Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 27: Chương 27




Tan học, Anh Vũ đứng trước cổng chờ Leo lái xe ra, hôm nay cậu dùng xe hơi đi học để cuối giờ đi cùng cô ra biển, trong trường không có chổ để xe hơi nên cậu phải gửi ở một siêu thị gần đó, còn đang đứng im nhìn theo mấy chùm hoa ôsaka vàng rực đong đưa theo gió thì có một cậu bạn tóc vàng hoe cùng cô bạn gái đi tới.

-Chào nhóc Anh Vũ ! Hôm nay không ở lại trường tập võ sao ? đang chờ ai thế ?

Lãm đi tới trước mặt cô bé toe toét, cái thằng bạn sao chổi này, lâu rồi mới nhìn thấy nó, hình như sau thất bại trong cuộc thi ở hội thể thao nó đã khóc nhiều lắm, cô bé nghe Mãi kể lúc đó nó đã chạy đi tìm cô khắp nơi mà không thấy. Chắc lại muốn tìm cô làm nũng đây mà, cái thằng nhóc phiền phức này…

-Tớ đang chờ Leo. Nghe nói cậu đang làm việc cho Anh Khôi phải không ?

-Ừ ! Lãm đi lại cầm tay cô bé mỉm cười.-Tớ đang cố gắng tìm một công việc thật tốt để sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm ngay. Tớ muốn kiếm một khoản tiền lớn để sau này lấy vợ…

-Nói được rồi, đừng có động tay động chân…Anh Vũ vừa nói vừa tặng cho cậu nhóc một đấm vào mặt khiến cậu bé loạng choạng…

-Anh Vũ !!! Cậu tàn nhẫn quá, tớ nhớ cậu quá nên muốn nắm tay một chút thôi mà…

Lãm vừa đưa tay xoa mặt vừa mếu máo, cô bạn gái đứng đó thì nhìn cậu bực bội, đôi mắt sắc lẻm của nó liếc Anh Vũ mà như muốn nuốt chửng cô. Anh Vũ không để ý thấy, cô nhìn thằng bạn thở dài, đã là học sinh lớp 12 rồi mà cứ như một thằng nhóc háu sắc, không có lúc nào chịu tỏ ra giống người lớn cả…

-Anh Lãm, chúng ta đi thôi, mấy đứa bạn em đang đợi đó. Cô gái bên cạnh kéo tay Lãm giận dỗi, nhưng cậu có vẻ như không chú ý, đôi mắt nhấp nháy và cái miệng toe toét cứ dán vào Anh Vũ huyên thuyên đủ điều…

-Anh Vũ, tớ muốn ăn pizza ở Windy quá, lát tớ ghé qua quán cậu nhé !

-Ghé ? Lại định tới ăn chùa sao ? A!!!! ! Đôi mắt Anh Vũ sáng lên nhìn cậu.-Nhắc mới nhớ, Lãm!!!!! cậu còn thiếu Windy tất cả bao nhiêu tiền nhỉ ? Thế nào, đã đến lúc trả chưa ? Anh Vũ mỉm cười bẻ tay rắc rắc đi lại gần cậu bé, đúng lúc cô đang thiếu tiền tiêu vặt thì con nợ lại tự động dẫn xác đến, ông trời quả là tử tế với cô mà…

-Hahahaha…Anh Vũ bình tĩnh đã nào, khi nào lấy cậu làm vợ, tớ sẽ trả lại đầy đủ..Lãm gượng cười lùi ra sau, nhưng đã bị Anh Vũ túm lấy cổ áo đe dọa.

-Cậu nói gì ?

-Tớ sẽ cưới cậu ….

-Nếu muốn vậy, bước qua xác của tôi đi rồi tính !

Leo ở đâu bước lại phía sau Anh Vũ nhìn Lãm với đôi mắt sắc lẻm, cậu nhóc này giật thót, sao lại gặp tên này ở đây chứ, khi nãy Anh Vũ nói là chờ nó mà cậu quên mất. Hình như Leo và Anh Vũ đã trở nên rất thân thiết, nhưng không biết tên này còn nhớ mối thù với cậu hôm nào hay không. Nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Leo, Lãm thấy hơi lo lắng, cậu vội vàng đánh bài chuồn…

-Hahahaha…Tôi đùa chút thôi, tôi có việc phải đi rồi, tạm biệt hai người nhé….

Nên đi trước khi bị ăn đòn !

-Hừ ! Anh Vũ nhìn theo phì cười.-Thằng ngốc !

-Em và nó có vẻ thân nhỉ, Anh Vũ ! Leo nhìn Anh Vũ hơi giận dỗi, cậu ghét cái thằng tóc vàng hoe này, cái thằng chết tiệt cứ bám lấy Anh Vũ của cậu. Nó có gì tốt mà cô bé chú ý đến nó nhiều như vậy chứ…

-Lãm với em là bạn thân từ nhỏ, nhìn nó có vẻ ham chơi, quậy phá và con nít, nhưng nó cũng là người rất tình cảm đó…Thôi chết !!!!! quên mất…

Nói xong cô bé giật mình, cô nhớ là còn chưa đòi nợ thằng nhóc đã tha cho nó đi rồi, đúng là đãng trí mà. Vậy là không có tiền tiêu vặt, tháng này cô sẽ lâm vào tình trạng đói nghèo thật rồi. Cô bé đưa tay gãi đầu rồi đấm vào tường thình thình bực bội…

Leo nhìn cô bật cười, nếu Anh Vũ không nhỏ nhắn xinh xắn, thì chắc lúc này nhìn y chang con đười ươi.

Bên bãi biển mát rượi, từng cơn sóng trắng nối nhau ập vào bờ, Anh Vũ bước xuống xe khoan khoái vươn hai tay ra nhìn trời xanh, không khí trên biển thật trong lành…Leo đang thả một chai thủy tinh chứa mẫu giấy nhỏ ra giữa cơn sóng vừa rút đi, Anh Vũ đi lại gần cậu mỉm cười.

-Anh muốn thử nghiệm điều ước của biển cả thật sao, Leo ? Anh có nghĩ biển mang lại điều ước cho anh được không?

Ngước nhìn cô bé, Leo mỉm cười, nụ cười thật đẹp của hot boy.

-Anh đang muốn kiểm tra độ chính xác của nó đây, em có muốn thử không?

-Em chưa biết nên ước điều gì bây giờ cả. Vậy khi nãy anh đã ước gì?

-À…Anh ước cho ngực Anh Vũ to hơn một chút…

-Anh nói gì ? Anh Vũ đỏ mặt chạy ra đấm cậu túi bụi, Leo bật cười chụp lấy tay cô bé giữ chặt.

-Anh đùa thôi mà...Tha cho anh đi, Anh Vũ !!!!!

-Vậy anh đã ước điều gì thế ? cô bé ngước lên tò mò.

-Bí mật ! Khi nào điều ước thành hiện thực anh sẽ nói với em !

-Ờ…Em sẽ chờ ! Cô nhóc rất muốn biết đó là gì…

Anh Vũ nghiêng đầu mỉm cười, nhưng nụ cười này có sức ảnh hưởng rất lớn đến người đối diện, điều ước của cậu ư ? một phần của nó là muốn Anh Vũ sẽ mãi hạnh phúc như thế này đây. Leo tự hứa với lòng mình là sẽ mãi ở bên cạnh cô, mãi ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh nắng kia…

Một cơn sóng ùa tới khiến bộ đồng phục của hai đứa bị tạt ướt nhem, Leo nắm tay Anh Vũ đưa cô bé lên bờ, hai người ngồi dựa lưng vào nhau ngắm nhìn trời xanh và tận hưởng những cơn gió mát lạnh mang hơi mặn của muối biển. Bầu trời trong xanh không chút gợn mây, những cơn sóng rì rào nối đuôi nhau ập vào bờ rồi lại vội vã đuổi nhau đến tận đường chân trời xa xôi, Anh Vũ hơi nheo mắt nhìn ra xa. Chưa bao giờ cô thấy cuộc sống của mình yên bình và thanh thản như lúc này…

Hai người ngồi cạnh nhau, để mặc thời gian trôi qua…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.