Một
tuần sau….
-Bàn
số ba gọi ba pizza và ba lon cô ca, nhanh tay lên !
Khôi
Vỹ đặt khay đồ ăn trước mặt Leo ra lệnh. Bây giờ thì trong quán trà ngoài Anh
Vũ đã có thêm hai người giúp việc mới, và hai anh chàng này rất đẹp trai nên nhờ
đó mà quán trà ngày càng đông khách, Anh Vũ tuy càng bận bịu với công việc hơn
nhưng ông chủ của cô cũng không có thời gian trừ lương của cô nữa, cô nhóc mỉm
cười hạnh phúc vì suy nghĩ đó, chợt…
Xoảng….!!!!!!
Khay
đồ ăn mới đặt trên tay Leo bị đổ xuống đất, mọi người giật mình quay sang, Leo
vội vàng cúi xuống nhặt những mảnh ly vỡ…
-Leo
! Cậu không sao chứ ? Anh Khôi đặt chiếc khay lên bàn cúi xuống giúp cậu, bàn
tay trái của Leo hơi run, mảnh băng trắng vẫn quấn chặt chưa thể tháo ra…
-Leo
! Tay anh còn đau, đừng cố nữa, ngồi một chổ đi !
-Anh
không sao đâu !
Anh
Vũ nhặt giúp mấy mảnh vỡ và đẩy Leo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Leo cố gượng
cười, quả thật vết thương trên tay cậu vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng Anh Vũ đang bị
sốc sau cái chết của Lãm, cậu không nỡ để cô bé một mình…
-Thật
là….Đã nói cậu ở nhà đi, khi nào vết thương khỏi hẳn rồi hãy tới mà không nghe.
Khôi Vỹ đem đến cho cậu một ly nước ép cà chua. Leo nhìn lên lúng túng:
-Em
xin lỗi…
-Không
sao, cậu đừng bận tâm về mấy chiếc ly vỡ, tôi sẽ trừ vào tiền lương của Anh Vũ
!
-Anh
hai !!!! Sao anh ấy làm vỡ ly mà em lại bị trừ lương ? Anh Vũ nhìn anh trai
mình bức xúc. Chưa làm người tốt được bao lâu đã muốn gây chuyện với cô rồi, dễ
ghét.
-Leo
tới đây làm việc giúp em, cậu ấy làm hư đồ đương nhiên là em phải chịu trách
nhiệm rồi ! Khôi Vỹ vẫn tỉnh bơ. Mãi mới có thời gian để ý đến việc siết chặt
ngân sách, dễ gì mà anh bỏ qua cho…
-Anh
thật quá đáng!!!! Leo làm việc ở đây lâu như vậy mà anh không trả cho cậu ấy một
đồng nào, không tăng lương cho em, lúc nào cũng tìm cớ trừ lương của em, anh
đúng là đồ hút máu…
Không
thèm để ý đến vẻ mặt nhăn nhó cáu giận của cô bé, anh tiếp tục đi lại quầy tính
tiền điều khiển công việc. Anh Vũ bị “bơ” đi một cách tội nghiệp lại phải tiếp
tục quay lại với công việc, vừa làm vừa nhăn nhó…
-Anh
Khôi !!!!!
Cát
Cát ngồi bên bàn cạnh cửa sổ đưa tay vẫy gọi. Anh Khôi mỉm cười đi lại gần. Từ
khi Anh Khôi ở lại nhà Khôi Vỹ, ngày nào cô nhóc đanh đá này đi học xong cũng
ghé tới ở chơi đến tối mịt mới về nhà. Những lúc đông khách cô và Minh Nhật
cũng phụ giúp một tay chạy bàn. Ở Windy còn có một khu vườn khá rộng nên mấy đứa
nhóc cũng có thể sử dụng để tập võ sau khi cửa tiệm đã đóng.
-Cậu
muốn ăn gì, Cát Cát ? Anh Khôi mỉm cười đưa cho cô bé tờ menu.
-Tớ
ăn ….món này, món này, món này…(chính xác là từ đầu đến cuối menu)….
-Ờ….Chờ
tớ một lát nhé !
Anh
Khôi quay đi và bái phục khả năng ăn uống của nhỏ bạn, Cát Cát kiếp trước có lẽ
là đệ tử đi theo Đường Tăng thỉnh kinh. Anh Vũ thì vẫn ngồi yên bên cạnh Leo lo
lắng, mấy hôm nay cô không để ý là vết thương của Leo vẫn chưa khỏi hẳn, vậy mà
cậu còn cố tới đây giúp cô, rồi cô bé hơi mỉm cười. Thời gian qua đã xảy ra biết
bao nhiêu chuyện không vui, nhưng không hiểu sao hình bóng của người con trai
tóc đỏ này khiến cô cảm thấy lòng mình thật thanh thản….
5h30
chiều…
Cửa
tiệm đã vắng khách hơn, sắp đóng cửa được rồi…
-Leo
! Anh ăn nho không ? ngọt lắm nè ! Anh Vũ mỉm cười giơ chùm nho đen chín mọng
trước mặt Leo, cậu nhóc đôi mắt hau háu, nhưng cậu giả vờ thở dài nhìn xuống
đôi tay mình:
-Tay
anh đau quá, Anh Vũ ! Anh không cầm được gì nữa ! Leo nhìn cô bé với ánh mắt
long lanh tội nghiệp, thực ra là muốn Anh Vũ đút cho mình ăn, mấy khi bị thương
nặng như vậy, phải biết tranh thủ thời cơ một chút.
-Tay
anh còn đau sao, vậy để em đút cho.
Anh
Vũ không mảy may nghi ngờ, cô bé lấy chùm nho và bắt đầu hái vài trái, Leo nhìn
với vẻ thích thú, cậu nhắm mắt lại, cố há miệng thật to chờ đợi bàn tay nhỏ bé
xinh xắn đút cho mình. Nhưng…
Ặc….
Còn
đang nhắm mắt chờ đợi thì nguyên chùm nho được nhét thẳng vào miệng cậu. Leo mở
mắt ra. Anh Khôi nhìn cậu cười đểu, cậu không muốn ai thân thiết với cô em gái
yêu quý của mình, tên Leo này thật liều mạng, dám bày trò với Anh Vũ ngay trước
mặt cậu.
-Ngọt
không ?
Chua
lè…Leo nhíu mày bực bội…
-Anh
Khôi ?????Anh Vũ nhìn anh trai mình khó hiểu, Anh Khôi chỉ quay sang mỉm cười
nhẹ:
-Em
không cần đút cho nó đâu Anh Vũ. Tay nó đau nhưng miệng nó đâu có đau, nó có thể
từ từ nhai hết chùm nho trong miệng .
Leo
nhìn cậu tức tối, rõ ràng tên này tống thẳng chùm nho vào miệng cậu, nó muốn cậu
nghẹn chết đây mà, cậu muốn Anh Vũ đút cho cậu từng trái một chứ đâu có muốn nuốt
chửng một chùm như thế này đâu. Chưa xuất hiện được bao lâu mà đã phá đám cậu,
tên này quả là vô ơn mà…Leo vừa nhai nhồm nhoàm chùm nho vừa liếc nhìn Anh Vũ,
cô bé có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó, Anh Khôi đi rồi cô vẫn nhìn theo lo lắng,
những hình ảnh trong buổi tối kinh hoàng đó cứ tràn về trong tâm trí cố bé. Nó
cũng không ít lần là những cơn ác mộng khiến Anh Vũ giật mình giữa đêm khuya…
Hình
ảnh anh trai mình với bàn tay vấy máu…
Người
đàn ông trút từng hơi thở cuối cùng…
Và
đứa bạn thân của cô…
-Anh
Vũ !!!!Anh Vũ !!!! Em sao thế ? Anh Vũ giật mình, Leo đang nhìn cô lo lắng, cô
bé vội gượng cười:
-Em không sao…
-Sắc
mặt em tệ quá ! Em không sao chứ ?
Leo
vẫn nhìn cô bé lo lắng, cậu biết Anh Vũ đang nghĩ gì trong đầu, khuôn mặt trầm
tư nhợt nhạt này chỉ xuất hiện khi Anh Vũ nhớ lại tối hôm đó. Anh Vũ vẫn còn bị
ám ảnh bởi cái chết của Lãm, nhưng cô bé luôn gượng cười che giấu đi cảm xúc của
mình với mọi người, vì lí do rất đơn giản, cô không muốn mọi người lo lắng cho
mình. Leo nhìn theo Anh Khôi, dáng người,
khuôn mặt, cả mái tóc để dài, mọi thứ đều giống Anh Vũ y hệt. Nhất là đôi mắt
đen thẳm trông thật buồn đó…Có lẽ cô bé đã rất lo lắng cho cậu ta trong suốt thời
gian qua….
-Anh
trai em ổn chứ ? Anh Vũ ? Leo quay sang cô bé, Anh Vũ vẫn nhìn về phía anh trai
mình, Anh Khôi đang mang đồ ăn cho Cát Cát…
-Có
lẽ anh ấy đang rất cắn rứt ?
-Cậu
ấy hối hận vì cái chết của Lãm sao ?
-Ừ
! Anh Vũ gật đầu, ánh mắt cô hơi buồn.-Dù anh ấy không nói ra nhưng em biết anh
ấy đang rất đau khổ. Anh ấy cho rằng chính mình gây ra cái chết của Lãm…
Leo
cũng đượm buồn, Anh Khôi ân hận là điều tất nhiên.
-Hình
như em hiểu rất rõ Anh Khôi nhỉ ? Leo nhìn cô bé gượng cười, cậu không muốn thấy
cô bé buồn bã, trầm tư như thế này nữa, phải tìm chuyện gì để giúp Anh Vũ vui
lên mới được.
-Em và Anh Khôi là anh em sinh đôi, em hiểu rất
rõ tình trạng của anh ấy. Anh Vũ nhìn theo anh trai mình mỉm cười. -Nhiều khi
em cảm thấy trái tim mình đau nhói mà không rõ lí do, em biết lúc đó người đang
đau thực sự chính là Anh Khôi chứ không phải em. Vì sinh đôi nên hai đứa có sự
liên kết cảm giác rất lớn, từ khi còn nhỏ, nếu em bị bệnh, Anh Khôi cũng có cảm
giác y như đang bị bệnh, anh ấy bị thương em cũng cảm thấy rất đau, dù chỉ là
thoáng qua, nhưng đúng là em cảm nhận được rất rõ. Nên bây giờ em cũng biết anh
trai mình đang trong tình trạng như thế nào…
-Hai
người sinh đôi có những điều thú vị thật ! Leo nhìn cô bé mỉm cười an ủi.-Nhưng
em cũng đừng quá đau lòng vì chuyện của Lãm nữa, Anh Vũ !!! Đó không phải lỗi của
em hay Anh Khôi. Đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi. Điều quan trọng là
tâm nguyện cuối cùng của Lãm là bảo vệ em, và cậu ấy đã làm được rồi.
Anh
Vũ hơi cúi đầu, ánh mắt vẫn xa xăm đượm buồn, dù Leo và mọi người có an ủi như
thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn thấy mình và Anh Khôi phải có trách nhiệm với
cái chết của Lãm, Lãm đã vì hai anh em cô mà chết, không thể chỉ cần nói đây là
tai nạn rồi bỏ qua như vậy được, Nhưng cô phải làm sao để chuộc lại lỗi cho anh
mình bây giờ. Anh Vũ nhắm mắt, cô bé nhớ lại những lời cô bạn gái của Lãm nói ở
nghĩa trang…
“Hai
anh em cô là ác quỷ”
Ác
quỷ sao ?
-Em
có phải ác quỷ không, Leo ?
Leo
nhìn cô bé hơi ngạc nhiên, Anh Vũ mím chặt môi, những câu hỏi từ sâu thẳm trái
tim cứ luôn dằn vặt cô bé, những lời mà cô bạn gái của Lãm nói khi họ còn ở
nghĩa trang đã khiến cô suy nghĩ rất nhiều, cô chính là kẻ đem lại tai họa cho
người khác, nếu không vì hai anh em cô có lẽ Lãm đã không chết rồi. Có thể cô
thật sự chính là ác quỷ…
-Em
nói vớ vẫn gì thế Anh Vũ ? Leo kéo tay
cô bé ngồi xuống bên cạnh mình.-Nếu em mà là ác quỷ thì anh chính là người yêu
của ác quỷ đó. Làm gì có con quỷ nào vừa đáng yêu, tốt bụng lại khờ khạo như em
chứ ?
-Nhưng
Lãm đã bị em hại chết…Anh Vũ hơi cúi mặt xuống…
-Ngốc
! Leo cốc lên trán cô bé.-Lãm muốn bảo vệ em, cũng giống như em đã từng bảo vệ
cho cậu ấy vậy, em không có lỗi gì trong chuyện này cả, đừng tự trách mình nữa.
-Nhưng
em…
-Người
chết đã chết rồi. Kẻ sống phải cố gắng tiếp tục sống. Em cứ như vậy, ở thế giới
bên kia Lãm nó cũng sẽ không vui đâu. Lãm hi sinh mạng sống của mình để cứu em
không phải để em sống mãi trong dằn vặt đau khổ như thế này. Cậu ấy làm tất cả
chỉ để em được hạnh phúc…
-Em
biết…
-Vậy
thì em phải cười nhiều lên, phải sống thật hạnh phúc để sự hi sinh của Lãm
không trở nên vô ích. Lãm muốn cứu một thiên thần luôn mỉm cười thật tươi với
mình chứ không phải cậu ấy muốn cứu một cô bé ngốc, lúc nào cũng giam mình
trong quá khứ đau buồn đâu. Em quên tất cả đi để sống hạnh phúc không phải em
là một kẻ máu lạnh, mà em nên như vậy để đáp lại tâm nguyện cuối cùng của Lãm.
Hiểu chưa ? Anh luôn ở bên cạnh em mà, Anh Vũ ! Sẽ không sao đâu.
Leo
mỉm cười nắm chặt bàn tay Anh Vũ hơn. Bàn tay nhỏ bé, ấm áp thật dễ chịu…