Sau
buổi tang lễ kết thúc, mọi người đã đi về nhà hết, nghĩa trang chỉ còn lại nhóm
bạn của Anh Vũ. Anh Khôi và cô bé cứ nhìn mãi ngôi mộ lạnh lặng im trong ân hận…
Lãm
đã chết rồi, nhưng Anh Khôi thì chưa biết phải làm sao, không ai muốn cậu trở lại
nhà họ Hà nữa, tất cả đều lo lắng chờ cậu ra quyết định, từ sau khi Lãm chết,
dường như Anh Khôi đã suy nghĩ rất nhiều điều, cậu đã lặng yên suốt từ hôm qua
đến giờ, đôi mắt đen buồn thẳm cứ nhìn xa xăm về một hướng…
Lời
hứa với người đã khuất không phải là điều dễ bỏ qua…
Một
chiếc limo từ đường lớn rẽ vào nghĩa trang và dừng lại trước mặt mấy đứa nhóc.
Một người đàn ông trong bộ vét đen lịch lãm bước ra đi về phía Anh Khôi lên tiếng:
-Cậu
chủ, sao cậu lại ở đây ? chúng tôi đã đi tìm cậu khắp nơi từ tối qua đến giờ.
-Quản
gia…
Anh
Khôi chậm rãi nhìn qua, người đang nói chuyện với cậu là lão quản gia nhà họ Hà
và là tên thuộc hạ thân tín nhất của cha cậu, nhưng Anh Khôi dường như không
chú ý đến sự xuất hiện của ông ta, cậu lướt ánh mắt lơ đãng quay lại ngôi mộ vừa
được đắp, buồn bã…
-Cậu
chủ! ông chủ đang rất tức giận về thất bại đêm qua, cậu hãy mau theo tôi về nhà…
Nghe
người đàn ông này nói xong, Anh Vũ lập tức quay ngoắt sang nhìn ông ta giận dữ,
đôi mắt cô sắc lẻm:
-Đủ
rồi !!!! Ông cút đi. Anh Khôi sẽ không bao giờ trở về nhà họ Hà nữa, tôi sẽ
không để anh trai mình trở lại cái nơi địa ngục đó một lần nào nữa đâu, bảo với
ông già đừng đi tìm anh ấy nữa.
Nhìn
cô bé với ánh mắt không hài lòng, lão quản gia tiếp tục quay lại Anh Khôi:
-Cậu
chủ! tôi không muốn nhắc lại một lần nữa, ông chủ ra lệnh cho cậu về nhà gặp
ông ấy ngay lập tức. Mau đi với chúng tôi!
Anh
Khôi vẫn nhìn chăm chăm vào ngôi mộ lạnh của Lãm không nói gì, Cát Cát và mấy đứa
bạn hơi lo lắng, liệu Anh Khôi có quay về nhà họ Hà hay không ? Dường như không
còn kiên nhẫn nữa, lão quản gia thấy Anh Khôi vẫn đứng im thì ra lệnh cho đám
thuộc hạ:
-Đưa
cậu ấy lên xe đi !
Mấy
tên vệ sĩ nhà họ Hà đang đi tới định lôi Anh Khôi lên xe thì Leo, Anh Vũ và hai
đứa bạn lập tức đứng chắn trước mặt cậu. Anh Vũ đã làm tất cả để cứu Anh Khôi,
Lãm cũng đã hi sinh tính mạng vì cậu, không lí nào mà họ lại chịu để Anh Khôi
trở về nhà họ Hà một lần nữa…
-Tránh
ra đi, lũ nhóc ! Đây không phải chổ để con nít đùa giỡn ! Tay quản gia nhìn mấy
đứa nhóc cảnh cáo, đáp lại ánh mắt bực bội đó, Leo cười nhạt nhìn đám người trước
mặt mình thủ thế.
-Nếu
muốn đưa cậu ta đi thì hạ tôi đã rồi tính tiếp.
-Hừ….Hoàng
Hạ Phong, cậu có thói quen xen vào chuyện của người khác từ bao giờ vậy ? Đây
là chuyện riêng của nhà họ Hà. Tôi không muốn làm gì đắc tội với cậu, nên mong
cậu hãy tránh sang một bên đi.
-Hừ
! Mạng thằng này là do tôi nhặt về tối qua, ngoài tôi ra không ai có quyền định
đoạt số phận của nó, nếu các người muốn lành lặn thì cút khỏi đây trước khi tôi
nổi điên…
Tay
quản gia nhíu mày, ông ta nhìn về phía Anh Khôi cảnh cáo:
-Cậu
chủ, nếu cậu không muốn những người này gặp rắc rối thì mau trở về với tôi đi,
cậu thừa biết với vị trí của mình hiện giờ, cậu không thể nào thoát ra khỏi nhà
họ Hà mà…
Anh
Khôi quay lại, ánh mắt trong veo nhìn kẻ đối diện không có một chút cảm xúc,
không ai có thể đoán bây giờ cậu đang nghĩ gì trong đầu, Anh Vũ đưa đôi mắt lo
lắng về phía cậu, cô không muốn cậu trở về nơi đó để tiếp tục gặp nguy hiểm nữa,
và chắc chắn cô sẽ không để cậu trở về nữa…
-Cậu
chủ, đi thôi…
Tay
quản gia cười nhạt đưa tay về phía trước, ông ta thừa biết Anh Khôi đủ tỉnh táo
để biết rằng nếu không trở về, cậu sẽ gây ra tai họa gì cho những người bạn của
mình, và một điều ông chắc chắn rằng, cậu chưa bao giờ dám chống đối lại cha
mình…
-Nếu
cậu đi, cái chết của Lãm sẽ trở thành vô ích.
Leo
không quay lại, cậu chỉ lạnh lùng nói với người phía sau cậu. Anh Khôi hơi nhíu
mày, cậu chưa quên những gì mình đã hứa với Lãm tối qua, rằng cậu sẽ không trở
về nhà họ Hà nữa, rằng cậu sẽ ở bên cạnh em gái mình. Nhưng như vậy liệu có ổn
hay không, nếu cậu không trở về, lão già chắc chắn sẽ không tha cho Anh Vũ và mọi
người…
Tay
quản gia cũng tỏ ra bực mình, nếu bây giờ Anh Khôi không chịu đi về, chắc chắn
ông ta sẽ phải dùng vũ lực để ép cậu. Mấy đứa nhóc cũng nhìn những kẻ trước mặt
không nhân nhượng. Anh Vũ và đám bạn nhất quyết không để Anh Khôi đi rồi. Chỉ một
câu nói của Anh Khôi thôi chắc chắn hai bên sẽ lao vào nhau, dù cho cậu có quyết
định thế nào đi chăng nữa….
-Thằng
bé sẽ không trở về nhà nữa !
Một
giọng nói vang lên phá tan bầu không khí đang căng thẳng, mọi người ngạc nhiên
quay sang, Khôi Vỹ đứng dựa vào một gốc cây hoa sứ cổ thụ bên nghĩa trang, hai
tay đút túi quần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về tay quản gia…
-Cậu
hai ! Cậu….
-Anh
Khôi sẽ ở lại…với tôi.
Khôi
Vỹ cười nhạt đi về phía ông ta, Hắc Hải nhíu mày hơi khó chịu, sự xuất hiện của
Khôi Vỹ không nằm trong dự tính của ông ta…
-Cậu
Khôi Vỹ…Chuyện này không liên quan đến cậu. Chúng tôi phải đưa cậu Anh Khôi về
nhà ngay bây giờ, hi vọng cậu sẽ không làm khó cho chúng tôi.
-Tôi
nhắc lại lần cuối: Anh Khôi sẽ không về nhà. Nó bây giờ là của tôi. Ông hãy về
nói lão già chịu khó tìm một kẻ thừa kế khác đi, dù sao nhà họ Hà cũng đâu có
thiếu người. Khôi Vỹ vẫn nhìn Hắc Hải với vẻ mỉa mai.
-Cậu
định đối đầu với ông chủ sao ? người đó là cha ruột của cậu….
-Hừ
! Khôi Vỹ cười nhạt ngắt lời kẻ đang nói.-Tôi và ông ta cắt đứt quan hệ cha con
lâu lắm rồi. Ơn nghĩa sinh thành tôi cũng trả cho ông ta rồi.
-Cậu
đã suy nghĩ kĩ chưa ? Đối đầu với ông chủ…cậu sẽ phải hối hận đó ! Hắc Hải nhìn
Khôi Vỹ cảnh cáo.
-Bây
giờ ông không nhanh chóng biến khỏi đây, ông sẽ phải hối hận đó.
Khôi
Vỹ cười nhạt, ánh mắt chợt sắc lẻm, và không biết trong quá khứ anh là người
như thế nào, nhưng những kẻ quen thuộc với anh khi nhìn thấy nụ cười ác quỷ của
anh thì vội vàng chạy mất. Và tay quản gia dày dạn kinh nghiệm trong thế giới
ngầm này cũng không phải ngoại lệ, trước khi đi lên xe, ông ta thu hết can đảm
để đưa cho anh một thông báo cuối cùng:
-Hành
động của cậu sẽ khiến ông chủ nổi điên lên đó, cậu dám thách thức với ông ấy,
ông chủ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, cậu nên chuẩn bị đi, Khôi Vỹ !
-Biến
!!!!
Ánh
mắt Khôi Vỹ sắc lẻm, chiếc xe hơi vội rồ ga phóng thẳng.
-Anh
hai !!!!
Anh
Vũ chậm chậm đi lại phía anh, mấy đứa nhóc cũng thả lỏng người nhẹ nhỏm, cứ tưởng
đã phải dợt nhau một trận với những kẻ kia rồi chứ, đánh nhau thì bọn nhóc này
không chịu thua kém ai đâu, nhưng đây là nghĩa trang tôn nghiêm, trước cái chết
đau lòng của người bạn thân, không ai muốn gây náo động ở đây cả, cũng may là
có Khôi Vỹ can thiệp kịp thời…
Anh
Vũ vẫn nhìn anh mình buồn bã, tối hôm qua anh ấy đã rất giận dữ khi cô bỏ đi, kể
cả lúc cô và Leo đưa Anh Khôi trở về anh vẫn không nói tiếng nào cả, cô chỉ thấy
suốt buổi tối anh lặng im ngồi trên sô fa nhìn ra ngoài của sổ có vẻ đăm chiêu,
Anh Vũ cũng không dám mở miệng ra nói gì với anh. Cô cứ nghĩ rằng Khôi Vỹ sẽ
không bao giờ chịu giúp Anh Khôi, nhưng dường như cô đã nhầm…
Đi
tới trước ngôi mộ nhỏ của Lãm, Khôi Vỹ
nhìn những bông hồng trắng hơi nhíu mày, ánh mắt chợt thoáng buồn, không
ai nói với ai câu gì nữa, vẫn là cái không khí căng thẳng đè nén lên mọi người…
Anh
Khôi….
Đứa
em trai nhỏ của anh. Cuối cùng thì anh cũng không đủ nhẫn tâm để bỏ rơi nó…
-Về
nhà với anh !
Sau
một lúc lặng yên trước ngôi mộ, anh quay sang Anh Khôi ra lệnh, cậu bé hơi ngạc
nhiên ngước lên, ánh mắt đen thẳm và khuôn mặt xinh đẹp giống với Anh Vũ y hệt…
-Anh…chắc
chứ ?
-Ừ
! Về thôi !
Khôi Vỹ quay đi. Mọi
người đều nhìn nhau mỉm cười yên tâm, anh đã chấp nhận để Anh Khôi ở lại nhà
mình, điều đó có nghĩa anh ấy đã quyết định sẽ che chở, bảo vệ cho cậu, vậy là
mọi chuyện đã tạm ổn rồi…