một tay, và cứ thế ôm cô bé suốt một đoạn đường
đi…
Bụp….
Chiếc
xe suýt đâm vào cột điện bên đường sau cú thúc khuỷu tay của Anh Vũ, Leo nhăn mặt
ôm bụng nhìn Anh Vũ. Cô bé hơi lùi ra sau nắm chặt tay thủ thế. Nhìn Leo với cặp
mắt sát thủ, cô bực bội:
-Đồ
háu sắc, ai cho anh ôm em ?
-Hừm
! Leo xịu mặt.-Em đúng là chẳng dễ thương chút nào hết. Những lúc như thế này lẽ
ra em phải nhắm chặt mắt và ngoan ngoãn nằm trong lòng người yêu chứ ?
-Hừ
! Anh Vũ cười nhạt.-Có muốn em giúp anh “nhắm mắt” luôn không ?
-Hừm…
Cậu
nhóc quay đi hờn dỗi. Đồ con gái chằn ăn. Người ta chỉ muốn ôm một chút, có gì
quá đáng đâu chứ. Người yêu gì mà…
Rồi
chiếc xe dừng lại trên một bờ biển lộng gió, Leo mỉm cười đi ra mở cửa xe cho
Anh Vũ. Một cơn gió mát lạnh ùa qua mang theo hơi mặn của biển cả.
-Wao
!!!! Đẹp quá !!!!
Anh
Vũ reo lên và chạy lại gần bờ biển hơn, biển đêm thật dễ chịu, những cơn sóng
dào dạt xô mạnh vào bờ, tung bọt trắng tinh dưới ánh trăng bạc, xa xa trên mặt
biển lấp lánh ánh điện sáng rực của những chiếc thuyền đi đánh cá đêm. Một
khung cảnh đẹp thơ mộng như trong huyền thoại…
-Giống
sông ngân hà lắm phải không?
Leo
đi lại phía sau khóac vai cô bé, tên này bị ăn đòn vẫn chưa sợ, nhưng lần này
thì Anh Vũ không phản ứng gì nữa, đôi mắt đen thẳm lung linh trước biển đêm, cô
bé đang cười, thật rạng rỡ và hạnh phúc, Leo cũng mỉm cười, đây chính là cảnh
tượng cậu muốn cho Anh Vũ thấy…
-Cởi
giầy ra đi, Anh Vũ ! Leo vừa nói vừa cúi xuống xăn ống quần trắng tinh lên, Anh
Vũ để ý thấy đôi giầy trắng dưới chân cậu đã biến đâu mất, Leo đã quăng nó ở
trong xe sao…
-Sao
lại phải cởi giầy vậy Leo ?
-Phải
đi chân trần thì em mới cảm nhận được sự mát lạnh của cát biển ban đêm, cảm
giác dễ chịu lắm, em thử đi!
Không
để cô bé có ý kiến, cậu cúi xuống tháo đôi giầy dưới chân cô bé ra và nắm tay
cô bé kéo đi. Đúng là Leo không gạt cô, cảm giác đi chân trần trên cát biển thật
dễ chịu, từng cơn gió mát lạnh ùa qua thổi tung mấy lọn tóc mềm mại buông xõa của
cô bé ra sau, Leo vẫn nắm tay cô dẫn đi dọc theo bờ biển…
-Nơi
này đẹp quá ! Anh có hay ra đây không Leo ?
-Chỉ
thi thoảng có chuyện gì bực bội anh mới ra đây, gió đêm trên biển có thể giúp
xua đi những cảm giác khó chịu mà mình gặp phải, nhưng biển không thể làm anh hết
cô đơn được, thậm chí đứng một mình trước biển khơi mênh mông đôi lúc anh còn cảm
thấy sợ hãi…
-Sợ
ư ? Hình như đây là lần đầu em nghe anh nói là anh sợ đó ! Anh mà cũng biết sợ
sao?
-Chỉ
là cảm giác thoáng qua thôi. Nhưng đúng là anh rất ghét cảm giác cô đơn.
-Cô
đơn ?
-Ừ
!
Cô
bé hơi ngơ ngac, Leo mà cũng có lúc cô đơn sao ? Đột nhiên Leo dừng lại quay
sang Anh Vũ nở một nụ cười bí ẩn.
-Em biết không Anh Vũ. Biển chứa đựng cả một câu
chuyện đó, đại dương bao la này giống như một sinh vật sống có thể hiểu hết mọi
tâm nguyện của con người, người ta còn nói rằng nếu viết một điều ước vào tờ giấy,
bỏ vào một chai thủy tinh nhỏ và để biển cả mang đi thật xa thì điều ước đó sẽ trở
thành hiện thực.
-Thật
sao ? Cô bé nhìn cậu nghi hoặc.- Anh đã thử lần nào chưa ?
-Anh
không biết, vì quả thực anh cũng chưa thử lần nào cả ! Leo lắc đầu nhìn cô bé.
-Tại
sao vậy ?
-Ưhm…Những
gì mà anh muốn, anh đều có thể đạt được bằng chính khả năng của mình, vì vậy
anh không cần đến phép màu đến từ biển cả…
-Vậy
sao ?
-Nhưng
cũng có lúc anh muốn thử nghiệm, chỉ có điều anh chưa biết phải ước điều gì…
-Hì
! Anh Vũ mỉm cười, đúng là một người như Leo thì muốn gì được nấy rồi, cần gì mấy
điều ước hoang đường này nữa chứ…-Anh thích biển lắm hả, Leo?
-Ờ….Nhưng
anh không muốn ra biển một mình, vì khi một mình đứng trước biển khơi rất khó
chịu. Nhưng giờ anh có em rồi, từ nay em sẽ cũng anh đi ra biển nhé, anh chỉ thấy
biển đẹp khi đi cùng em thôi. Leo nắm chặt bàn tay Anh Vũ hơn.
-Ừk
! Từ nay em sẽ đi cùng anh mổi lần ra biển.
Anh
Vũ mỉm cười thật tươi, đôi mắt đen thẳm lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao trên
sông ngân hà tụ hội, và nụ cười rạng rỡ này đã khắc sâu vào tâm trí của Leo,
cho mãi đến những năm tháng sau này…
Hai
người tiếp tục đi dọc theo bờ biển đêm, đón những cơn gió mát lạnh mang vị mặn
muối biển, Leo kể cho Anh Vũ nghe nhiều hơn về câu chuyện của biển cả, cô bé
cũng tỏ ra thích thú và chăm chú lắng nghe, cho đến tận khuya…
Chiếc
xe hơi dừng ở cửa tiệm trà sữa Windy, lúc này đã 00h00…
-Chết
em rồi !
Anh
Vũ mở điện thoại ra xem giờ hốt hoảng, vì biển đêm quá cuốn hút nên cô bé quên
mất cả thời gian, cứ đi mãi theo Leo, và bây giờ về nhà thì đã quá trễ, giờ này
chắc Khôi Vỹ đã đi ngủ, nhưng cái tội đi chơi về quá khuya như thế này thì mai
khó thoát với ông anh khó tính đó.
-Để
anh đưa em vào nhà nhé, Anh Vũ !
Leo
nhìn Anh Vũ lo lắng, dù cũng sợ ông anh của cô lắm, nhưng cậu đã lỡ rủ cô ấy đi
chơi khuya thế này thì cậu cảm thấy mình nên chịu phạt thay cô bé, nhưng Anh Vũ
mỉm cười xua xua tay:
-Trong
nhà tắt điện rồi, có lẽ anh hai đã đi ngủ, em sẽ lén lén đi vào nhà thật nhẹ,
anh ấy không biết được đâu, anh cũng nên về sớm đi không bác trai lo lắng đó.
-Em
chắc sẽ ổn chứ ? Leo vẫn nhìn cô bé lo lắng.
-Ổn
mà, anh đừng lo ! Anh Vũ mỉm cười thật tươi.
Leo
suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu, trước khi bước vào xe, cậu còn quay lại mỉm
cười với cô bé:
-Lần
sau chúng ta sẽ ra biển nữa nhé, lần sau anh sẽ mang mấy chai thủy tinh nhỏ,
chúng ta sẽ cùng thử ước điều ước của mình nhé !
-Ờ
!!! Anh Vũ gật đầu toe toét cười…
Chiếc
xe hơi màu đen lướt ra khỏi con đường lớn, dưới hai ánh điện vàng rực bên đường,
những cơn gió nhẹ ùa qua, nhưng không còn mang theo vị mặn và mát lạnh như ở biển
nữa, Anh Vũ chậm chậm mở khóa bước vào trong. Mọi thứ im ắng, chỉ có tiếng tích
tắc phát ra từ chiếc chuông đồng hồ treo trên tường, có lẽ Khôi Vỹ đã đi ngủ thật
rồi, cô bé mỉm cười nhẹ nhỏm và nhón chân bước từng bước nhẹ nhàng qua phòng
khách…
Tách…
Ánh
điện đột nhiên lóe lên kèm theo một giọng nói lạnh lùng khiến Anh Vũ giật mình…
-Khỏi
phải lén lút nữa. Anh thấy em rồi, Anh Vũ !
Cô
bé ngơ ngác quay lại, Khôi Vỹ ngồi bên chiếc sô fa xám đen, trên người anh vẫn
là bộ đồ vét xám mặc ở nhà hàng, thế mà Anh Vũ tưởng rằng anh ấy đã đi ngủ, xem
ra không thoát được rồi.
-Thằng
nhóc to gan thật đó, anh chỉ bảo nó đưa em về trước, vậy mà nó dám đưa em đi
chơi đến tận khuya thế này…Khôi Vỹ hơi mỉm cười nhìn con mèo con đang ngó anh sợ
hãi.
-Anh
hai, sao anh chưa đi ngủ ?
Anh
Vũ đi lại ngồi phịch trước mặt anh, đôi mắt trong veo nhìn từng cử chỉ của ông
anh dò xét thái độ, chưa bao giờ cô đi chơi về khuya như thế này, thôi đã đi
chơi vui rồi giờ đành chịu khó nghe mắng vậy, nhưng Khôi Vỹ có vẻ như không nổi
giận với cô bé, anh chống tay lên cằm nhìn Anh Vũ từ trên xuống dưới.
-Anh
chờ em về chứ sao. Hai đứa đi ra tận biển chơi sao ?
-Sao…anh
biết em với Leo đi ra biển ? Anh Vũ nhìn anh mình ngạc nhiên, không lẽ Khôi Vỹ
đi theo dõi cô và Leo sao…
-Tóc
bết lại vì muối, trên giày vẫn còn dính cát, không phải ra biển thì đi đâu…
Anh
Vũ chỉ còn biết nhìn anh gãi đầu, ông anh này tinh tường thật. Không có gì có
thể qua mặt được anh ấy cả, nhưng bây giờ phải làm sao đây, không biết anh trai
khó tính sẽ xử cô như thế nào nữa, Anh Vũ ngước lên lén nhìn anh, trống ngực đập
thình thịch. Nhưng trái với sự lo lắng của cô bé, Khôi Vỹ không nói gì nữa, anh
đứng dậy đi vào phòng sau cái liếc ngang cho cô em bé bỏng.
-Đi
ngủ đi, mai còn đi học !
Sáng
hôm sau….
Anh
Vũ bước vào lớp ngạc nhiên, Cát Cát và Minh Nhật đang nằm ngủ gật trên bàn,
không biết buổi hẹn hò của hai người này thế nào mà xem ra hôm nay cả hai đều
đã cạn kiệt hết năng lượng….
-Anh
Vũ ! Hôm nay em đi học hơi trễ đó ! Leo mỉm cười đi lại gần cô bé, khuôn mặt đẹp
trai rạng rỡ trong nắng sớm. Mái tóc đỏ hơi dài hơi bay theo gió. Anh Vũ vẫn
nhìn hai đứa bạn thắc mắc.
-Leo
! Cát Cát và Minh Nhật bị sao vậy ?
-À…Cậu
đưa tay lên gạt nhẹ lọn tóc ra sau.-Hôm qua hai đứa ngốc này tìm đường ra biển,
nhưng không biết tụi nó đi lạc thế nào mà mãi gần sáng mới lết về được đến nhà,
giờ thì hết sức rồi…
-Cát
Cát đúng là biết cách hành hạ kẻ khác, tội nghiệp cho Minh Nhật quá. Anh Vũ thở
dài đi vào chổ ngồi, Leo cũng đi lại ngồi trước mặt cô bé.-Có chuyện gì sao,
Leo ?
-Học
xong em đi cùng anh ra biển nhé, Anh Vũ !
-Hở…?
Nhưng em còn công việc ở quán trà sữa nữa, nếu cứ bỏ đi chơi em sẽ bị Khôi Vỹ
trừ hết lương mất…Anh Vũ nhìn cậu hơi nghĩ ngợi, tiền tiêu vặt của cô bé tháng
này hết sạch rồi, nếu những ngày sau mà còn bị trừ lương chắc cô sẽ trở thành
người nghèo nhất đất nước mất…
-Không
sao đâu, đi chơi về anh sẽ ghé qua tiệm giúp em, như vậy là ổn chứ gì ?
-Ừk…Chắc
vậy…Quay sang Cát Cát và Minh Nhật vẫn nằm bẹp trên bàn, cô bé mở lời mời.-Cát
Cát, Minh Nhật, hai cậu có muốn đi ra biển chơi với bọn tớ không ?
-Cho
xin đi…
Cả
hai tên vẫn nằm bẹp trên bàn xua tay ngán ngẫm. Hôm qua vì Cát Cát muốn bắt chước
mấy đôi tình nhân lãng mạng đang hẹn hò, cô đã bắt Minh Nhật chở mình bằng xe đạp
đi ra tận biển chơi. Quãng đường đã xa, hai đứa lại không coi kĩ bản đồ, hậu quả
là lạc đường đến tận gần sáng mới về đến nhà, đúng là hai tên ngốc mà…