Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 28: Chương 28




-Em có đói không ? Anh Vũ ! Đột nhiên Leo quay ra sau.

-Ờ…hơi đói.

Cũng đã trưa rồi, hai đứa vẫn chưa ăn gì cả, Leo đứng dậy mỉm cười.

-Chờ anh một lát nhé, ở gần đây có một quán bán hải sản nướng ngon lắm.

Đưa Anh vũ tới một quán nước gần đó, Leo vui vẻ chạy dọc theo bờ biển đi mua đồ ăn, quán hải sản nướng cậu nói là một cửa tiệm rất đông khách ở gần bãi biển, đồ ăn ở đó rất ngon nên mọi người phải xếp hàng vất vả lắm mới mua được. Sau gần nửa tiếng chen chân xếp hàng, cậu cũng mua được một hộp mực ướp gia vị nướng phơm phức, Leo chạy về với nụ cười hớn hở trên môi, còn đang tưởng tượng đến khuôn mặt hạnh phúc của cô nhóc Anh Vũ khi nhìn thấy hộp đồ ăn thì cậu bắt gặp một cảnh tượng hơi bất bình…

-Thằng nhãi ranh này, mày làm trò gì đó hả, dơ hết ống quần của tao rồi…

Trước mặt cậu là một đám thanh niên lao xao đang vây quanh hai đứa bé. Một gã đang nắm cổ áo cậu con trai quát tháo giận dữ, dưới đất là hộp đồ ăn bị đổ tung tóe. Cô bé kia có vẻ là em gái cậu nhóc thì khóc lóc níu tay tên đang nắm cổ áo anh mình.

-Thả anh hai ra, mấy anh xô vào tụi em mà.

-Con nhỏ này, mày chán sống rồi à ? Tên này vừa quát vừa đạp cô bé ngã xuống đất. Cô bé khóc chóe lên, anh trai nó cũng đang mếu máo rồi. Leo nhíu mày đi lại, đám du côn này đúng là rảnh rỗi mà.

-Tụi mày là khách du lịch tới đây tham quan phải không ? Chắc bố mẹ tụi mày giàu lắm, mau đưa hết tiền ra đây bồi thường cho tao rồi tụi tao tha cho…

Bốp….

Một cú đá được Leo giáng thẳng vào mặt tên này làm nó ngã chúi xuống đất, đưa tay đỡ cô bé đang khóc dậy, cậu mỉm cười dỗ dành.

-Em không sao chứ, cô bé? Có đau lắm không ? Cô bé nhìn lên Leo mếu máo, khuôn mặt bé bỏng lem nhem nước, cậu đưa tay gạt nước mắt cho cô bé, mỉm cười an ủi.-Không sao nữa rồi ! Em nín đi, em dễ thương như thế này mà khóc nhè thì xấu lắm đó.

-Dạ !!! Cô bé nhìn cậu gật gật đầu, thằng bé anh trai nó bây giờ mới níu tay cậu nhìn ra đám thanh niên sợ hãi…

-Thằng tóc đỏ kia, mày là đứa nào mà dám đánh bạn tao ? Mày chán sống rồi hả ?

Mấy tên du côn như ruồi bu, vây lấy cậu dọa nạt, tụi này định đổi đối tượng trấn lột sao? nhưng xui cho tụi nó, lần này thì tụi nó chọn sai đối tượng rồi. Nhìn chúng với ánh mắt khinh bỉ, Leo cười nhạt.

-Hừ ! to xác như vậy mà lại đi bắt nạt hai đứa con nít, đúng là không biết xấu hổ.

-Xấu hổ xấu cọp gì ? Mày lo cho mày trước đi, dám xen vào chuyện của bọn tao, mày tới số rồi…

Mấy tên này lập tức xông vào cậu…Và….

Bốp… Bốp…

Sau một phút thì tụi nó lết vội cái thân bầm dập đi chổ khác. Trước ánh mắt đầy ngưỡng mộ của hai đứa nhóc, Leo phủi tay cúi xuống cầm hộp đồ lên.

-Bọn trẻ trâu ! chỉ giỏi đi phá làng phá xóm…

-Anh ơi, anh giỏi quá, anh học võ gì mà mạnh quá vậy ? Thằng nhóc vừa được Leo cứu nhìn cậu với đôi mắt long lanh tròn xoe, Leo trong mắt hai đứa bé này vừa đẹp và vừa mạnh như thiên thần, trước vẻ ái mộ của hai đứa bé, cậu chỉ mỉm cười thật tươi.

-Anh học Karate. Bố mẹ các em đâu, sao lại để hai đứa đi ra đây một mình thế ?

-Bố mẹ em đang ở quán nước, tụi em muốn đi mua hải sản nướng về tạo bất ngờ cho họ, tại hôm nay là sinh nhật của mẹ em. Ngoảnh lại nhìn hộp đồ ăn đã bị đổ dưới cát, thằng bé thất vọng.-Híc…Uổng công chúng ta xếp hàng mãi mới mua được…

Cô bé lại khóc ré lên, anh nó cũng chỉ biết nhìn hộp đồ ăn thất vọng.

-Được rồi ! Đừng khóc nữa, cầm lấy đem về cho mẹ các em đi ! Leo mỉm cười đưa cho hai đứa bé hộp hải sản trên tay mình, rồi cậu chạy vội lại cửa tiệm khi nãy. Lại phải mất công đi xếp hàng nữa rồi…

Ở quán nước….

Anh Vũ thờ dài nhìn chiếc điện thoại trong tay. Đã hơn 40 phút rồi mà Leo vẫn chưa về, bụng cô đã bắt đầu biểu tình kêu ọc ọc rồi…Không hiểu cửa tiệm mà cậu ấy đi mua cách xa nơi này bao lâu mà Leo chậm chạp thế…

-Các con đi đâu thế ? làm cho bố mẹ đi tìm nãy giờ, đi đâu thì phải nói trước cho bố mẹ một tiếng chứ, lỡ lạc đường rồi bị bắt cóc thì sao ?

Tiếng cô gái bên cạnh bàn Anh Vũ vang lên khiến cô bé chú ý, cô bé hơi quay sang và thấy hai đứa bé nhìn khá dễ thương có vẻ hiếu động, mặt mũi lấm lem đang chạy lại mẹ nó tươi cười.

-Tụi con đi mua quà tặng sinh nhật cho mẹ. Thằng bé vừa nói vừa đặt hộp hải sản nướng lên bàn.-Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ !

Người mẹ có hơi bất ngờ về điều này, bà bế đứa con gái lên dịu dàng.

-Cám ơn hai con nhé ! mẹ vui lắm, nhưng hai đứa mới làm cho mẹ lo lắm đấy, mà sao mặt mũi hai đứa lấm lem thế kia, còn Thảo, sao mặt con bị đỏ lên vậy ? Bà mẹ quay sang lo lắng khi thấy bộ dạng nhếch nhác của hai đứa, thằng bé bây giờ mới vui vẻ kể lại.

-Lúc nãy đi mua đồ, con với em Thảo bị mấy người trên bãi biển bắt nạt, họ làm đổ mất hộp đồ con mua cho mẹ, còn đánh em Thảo nữa, cũng may lúc đó có một anh tóc đỏ ra tay đánh mấy người đó bảo vệ cho tụi con, anh ấy còn cho con hộp đồ anh ấy mới mua nữa…

-Anh ấy đẹp trai lắm mẹ ơi, ảnh còn tốt nữa ! Cô bé nhìn mẹ cười thật tươi.

-Vậy các con đã cám ơn anh ấy chưa ? Bà mẹ mỉm cười âu yếm.

-Rồi ạ !!!

…..

“Tóc đỏ à ?”

Anh Vũ chống tay lên cằm hơi mỉm cười…

Leo…

Còn về phần Leo, sau khi mua được hộp hải sản mới, cậu ba chân bốn cẳng chạy vội về quán nước. Cậu đã bắt Anh Vũ chờ hơn 1 tiếng rồi, chắc cô bé đã đói lắm, không về nhanh không chừng lát nữa cậu sẽ bị cô ấy ăn thịt mất…

Bim…Bim…Bim…..!!!!!!

Rầm…

Còn đang mãi mốt chạy qua đường, Leo không để ý đến một chiếc xe hơi đằng sau lao tới, và cậu bị hất tung lên lề đường, cũng may chiếc xe hơi chạy khá chậm nên cậu không bị thương, nhưng hộp hải sản mới mua đã bị cán bẹp dí…

-Ê, nhóc kia !!!! Chán sống rồi hay sao vậy hả ?

Ông tài xế ló đầu ra mắng vốn. Leo thì nhìn hộp đồ ăn nhăn nhó, hôm nay là thứ 6 ngày 13 hay sao? Cậu xui xẻo như vậy còn chưa đủ hay sao? Liếc nhìn xuống đồng hồ rồi cậu vội chạy trở lại cửa tiệm khi nãy. Đã 12h00 rồi, cửa tiệm đã sắp đóng cửa, nếu nhanh chân cậu còn có thể mua được hộp cuối cùng. Nhưng xui xẻo làm sao, khi vừa đến trước cửa tiệm, cậu nhận được thông báo nóng hổi của người bán hàng:

-Hộp cuối cùng đã được bán rồi, anh thông cảm đợi ngày mai hãy ghé lại nhé !

Cô chủ tiệm nhìn cậu mỉm cười, cô nhớ rằng anh chàng tóc đỏ đẹp trai này đã chạy đi chạy lại hai lần để mua rồi, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với hai hộp đồ trước của anh ấy…

Leo thất vọng nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt mình…

Hết rồi…

Thế là đời cậu cũng xong luôn rồi…

Ngồi phịch xuống đất bên vệ đường, cậu thở dài thất vọng não nề, cậu muốn đưa Anh Vũ ra biển để cô bé có những giây phút thật vui bên cậu, vậy mà bây giờ mọi chuyện thành ra tệ hại thế này đây, phải làm sao đây…

Ngồi yên một lúc thì cậu sực nhớ ra điều gì, cậu vội lấy điện thoại ra gọi cho Anh Vũ, nhưng chuông đổ mãi mà cô bé không bắt máy, Leo hơi nhăn nhó, không lẽ cô ấy chờ lâu quá nên giận cậu rồi, Lần này thì chết cậu thật rồi. Đang nhăn nhó khổ sở nhìn cái điện thoại thì có một lon nước lạnh áp sát mặt cậu, Leo giật mình quay sang, Anh Vũ đang nhìn cậu mỉm cười…

-Sao anh lại ngồi đây, Leo ?

-Anh Vũ…sao em ra đây ? Leo ngơ ngác đưa tay ra nhận lon nước, Anh Vũ cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

-Chờ lâu quá không thấy anh quay lại nên em mới đi tìm, sao người anh lấm lem thế, anh không bị thương ở đâu chứ ? Anh Vũ nhìn cậu lo lắng.

-Ờ…Anh không sao…Leo nhìn xuống bộ đồng phục của mình, đúng là nó đã lấm lem bụi đất do khi nãy bị chiếc xe hơi hất lên vệ đường, cũng may là cậu không bị thương…

-Anh đói lắm không ? Anh Vũ lục ba lô lôi ra hai chiếc Hămbơger đưa cho Leo mỉm cười.-Ăn tạm cái này nhé !

-Anh Vũ !!! Xin lỗi…anh không mua được hải sản nướng cho em…Leo đưa tay gãi đầu nhìn cô bé với vẻ ngại ngùng, trán cậu đẫm mồ hôi vì chạy đi chạy lại quá nhiều. Nhưng trái với vẻ lo lắng của cậu, Anh Vũ không tỏ vẻ gì giận dỗi cả…

-Không sao đâu Leo ! Anh Vũ mỉm cười nhét chiếc hamboger vào miệng cậu.-Lần sau mua cho em gấp đôi bù lại hôm nay là được !

Quay sang chiếc bánh còn lại, cô vui vẻ bóc ra đưa lên miệng ngon lành, vì đói rồi nên nó trở nên ngon cực kì. Leo vẫn ngơ ngác nhìn cô bé trước mặt mình, Anh Vũ không giận cậu vì không mua được thức ăn, không trách cậu vì đã để cô chờ hơn một tiếng đồng hồ, cô ấy cũng không hỏi cậu lí do tại sao. Ánh mắt Leo thoáng nở nụ cười, sao vẻ mặt vô tư đó của Anh Vũ trong mắt cậu lại dễ thương như thế này. Và bây giờ thì cậu đã hiểu tại sao cậu lại yêu cô bé này đến vậy rồi…

- Anh Vũ !!!!Leo quay sang ôm chặt cô bé khiến cô suýt nghẹn.-Sau này em làm vợ anh nhé !

-Tránh ra, đồ háu sắc, anh làm em nghẹn bây giờ…Anh Vũ nhăn nhó đấm bụp bụp vào ngực Leo, cái tên xấu xa này, lúc người ta ăn mà cũng giở trò được nữa. Leo làm như không nghe cô bé nói gì, cứ ôm chặt lấy cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.