Anh
Vũ ngồi trên xe của Leo, cô bé lặng im nhìn ra cửa kính, đôi mắt trong veo, vô
hồn. Leo không cố gợi chuyện với cô bé, vì cậu biết Anh Vũ sẽ không trả lời cậu,
cậu chỉ cứ thế, lặng im ở bên cạnh, quan tâm và che chở cho cô…
-Tới
rồi, Anh Vũ !!!! Xuống xe đi !
Chiếc
xe hơi màu đen của Leo dừng lại bên bãi biển vắng, cậu mở cửa rồi nắm tay Anh
Vũ kéo ra, cô bé vẫn lặng im đi theo Leo, không phản kháng, không thắc mắc, cứ
như một cái xác không hồn. Leo đưa cô bé đi xa ra ngoài biển, những cơn sóng bạc
ào tới làm ướt nhem đồng phục của hai đứa, Anh Vũ không biết Leo định làm gì,
cô bé cũng không quan tâm Leo định làm gì. Lấy ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ có
một tờ giấy bên trong, cậu đưa cho Anh Vũ nghiêng đầu cười:
-Em
thử đi, Anh Vũ ! Thử ước một điều gì đó với biển cả đi.
Đôi
mắt đen thẳm của Anh Vũ đưa xuống nhìn chai thủy tinh nhỏ, cô vẫn không đưa tay
lên nhận.
-
Không ….
-Tại
sao ?
Một
cơn sóng ào đến tạt ướt nhem bộ đồng phục và khiến hai người chao đảo, Leo ôm
chặt Anh Vũ để cô bé không bị sóng đánh ngã. Cô bé vẫn lặng im đưa đôi mắt vô cảm
nhìn chai thủy tinh nhỏ.
-Em
biết biển không thể mang lại điều ước cho em…Không thể…Mãi mãi không thể….
Tiếng
nói của Anh Vũ hòa vào tiếng sóng dạt dào, trái tim Leo hơi nhói, cậu hạ chai
thủy tinh xuống và ôm chặt Anh Vũ vào lòng …Hai người cứ lặng yên như vậy, lặng
yên lắng nghe những tiếng thổn thức từ con tim đau nhói và đón nhận những cơn
sóng giận dữ đang lao vào mình. Thời gian như ngưng đọng. Vạn vật như ngưng đọng…
-Anh
không biết phải nói gì để an ủi em. Leo cất tiếng, giọng đau đớn.-Anh biết anh
cũng không thể nói gì để em hết buồn. Nhưng anh sẽ mãi ở bên cạnh em. Mãi mãi…
Vòng
tay Leo siết chặt lấy Anh Vũ, mái tóc đỏ chạm nhẹ vào khuôn mặt cô bé, Anh Vũ
nhíu mày, hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống ướt đẫm chiếc sơ mi đồng phục của
Leo, những giọt nước mắt nóng bỏng như muốn làm tan chảy trái tim Leo, cậu siết
chặt cô bé hơn. Anh Vũ bắt đầu khóc nấc lên, nức nở…
Dưới
chân hai người, sóng biển vẫn dạt dào….
-Không
sao đâu, Anh Vũ !!!! Anh sẽ mãi ở bên cạnh em, không sao đâu….
“Không
có anh, em vẫn ổn, vì có người đã hứa ở mãi bên cạnh em…”
Nụ
cười rạng rỡ của Anh Khôi lại hiện về trong tâm trí Anh Vũ, đôi mắt đen thẳm ấy,
mái tóc dài mềm mại ấy, sự quan tâm ân cần ấy…Anh Vũ khóc lên nức nở, hai bàn
tay cô bé níu chặt lấy Leo hơn. Ôm chặt Anh Vũ, Leo vỗ nhẹ lên vai cô bé an ủi…
-Anh
sẽ ở mãi bên cạnh em…
Tiếng
sóng dạt dào hơi át đi giọng nói của Leo, nhưng Anh Vũ vẫn nghe thấy rất rõ lời
hứa này, trái tim cô bé trở nên ấm áp, Leo đang ở bên cạnh cô, đôi mắt nhạt nước
nhắm chặt, cô bé mỉm cười. Anh Khôi đã nói đúng, anh ấy đã rời xa cô, nhưng cô
sẽ vẫn không cô độc, vì bên cạnh cô đã có một người khác rồi, một người khác sẽ
luôn ở cạnh cô, lau nước mắt cho cô, ôm chặt che chở cho cô, và sưởi ấm trái
tim bé nhỏ của cô…
Leo…
Một
cơn sóng trắng cuốn chiếc lọ thủy tinh đi ra xa, Anh Vũ và Leo nhìn theo, chai
thủy tinh dập dờn trôi xa dần, xa dần rồi khuất sau chân trời chạng vạng, những tiếng sóng rì rào dưới chân hai người,
dòng nước xanh mát lạnh vẫn ào tới hất ướt nhem bộ đồng phục…
-Anh
nghĩ điều ước có trở thành sự thật được không , Leo ?
Anh
Vũ nhìn theo ánh sáng của chai thủy tinh le lói trên biển đang biến mất rồi
quay sang Leo, Leo mỉm cười, cậu đưa tay xoa đầu cô bé ôm vào lòng mình:
-Được
mà, anh tin điều ước của em sẽ trở thành hiện thực…
Anh
Vũ mỉm cười. Đôi mắt nhạt nước…
Trở
thành hiện thực ư ? Cô không biết nó có trở thành hiện thực được hay không,
nhưng bây giờ cô thấy lòng mình đã nhẹ nhỏm, trái tim cô không còn đau nhói lên
từng cơn nữa….
Chai
thủy tinh nhỏ trôi dần ra xa, bên trong là tờ giấy có dòng chữ được ghi nắn nót
của Anh Vũ…
“NẾU
ĐƯỢC SINH RA MỘT LẪN NỮA, CHÚNG TA SẼ LẠI LÀ MỘT CẶP SINH ĐÔI”.
-Anh
Vũ !!! Bây giờ đến lượt anh sẽ biến những điều ước của em thành hiện thực…
Leo
cúi xuống hôn lên trán Anh Vũ….
Chiếc
xe hơi dừng lại trước quán trà Windy, Anh Vũ bước xuống nhẹ nhàng, căn nhà đột
nhiên trở nên trống vắng, Khôi Vỹ đã ở lại ngôi biệt thự của nhà Leo để tiện
cho công việc sắp tới của anh, Minh Đức cũng nói Anh Vũ nên chuyển đến ở với họ
nhưng cô bé từ chối. Không còn Khôi Vỹ, tiệm trà cũng bị đóng cửa, vì một mình
Anh Vũ không thể nào điều hành được công việc của quán, và cô bé cũng không có
tâm trạng để buôn bán gì nữa…
-Anh
Vũ, em ở một mình có ổn không ? sao không tới nhà anh với anh Vỹ luôn.
Leo
đi lại ngồi xuống chiếc sô fa ở phòng khách, Anh Vũ nhìn cậu gượng cười:
-Em
ở đây thoải mái hơn, anh Vỹ cũng đâu có ở mãi nhà anh đâu, anh ấy đi làm việc
suốt ngày…
Leo
nhìn cô bé cười buồn, Anh Vũ còn lưu luyến hình ảnh của anh trai mình ở ngôi
nhà này, cậu cũng không muốn ép buộc cô bé nữa, Anh Vũ cần thời gian để mọi thứ
trở lại cân bằng…