Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 52: Chương 52




4h30 sáng….

-Leo !!!! Leo !!!!

Anh Vũ giật mình choàng tỉnh dậy, khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi, ánh mắt đen thẳm sợ hãi, Leo vội nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay ấm áp của cậu giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt… Anh Vũ đang nằm trên giường của Leo, cậu ở ngay bên cạnh canh chừng cô bé…

-Anh đây, anh đây…Anh Vũ, em đừng sợ !

Leo ôm chặt cô bé vào lòng vổ về, Anh Vũ đang thở gấp, trái tim đập mạnh từng hồi trong lồng ngực. Đây đã là lần thứ ba cô bé giật mình thức dậy trong đêm rồi. Anh Vũ ôm chặt lấy Leo run rẩy, cơn ác mộng cứ bám lấy cô, nó ám ảnh cô cả trong giấc ngủ, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng của Trường Dương luôn hiện lên trong đầu Anh Vũ, nụ cười nửa miệng của ác quỷ và bông hoa hồng đen mê hoặc đó…

Anh Vũ nhắm chặt mắt sợ hãi, bàn tay của Leo ôm chặt cô hơn, hơi ấm của cậu giúp cô bé bình tĩnh được phần nào. Sau khi cảnh sát đến, Leo đã đưa Anh Vũ về nhà cậu, Anh Vũ đã an toàn, nhưng cô bé không thể có được một giấc ngủ thanh bình, Leo đã thức trắng đêm để trông chừng cô bé, lần nào giật mình tỉnh dậy Anh Vũ cũng thấy khuôn mặt Leo nhìn cô đầy lo lắng, lúc đó Anh Vũ mới yên tâm được phần nào…

-Không sao nữa rồi Anh Vũ !!!!

Leo vẫn nhẹ nhàng vỗ về cô bé, Anh Vũ ngước lên nhìn cậu, đôi mắt rơm rớm nước. Leo đang mỉm cười dịu dàng trấn an cô, vết thương trên người Leo vẫn chưa được băng bó nhưng cậu vẫn không dám rời khỏi Anh Vũ nửa bước. Cô bé nhìn Leo mếu máo, chỉ vì cô mà Leo bị thương như vậy, nếu khi tối Leo không quay trở lại, không biết bây giờ cô đã ra sao rồi. Leo đẩy nhẹ Anh Vũ nằm xuống rồi đắp chăn lên cho cô bé dỗ dành…

-Ngủ tiếp đi Anh Vũ, ngày mai anh sẽ xin phép cho em nghỉ học.

-Anh sẽ không để em lại một mình chứ ? Anh Vũ nhìn Leo rơm rớm, ánh mắt trong veo hơi nhòe nước, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay cậu run run.-Em sợ lắm, Leo !!!! Em sợ lắm…

-Anh không đi đâu hết !

Leo vẫn mỉm cười cúi xuống choàng tay ôm lấy cô. Cái ôm thật nhẹ nhàng nhưng đem lại cho Anh Vũ cảm giác an toàn, cô bé hơi mỉm cười an tâm, Leo đưa tay vuốt vạt tóc trên trán cô bé.

-Ngủ đi nào !

Đôi mắt trong veo của Anh Vũ dần khép lại, cô lại chìm sâu vào giấc ngủ, và từ đó cho đến sáng không còn cơn ác mộng nào tìm đến Anh Vũ nữa, cô bé thấy rất thanh thản và an toàn, vì cô biết khi tỉnh lại cô sẽ luôn nhìn thấy khuôn mặt thân quen của Leo bên cạnh cô. Thiên thần đang ở bên cạnh Anh Vũ, thiên thần sẽ bảo vệ cho cô. Không sao nữa rồi…

Nhìn khuôn mặt Anh Vũ yên bình chìm vào giấc ngủ sâu, Leo mỉm cười nhẹ nhỏm, rồi cậu cau mày khi cựa quậy cánh tay trái, vai cậu đau buốt vì trúng cú đá của Trường Dương, không biết có bị gãy xương hay không, mấy vết thương trên người cậu chỉ mới được băng bó qua loa, có lẽ phải chờ đến sáng khi nào Anh Vũ tỉnh dậy và bình tĩnh lại thì cậu mới xem lại cẩn thận được. Bây giờ Anh Vũ đang hoảng loạn, nếu cô bé bất chợt tỉnh dậy mà không thấy Leo sẽ rắc rối lắm…

7h30 sáng….

-Phong ! Con bé thế nào rồi ?

Minh Đức từ ngoài cửa bước vào phòng con trai, Leo đang ngồi trên ghế cố định vết thương trên vai trái của mình, trên bàn la liệt đủ các loại bông băng thuốc đỏ, thấy mấy vết thương trên người con trai, Minh Đức đi lại lo lắng:

-Con không sao chứ ? Nếu bị thương thì hãy đến bệnh viện đi, hay để bố mời bác sĩ về nhà cho con.

-Con không sao ! Leo đưa tay lên ngang miệng rồi cậu quay về phía Anh Vũ đang ngủ trên giường ra hiệu cho ông im lặng.-Chỉ là vết thương nhỏ thôi, con không sao, bố đừng lo.

-Con bé Anh Vũ không bị thương ở đâu chứ ?

Minh Đức nhìn sang Anh Vũ lo lắng, cô bé vẫn nằm ngủ trên giường, có lẽ gần sáng Anh Vũ mới có thể ngủ một giấc dài ngon lành như vậy. Lùa tất cả bông băng thừa vào hộp cứu thương, Leo với tay lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người.

-Anh Vũ không sao, cô ấy chỉ bị hoảng loạn một chút thôi, có lẽ ngủ một giấc cô bé sẽ bình tỉnh lại.

Minh Đức và Leo nhẹ nhẹ đi ra ngoài cố không làm ồn để Anh Vũ không bị thức giấc.

-Tội nghiệp con bé, chắc nó sợ lắm. Minh Đức nhíu mày.-Chúng ta có nên báo chuyện này cho Khôi Vỹ biết không, Phong ?

-Con nghĩ là không nên, anh ấy đang cố tập trung vào công việc, nếu biết chuyện của Anh Vũ, Khôi Vỹ sẽ bị phân tâm đúng như mong muốn của Hoàng Long và Trường Dương rồi…

-Nhưng chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi, không chỉ có Trường Dương tìm đến Anh Vũ, ngay cả Hoàng Long cũng cho người đi bắt cô bé, có vẻ như bọn họ muốn dùng Anh Vũ làm áp lực để hạ gục Khôi Vỹ, cô bé đang gặp nguy hiểm.

-Con biết, nhưng con sẽ bảo vệ cho cô ấy. Con sẽ không để kẻ nào đụng vào một cộng tóc của Anh Vũ đâu.

-Con bảo vệ cô bé ?

-Vâng…

-Hahahaha….. Nghe Leo trả lời, Minh Đức quay đi cười lớn.-Không ngờ con trai của bố lại yêu quý cô bé như vậy, bố hơi bất ngờ đó. Trước giờ con chỉ lo đi đánh nhau quậy phá và gây phiền phức cho bố, vậy mà bây giờ lại cố trở nên mạnh mẽ, chín chắn để bảo vệ cho người khác ư ? tình yêu đúng là điều kì diệu khiến con người ta thay đổi nhỉ ? Con trưởng thành hơn một chút rồi đó, con trai !

Leo vừa đi vừa gãi đầu ngượng ngùng….

-Nhưng con cũng phải cẩn thận nhé, Phong ! Kẻ mà con định đối đầu là hai tên trùm của thế giới ngầm. Bố không cản con khi con muốn bảo vệ cô gái con yêu, nhưng bố cũng không muốn cho con bị thương hay gặp nguy hiểm đâu. Nếu có gì khó khăn cứ nói với bố.

-Bố đừng lo, con sẽ cẩn thận mà !

….

11h00…

Vài tia nắng xuyên qua cửa sổ đậu trên mặt Anh Vũ khiến cô bé tỉnh giấc, Anh Vũ cựa người chậm chạp ngồi dậy, đôi mắt trong veo nhìn quanh, căn phòng mang một màu trắng tinh vắng hoe, cô gạt chiếc chăn bước xuống….

-Em dậy rồi ?

Leo mở cửa bước vào, trên tay cậu là ly sữa nóng và tô cháo đang bốc khói, Anh Vũ nhìn cậu hơi ngơ ngác, khuôn mặt cô lúc này khá ngờ ngệch khi mới tỉnh ngủ, Leo nhìn cô bé bật cười, cậu đặt khay thức ăn xuống bàn đi lại ngồi bên cạnh cô.

-Nhìn mặt em ngố quá, nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ thêm chút nữa đi !

Anh Vũ đưa tay lên gãi đầu, khuôn mặt cô bé lúc này ngố thật, nhưng cũng vô cùng đáng yêu trong mắt Leo.

-Em đói quá, ngủ không được !

Leo mỉm cười. Ngủ đến tận trưa thì sao mà không đói được….

-Anh biết, anh mang cháo lên cho em rồi, đi rửa mặt rồi ra ăn nào.

Leo xoa đầu Anh Vũ rồi đẩy cô bé vào nhà tắm, trong lúc Anh Vũ làm vệ sinh cá nhân thì cậu khuấy đều tô cháo cho nguội bớt….

-Hình như áo của anh hơi rộng phải không ?

Leo nhìn cô bé bước ra từ nhà tắm, vạt tóc mái hơi ướt, cô bé đang mặc chiếc áo khoác của Leo tối hôm qua, Anh Vũ nhìn xuống ngại ngùng, chiếc áo này Leo mặc rất vừa vặn và đẹp, nhưng sao khi cô mặc lại giống chiếc váy ngắn quá, cô bé đưa tay lên gãi đầu, thật ngại quá…

-Lát nữa anh sẽ cho người qua nhà em lấy đồ cho em, nhưng để bảo đảm an toàn cho em, từ bây giờ em sẽ ở lại đây với anh, giờ thì lại ăn cháo đi nào.

-Sao anh không đi học, Leo ?Anh Vũ đưa thìa cháo lên miệng nhìn Leo thắc mắc. Leo vẫn chống cằm nhìn cô bé ăn mỉm cười.

-Anh không yên tâm để em ở nhà một mình.

-Nhưng sắp đến kì thi giữa kì rồi, nếu không đi học đầy đủ anh sẽ không làm bài được đâu !

-Em lo gì chứ, bài vở anh đã sai bọn đàn em chép rồi, anh thừa kiến thức để đạt được điểm tối đa mấy kì thi vớ vẩn này.

-Hừ ! Em thấy anh chỉ giỏi mấy môn tự nhiên thôi, mấy môn xã hội anh lười học lắm. Anh định làm sao với mấy môn đó đây ?

Anh Vũ nhìn Leo càu nhàu, tên này chỉ được cái thông minh sáng dạ, chứ những môn cần sự chăm chỉ cần cù thì Leo luôn đứng cuối lớp.

-Lo gì chứ ? Cùng lắm hôm thi nói mấy thằng đàn em ném phao cho anh là được.

Anh Vũ đang uống sữa suýt sặc vì câu nói của Leo, cậu nhóc thì vẫn nhe răng cười, hình như từ trước đến giờ tên này chuyên gia vượt qua các kì thi bằng cách gian lận này thì phải. Anh Vũ nhìn cậu gượng cười. Leo đúng là bá đạo…

Đại ca trường cấp ba…

-Leo, Anh Vũ !!!! Bọn tớ mang vở tới cho các cậu nè !!!!!

Vừa giải quyết xong tô cháo và ly sữa thì Cát Cát và Minh Nhật đi vào, Leo đã gọi điện nhờ họ cuối buổi mang tập chép cho hai người, cậu cũng kể sơ qua tình hình của Anh Vũ cho họ biết để tìm cách đối phó với các thầy cô trên lớp.

-Anh Vũ ! Cậu không sao chứ ?

Cát Cát nhìn cô bé lo lắng, rồi cô thấy chiếc áo khoác trên người Anh Vũ là của Leo, đôi mắt cô sáng lên, nở một nụ cười tinh quái, cô xáp lại gần Anh Vũ trêu chọc:

-Anh Vũ, sao cậu lại mặc đồ của Leo thế ?

Minh Nhật nghe vậy cũng quay sang Anh Vũ thắc mắc, cô bé gượng cười, khóe miệng giật giật, không biết hai bản mặt gian xảo của tụi này đang nghĩ thứ đen tối gì trong đầu nữa…

Minh Nhật và Cát Cát ở nhà Leo đến chiều mới về, Anh Vũ cũng không được đi đâu ra khỏi nhà nửa bước, lúc nào Leo cũng kè kè bên cạnh cô như hình với bóng, nhưng có khoảng một tiếng cậu không có ở nhà, lúc này Anh Vũ lại đâm ra lo lắng. Cô bé cứ đi đi lại lại trong căn phòng mong cậu mau chóng trở về. Rồi cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, mới hơn một tiếng, cô bé mỉm cười. Leo ở cạnh cô cảm thấy phiền phức như vậy, nhưng khi cậu đi khỏi Anh Vũ lại thấy cô đơn, chỉ mới có một tiếng đồng hồ…

-Anh Vũ, cháu đã khỏe hẳn chưa ?

Có tiếng nói vang lên, Anh Vũ quay ra cửa, Minh Đức đang bước vào, trên tay ông là tô đồ ăn đang bốc khói, ông nhìn cô bé mỉm cười thân thiết.

-Bác…cô bé hơi ấp úng, Anh Vũ chưa bao giờ gặp riêng ông như thế này nên hơi ngại.

-Phong đâu rồi ?

-Anh ấy…đi lấy đồ giúp cháu rồi ạ….

-Vậy à. Minh Đức mỉm cười đi lại đặt cái to nhỏ xuống bàn.-Anh Vũ, đây là súp tổ yến, rất tốt cho sức khỏe, bác vừa nói cô đầu bếp nấu cho cháu, cháu mau ăn đi cho khỏe, dạo này bác thấy cháu xanh xao quá…

-Vâng…cháu làm phiền bác quá rồi…cháu không sao đâu ạ…

Cô bé nhìn ông ngượng ngùng, Minh Đức đi tới xoa đầu cô bé, bàn tay của ông thật ấm áp và dịu dàng, Anh Vũ có hơi ngỡ ngàng trong một giây, nụ cười của bác Minh Đức trông thật phúc hậu, và bác ấy cũng rất tốt với cô, đây là lần đầu tiên có một người xa lạ quan tâm đến cô như vậy, ông ấy cho Anh Vũ cảm giác như người bố đang chăm sóc cho con gái vậy…

Bố…

Anh Vũ nhìn ông hơi nghĩ ngợi, từ trước đến giờ cô chưa nhận được bất kì sự quan tâm chăm sóc nào của Hoàng Long, bố trong kí ức của cô chỉ là cơn ác mộng kinh hoàng và nỗi căm hận không thể nào xóa bỏ được. Nhưng bác Minh Đức lại coi cô như con gái, cho cô thứ tình cảm mà cô còn thiếu vắng. Bác ấy và Leo thật tốt với cô, ơn nghĩa này không biết đến khi nào cô mới trả được cho họ. Dường như đọc được suy nghĩ của cô bé, Minh Đức ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô mỉm cười.

-Anh Vũ, cháu không cần phải khách sáo như vậy đâu, đã từ lâu bác coi cháu như người trong nhà rồi. Cháu cứ coi đây như nhà của mình đi, mà tương lai thì nơi này cũng là nhà của cháu mà. Cháu không cần phải ngại..

-Dạ…Anh Vũ cố mỉm cười, không ngại sao được chứ…

Minh Đức ngồi nhìn cô bé ăn tô súp và nói chuyện với cô cho đến tận lúc Leo trở về, ban đầu Anh Vũ có hơi ngại ngùng với sự quan tâm của ông, nhưng dần về sau cô mới thấy ông là một người gần gũi và vui tính, ông ấy không khác gì anh trai Khôi Vỹ của cô cả, có lẽ vì thế mà ngay lần đầu gặp mặt anh ấy đã thấy thân thiện với ông chăng ?

7h00 tối…

-Anh Vũ ! Em đang làm gì đó ?

Leo từ phòng tắm bước ra, mái tóc đỏ ướt rượt nước rũ xuống khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ, cậu cởi trần và vắt một chiếc khăn ngang cổ vừa đi vừa lau tóc….

-Sao anh lại tắm trong phòng em ?Anh Vũ quay đi giả vờ bực bội, khuôn mặt cô bé hơi đỏ đỏ, Leo lúc này đẹp trai quá…

-Em nói gì vậy, đây là phòng của anh mà ? Leo đi đến trước mặt nhìn cô bé chằm chằm…

-Vậy sao anh không để em qua phòng khác đi, anh không định dùng chung phòng với em đó chứ ?

-Ờ…Chị giúp việc nhà anh có việc bận phải đi về quê gấp nên không có ai dọn dẹp cả, anh và em đành chịu khó ở chung một phòng đi vậy!

-Cái gì ? Anh Vũ giật mình ngước lên.-Ở chung một phòng? thế này sao được chứ ?

-Sao lại không ?

-Anh là con trai, em là con gái, sao ở chung một phòng được ?

-Hửm….? Có sao đâu chứ, tương lai em cũng là vợ anh mà, mà bây giờ em vẫn còn là một đứa bé, anh không đụng vào em đâu.

“Đứa bé ư ?” Anh Vũ nhìn cậu bực bội. Người ta đã 18 rồi, chỉ kém Leo có vài tháng thôi đó.

-Thế tối em ngủ ở đâu ? Em không ngủ chung với anh đâu.

-Ừ…Em ngủ dưới đất, anh ngủ trên giường !

Leo vui vẻ mỉm cười không để ý đến cái liếc xéo của Anh Vũ giành cho cậu. Vậy mà cô còn tưởng tên này ga lăng lắm cơ. Bắt cô ngủ dưới đất à ? Đang nằm mơ đấy à ? Nhưng mới liếc Leo một giây Anh Vũ đã đỏ mặt, cơ thể Leo không mặc áo sao mà đẹp quá, đẹp hơn nhiều so với mấy bức tượng nghệ thuật trong viện bảo tàng nữa…Leo thì vẫn lo lau khô mái tóc đỏ mà không để ý đến Anh Vũ ngày càng lạ hơn. Rồi cậu ngước lên và thấy Anh Vũ đang nhìn mình chăm chăm …

-Anh Vũ….Em đang ngắm nhìn anh sao ?

Anh Vũ lắc đầu vội chúi xuống cuốn vở tiếp tục học bài, nhưng khuôn mặt thì vẫn đỏ ửng lên và cô không hiểu nổi trong sách viết gì nữa. Leo vẫn ngồi trên giường nhìn cô chằm chằm, cậu thấy Anh Vũ đang học bài, có vẻ rất nghiêm túc, dù cậu rất muốn nói chuyện chọc phá cô bé một chút nhưng không dám. Leo nén một tiếng thở dài. Việc học đối với Anh Vũ rất quan trọng, không được làm phiền cô bé lúc này….

Nhưng thực ra Anh Vũ không hề học bài, cuốn vở cô bé đang xem nằm im lìm trên bàn, trong đầu cô là một mớ hình ảnh của Leo với đủ các thể loại, mái tóc đỏ ướt rũ xuống mặt, cơ thể đẹp đẽ, gợi cảm. Cô bé nhăn mặt cố ngăn mình suy nghĩ lung tung, nhưng hình như không có tác dụng gì cả. Cô muốn quay lại nhìn Leo một chút, nhưng cô lại không dám, vì cô sợ cậu nhóc biết được mình đang nghĩ gì trong đầu, nhưng hình ảnh Leo đang cởi trần quả thật rất cuốn hút Anh Vũ. Cô bé nhắm mắt lắc đầu. Ở nhà thi thoảng cô cũng thấy Khôi Vỹ cởi trần đi ra từ phòng tắm, nhưng cô đâu thấy có cảm giác gì đặc biệt đâu, không hiểu sao nhìn Leo cởi trần tim cô lại đập mạnh như vậy, sao cô có cảm giác hồi hộp như vậy chứ….

“Không, không, không….Không có gì phải hồi hộp cả….”

Anh Vũ cố trấn an mình, rồi cô bé từ từ quay lại, ngắm cậu ấy một chút chắc không sao đâu….

-Hơ ????

Nhưng tiếc là cô nhóc đã phải thất vọng, vì Leo đã mặc áo vào mất tiêu rồi, cậu đang nằm trên giường ôm gối ngủ ngon lành. Khuôn mặt hạnh phúc hơi mỉm cười nhìn không khác gì một thiên thần, Anh Vũ nhìn cậu phụng phịu, cô còn chưa kịp ngắm nhìn gì cả….

Rồi cô đứng bật dậy đi lại giường, dùng chân gạt mạnh chiếc gối hất cậu xuống đất:

-Muốn ngủ thì xuống đất mà ngủ, đồ ngốc…

-Anh Vũ…

Leo lồm cồm bò dậy nhìn cô bé ngơ ngác, sao tự nhiên Anh Vũ lại tỏ ra bực bội như thế chứ, rõ ràng cậu đâu có làm phiền cô bé học bài đâu. Anh Vũ cũng không để Leo kịp tìm hiểu lí do, cô bé leo lên giường quấn chặt chăn ngủ khì…

Còn một mình Leo thức nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ, Anh Vũ đã say sưa lạc vào thiên đường ở tận đâu đâu rồi, cậu thở dài. Cứ tưởng con nhóc này lạ nhà sẽ thức cả đêm cơ, ai ngờ nó còn vô tâm, ham ăn ham ngủ y như một đứa trẻ vậy…Và cũng thật tàn nhẫn nữa. Cậu ngán ngẫm ngồi dậy, sàn nhà ban đêm lạnh quá. Cô nhóc không cho cậu ngủ trên giường, cũng không cho cậu cái chăn nào cả. Nếu bắt cậu cả đêm ngủ dưới đất trong tình trạng này chắc mai cậu sẽ lăn ra bệnh mất. Leo đi lại giường Anh Vũ, cô nhóc đang ôm khư khư con gấu bông, khuôn mặt ngủ say trông đáng yêu kinh khủng. Cậu cúi sát xuống ngắm cô bé cho rõ hơn, bàn tay cậu nhẹ nhàng gạt vạt tóc mái cô bé ra, cậu hơi mỉm cười. Khuôn mặt thiên thần này, đúng là yêu không chịu nổi mà…Anh Vũ vẫn cứ ngủ say, không biết Leo đang hôn mình, thấy cô bé không có phản ứng gì, Cậu mỉm cười gian xảo…

-Anh Vũ, là tại em bất cẩn đấy nhé…

5h30 sáng….

Ring…ring…ring…

Chiếc đồng hồ rung lên từng hồi báo thức, Anh Vũ với tay tắt nó đi, đã đến giờ dậy đi học rồi. Nhưng sao hơi ấm khiến cô bé cứ muốn nằm im không chịu mở mắt. Anh Vũ cũng không cố thức ngồi dậy, cô lười biếng quàng tay ôm chặt con gấu bông, nhưng dường như có gì đó hơi lạ, hình như có thứ gì đang đè chặt trên người cô bé, con gấu bông cô ôm cũng có vẻ nhỏ hơn so với mọi khi….

Anh Vũ chậm chạp đưa tay dụi mắt, ánh sáng nhạt bên ngoài chiếu vào khiến căn phòng trở nên mờ ảo, cô bé từ từ mở mắt ra và sững sờ….

-L…LEO…

Leo đang nằm ôm chặt cô trên giường, chiếc chăn ấm áp choàng kín hai người, con gấu đã bị đá xuống dưới sàn nhà từ khi nào, cánh tay và chân Leo quàng qua người Anh Vũ và đè chặt lấy cô bé, khuôn mặt thiên thần của cậu thoáng nụ cười có vẻ rất là hạnh phúc….

-Leo !!!!!

Anh Vũ nhìn cậu, khóe miệng giựt giựt, sao tên này lại nằm trên giường với cô, rõ ràng hôm qua Anh Vũ đã đá nó xuống đất rồi mà. Leo vẫn chưa tỉnh dậy, đột nhiên cánh tay cậu siết chặt cô bé hơn, cậu đang say sưa giấc nồng và tưởng nhầm Anh Vũ là gối ôm của cậu….

-LEO !!!!!!

CHÁT….!!!!!!!!

7h00 sáng….

-Chào đại ca, chị hai !!!!! Hôm nay hai người đi học trễ đó !

Vừa mới bước đến cổng trường, Leo và Anh Vũ đã bị một đám đàn em của Leo vây chặt, mấy đứa nhóc nhìn hai người toe toét định huyên thuyên điều gì thì cả đám ngạc nhiên quay sang Leo.

-Đại ca, mặt anh sao vậy ?

-Sao bị sưng đỏ tấy lên thế kia ? đại ca mới đi đánh nhau hả ?

-Kẻ nào dám đụng vào anh vậy ?

Đám nhóc xôn xao cả lên, Leo nhìn đám đàn em thở dài rồi quay sang Anh Vũ:

-Vợ chưa cưới của anh tặng đó !

Anh Vũ quay ngoắt đi bực bội, một tát cho cái tội dê xồm của tên háu sắc này đã là quá nhẹ rồi. Cô còn chưa kết hôn, ngủ chung phòng với một đứa con trai đã là quá đáng lắm rồi. Nghĩ sao mà tên này còn dám mò lên ngủ chung với cô chứ. Nếu chuyện này đồn ra ngoài tương lai Anh Vũ ế là cái chắc. Tên háu sắc này…

Đồ dê xồm…

Anh Vũ quay sang bực bội, Leo cũng nhìn cô có vẻ giận dỗi. Rõ ràng chiếc giường thân yêu đó là của cậu, vậy mà Anh Vũ nỡ đá cậu xuống, mới sáng sớm đã tặng cậu một cú tát trời giáng làm cậu tỉnh ngủ mà không cần rửa mặt luôn, con gái gì mà chằn ăn, tương lại cậu cũng cưới Anh Vũ làm vợ, vậy thì cớ gì mà cô bé lại giận dữ với cậu như vậy chứ, Leo cau mày, cậu chỉ ôm cô bé ngủ thôi chứ có làm gì quá đáng đâu….

-Hứ !!!!

Anh Vũ liếc cậu rồi quay đi. Leo cũng không nói gì nữa, cô bé đang giận, tốt nhất là đừng đụng vào…

Cánh cửa lớp mở “xạch” ra một cách thô bạo. Mọi người quay sang nhìn cô bé có vẻ tò mò, trên bảng có một đám đang túm đông lại coi cái gì đó, Anh Vũ hơi ngạc nhiên đi lại. Rồi cô thở dài cười nhạt…

Trên bảng là một loạt những câu chửi rủa của ai đó giành cho Anh Vũ, đại khái nói cô là đồ lẳng lơ, luôn đeo trên mình bộ mặt ngoan hiền xảo trá để hại người, rồi cô tiếp cận Leo là vì công ty Blue Rose của cậu ấy…bla..bla…

Mọi người nhìn cô bé xì xầm, có vài cô bạn đi lại hỏi thăm Anh Vũ và an ủi cô chỉ là trò đùa ác của kẻ nào đó, nhưng Anh Vũ thừa biết tác giả của trò này là ai rồi…

Sa Lệ…

-Chậc !….Em có nhiều fan hâm mộ hơn anh nghĩ đó ? Leo đi lại lấy khăn lau bảng nhìn cô bé mỉm cười.

-Anh thấy em giống như được hâm mộ ở chổ nào vậy ? Anh Vũ cũng cười nhạt.

Đúng là trò đùa nhạt nhẽo của những kẻ rảnh rổi mà. Nhưng vì có trò đùa ác này mà những tin đồn thất thiệt về Anh Vũ và Leo cứ lan ra cả trường, và ai cũng xì xầm bàn tán với vẻ bán tín bán nghi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.