Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 51: Chương 51




Chủ nhật…

Hôm nay là sinh nhật của Minh Nhật….

Mới sáng sớm Leo đã rủ Anh Vũ đi mua quà, ngồi trên xe của Leo, cô bé cứ dán mắt vào tờ báo kinh tế mới ra. Nổi trội trên trang nhất là hình ảnh của Khôi Vỹ với bao nhiêu lời tán dương. Đã hai tháng trôi qua kể từ lúc anh ấy trở thành giám đốc công ty Blue Rose, Khôi Vỹ đã tạo ra một làn sóng mạnh mẽ làm chao đảo những công ty đối thủ, và thu lại cho Blue Rose những nguồn lợi khổng lồ đúng như những gì anh đã hứa, và PARADISE đang bị cạnh tranh gay gắt, công ty này vì Khôi Vỹ mà đã mất đi bao nhiêu mối làm ăn và đang lâm vào khó khăn chỉ trong vòng hai tháng. Nhiều người đã tiên đoán rằng chỉ trong vòng nửa năm thôi nó có thể bị Khôi Vỹ làm cho phá sản. Những lời tán dương vị doanh nhân trẻ tuổi tài năng lại nổi lên rầm rộ…

Chắc giờ này Hoàng Long đang hoảng hốt lắm, chưa bao giờ ông ta lại nghĩ đến việc Khôi Vỹ sẽ đối đầu với ông ta. Anh Vũ cười nhạt vất tờ báo sang một bên. Khôi Vỹ nhắm vào PARADISE trước, vậy thì chẳng bao lâu sau cũng sẽ đến lượt SHADOW thôi…

-Anh Vỹ ngày càng trở nên nổi tiếng rồi nhỉ ?

Leo quay sang mỉm cười, Anh Vũ nhìn lại tờ báo bên cạnh ghế, có một bức ảnh Khôi Vỹ chụp với các cô người mẫu nào đó, cô bé chống tay lên cằm không trả lời, thực ra thì hồi trước còn làm việc cho Hoàng Long anh ấy đã rất nổi tiếng rồi. Mà cũng hai tháng rồi cô chưa gặp lại anh….

- Anh Vũ! Mấy ngày nữa Khôi Vỹ sẽ đi sang Mĩ, em có muốn gặp anh ấy không ?

Leo vừa lái xe vừa đưa tay xoa đầu cô bé. Anh Vũ lắc đầu, gặp anh ấy lúc này có thể khiến Khôi Vỹ mất tập trung vào công việc, mặc dù rất nhớ anh ấy, nhưng Anh Vũ cảm thấy cần biết tự lo cho mình, cô không thể mãi dựa dẫm vào anh trai được, không thể làm gánh nặng cho anh ấy được, nhất là trong hoàn cảnh này…

-Leo ! Anh định mua tặng gì cho Minh Nhật ?

Anh Vũ quay sang đổi chủ đề, Leo đưa tay lên cằm có vẻ suy nghĩ, lần trước sinh nhật cậu, thằng nhóc đó tặng cho cậu một bài hát suýt nữa thì đuổi hết quan khách, lần này chắc cậu cũng phải tìm thứ gì thật đặc biệt đáp lễ mới được….

-Em định mua gì cho cậu ấy ? Leo nhìn Anh Vũ tham khảo ý kiến.

-Chắc là một chiếc áo hay một đôi giầy thể thao…Anh Vũ đưa tay gãi đầu, cô có mua quà tặng con trai bao giờ đâu. Leo mỉm cười…

-Vậy anh sẽ tặng nó quần sịp….

Anh Vũ: …………….

Chiếc xe dừng trước một cửa hàng quà tặng trong thành phố, Leo thả Anh Vũ xuống và đi gửi xe, cô bé ngước nhìn xung quanh, nơi này chủ nhật nên khá đông người, toàn là cặp đôi dẫn nhau đi mua quà lưu niệm, Anh Vũ nhìn vào bức tường kính của cửa hàng quà tặng, trên kệ trưng bày bao nhiêu thứ lấp lánh bằng pha lê đẹp tuyệt vời, cô bé mỉm cười, nếu Minh Nhật là con gái thì tốt rồi, cô có thể mua tặng cho cậu mấy thứ dễ thương đó…

Mười phút trôi qua, Leo vẫn chưa đi ra, có lẽ bãi đổ xe chủ nhật quá đông…

Anh Vũ vẫn đứng yên chờ đợi, đôi mắt trong veo dán vào mấy món đồ trong cửa tiệm mê mẫn, những thứ đó quá dễ thương, nhưng Anh Vũ không muốn vào trước, trong cửa hàng toàn là mấy cặp đôi hạnh phúc khoác tay nhau hay chỉ cho nhau xem những món quà trên kệ, bây giờ đi vào một mình thì thật ngại quá. Đôi mắt đen thẳm của Anh Vũ đưa đi một cách chậm chạp qua những kệ kiếng bên trong, rồi cô dừng ánh nhìn trước một chiếc hộp nhỏ màu xanh nước biển, bên trong đó là một cặp nhẫn bạch kim tuyệt đẹp, ánh sáng bạc lấp lánh phản chiếc dưới ánh sáng mặt trời hắt vào trông thật rực rỡ, Anh Vũ mỉm cười, cặp nhẫn đó thật đẹp, cô bé cứ dán mắt vào chiếc hộp thủy tinh đó mơ màng…

Liệu có một lúc nào đó, cô và Leo đeo những chiếc nhẫn đó trên tay…

Trong nhà thờ sáng sớm, hai người sánh bước đi ra trước mặt mọi người, rồi Leo đeo nhẫn lên cho cô…

Anh Vũ lắc lắc đầu, khuôn mặt hơi đỏ đỏ, cô bé đưa tay vỗ nhẹ lên má phụng phịu, sao tự nhiên lại có suy nghĩ kì cục như vậy chứ, cô và Leo còn quá trẻ…

Chợt… một hình ảnh phản chiếu qua bức tường kính…

Mờ nhạt….

Một bóng đen lướt qua sau lưng Anh Vũ, người con trai mang trên người bông hoa hồng đen bí ẩn, ánh mắt lạnh lùng mê hoặc không biểu lộ một chút cảm xúc….

Người đó đi ngang qua cô và hé một nụ cười nửa miệng bí hiểm…

Nụ cười của Anh Vũ vụt tắt….

Những hình ảnh chết chóc vụt qua trong đầu cô …

Cả người cô bé run rẩy….Cô vội quay phắt lại sau, ánh mắt đen thẳm mở to đầy căm thù, người con trai đó đã đi qua bên kia đường, Anh Vũ vội vàng lao theo…

Kẻ đó…

Người đã giết chết anh trai cô…

Trường Dương…

-Anh Vũ !!!! Dừng lại!!!!!!!!!!

Một cánh tay tóm chặt lấy gáy áo Anh Vũ kéo bật ra sau, rồi một đoàn xe lao vụt qua trước mặt cô, Anh Vũ giật mình, cô bé quay ra sau ngơ ngác, Leo đang giữ chặt lấy cô, khuôn mặt đẫm mồ hôi nhìn cô lo lắng.

-Anh Vũ !!! Em làn sao thế ? Sao đang đèn đỏ mà lại băng qua đường vậy, suýt nữa là bị tông rồi…

Anh Vũ giờ mới sực tỉnh, Leo nắm chặt tay cô nhìn cô lo lắng, nhìn qua bên kia đường, bóng đen đã biến mất, cô bé nhìn theo thở dài, có vẻ như cô đã nhìn nhầm, cô đã quá ám ảnh bởi màu đen chết chóc nên đã tưởng mình nhìn thấy Trường Dương sao? Đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán, cô bé quay lại nhìn Leo ngại ngùng, cũng may là có Leo kéo cô lại kịp thời…

-Em chạy qua đường làm gì thế ? Leo vẫn nhìn Anh Vũ khó hiểu, cô bé vội gượng cười khỏa lấp.

-Không, không có gì đâu, chúng ta đi mua quà thôi ! Nắm lấy tay Leo kéo vào trong cửa tiệm, Anh Vũ không cho Leo kịp thắc mắc gì nữa…

Hai người đi dạo từ đầu cho đến cuối những dãy hàng, quà tặng ở đây thật là đẹp, nhưng mẫu mã hơi nhiều nên hai người vẫn chưa biết phải chọn thứ gì. Và thứ cuối cùng cả hai chọn là áo chiếc sơ mi màu xám và một chiếc cà vạt cùng màu. Còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn, Leo đưa Anh Vũ đi đến một công viên gần đó hóng gió…

Công viên buổi sáng thật yên tĩnh, từng cơn gió nhẹ ùa qua mơn trớn mái tóc dài của Anh Vũ, cô bé đưa tay lên vuốt nhẹ, cơn gió thật dễ chịu, nhưng Anh Vũ cảm thấy nhớ cơn gió mát lạnh mang hơi mặn của muối biển hơn…

-Anh Vũ ! Đẹp không ?

Leo mở chiếc hộp trước mặt Anh Vũ, bên trong là cặp nhẫn bạch kim tuyệt đẹp mà cô bé đã ngắm cả tiếng ở cửa hàng khi nãy, cô bé ngước lên ngạc nhiên, Leo mua nó lúc nào mà cô không biết chứ ? Thấy khuôn mặt ngờ ngệch của cô bé nhìn mình, Leo mỉm cười cầm một chiếc đeo cho Anh Vũ, một chiếc đeo vào ngón tay mình.

-Anh thấy nó khá đẹp nên mua cho chúng ta, em thích chứ ?

Leo giơ bàn tay của mình và Anh Vũ ra, một cặp nhẫn hoàn hảo đang ngự trị trên tay hai người, Anh Vũ nhìn nó ngơ ngác trong vài giây, rồi cô bé mỉm cười thật tươi, cô chỉ mới nghĩ rằng sẽ đeo nó lên một lúc nào đó, không ngờ Leo lại đeo nó cho cô sớm như thế…

-Hình như nó hơi rộng…Anh Vũ nhìn chiếc nhẫn dưới tay mình hạnh phúc.

Leo cầm bàn tay cô bé mỉm cười, cuối cùng cậu đã được thấy Anh Vũ vui vẻ trở lại rồi.

-Tại em gầy quá ! Phải ăn uống nhiều vào mới đeo vừa chiếc nhẫn chứ.

Anh Vũ đỏ mặt, Leo đang hôn nhẹ lên ngón tay đeo nhẫn của cô, cô bé vội rụt tay lại nhìn cậu phụng phịu. Leo hay giở trò với cô quá. Leo thấy thái độ của cô thì bật cười, cậu cúi sát xuống mặt cô bé trêu chọc:

-Em không thích anh hôn lên tay em ?

Anh Vũ gật gật đầu, thực ra thì cô thấy hơi xấu hổ thôi, khuôn mặt thanh tú của Leo lúc nhìn gần sao mà đẹp quá, mái tóc đỏ hơi tung lên theo gió mang theo hương thơm dịu của hoa hồng. Vài tia nắng sớm phủ lên khuôn mặt rạng rỡ của Leo càng khiến cậu đẹp trai hơn, bộ đồ trắng tinh không tì vết, Anh Vũ nhìn cậu ngơ ngẩn, Leo đúng là thiên thần mà…

-Ra là vậy! em chỉ thích anh hôn lên môi? Leo hỏi cô bé và đột ngột nghiêng đầu hôn vào môi cô, Anh Vũ giật mình vội đẩy cậu ra mếu máo:

-Em đâu có nói như thế, đồ háu sắc !

Hình như cú xô của Anh Vũ quá mạnh khiến Leo lăn ra khỏi ghế ngã nhào xuống đất, nhìn cậu lồm cồm bò lên, Anh Vũ xanh mặt sợ hãi, cô lỡ quá tay rồi…

-Em phủ phàng quá, Anh Vũ !!!!

Leo nhìn cô bé giận dỗi, không ngờ con nhóc gầy nhom nhìn ốm yếu mà có sức khỏe kinh hồn thật…

14h30 chiều…

Chiếc xe hơi đen dừng lại trước một căn nhà lớn có giàn hoa tigon đỏ thắm. Leo và Anh Vũ bước xuống trầm trồ, lần đầu tiên họ tới nhà Minh Nhật, không ngờ nhà cậu ấy đẹp như vậy, và có lẽ cũng khá giàu nữa. Thấy hai đứa bạn đã tới, Minh Nhật vui vẻ đi ra mở cổng. Cát Cát đã tới trước đó một lúc rồi…

-Hai cậu quá, hẹn hò trước khi tới đây sao ? Cát Cát nhìn hai người tra khảo, nguyên một đống đồ ăn đặt trước mặt cô mà phải ngồi đợi hai cái đứa rùa này bò tới, thật là bực bội mà. Anh Vũ và Leo nhìn cô cười trừ…

-Chào hai cháu !

Một người phụ nữ trẻ từ trên lầu đi xuống, cô mặc một bộ váy xám thanh lịch, khuôn mặt dịu dàng hiền từ và có vẻ hay cười, nhìn thấy cô, cả Leo và Anh Vũ đều mỉm cười, đây chính là cô gái hai người đã cứu hôm nào, và cũng chính là mẹ của Minh Nhật…

-Chúng cháu chào cô !

Anh Vũ và Leo cúi đầu đáp lễ, đi theo sau cô là một cậu bé chừng năm tuổi, thấy hai người đứng dưới, cậu nhóc vui vẻ chạy lại níu tay Leo:

-Anh tóc đỏ, anh còn nhớ em không ? cả chị xinh xinh nữa.

Anh Vũ và Leo mỉm cười với nó, làm sao mà không nhớ, hôm mẹ nó bị tai nạn nó đã khóc kinh khủng lắm mà. Người phụ nữ trẻ lúc này mới đi lại hai người mỉm cười thân thiện.

-Chào hai cháu, cô là Liên mẹ của Minh Nhật. Cô chính là người bị tai nạn lần trước được hai cháu giúp đỡ. Cô đã muốn mời hai cháu đến đây chơi lâu rồi, mãi đến bây giờ mới có dịp, thật may hôm đó có hai cháu cứu cô, cô không biết phải cảm ơn hai cháu thế nào cho được nữa.

-Cô đừng bận tâm, nếu hôm đó không phải tụi cháu mà là một người khác thì họ cũng sẽ làm như vậy thôi mà. Leo mỉm cười đưa tay lên gãi đầu.

-Không, cô phải cám ơn hai cháu thật tử tế mới được, thật vui vì hai đứa là bạn thân của Minh Nhật. À…Các cháu mau ngồi vào bàn đi.

Leo và Anh Vũ ngoan ngoãn ngồi vào bàn, nói là sinh nhật Minh Nhật, nhưng khách mời chỉ có Cát Cát và hai người mà thôi. Dường như cậu ấy chỉ muốn tổ chức bữa tiệc này cho mọi người. Đồ ăn trên bàn đều do một tay mẹ Minh Nhật nấu, phải nói là cực kì ngon lành…

-Minh Nhật, mẹ cậu trẻ quá, và còn rất đẹp nữa !Anh Vũ đưa một trái dâu tây vào miệng nhìn theo cô Liên trầm trồ, Minh Nhật quay sang mỉm cười, đôi mắt nâu dịu dàng:

-Mẹ tớ kết hôn năm 18 tuổi.

-Ồ…Sớm thế nhỉ ?

Leo ôm cậu nhóc em trai Nhật vào lòng, dường như thằng bé này rất mến cậu, nó đã bám chặt lấy cậu từ khi mới nhìn thấy cậu đến giờ, đó là một cậu bé dễ thương có mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt nâu y chang như Minh Nhật…

-Các cháu ăn thử món bánh táo cô mới làm đi, ngon lắm !

Cô Liên từ nhà bếp đi ra mang theo một khay bánh mướng thơm phức, đôi mắt của mấy đứa trẻ hau háu. Cô Liên không những xinh đẹp dịu dàng mà còn nấu ăn rất ngon nữa, Cát Cát và Anh Vũ hai tay cầm hai chiếc, miệng nhai nhồm nhoàm ngon lành, hai cậu bạn nhìn họ bật cười. Lớn rồi mà còn y chang như con nít vậy.

-Wa!!!!! Hai anh chị có chiếc nhẫn giống nhau quá !

Cậu nhóc trong lòng Leo chợt cầm tay cậu và Anh Vũ reo lên, mọi người ngừng ăn quay sang, hai chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh trên tay hai người quả là đẹp, Cát Cát và Minh Nhật cười tinh quái. Hai đứa này đã thân thiết đến mức đeo nhẫn cặp luôn rồi sao ?

-Hai cháu có vẻ thân thiết quá nhỉ ?

Cô Liên mỉm cười dịu dàng, Leo và Anh Vũ thì hơi ngượng ngùng. Rồi cô quay sang Cát Cát và Minh Nhật cười bí ẩn, Leo và Anh Vũ là một cặp, chỉ còn lại Cát Cát và Minh Nhật, hai đứa nhóc này từ sáng đến giờ đã không ngừng gây lộn với nhau, nhưng hai đứa lại rất thân, đây có lẽ là một loại tình cảm đặc biệt chăng? vậy là bốn đứa nhóc chơi với nhau đều đã có đôi hết…

-Cố lên nhé con trai, đừng để thua hai đứa bạn ! Cô Liên nhìn Minh Nhật nháy mắt, cậu bé ngơ ngác, cậu hơi liếc sang Cát Cát đang chăm chú ăn bánh táo hơi lúng túng đưa tay lên gãi đầu.

Ngồi chơi với mấy đứa nhóc một lúc thì cô Liên đứng dậy đi lên phòng cho bọn trẻ được tự nhiên, chỉ chờ có thế, mấy đứa nhóc lập tức lột ngay bộ mặt ngoan hiền và giở đủ trò phá phách, người tiên phong lúc nào cũng là lớp trưởng quỷ quái.

-Hôm nay là sinh nhật của Nhật Nhật đáng yêu, chúng ta nên chúc mừng cậu ấy đi chứ nhỉ ?

Cát Cát nhìn ba đứa bạn cười tinh quái, dường như đã hiểu ý lớp trưởng, cả hai đứa kia gật đầu giữ chặt lấy Minh Nhật, cậu bé còn đang ngơ ngác thì.

1…2….3….

Bụp…

Mặt cậu bị úp gọn xuống chiếc bánh kem, Cát Cát độc ác còn chà chà mặt cậu như đang chà giẻ lau nhà dưới lớp kem trắng tinh, Minh Nhật mếu máo, sinh nhật của mình mà lại bị đối xử như vậy đó! cậu còn chưa kịp thổi nến và ước điều ước đã phải một mình ăn hết bánh kem rồi. Cát Cát cười sặc sụa khi thấy bộ mặt thảm hại của Minh Nhật mếu máo ngước lên, nhưng cậu nhóc này cũng không vừa, cậu gạt luôn một vệt kem trét đầy mặt Cát Cát, thế là hai người lại rượt nhau khắp phòng khách…

-Anh tóc đỏ ơi, anh hai em với chị đó đang làm gì vậy?

Cậu bé trong lòng Leo mở đôi mắt nâu tròn xoe nhìn cậu thắc mắc, Leo mỉm cười xoa xoa đầu nó.

-Tụi nó….đang bày tỏ tình cảm bằng hành động…

-Bày tỏ tình cảm? Có nghĩa là anh hai thích chị Cát Cát? Đôi mắt long lanh mở to ngây ngô.-Vậy khi nào anh hai cưới chị ấy ?

-Chắc năm 18 tuổi.

-Vậy là giống mẹ em rồi…Thằng bé cười toe toét, Anh Vũ bên cạnh cũng mỉm cười, cậu bé này thật ngây thơ và đáng yêu quá.

-Ừ…Leo xoa đầu nó.-Nhưng kẻ mà anh hai em cưới thì không được đẹp như mẹ em, cũng không hiền dịu, đảm đang như mẹ em đâu. Thật buồn khi phải nói cho em biết là anh trai xấu số của em sắp cưới một con cọp cái…

Bụp…

Nguyên chiếc bánh bay thẳng vào mặt Leo khiến cậu ngã vật ra sau, Cát Cát đi lại đạp đạp cho cậu mấy cái gằn giọng.:

-Đang nói xấu ai đó, Leo? Muốn chết phải không ?

Leo ngước khuôn mặt nham nhở kem lên tức tối, giờ thì khuôn mặt đẹp như thiên thần của cậu đã trở thành khuôn mặt của chú hề saclo rồi. Anh Vũ ôm bụng cười sặc sụa với bộ dạng thảm hại của ba đứa bạn, nhưng khi cô dừng lại ngước lên thì đã thấy ba tên quỷ đó nhìn cô cười xảo quyệt…

-Vui quá nhỉ ? Cậu nghĩ mình là ngoại lệ sao, Anh Vũ ?

Chiếc bánh kem nham nhở được Cát Cát cầm lên tiến sát lại gần cô bé. Anh Vũ hơi lùi ra sau né tránh, nhưng ở sau cô, Minh Nhật đi tới giữ chặt lấy hai vai cười gian xảo…

Và…

Bụp…. bụp…

Rầm….

Căn phòng khách trở thành chiến trường…bốn đứa y chang như mấy chú hề đang cầm những miếng kem trắng tinh ném nhau cười hả hê. Cậu bé đáng yêu thì ngồi im vừa ăn bánh táo vừa cổ vũ. Đã lâu rồi cả bốn đứa chưa có trận phá phách nào thoải mái như vậy….

Đây đúng là một bữa tiệc sinh nhật hạnh phúc, tất cả mọi người đều vui vẻ và thoải mái, khác hẳn những bữa tiệc của giới thượng lưu, chỉ biết đối phó với nhau bằng những câu sáo rỗng và sống bằng sự giả tạo, lừa dối…

Nhưng hậu quả của trận chiến bánh kem để lại là tối đến cả đám còng lưng dọn dẹp. Công nhận khả năng quậy phá của mấy đứa nhóc này là vô đối, có điều khi dọn dẹp hậu quả sau đó thì cũng mệt thật. Căn phòng loang lỗ những vệt kem trắng tinh, đồ ăn thì vung vãi dưới đất, nước ngọt đổ khắp sàn. Cũng may là cô Liên hiền dịu nên chỉ phụ đám nhóc dọn dẹp chứ không trách cứ một lời nào cả. Đám nhóc đã rất vui vẻ trong buổi tiệc sinh nhật của con trai mình, như vậy là cô đã hài lòng rồi.

-Cám ơn Minh Nhật vì tối nay nhé !

Anh Vũ bước vào trong xe của Leo vẫy tay mỉm cười, Cát Cát cũng đang đứng bên chiếc mô tô của Minh Nhật, cậu nhóc ga lăng này đã đồng ý làm tài xế đưa cô bé về tận nhà, mặc dù Leo đã nói là cậu có thể đưa Cát Cát trở về nhưng hai đứa bạn thân của cậu không muốn phá hỏng không khí riêng tư của cậu và Anh Vũ nên đã từ chối, quả là hai kẻ biết điều…

Trên xe của Leo, Anh Vũ hơi mệt nên đã ngủ gật. Leo vừa lái xe vừa tranh thủ ngắm cô bé, Anh Vũ lúc ngủ trông thật dễ thương, khuôn mặt phúng phính như một đứa trẻ và đáng yêu vô cùng, đôi môi nhỏ xíu khép hờ. Leo lái xe chậm lại một chút, cậu muốn ngắm cô bé thật lâu trước khi để cô ấy về nhà. Rồi cô bé cựa người quay sang dựa vào Leo, cậu ôm chặt lấy cô bé, Anh Vũ thật bé nhỏ trong lòng cậu, Leo nhìn cô bé mỉm cười rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Nhưng cậu quên mất là mình đang lái xe nên chiếc xe chệnh choạng lao lên vỉa hè. Leo giật mình, Anh Vũ cũng giật mình tỉnh dậy, chiếc điện thoại trong túi cô bé rơi ra ghế, nhưng cả Leo và Anh Vũ đều không biết.

-Có chuyện gì vậy Leo ? Cô bé dụi mắt nhìn Leo.

-À…Xin lỗi đã làm em giật mình…

Leo ấp úng lái xe xuống lòng đường, cậu thở phào nhẹ nhỏm, hên là chưa đâm vào cột điện, lần sau muốn hôn Anh Vũ phải dừng xe lại cho an toàn…

Anh Vũ vẫn nhìn cậu ngơ ngác, cô không biết rằng Leo vừa hôn cô nên xe lao lên vỉa hè, cô chỉ thấy khuôn mặt gian xảo của Leo thi thoảng liếc sang mình dò xét. Có lẽ nào anh ấy mới làm trò gì mờ ám sao…

-Hôm nay vui quá !

Anh Vũ dựa lưng ra sau ghế, chiếc váy trắng tinh của cô và bộ đồ trắng của Leo vẫn còn lưu lại vài vệt kem tươi sau trận hỗn chiến ở nhà Minh Nhật. Leo cũng mỉm cười ôm cô bé vào lòng.

-Em thấy vui là tốt rồi.

Thấy Leo nhìn mình với vẻ suy nghĩ, đắn đo. Anh Vũ ngước khuôn mặt bầu bỉnh lên hỏi thăm.

-Sao vậy, Leo ? Có chuyện gì muốn nói sao ?

-Anh đang nghĩ…Leo nhìn cô bé cười gian xảo.-Tối nay anh có nên ngủ lại nhà em hay không ?

Anh Vũ đấm cho cậu một phát rồi quay ra cửa sổ, tên háu sắc này, ngày càng quá đáng rồi, tên háu sắc kia thì đang ôm bụng nhăn nhó, sao mà Anh Vũ nghiêm túc quá, cậu chỉ đùa thôi mà…

-Em giận anh hả ?Leo đưa tay ôm lấy Anh Vũ vào lòng, cô bé cũng dựa thẳng vào cậu nhỏ nhẹ.

-Không giận…em chỉ đang suy nghĩ…

-Chuyện gì ?

-Anh muốn giở trò với em…Em có nên nhờ anh Vỹ xử đẹp anh không ? Em tin là với khả năng của anh ấy, anh ấy thừa sức làm cho anh từ nay không thể làm gì được em nữa.

Leo giật mình nhìn Anh Vũ, khóe miệng cậu giựt giựt, hình như cô bé đang đùa, cô ấy mà nói cho Khôi Vỹ biết chắc cậu bị xử đẹp thật quá.

-Đến nhà em rồi !

Chiếc xe dừng trước quán trà Windy, Leo bước xuống mở cửa cho Anh Vũ đi ra rồi quay xe về nhà. Đi được một đoạn khá xa thì cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô bé, nhưng khi gửi tin nhắn đi thì cậu nghe có tiếng nhạc chuông khá quen vang lên, chiếc điện thoại màu xám bạc của cô bé đang nhấp nhánh trên ghế bên cạnh cậu. Leo cầm nó lên mỉm cười.

-Anh Vũ hậu đậu thật !

Cậu chầm chậm quay xe trở lại…

Còn về phần Anh Vũ, sau khi mở cửa bước vào căn nhà tối om cô mới biết là chiếc điện thoại không còn trong túi mình. Cô bé thở dài.

-Chắc làm rơi trên xe của Leo rồi.

Rồi cô mò mẫm đi vào căn nhà tối om cố tìm bật công tắc điện lên. Bóng tối quả là đáng sợ, Anh Vũ nhích từng bước thật chậm chạp, cô bé sợ xô phải đồ đạc trong nhà, nhưng vị trí của công tắc điện ở mãi bên trong, thật là mệt mà. Chợt có một mùi gì đó hơi khó chịu xộc vào mũi Anh Vũ, cô bé hơi nhíu mày, Anh Vũ rất nhạy cảm với những mùi lạ, cô bé nhớ mình thường xuyên lau nhà sao lại có mùi lạ ở đây được. Nhưng trước tiên vẫn phải bật công tắc điện lên đã…

-Công tắc…công tắc ở đâu…

Anh Vũ thở dài, vừa đi vừa mò mẫm….

Tách…

Ánh điện chợt lóe lên, Anh Vũ hơi bị chói mắt, cô bé ngạc nhiên ngước lên, rõ rằng cô chưa bật công tắc điện cơ mà…

-Em về rồi sao ?

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Anh Vũ sững người, Trường Dương đang ngồi trên sô fa giữa căn phòng nhìn cô, vẫn là bộ đồ đen bí ẩn và bông hoa hồng đen tỏa ra mùi hương mê hoặc. Trường Dương nhìn cô bé mỉm cười…

Anh Vũ giờ mới để ý xung quanh, khắp căn phòng nhuốm đỏ những vệt máu loang lỗ, đồ đạc đổ vỡ khắp nơi, mùi máu tanh nồng khiến cô cảm thấy buồn nôn, Anh Vũ nhíu mày đưa tay lên ngang mũi, thì ra mùi kì lạ cô cảm thấy khi nãy chính là mùi máu…

-À….Trường Dương đứng dậy đi lại gần cô bé.-Xin lỗi đã khiến căn phòng trở nên bừa bộn như thế này. Lúc anh tới thì lũ chó hoang của lão Hoàng Long tới đây tìm em. Hình như lão ta muốn bắt cóc em để gây áp lực với Khôi Vỹ. Nhưng mà em đừng lo, anh đã xử lí hết tụi nó giùm em rồi.

Hoàng Long ? Anh Vũ ngước lên ngạc nhiên. Ông ta cho người tới tìm cô sao ? ông ta muốn bắt cóc cô để uy hiếp Khôi Vỹ sao ? Nhưng tại sao Trường Dương lại giúp cô chứ ? Anh Vũ nhìn Trường Dương với vẻ hoang mang, màu đen bí ẩn từ đôi mắt lạnh lùng của anh ta như muốn nuốt chửng cô bé. Kí ức hôm nào tràn về, ngôi nhà hoang số ba, kẻ đã giương súng bắn anh trai cô…

Đôi môi cô mím chặt, ánh mắt trong veo ngước lên đầy căm thù. Như một phản xạ tự nhiên, Anh Vũ rút con dao nhỏ trong túi ra…

-Á….

KENG….!!!!!!!

Nhưng trước khi cô bé kịp làm gì thì cánh tay cô đã bị tóm chặt, con dao nhỏ rơi xuống đất. Anh Vũ cố giằng người thoát ra, một người đàn ông phía sau đang giữ chặt lấy tay cô bóp mạnh, cô bé nhăn mặt, cánh tay đau nhói, người này muốn bẻ gãy tay cô sao…

-Dừng lại, không được làm con bé đau !

Trường Dương lạnh lùng ra lệnh cho tên vệ sĩ, cánh tay Anh Vũ được thả lỏng ra phần nào.

-Tụi mày hết việc rồi, ra ngoài đợi tao !

-Vâng !!!!

Tên vệ sĩ thả Anh Vũ ra và ra ngoài khép cửa lại. Trường Dương tiến dần về phía cô với nụ cười nửa miệng, Anh Vũ thì sợ hãi lùi dần ra sau. Cô bé biết đây là con người không thể đùa giỡn như những tên du côn đường phố được. Anh ta là một ông trùm khét tiếng của thế giới ngầm…

-Em sợ anh sao ?

Trường Dương đi lại gần Anh Vũ hơn, cô bé đã bị dồn đến chân tường. Đôi mắt trong veo nhìn lên hốt hoảng. Trường Dương tới đây là muốn giết cô sao, hay anh ta muốn bắt cóc cô để đối phó với Khôi Vỹ. Khi nãy cô còn định tấn công anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không tha cho cô. Cửa đã bị đóng kín, bên ngoài cũng có thuộc hạ của anh ta canh giữ, làm sao để chạy thoát bây giờ…

Đang đắn đo suy nghĩ thì Trường Dương đã đứng trước mặt Anh Vũ, cô bé giật mình vội lao ra ngoài nhưng đã bị giữ lại. Anh Vũ nhắm chặt mắt sợ hãi, cả người cô bé run rẩy. Người trước mặt cô là một tử thần, cô đang tưởng tượng đến cảnh một con dao nhỏ sẽ cắt ngang cổ mình, nhưng không, Trường Dương nhẹ nhàng vuốt lọn tóc trên mặt Anh Vũ trấn an:

-Đừng sợ, anh không hại em đâu, anh chỉ muốn tới gặp em thôi !

-Anh….muốn gì ?

Anh Vũ vẫn không hết sợ hãi, đôi mắt đen thẳm trước mặt cô thật đáng sợ, lạnh lùng như muốn nuốt chửng lấy cô, hai tay cô bé run rẩy, còn một con dao duy nhất trong túi, cô đưa tay vào vụng về rút nó ra…

-Đừng sử dụng thứ đó !

Chưa kịp lấy con dao ra, hai bàn tay Anh Vũ đã bị giữ chặt ép sát vào tường, Trường Dương nhìn cô bé hé một nụ cười nửa miệng rồi kéo cô lại gần mình.

…-Em muốn giết anh sao ? Đừng có ngốc như vậy. Nếu đấu sức, em không thể thắng được anh đâu, em chỉ tự làm cho mình bị đau thôi.

Hai bàn tay run run của Anh Vũ cố rút ra khỏi tay Trường Dương, nhưng không được, anh ta đang giữ chặt lấy cô, ngước đôi mắt đen trong veo lên, cô bé giận dữ:

-Anh muốn gì ?

-Anh nói rồi, anh chỉ muốn đến gặp em.

-Gặp tôi…để làm gì?

Trường Dương hé nụ cười nửa miệng, đôi mắt đen thẳm vẫn chiếu thẳng vào ánh mắt trong veo run rẩy của cô bé.

-Có lẽ vì anh thấy nhớ em…không phải em cũng muốn gặp anh sao ?

Muốn gặp Trường Dương ? cô muốn gặp một kẻ nguy hiểm như anh ta khi nào chứ ? Anh Vũ nhìn anh ta khó hiểu, Trường Dương nói tiếp.

-Sáng nay em đã cố đuổi theo anh, không phải sao ?

Anh Vũ hơi nhíu mày, vậy là cô đã không nhầm, người khi sáng cô nhìn thấy qua bức tường kính chính là Trường Dương. Cô bé ngước lên.

-Tôi muốn hỏi anh.

-Chuyện gì ? Trường Dương vẫn nhìn cô mỉm cười.

-Tại sao anh lại giết anh trai tôi ?

-Em muốn biết sao ? Nhìn xuống đôi mắt giận dữ của Anh Vũ, Trường Dương dịu giọng.-Anh biết, em đang rất hận anh, hận anh đến nỗi muốn giết chết anh ngay lập tức, anh cũng không muốn giết Anh Khôi đâu, nhưng anh không còn cách nào khác. Anh Khôi đã nhúng tay vào hoạt động trong thế giới ngầm, và nó cũng đã biết trước sẽ có một ngày nó bị như vậy, nó lúc đó là trở ngại lớn nhất của anh, không giết nó anh sẽ gặp khó khăn…

-Anh thật tàn nhẫn…Tại sao cùng là con người với nhau mà anh có thể đối xử với anh ấy như vậy chứ ? Anh Vũ giận dữ cố vùng mạnh người ra, nhưng Trường Dương vẫn giữ chặt lấy cô lạnh lùng.

-Hừ ! Anh Khôi thì sao? em nghĩ khi nó làm việc này thì nó cũng nhân hậu giống như khi đối diện với em sao ?

Anh Vũ sững người, câu nói của Trường Dương gợi cho cô nhớ lại những hình ảnh lệch lạc ở nhà kho hôm nào, chính cô đã chứng kiến anh trai mình xuống tay giết người, đôi bàn tay nhuốm máu của anh ấy, ánh mắt sắc lạnh tàn nhẫn của anh ấy…cô bé im lặng, đôi vai nhỏ hơi run, Trường Dương nhận thấy rất rõ biểu hiện của cô bé, anh nâng cằn Anh Vũ lên mỉm cười.

-Nếu tính số thuộc hạ của anh mà Anh Khôi đã giết thì không dưới 10 người đâu, cô bé ! Anh Khôi cũng giống như anh thôi, nó cũng là một tên sát nhân máu lạnh, một con quỷ khát máu, và anh không thể tha cho nó được.

Đôi mắt Anh Vũ nhạt nước, cô cúi gằm xuống. Trường Dương nói đúng, quả thật Anh Khôi cũng đã giết không ít người, cô biết anh ấy luôn sống trong dằn vặt suốt hai năm nay, mặc dù anh ấy không cố ý làm những việc đó, nhưng dù sao anh ấy cũng đã giết người, mà giết người thì đền mạng, đó là quy luật nhân quả, dù rất thương Anh Khôi, nhưng quả thật cô cũng không thể bào chữa cho tội lỗi của anh ấy…

Trường Dương hơi mỉm cười, cô bé đã đuối lí, không thể nói gì nữa rồi, cúi xuống khuôn mặt bé nhỏ đang run rẩy, anh tìm xuống đôi môi nhỏ phớt hồng của Anh Vũ định đặt một nụ hôn…

-Thế thì sao…

Đột nhiên Anh Vũ cất tiếng nói, Trường Dương hơi ngạc nhiên, anh ta không định làm tiếp hành động của mình nữa…

…-Thế thì sao ? Anh Vũ vẫn cúi gằm mặt xuống, cả người cô bé hơi run rẩy, rồi cô ngước lên giận dữ.-Đúng là Anh Khôi đã gây ra những chuyện không thể tha thứ được, nhưng anh cũng đâu có quyền gì phán xét anh ấy chứ ? Anh Khôi không hề muốn giết người, anh ấy không hề muốn làm việc cho ông già đó, Anh ấy chỉ muốn được sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường, tại sao các người nhất định đẩy anh ấy vào chổ chết chứ ? Tại sao các người lại tàn nhẫn như vậy chứ ? Tại sao các người giết người thì không sao, còn anh trai tôi thì lại phải chết. Anh ấy không muốn giết người…tại sao anh ấy phải chết…tại sao ?

Giọng Anh Vũ khản đặc, khuôn mặt bé nhỏ đẫm nước. Trường Dương vẫn nhìn cô bé bằng vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen vô cảm.

-Anh không quan tâm nó có muốn làm việc đó hay không, chỉ cần là kẻ thù của anh thì đều phải chết.

-Vậy tại sao anh lại cứu tôi, tôi là em gái của Anh Khôi-kẻ thù của anh mà, sao anh lại cứu tôi…Anh Vũ cau mày, đôi mắt cay xè nhìn lên.

-Có lẽ…anh đã yêu em.

Trường Dương nghiêng đầu nhìn ánh mắt trong veo ngơ ngác trong vài giây, rồi anh ta thấy đôi mắt đó tiếp tục nhìn anh đầy căm thù. Đôi tay bé nhỏ đang bị anh nắm chặt cố vùng ra.

-Đủ rồi !!!! Tôi không muốn nghe gì nữa. Anh không cần nói với tôi điều gì nữa, anh đã giết anh trai tôi, tôi căm hận anh, tôi sẽ giết anh để trả thù.

-Em không nên để bàn tay mình bị vấy bẩn như vậy, Anh Vũ. Trường Dương cầm bàn tay cô bé lên hôn nhẹ, bàn tay nhỏ nhắn và lạnh ngắt.- Em có biết vì sao anh trai em không thể ở lại với em hay không, đơn giản vì nó đã giết người, tay nó đã vấy máu, vì vậy nó không thể quay lại cuộc sống bình thường được nữa. Em cũng muốn giống như nó sao ?

Nâng cằm Anh Vũ lên, Trường Dương cười nhạt.

…-Em trong sáng tinh khôi như một thiên sứ vậy. Thiên sứ thì nên có tấm lòng bao dung với tất cả mọi người chứ. Hãy quên tất cả mọi thứ đi…

Chát !!!!

Anh Vũ giận dữ rút bàn tay ra và tát một cú thật mạnh vào mặt Trường Dương.

-Im đi !!! Đừng có lảm nhảm với tôi những lời vô nghĩa như vậy. Tôi không phải là thiên sứ, tôi không cần những thứ gọi là trong sáng, nhân từ đó. Anh Khôi là anh trai của tôi, dù cho anh ấy đã làm gì thì anh ấy vẫn luôn là anh trai tôi, anh đã giết anh ấy, tôi không bao giờ tha thứ cho anh đâu….

Trường Dương cười lớn, lần đầu tiên có kẻ dám tát anh mà vẫn toàn mạng như thế này, giữ chặt cánh tay bé nhỏ của Anh Vũ, anh ta bất ngờ xô ngã cô bé xuống sàn.

-Thú vị lắm, Anh Vũ ! Em biết không? anh ghét nhất là thiên sứ, anh ghét những sinh vật được gọi là thiên sứ, đẹp đẽ, nhân hậu ư ? Đối với anh những kẻ đó chỉ là những thứ nhạt nhẽo, yếu đuối và quá tầm thường. Nhưng anh đã biết em không phải thiên sứ, em là một ác quỷ, một ác quỷ nhỏ bé đáng yêu, tàn nhẫn nhưng ngây ngô. Em không cố che dấu đi cảm xúc của chính mình. Em thật giống với anh. Anh muốn em là của anh !

Anh Vũ không thể hiểu những gì mà Trường Dương nói, cô cố đẩy anh ta ra để đứng dậy….

Bất ngờ, bàn tay thô bạo của Trường Dương đưa lên nắm cổ áo Anh Vũ và xé toạc bộ váy trắng của cô bé, Anh Vũ giật mình, cô cố gắng đẩy Trường Dương ra, nhưng vô ích, Trường Dương vẫn đè chặt cô dưới sàn, đúng là đấu sức thì cô không thể nào thắng được con người này. Rồi đôi môi bé nhỏ của Anh Vũ bị môi Trường Dương giữ chặt, hai cánh tay của cô bé cũng bị đè chặt dưới sàn nhà lạnh…

Mùi hương mê hoặc của hoa hồng đen tỏa ra khiến Anh Vũ khó chịu…Cô bé cố giẩy thoát, nhưng vô ích, đôi môi thô bạo của Trường Dương như muốn nuốt chửng đôi môi bé nhỏ của cô, Anh Vũ hoảng loạn, cô bé giẩy dụa điên cuồng mong thoát khỏi tay người con trai này. Cô thấy cả người mình dâng lên một cảm giác khó chịu khôn tả, nụ hôn mà Trường Dương đang đặt lên môi cô thật khó chịu, nó không dịu dàng, ngọt ngào như Leo đã hôn cô, mà nó tàn bạo và độc đoán đến kinh hoàng, cô có cảm giác như nó muốn nuốt chửng cô…

Phập…

Anh Vũ nhắm chặt mắt cắn mạnh. Khóe miệng của Trường Dương nhòe máu…

Trường Dương hơi nhíu mày. Anh ta chầm chậm đưa tay lên gạt nhẹ rồi cười nhạt, lần đầu tiên anh chiếm đoạt một cô gái như thế này, là ông trùm của thế giới ngầm dưới vỏ bọc của một doanh nhân thành đạt, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp, gợi cảm muốn được lọt vào mắt xanh của anh, nhưng từ trước giờ anh không hề có một chút cảm giác với ai, cho đến khi gặp Anh Vũ, một cô bé còn chưa bước qua tuổi 18, nhưng hình ảnh của cô không hiểu sao cứ luẩn quẩn trong đầu anh, khuôn mặt bé nhỏ đáng yêu, ánh mắt trong veo không một chút vẫn đục…

Trường Dương hé nụ cười nửa miệng…

Cô gái bé nhỏ này…

Anh muốn có cho bằng được….

-Đừng chống cự vô ích nữa, cô bé! em không thể thoát khỏi anh đâu !

Trường Dương đè chặt Anh Vũ dưới sàn và tiếp tục hôn lên môi cô bé một cách thô bạo, Anh Vũ cố dẩy dụa, nhưng không tài nào thoát được khỏi bàn tay cứng ngắc đang giữ chặt lấy mình. Đôi môi thô bạo của Trường Dương cứ giữ chặt lấy đôi môi nhỏ bé của Anh Vũ khiến cô bé gần như ngạt thở, rồi cô cảm thấy lưỡi anh ta lùa khắp miệng mình, cô bé cảm thấy miệng mình có mùi máu, là máu từ vết thương của Trường Dương, mùi máu hòa vào mùi hương của hoa hồng đen khiến Anh Vũ cảm thấy buồn nôn, đôi môi thô bạo vẫn giữ chặt cô bé rồi chuyển dần xuống cổ, rồi xuống ngực Anh Vũ, cô bé sợ hãi điên cuồng giẫy thoát, nhưng vô ích, những tiếng kêu gào ngắt quảng của cô cũng không được đáp lại, mọi thứ vẫn im lìm, chỉ còn tiếng khóc nấc hoảng sợ của cô và tiếng chiếc kim đồng hồ tích tắc trên tường….

Bộ váy trắng của Anh Vũ đã bị xé rách vài đường. Đôi bàn tay lạnh lẽo của Trường Dương đưa lên giựt chiếc cà vạt đen trên cổ anh ta xuống, vài chiếc cúc sơ mi trên ngực của anh ta cũng bị giật đứt rơi xuống sàn, bàn tay lạnh lẽo bắt đầu chuyển dần xuống ngực Anh Vũ. Cô bé nhắm chặt mắt sợ hãi, đôi tay nhỏ bé, yếu ớt của cô cố đẩy Trường Dương ra một cách vô vọng, nước mắt trào ra ướt đẫm vạt tóc, Trường Dương vẫn không dừng lại…

-Leo…

Trong giây phút hoảng loạn đó, Anh Vũ chỉ nhớ đến duy nhất một người, một người luôn ở cạnh che chở bảo vệ cho cô, một người luôn dịu dàng chăm sóc cô, nhưng có lẽ Leo sẽ không xuất hiện lúc này, có lẽ cô sẽ không thoát được gã ác quỷ này, nước mắt cô trào ra ướt đẫm mái tóc…

Leo…

Bất ngờ…

RẦM….!!!!!!!!

-ANH VŨ !!!!

Cánh cửa bị đạp tung ra…

Rồi có một người nắm lấy cổ áo Trường Dương kéo bật ra sau và tống một cú đấm trời giáng được vào bụng anh ta, Trường Dương ngã lăn ra sàn. Anh Vũ nhìn lên ngơ ngác. Một cánh tay dịu dàng đỡ cô dậy, đôi mắt cô bé nhạt nước…

-Anh Vũ !!!!! Em không sao chứ ? Leo ôm cô bé vào lòng vội vã.

-Leo…

Cô bé òa lên khóc, Leo cau mày ôm chặt lấy cô vào lòng, rồi cậu cởi chiếc áo khoác trắng khoác lên người cho cô, quay sang tên ác quỷ sau lưng, ánh mắt cậu đỏ rực…

-Đồ khốn….

-Thiên sứ ! Tới không đúng lúc chút nào cả…

Trường Dương đưa tay lên gạt một vệt máu trên khóe miệng cười nhạt….

Và sau ba giây thì hai người tiếp tục lao vào nhau, Trường Dương lúc nào cũng đem theo một khẩu súng trong người, nhưng bây giờ anh ta không muốn đem nó ra giải quyết Leo, anh ta muốn chính tay mình đánh bại đối thủ một cách công bằng, và ngay trước mặt Anh Vũ. Lần này Leo bị hứng một cú đấm của Trường Dương vào bụng, nhưng cậu cũng nhanh chóng đáp trả một cú đấm thật mạnh vào mặt kẻ thù, cả hai loạng choạng ngã ra sau…

Lần thứ hai xông lên, sau một loạt cú đấm, Leo nắm được cổ áo Trường Dương và dùng một đòn Judo vật anh ta xuống sàn, nhưng Trường Dương cũng nhanh nhẹn gạt chân cậu ngã theo rồi bật dậy lao vào Leo, một cú đấm từ trên cao giáng xuống xợt qua mặt cậu, Leo nghiêng đầu qua tránh được rồi nắm cổ áo Trường Dương dùng chân đạp mạnh vào bụng anh ta hất ra sau, tấm kính trên bàn bị xô xuống đất vỡ choang tạo thành một âm thanh chói tai….

Cả hai cùng bật dậy quệt máu miệng nhìn nhau căm thù….

Lưng áo Trường Dương có vài vệt máu loang ra, trên chiếc sơ mi đen đó có dính vài miểng kiếng…

Anh Vũ dưới sàn vẫn nhìn hai người sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo khoác của Leo run rẫy…

Rồi Trường Dương bất ngờ lao tới tung một loạt cú đấm tới tấp vào mặt Leo, trong lúc cậu hơi lúng túng thì anh ta bồi tiếp một cú đá thật mạnh vào bụng cậu, Leo bị ngã vào cánh cửa kiếng, vài mảnh vỡ đâm vào vai và lưng cậu, rỉ máu….

-LEO !!!!!!

Anh Vũ hốt hoảng gào lên, cô bé cố gượng dậy…

Nhưng Leo cũng không chịu ăn đòn dễ dàng như vậy. Cậu xông tới tung một cước vào giữa mặt Trường Dương, ngay lập tức anh ta giơ tay ra cản được và đáp trả một cước vào vai cậu, cả hai loạng choạng ngã ra sau, Leo hơi nhăn mặt, vai cậu đau buốt gần như tê cứng, Trường Dương cũng không thoải mái gì, dù đã đỡ được cú đá của Leo nhưng cánh tay của Trường Dương hình như cũng đã bị gãy. Cú đá của Leo lúc nào cũng mạnh gấp mấy lần người thường…

Kì phùng địch thủ…

Cả hai thủ thế nhìn nhau dè chừng…

Đúng lúc này thì có những tiếng bước chân rầm rập chạy tới, dường như nghe thấy những tiếng động lạ phát ra từ căn nhà nên có người đã báo cảnh sát…

-Ông chủ !!! Bọn cớm đến rồi, mau rời khỏi đây thôi ! Một tên thuộc hạ của Trường Dương bên ngoài chạy vào, mặt mũi bầm dập, tên này đã bị Leo đập gục trước khi cậu vào đây…

Trường Dương nhìn ra ngoài cau mày, anh ta vẫn chưa muốn kết thúc trận đấu sớm như vậy, nhưng cứ nấn ná ở đây có thể sẽ gặp rắc rối, Leo cũng lo lắng cho Anh Vũ đang run rẩy dưới sàn, cậu phải đưa cô bé ra khỏi đây nếu không cô ấy sẽ gặp phiền phức với cảnh sát…

-Có vẻ như hôm nay phải dừng lại ở đây rồi.Trường Dương cười nhạt bước ra mở cửa. Trước khi đi, anh ta không quên quay lại gửi lời chào đến Anh Vũ:-Tạm biệt, ác quỷ bé nhỏ, khi nào hạ được Khôi Vỹ, em sẽ là của anh.

-Nếu dám đụng vào một cộng tóc của con bé, tao sẽ giết mày…Leo nhìn nó gằn giọng. Hé một nụ cười nửa miệng, Trường Dương quay đi sau cái liếc xéo lạnh lùng cho cậu.

-Để xem tao và mày, ai sẽ có được cô ấy, Thiên sứ !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.