Sáng
thứ hai…
Một
buổi sáng đẹp trời…
Nơi
cuối lớp có một con nhóc đang ngủ gật…
-Giới
thiệu với cả lớp, đây là Hoàng Hạ Phong mới chuyển đến lớp chúng ta. Các em hãy
giúp đỡ bạn ấy nhé !
-Chào
các bạn. Mình là Hoàng Hạ Phong, các bạn có thể gọi là Leo.
Ngày
đầu tuần, lớp 11A3 đã được dịp náo loạn lên khi có một anh chàng hot boy nào đó
chuyển trường đến. Cát Cát nhìn cái lớp nhao nhao lên như cái chợ mà lắc đầu
ngán ngẫm. Thật khó hiểu khi người ta nói con trai có máu dê. Công bằng mà nói
thì vấn đề này cánh con trai vẫn còn thua con gái một bậc, chẳng qua là các cô
gái của chúng ta biết yêu cái đẹp một cách tinh tế và háu sắc một cách có nghệ
thuật nên không ai chỉ trích được mà thôi. Thế là hơn hai mươi con mắt sáng rực
lấp lánh đổ dồn vào anh chàng hot boy chờ đợi, thật không hiểu nổi tụi nó chờ
cái gì nữa…
Mà
lí do bọn con gái trở nên hưng phấn như thế này thì cũng chính đáng thôi. Chàng
trai này quá cool, mái tóc giống các chàng \'\'sao\'\' Hàn Quốc, dài ngang cổ, tóc
tước, nhuộm đỏ làm nổi bật khuôn cực mặt đẹp trai của cậu, Vóc dáng thì cực chuẩn
trong bộ đồng phục trường. Áo sơ mi với chiếc cà vạt hơi lỏng , nút áo mở gần hở
ngực. Một vẻ đẹp hoàn hảo, chuẩn không cần chỉnh. Chuyện con gái trong lớp đổ
vì cậu chỉ là bình thường.
Chỉ
có hai trường hợp ngoại lệ ở cuối lớp. Một- Cát Cát lớp trưởng: Vốn là hot girl
của trường, vô số đuôi theo đuổi và vô cảm với con trai, điều đó có nghĩa hot
boy đối với cô chỉ là rơm rác... Hai-Anh Vũ: đang ngủ gật, không biết có chuyện
gì đang diễn ra….
Còn
lại thì…
-Wa
!!!! Đẹp trai quá. Một cô bạn tròn mắt.
-Cực
cool….gào rú kích động.
-Men…liiiii…
ngã nghiêng chới với.
-Bạn
ơi ! Ngồi bàn này đi…
-Phong
! Em muốn ngồi chổ nào?
Cô
giáo trẻ nhẹ nhàng lên tiếng hỏi cậu hot boy mới của lớp, đôi mắt cô cũng sáng
rực rỡ, cô đang ước mình trẻ lại khoảng 10 tuổi nữa, còn cậu nhóc thì mỉm cười,
đưa mắt đảo xung quanh một chút rồi đi xuống cuối lớp với vẻ cực kì tự nhiên.
-Em
muốn ngồi bàn cuối ngoài cửa sổ !
Cô
giáo trẻ nhìn cậu bối rối, bàn ngoài cửa sổ ư ?
-Chổ
đó đã có bạn ngồi rồi mà...Hạ Phong…
Không
để ý đến lời cô chủ nhiệm, Hạ Phong lẳng lặng đi xuống cuối lớp, nơi có một kẻ
đang gục trên bàn say sưa ngủ nướng. Anh Vũ mặc dù đang ngủ nhưng vẫn cảm thấy
hơi lạnh gáy, cô không biết là là cả lớp đang nhìn chằm chằm vào mình. Sáng nay
cô khá mệt mỏi, nguyên nhận vì cả tối qua phải thức khuya cả đêm coi anime, cơ
thể cô rã rời. Không còn cách nào khác là hôm nay tranh thủ ngủ bù vậy.
-Eh..
! Anh Vũ !!! Vào lớp rồi…
Cát
Cát lớp trưởng khều tay cô nhóc ngủ gật, Anh Vũ vẫn cố không chịu tỉnh mộng, đúng lúc này cậu hot boy mới đến cũng đứng trước
mặt cô bé ra lệnh với vẻ ngạo mạn.
-Này
! Mèo con ngủ nướng !!!Tôi muốn ngồi chổ này ! Chịu khó đi lên sân thượng ngủ
tiếp đi nhé !
-Hở…?
Anh Vũ ngơ ngáo ngước lên với đôi mắt còn mơ ngủ, cô nhớ mình mới chợp mắt chưa
đầy một tiếng. Và gì đây…Cô nhóc nhìn mái tóc trước mặt mình nhăn nhó…màu đỏ…khó
chịu quá. Cái giẻ rách bờm xờm màu đỏ này ở đâu chui ra vậy, sao nó dám phá giấc
ngủ vàng ngọc của mình... Anh Vũ mơ màng nhìn cậu hot boy trước mặt. Cát Cát lớp
trưởng thì quay sang mỉm cười:
-Người
mới à! Cậu nên tìm chổ khác ngồi đi. Bàn này là chổ cố định của tôi và Anh Vũ rồi,
chúng tôi sẽ không nhường nó cho ai cả, dù kẻ đó có là một hot boy mới đến !
-Hô
! Vậy sao ? Leo liếc ngang Cát Cát cười nhạt, từ trước đến giờ chưa có cô gái
nào dám từ chối một chuẩn mĩ nam như cậu, cậu không tin cô gái trước mặt mình
là một ngoại lệ.-Nhưng tôi đang hỏi bạn gái bên cửa sổ cơ ! Bạn sẽ đi ra chổ
khác nhường tôi chổ này chứ ? Ủa…??????????
-
Ai vậy Cát Cát ?
Anh
Vũ dụi mắt quay sang hỏi cô bạn bên cạnh mình, có vẻ như bây giờ cô nhóc mới chịu
tỉnh ngủ, còn anh bạn kia ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô nhóc ngước
lên đã sững người. Đôi mắt cậu mở to đầy ngạc nhiên, khuôn mặt thì từ vui vẻ
chuyển sang đỏ bừng bừng…
-À…Hotboy mới chuyển đến lớp mình. Cậu ta muốn cậu
nhường chổ ! Cát Cát chống cằm nhìn sang cô bạn thân mỉm cười thông báo.
-Hửm
? nhường chổ ? Luật ở đâu vậy ? Mình nhớ cái thùng rác đằng kia còn trống chưa
ai ngồi mà.
Anh
Vũ nhìn lên kẻ trước mặt với một thái độ lạnh lùng, bất cần, bình sinh Anh Vũ
chúa ghét cái bọn hot boy có chút nhan sắc rồi ra vẻ ta đây, cô cũng chưa bao
giờ bị nhan sắc hồ ly mê hoặc như đám con gái trong lớp, dùng nam nhân kế với
cô là điều vô ích, muốn ngồi chổ của cô sao? đợi kiếp sau !
-Hừm
! Trái đất tròn thật đó ! Không ngờ tôi lại gặp cô sớm như thế này ! Bé con à !
Cậu hot boy cúi sát xuống nhìn Anh Vũ, khóe miệng xinh đẹp nhếch lên một nụ cười
nửa miệng, còn cô nhóc vẫn nhìn cậu với khuôn mặt ngơ ngác của một người chưa tỉnh
ngủ.
-Gặp
lại ? Tôi đã từng vào bệnh viện tâm thần sao ? Cậu nhìn thấy ai giống tôi trong
đó sao ? Anh Vũ đưa tay gãi gãi đầu, đổi chiến thuật để cô nhường chổ à. Vô ích…
-Giả nai à ? Hừ ! Vô ích thôi. Cứ chờ đó. Hôm
qua tôi còn món nợ chưa đòi với cô mà !
-Nợ
? Anh Vũ nhíu mày khó hiểu. Từ xưa đến nay người ta nợ cô thì nhiều, cô thì nhớ
rằng mình chưa từng thiếu nợ ai, tên này không biết đang lảm nhảm cái gì nữa
đây ? Cô nghĩ nó ra từ bệnh viện tâm thần quả không sai mà.
Cậu
hot boy tóc đỏ vui vẻ ngồi xuống bàn trống bên cạnh với một mớ ý nghĩ trả thù
trong đầu. Khóe miệng cười gian xảo. Còn Anh Vũ thì vẫn ngơ ngơ khuôn mặt chưa
tỉnh ngủ, cho nên cô nhóc cũng không thể nhớ lại người quen nguy hiểm này !
Hai
tiết học đầu tiên trôi qua chậm chạp. Anh Vũ chăm chú ngồi nghe giảng không để
ý đến một người bên cạnh thi thoảng quay sang nhìn cô với ánh mắt thật kinh khủng…
Cho
đến giờ ra chơi…
Có
vài bóng người đứng dưới sân sau dãy lớp học nhìn lên lớp của Anh Vũ…
Điện
thoại Anh Vũ đổ chuông, có một tin nhắn được gửi đến, cô bé lấy ra đọc rồi nhìn
xuống cửa sổ tầng hai, ở đó có hai tên ngốc đang chờ cô. Cô nhóc lẳng lặng đi
xuống mà không biết rằng, có một người cũng đang lặng lẽ theo sau cô. Với nụ cười
nửa miệng. Của ác quỷ…
Dưới
sân trường…
- Lãm,
vết thương sao rồi ?
Anh
Vũ nhìn hai kẻ trước mặt ngán ngẫm, hai đứa này hình như cầm tinh sao chổi, đụng
vào tụi nó thường không may chút nào cả, nhưng sao tụi nó lại là bạn thân của
cô chứ, “bỏ thì thương, vương thì tội” đúng thật là phiền phức mà…
-Nhẹ
thôi, chỉ vài ngày là khép miệng . Lãm đưa tay lên dãi băng trắng trên đầu mỉm
cười.
-Em
gái cậu thế nào rồi ?
-Nó
nhập viện rồi. Cũng may là có tiền của nhóc. Hôm nay tôi tới đây là để cảnh báo
nhóc…
-Cảnh
báo ? Vụ gì thế ? Anh Vũ dựa vào tường lắng nghe với vẻ lơ đãng, đôi mắt trong
veo nhìn ra sân trường ngập ánh nắng vàng, mơ màng, nơi góc sân đó có đôi bướm
trắng đang bay bay…
-Cái
thằng cầm đầu nhóm hôm qua đó. Nó là Leo, hình như nó là một tay đáng gờm trong
thế giới ngầm, hôm qua nhóc đã đắc tội với tụi nó, tụi nó mà gặp nhóc sẽ không
để yên đâu.
-Hừ
! Hai người đúng là lo bò trắng răng, làm như trái đất này nhỏ bé lắm vậy, Dễ
gì mà gặp lại chứ. Anh Vũ vẫn không rời mắt khỏi đôi bướm trắng, đôi cánh mỏng
manh cứ dập dờn , dập dờn theo làn gió, trông thật đáng yêu… Lãm thở dài trước
vẻ thờ ở của Anh Vũ.
-Nghe
nói nó mới chuyển tới trường mình đó !
-Hở?
Mới chuyển đến? chuyển đến đây sao?
Giờ
cô nhóc mới chịu quay sang nhìn kẻ đang nói chuyện với mình. Đôi mắt trong veo
khẽ động, dường như cô đánh hơi thấy có mùi rắc rối do bọn này đem đến. Hai đứa
này, nói tụi nó là sao chổi quả không sai mà.
-Nghe
nói nó mới chuyển đến đây học sáng nay đó, nó đánh nhau bị đuổi khỏi trường cũ
nên phải chuyển đến trường mình, nhưng không biết là vào lớp nào. Lãm nhìn Anh
Vũ với vẻ áy náy.- Tụi này tới đây báo cho nhóc biết mà tránh xa ra. Đừng để đụng
mặt nó, nếu không…sẽ thê thảm đó.
Nghiêm
trọng vậy sao? Anh Vũ nghĩ ngợi một chút, rồi lại thấy chẳng có gì đáng lo.
-Hừm
! Chung trường thì sao chứ ? Đêm qua trời tối, chắc gì nó đã nhớ mặt tớ chứ ?
Vì ngay cả tớ còn không nhớ nó kia mà !
Anh
Vũ lại lơ đãng nhìn ra sân trường, mới vài giây quay đi là đôi bướm đã bay mất
rồi…Cậu nhóc kia thì chỉ biết thở dài. Cô bạn thân của cậu xưa nay nổi tiếng là
người lạc quan, cậu lo lắng sốt vó đi đến cảnh báo nó, nhưng xem ra trên đời
này không có gì khiến nó sợ hãi được cả. Như vậy cậu cũng cảm thấy đỡ lo lắng
phần nào. Nhưng vẫn cảm thấy chưa yên tâm, cậu cố nhắc nhỏ nó lần cuối trước
khi đi.
-Anh
Vũ ! Nó có mái tóc đỏ hơi dài, nhìn cũng dễ nhận ra thôi. Gặp thì nhớ tránh đi
nhé…
Anh
Vũ vẫn giữ cái vẻ lơ đãng, gật gù.
-Ờ…Nhớ….Tóc
đỏ à ? Những hình ảnh dập dờn trong đầu Anh Vũ khiến cô nhớ lại một điều gì đó.
Màu đỏ…cái giẻ rách bờm xờm màu đỏ…
Ếhhhhh…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hình
như có một khuôn mặt rất quen đã hiện ra trong đầu cô, cô nhóc vội quay phắt
sang hỏi bằng giọng hoang mang.
-Ê….chờ
chút Lãm…Cậu nói nó có mái tóc đỏ hả…
Lãm
gật đầu, hơi khó hiểu vì thái độ kì lạ của nhỏ bạn, cậu bạn kia cũng quay sang
cô có vẻ lo lắng, lẽ nào Anh Vũ đã đụng mặt tên đó rồi.
-Không
nhớ à ? Hôm qua nhóc đứng gần nó lắm mà, không lẽ không nhìn rõ ?
Anh
Vũ cười đau khổ, khóe miệng giật giật...
-Rõ…và…nhớ
rồi…hic…
Tóc
đỏ…
Chính
là…