Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 50: Chương 50




6h30 phút….

-Chào chị hai !!!!

Mới bước xuống xe của Leo đi vào cổng trường Anh Vũ đã thấy một đám đàn em của Leo ở đâu đi lại xôn xao, mấy ánh mắt nhìn cô cười tinh quái, cô bé ngơ ngác hỏi lại bọn này khó hiểu.

-Các cậu gọi ai là chị hai ?

-Đương nhiên là tụi em gọi chị rồi, vì chị là bạn gái của anh Leo mà…

-Đại ca, chị hai đẹp quá…

-Sao anh không giới thiệu cho tụi em biết sớm…

Đám nhóc này vây quanh hai người huyên thuyên đủ điều, Anh Vũ cười gượng gạo, khuôn mặt cô bé hơi ửng hồng, còn Leo nhìn đám đàn em với vẻ hài lòng.

-Ờ…Giới thiệu với tụi bây, đây là vợ chưa cưới của anh, từ nay nhớ lễ độ với cô ấy…

Leo khoác vai Anh Vũ cười tươi rói, và thông báo của cậu đã trở thành một tin tức động trời, chẳng mấy chốc nó lan ra khắp trường, vài chục trái tim vỡ nát vì chàng hot boy. Anh Vũ thì nhìn Leo bực bội, nhờ cậu mà suốt ngày cô bị đám đàn em nhiều chuyện ấy bám theo huyên thuyên đủ điều. Thấy cô tới căn tin xếp hàng mua đồ ăn thì cả đám lập tức lùa hết mọi người sang để nhường chổ cho cô, đi cầu thang lên phòng học cũng có hai hàng mấy đứa nhóc này đi theo như muốn hộ tống Anh Vũ. Cô bé vừa ngại vừa thấy bực mình, nhưng không có cách nào cắt được mấy cái đuôi nhiều chuyện này. Leo đúng là không biết cách dạy dỗ đàn em mà….

Hiện tượng này đã kéo dài suốt hai ngày rồi mà cũng không thấy có dấu hiệu thay đổi, Anh Vũ gần như phát điên lên vì tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý của cả trường, như hôm nay vậy, mới hết tiết giữa giờ đã có một đám xôn xao chạy xộc vào phòng học Anh Vũ và dốc lên bàn cô một đống đồ ăn…

-Chị hai !!! Đại ca !!! tụi em mua đồ ăn sáng cho hai người rồi !!!

Leo nhìn thằng nhóc bên cạnh gật đầu hài lòng, còn Anh Vũ thì sượng người nhìn đống đồ ăn, nhiều thế này thì có ăn đến chiều cũng không hết, mấy cô bạn gái trong lớp nhìn hai người với vẻ ngưỡng mộ, không ít người mơ ước được ngồi vào vị trí của Anh Vũ…

-Hở…Anh Vũ…Cậu trở thành chị hai của trường rồi sao ?

Cát Cát và Minh Nhật quay sang trêu chọc, Anh Vũ nhìn hai người gượng cười.

-Cát Cát, Nhật Nhật, qua đây ăn luôn đi !

Leo nhìn hai đứa bạn mở lời, hai đứa nhóc lập tức lao lại liền, cả hai chỉ chờ cậu nói này của cậu thôi. Ôm một mớ bánh Hăm bơ gơ trong tay, Cát Cát vừa nhồm nhoàm vừa nhìn mấy đứa đàn em của Leo cười toe toét…

-Hahahaa…Tớ là bạn của chị hai mấy cậu, vậy tớ có được đối xử như chị hai không ?

-Có chứ !

Mấy thằng nhóc ngây thơ nhìn cô gái dễ thương gật đầu lia lịa, Leo định cản tụi nó lại, tụi ngốc này mới nói một câu hơi bị thiếu suy nghĩ rồi, nếu Cát Cát mà nắm được đám đàn em của cậu đảm bảo tụi nó sẽ không thể sống qua hết học kì được đâu…

Anh Vũ nhìn cô bạn thân thở dài. Con nhỏ này chắc lại muốn bày trò gì nữa rồi. Rồi đôi mắt cô bé hơi chững lại….

Cát Cát đang vui cười…Nhưng nụ cười của nó sao giả tạo quá….

Rồi cô quay sang Minh Nhật, dường như những người bạn của cô đang cố gắng mỉm cười trước mặt cô, nhưng những nụ cười đó chẳng giống trước đây chút nào cả. Vô hồn, vô cảm….Anh Vũ cúi xuống đưa một chiếc bánh lên miệng nhai chậm chạp. Giờ thì cô bé đã nhớ ra…Không phải cô là người duy nhất đau lòng…

-Hình như nước ép cà chua ở đây có vị gì hơi khác….Đang ngẫn ngơ suy nghĩ thì Leo lên tiếng, cậu đang cầm lon nước ép cà chua đưa lên miệng hơi nhíu mày…

-Khác gì ? nước ép cà chua thì vẫn là nước ép cà chua thôi mà, không lẽ người ta bỏ nhầm nước mắm vào đó ?

Minh Nhật nhìn cậu thắc mắc, đây là lần đầu tiên đám nhóc thấy Leo tự mình uống nước cà chua, mọi lần ở Windy họ thấy Leo luôn khổ sở vì thức uống này cơ mà, điều gì khiến cậu thay đổi sở thích không biết…

-Tớ không biết nữa, nhưng tớ cảm thấy nước cà chua ở quán Windy anh Vỹ cho tớ uống thường ngày vẫn ngon hơn, hương vị đậm hơn…

-Hở…Bây giờ cậu thấy nước cà chua ngon rồi sao, Leo ? Cát Cát cười tinh quái.-Cũng phải thôi, muốn lấy Anh Vũ làm vợ thì cậu phải làm vừa lòng được anh Khôi Vỹ chứ.

Leo đưa tay lên gãi gãi đầu, muốn làm anh ấy vừa lòng ư ? Cậu bị quay như dế bao lâu nay mà đâu thấy anh ấy có vẻ gì là hài lòng đâu…

Tan học…

Anh Vũ đứng trước cổng trường chờ Leo đi lấy xe, không biết từ khi nào đưa Anh Vũ đi học đã là nhiệm vụ của Leo rồi, và hôm nào cậu cũng ở lại Windy đến tối mịt mới về nhà…

-Tạm biệt chị hai !

-Mai gặp lại chị hai !!!

Mấy đứa đàn em của Leo chạy ra mỉm cười với Anh Vũ, cô bé cũng bật cười đưa tay vẫy vẫy chào, mấy đứa này xem ra cũng dễ gần chứ không hung hăng, côn đồ như lần đầu tiên Anh Vũ gặp…

-Ồ…Cô trở thành chị hai của trường này nhanh quá nhỉ ? Hà Anh Vũ !

Một giọng nói mỉa mai vang lên phía sau, Anh Vũ đang dựa lưng vào cổng hơi quay sang, Sa Lệ đang đứng cùng với cô bạn gái của Lãm nhìn cô có vẻ khó chịu. Cô bé hơi nhíu mày….

-Cảm giác một con quỷ đã biến mất thật khiến cho người ta thấy nhẹ nhỏm đó.

Một câu nói đầy ẩn ý của Sa Lệ được thốt ra, Trái tim Anh Vũ như bị một nhát dao đân xuyên, cô bé quay lại nó, đôi mắt lạnh tanh….

-Hừ…Anh ta chết rồi sao ? Kẻ mà người yêu tôi đã dùng mạng sống để bảo vệ ấy ? Cuối cùng cũng chết rồi sao? Nhưng sao cô vẫn sống hạnh phúc như thế này nhỉ ? Tại sao cô cũng không chết đi giống như Anh Khôi chứ ?

Cô bạn gái của Lãm nhìn Anh Vũ chua chát, cô gái này rất hận cô vì cái chết của Lãm. Và điều duy nhất mà cô ta mong muốn có lẽ là cả Anh Khôi và Anh Vũ đều chết đi. Anh Vũ nhíu mày, đầu cô bé quay cuồng, đôi chân run run sắp không đứng vững…

-Uyên Linh ! Bình tĩnh đi. Sa Lệ quay sang cô bạn bên cạnh an ủi.-Cô ta mới thật là ác quỷ, mà ác quỷ thì làm sao mà chết được, nó chỉ khiến cho những người bên cạnh nó phải chết thôi. Đúng…nó chỉ hại chết người khác thôi…

Sa Lệ nhìn gương mặt trắng bệch của Anh Vũ cười hài lòng. Cô bé vẫn không đáp lại lời họ. Cả người cô đang run rẩy, nếu như bây giờ có thể làm gì thì cô chỉ muốn cho con nhỏ chết tiệt đó vài cái tát tai mà thôi…

-Hà Anh Vũ…Sa Lệ vẫn nhìn cô chua chát.-Chắc cô cũng biết cô là hạng người như thế nào phải không ? Cô giống như một ngôi sao chổi đem lại tai họa cho người khác, cô chính là người hại chết những người bên cạnh mình, mẹ cô vì cô mà chết, bạn cô vì cô mà chết, bây giờ đến lượt…

-Im đi !!!

Anh Vũ gằn giọng, đôi mắt sắc lẻm lạnh lùng. Sa Lệ hơi hoảng, nhưng cô ta vẫn cố tự trấn tĩnh. Ở ngay cổng trường như thế này cô dám chắc chắn Anh Vũ sẽ không dám động đến cô.

-Hà Anh Vũ…Tránh xa Leo của tôi ra !!!! Sa Lệ quát lớn giận dữ.-Tôi biết rất rõ bây giờ cô và anh trai cô đang muốn làm gì, các người định trả thù hai ông trùm của thế giới ngầm ư ? Tại sao các người không tự mình làm việc đó đi, tại sao lại dựa vào Leo và lợi dụng công ty của bố anh ấy ?

Anh Vũ nhìn Sa Lệ cau mày, cô gái kia vẫn giận dữ nói tiếp.

…-Anh Vũ !!! Cô đang cố gắng kéo Leo của tôi vào nguy hiểm ư ? Cô là đồ khốn, cô nghĩ bố cô sẽ làm gì Leo khi công ty của nhà anh ấy đối đầu với ông ta chứ ? Cô muốn ông ta giết Leo sao ? Cô muốn đẩy Leo vào chổ chết sao ?

Anh Vũ hơi sững người, chuyện này cô chưa từng nghĩ tới. Từ khi Anh Khôi chết, tất cả những gì cô nghĩ đến chỉ là trả thù cho anh ấy, nhưng cô chưa nghĩ đến chuyện Leo sẽ ra sao nếu giúp cô trả thù. Bàn tay Anh Vũ nắm chặt. Nếu Leo trở thành kẻ thù của bố cô, chắc chắn ông ta sẽ tìm cách ám hại Leo…

….-Hà Anh Vũ!! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô không rời khỏi Leo thì tôi sẽ cho cô phải hối hận đó. Cô chỉ là con ác quỷ xấu xa đem lại tai họa cho người khác, tôi sẽ không để cô hại Leo của tôi đâu…

-Im đi!!!!! Sa Lệ…

Còn đang hung hăng với Anh Vũ thì Sa Lệ im bặt, Leo đang đi lại nhìn cô giận dữ.

-Leo ! Sa Lệ nhìn cậu gượng cười…

-Tại sao cậu lại nói với Anh Vũ của tớ những lời như vậy ? Leo đi lại nắm lấy tay Anh Vũ, bàn tay nhỏ nhắn lạnh ngắt đang run rẩy, khuôn mặt cô bé cũng nhợt nhạt, cậu cau mày nhìn Sa Lệ bực bội.

-Leo, tớ chỉ muốn cô ta tránh xa cậu ra thôi, nếu còn liên quan đến đứa con gái này, cậu sẽ bị nó hại chết đó…

-Im đi !!!! Tớ làm gì tớ biết rất rõ, Sa Lệ !!!! Tớ cảnh cáo cậu, tốt nhất đừng bao giờ cậu tìm tới Anh Vũ nữa, nếu không. Chúng ta sẽ không còn là bạn !

Leo nói xong thì nắm tay Anh Vũ kéo cô bé lên xe, Sa Lệ đứng lặng nhìn theo rồi nước mắt trào ra. Lần đầu tiên Leo giận dữ với cô như vậy, cô bé nhìn theo chiếc xe của Leo tức tối.

-Tớ chỉ nghĩ cho cậu thôi, sao cậu dám nói với tớ như thế chứ ?

Sa Lệ gào lên rồi ôm mặt khóc nức nở, cô nghĩ chỉ cần nói với Anh Vũ những lời thật cay độc để cô bé rời khỏi Leo là cô sẽ lại có được Leo, nhưng lần này thì mọi thứ đều trái ngược với dự tính của cô rồi.

-Hà Anh Vũ, cô chờ đó, tôi không tha cho cô đâu…

Uyên Linh đi tới đỡ Sa Lệ dậy, hai đôi mắt sắc lẻm căm thù đều nhìn về một hướng…

Hà Anh Vũ…

Ngày hôm sau…

-Chào buổi sáng, chị hai !!!!!

Mới bước chân vào sân trường đã có một đám đàn em của Leo vây lấy Anh Vũ, cô bé quay sang thở dài, cái bọn này, hết việc để làm rồi chắc…

-Chị hai, đại ca đâu rồi ? Một tên đàn em đi lên trước mặt Anh Vũ toe toét.

-Leo đi gửi xe rồi, cậu ấy vào sau…

-Wa !!! Hôm nào anh chị cũng đi học cùng nhau cả, ghen tị quá à…

-Chị hai ơi, đại ca thương chị đến mức quên mất tụi em luôn rồi…

Mấy tên này cứ đi theo Anh Vũ huyên thuyên đủ điều làm cô bé ngượng chín người, đám học sinh trong trường cũng quay sang cô bé xì xầm bàn tán, trước đây Anh Vũ là hot girl trong trường đã rất nổi tiếng rồi, giờ nhờ có Leo và đám đàn em của cậu mà cô bé còn được nổi tiếng hơn nữa…

Bất ngờ…

Trên lầu ba, một bóng đen lao xuống, Anh Vũ nhìn lên giật mình…

Một chiếc bình hoa đang lao thẳng xuống đầu họ…

-Tránh ra…

Cô bé chỉ kịp đẩy cậu bé trước mặt mình ngã ra trước, chiếc bình hoa suýt nữa thì rơi trúng vai cậu nhóc này rồi, một tiếng “ Xoảng…” chói tai vang lên, chiếc bình hoa bằng gốm vỡ nát dưới đất, một mảnh nhỏ văng lên xợt qua tay Anh Vũ, cánh tay cô bé bị cứa một vệt dài, vào giọt máu thấm xuống đất…

-Chị hai, chị có sao không ?

Đám bạn xung quanh nhao nhao lên lo lắng, Anh Vũ lắc đầu, chỉ là một vết xước nhỏ thôi, nhưng nếu khi nãy chiếc bình hoa đó rơi trúng cậu nhóc kia thì cậu ta đã bị thương nặng rồi. Anh Vũ cười nhạt, dường như chiếc bình hoa này được ai đó nhắm vào cô. Có vài đứa nhìn lên lầu bực bội:

-Thằng khốn nào dám làm rơi bình hoa xuống đây…

-Mau đưa Anh Vũ tới phòng y tế đi…

Mấy đứa lại xôn xao lên nhìn cánh tay Anh Vũ lo lắng, cô bé mỉm cười đưa tay gạt đi vài giọt máu đang chảy ra:

-Đừng lo, chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà…

-Anh Vũ ! Sao vậy ?

Leo từ xa đi lại đám đang xôn xao, rồi cậu thấy cánh tay Anh Vũ đang chảy máu, đôi mắt cậu tối sầm lại, cậu vội đi tới rút chiếc khăn mùi xoa cột chặt cho cô bé.

-Sao em lại bị thương nữa rồi ? Có đau lắm không, Anh Vũ ?

-Không, chỉ là vết xước nhỏ thôi mà. Có một chiếc bình hoa rơi xuống đây, em bị mảnh vỡ văng trúng.

Anh Vũ mỉm cười, vết xước này thì là gì so với những vết thương cô gặp phải khi đi đánh nhau chứ. Leo cũng mỉm cười xoa đầu cô bé, đôi mắt cậu có vài giây nhìn lên lầu, sắc lẻm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.