Trong
nhà thờ….
Chiếc
quan tài lạnh lẽo đặt trước thánh đường, một người đàn ông phúc hậu đang nằm ngủ
một giấc dài trong đó, những bông hoa cúc trắng được mọi người đặt vào trong với
vẻ kính trọng. Khôi Vỹ cúi gục đầu buồn bã trước quan tài, hai mắt anh nhắm chặt,
không khí im lìm nặng nề, những giọt nước mắt rơi nhẹ tiếc thương cho con người
vừa mới ra đi, phía sau anh, Anh Vũ lặng im ôm trên tay bó hoa cúc nhỏ trắng muốt,
Khôi Vỹ đi ra sau để cô bé đặt bó hoa vào quan tài…
Tiếng
chuông cầu hồn vang lên từng hồi….
Cô
bé lặng im, dường như người trong quan tài đang mỉm cười với cô, mặc dù khuôn mặt
ông đã trắng nhợt nhưng cô bé thấy ông vẫn thật rạng rỡ. Minh Đức là người lạc
quan, lúc nào trên môi ông cũng nở nụ cười, và ngay cả giây phút cuối cùng của
mình ông vẫn nhìn cô và Leo mỉm cười, nụ cười đẹp đẽ nhân từ xóa tan đi bao
nhiêu mặc cảm tội lỗi trong lòng cô. Anh Vũ nắm chặt hai tay trên ngực…
Bố….
Người
đầu tiên coi cô như con gái, chỉ vì cô mà ông ấy đã phải chết, vài giọt nước mắt
nóng hổi rơi trên tay Anh Vũ, cô bé cắn chặt môi, liệu kiếp sau cô còn có cơ hội
gặp lại con người đáng kính này hay không ? Ông ấy đã giúp cô rất nhiều, cho cô
rất nhiều, và cô nợ ông rất nhiều. Nhưng cô còn chưa kịp nói với ông một lời cảm
ơn thì cô đã mất đi cơ hội đó rồi.
Anh
Vũ đưa tay lên gạt nước mắt. Cô nhớ lại tô súp nóng hổi ông từng đưa cho cô, nụ
cười nhân từ dành cho cô, giây phút mà ông ấy đưa tay xoa đầu cô, Anh Vũ đã rất
muốn gọi ông một tiếng bố, nhưng cô lại không đủ can đảm, và bây giờ thì cô
không còn cơ hội đó nữa. Mãi đến bây giờ Anh Vũ vẫn không hiểu tại sao ông lại
quý mến cô như vậy, tại sao ông ấy lại muốn bảo bệ cho cô. Nếu không vì cô thì
gia đình ông đã không bị liên lụy rồi. Tại sao lại phải cứu một người như Anh
Vũ chứ ?
Ngực
Anh Vũ đau nhói, cô chính là người đã hại chết ông, nếu không phải vì cô thì
bây giờ ông đã không phải nằm ở đây ngủ một giấc thật dài như vậy. Cô chính là
ác quỷ hại chết ông. Phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm với ông bây giờ, liệu cô
còn cơ hội để chuộc lỗi với ông hay không ? Ông bây giờ đã rời xa thế giới này
rồi…
-Anh
Vũ, em đừng đau lòng quá…
Khôi
Vỹ đặt tay lên vai cô bé an ủi. Anh Vũ không nói gì, cô cố nhìn kĩ lại khuôn mặt
nhân từ một lần cuối cùng, cố khắc sâu vào kí ức người mà cô thương yêu kính trọng,
và người duy nhất coi cô như con gái…
Bó
hoa trắng muốt được đặt vào quan tài…
Thấm
đẫm những giọt nước mắt trong suốt…
-Con
ranh con…
Anh
Vũ vừa đi xuống dưới thì một người đàn ông phía sau cô nhìn theo ác cảm. Hữu
Chiến và Sa Lệ ở trong tang lễ luôn nhìn nhóm người của Anh Vũ với con mắt
khinh bỉ, những người này cho rằng Anh Vũ đã hại chết Minh Đức và khiến Leo gặp
tai nạn, hiển nhiên sau này họ cũng sẽ không để yên cho cô bé.
Khôi
Vỹ hơi nhìn sang hai con người đó cau mày, lúc nào cũng tự nhận là bạn tốt của
Minh Đức, nhưng từ khi Leo nằm viện ông ta chưa đến thăm cậu một lần nào, tang
lễ của bạn thì chỉ ghé ngang qua xăm xoi em gái anh. Anh cũng thừa biết khi
Minh Đức mất, Hữu Chiến đã cho người đi điều tra về tổng tài sản và lợi nhuận của
công ty Blue Rose của nhà họ Hoàng, cái mà ông ta quan tâm chỉ là tài sản của
Leo mà thôi.
Nhưng
ông ta sẽ không được toại nguyện đâu. Anh sẽ không để ai đụng vào Leo, vì anh
coi cậu ấy như em trai mình, và anh cũng đã chọn cậu bé này cho em gái mình rồi…
Hai
ngày trôi qua…
Leo
vẫn nằm im ngủ say trong phòng bệnh, dù các bác sĩ đã nói rằng cậu cần một khoảng
thời gian thì mới tỉnh lại được, nhưng hai ngày trôi qua vẫn là quá dài đối với
mọi người, và mối lo lắng Leo sẽ không thể tỉnh lại lại dậy lên trong lòng mọi
người. Ai cũng thấp thỏm không yên…
Hai
ngày trôi qua là hai ngày Anh Vũ ở lì bên giường bệnh của Leo, mặc dù vết
thương của cô bé vẫn còn đang cần điều
trị nhưng cô nhất định ở lại bên cạnh Leo, cô sợ Leo sẽ không tỉnh lại nữa, cô
sợ cậu lại bỏ cô đi như những người kia…
Anh
Vũ rất sợ…
-Leo
!
Anh
Vũ lau mặt cho cậu bằng một chiếc khăn ẩm, trên khuôn mặt đẹp trai có một vệt
xước nhẹ. Cô bé nhíu mày, Leo nằm im như vậy không biết đã bao lâu rồi, cô
không biết khi nào cậu mới tỉnh dậy, nhưng cô muốn mình là người đầu tiên được
thấy Leo tỉnh lại. Khôi Vỹ thì đang lo giải quyết vụ hỏa hoạn với bên cảnh sát…
Anh
Vũ đi lại kéo chiếc rèm sang một bên, vài tia nắng sớm ấm áp bên ngoài xuyên
qua cửa sổ, cả căn phòng sáng rực lên. Cô bé ngồi xuống bên cạnh giường của
Leo, khuôn mặt cậu thật rạng rỡ. Nguy hiểm đã qua, Anh Vũ đã có thể yên tâm phần
nào, nhưng tại sao đến giờ Leo vẫn không tỉnh dậy chứ…Khuôn mặt Anh Vũ xanh
xao, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng cô vẫn không chịu rời khỏi Leo nữa
bước, cô sợ nếu mình bỏ đi rồi, Leo sẽ biến mất, cô sợ Leo sẽ biến mất khi cô
không còn ở bên cạnh…
Cô
ngắm nhìn khuôn mặt của Leo, thật yên bình và hiền dịu, Anh Vũ hơi mỉm cười, chẳng
trách ở trên trường đám con gái lại thích cậu nhiều như vậy, Leo là một chàng
trai mạnh mẽ, hiền lành, tốt bụng và còn đẹp như một thiên thần nữa. Cánh tay của
Leo vẫn gắn một dây chuyền dịch, Anh Vũ đưa tay nắm nhẹ lấy bàn tay cậu, nó thật
ấm áp….
-Bố…bố…ơi…
Đột
nhiên Leo cất tiếng, đôi môi khẽ mấp máy.
-Leo
!!!!
Anh
Vũ giật mình nhìn lên, khuôn mặt của Leo hơi chuyển động, đôi mắt nhắm chặt từ
từ mở ra. Anh Vũ mừng rỡ vội ngồi bật dậy, Leo đã tỉnh lại rồi, cậu ấy cuối
cùng đã tỉnh lại rồi…
-Leo
!!!! Anh tỉnh lại rồi…
Nước
mắt Anh Vũ trào ra, cô bé vội đưa tay gạt ngang, không hiểu sao lúc vui mừng
như thế này mà cô lại khóc chứ. Leo quay sang nhìn cô, cậu hơi nhíu mày. Anh Vũ
vẫn mỉm cười, những giọt nước mắt hạnh phúc vẫn tuôn ra, cô đã chờ cậu rất lâu
rồi, cô chờ Leo tỉnh lại từ rất lâu rồi. Nhưng Leo vẫn nhìn cô, đôi mắt đen thẳm
khó hiểu, và câu đầu tiên cậu nói với Anh Vũ là:
-Cô…là
ai ?
Anh
Vũ sững người, câu hỏi của Leo cứ như một nhát dao đâm vào tim cô vậy, cô lo lắng
nhìn cậu, Leo có vẻ rất nghiêm túc.
-Leo
….Anh không nhận ra em sao ? Em là Anh Vũ ? Anh Vũ đây mà…Anh không nhận ra em
sao ? Anh Vũ cúi xuống vội vã.
Leo
vẫn nhìn cô bé khó hiểu, rồi cậu gượng ngồi dậy, Anh Vũ vội đỡ cậu ngồi lên.
-Xin
lỗi…tôi không biết cô, cô có nhầm tôi với ai không?
-Leo…
Anh
Vũ sững sờ, ngực cô đau nhói từng hồi, sao Leo lại hỏi cô như vậy, không lẽ anh
ấy…
-Đây
là bệnh viện sao ? đã có chuyện gì xảy ra với tôi vậy ? Bố tôi đâu rồi ? Tôi muốn
gặp ông ấy. Ông ấy đang ở đâu ?
Leo
nắm tay cô bé lo lắng, đôi mắt cậu có vẻ hoang mang khi nhớ đến bố mình. Anh Vũ
thì vẫn chưa hết bàng hoàng, cô nhìn Leo hoang mang. Không lẽ Leo đã mất trí nhớ
rồi sao ? Nhưng sao anh ấy vẫn nhắc đến bố mình chứ?
-Này
cô…Cô có nghe tôi nói không ? Bố tôi đâu rồi ?
Leo
nắm chặt lấy tay Anh Vũ, cô bé nhìn cậu bối rối. Anh Vũ không dám nói với Leo
là bố cậu đã mất, bác sĩ đã dặn là không nên để Leo bị kích động vì như vậy sẽ ảnh
hưởng đến vết thương của cậu ấy, nhưng bây giờ Anh Vũ không biết nên nói gì với
Leo nữa. Leo không hỏi cô bé nữa, cậu đưa tay giật sợi dịch truyền trên tay
mình ra rồi bước xuống…
-Leo
!!! Anh định đi đâu vậy ?
Anh
Vũ vội giữ cậu lại, sức khỏe của Leo vẫn còn yếu, không thể để cậu rời khỏi giường
được, nhưng bất chấp sự ngăn cản của cô, Leo vẫn cố đi ra ngoài…
-Tôi
muốn đi tìm bố tôi…
Leo
bước đi, đầu cậu đau nhói và trống rỗng, cậu không nhớ được Anh Vũ là ai và đã
có chuyện gì xảy ra với cậu, từ lúc bất tỉnh đến giờ trong đầu cậu chỉ hiện lên
một hình ảnh duy nhất là ngôi biệt thự bốc cháy, bố cậu đang ở trong căn nhà bị
đổ sụp đó…
-Leo
!!! Khoan đã Leo !!! Anh đừng đi ra ngoài, anh chỉ mới tỉnh dậy thôi mà…
-Anh
Vũ !! Leo đã tỉnh dậy rồi sao ?
Vừa
bước ra đến cửa, hai người đã thấy Khôi Vỹ đi tới, sau lưng anh là Cát Cát và
Minh Nhật, họ cũng cùng Anh Vũ túc trực ở phòng bệnh của Leo mấy hôm nay, nhìn
thấy Leo đi ra mọi người có vẻ vui mừng, Khôi Vỹ vội đỡ lấy tay Leo khi thấy cậu
có vẻ choáng…
-Leo,
cậu đừng ra ngoài, mau vào phòng nghỉ ngơi đi…
-Anh
là ai ?
Leo
ngước lên nhìn Khôi Vỹ tò mò, bây giờ thì đến lượt Khôi Vỹ bất ngờ, anh nhìn
Leo rồi nhìn sang Anh Vũ có vẻ hoang mang, Anh Vũ nhíu mày…
-Anh
Vũ….Leo làm sao thế ?
Minh
Nhật và Cát Cát nhìn Leo hoang mang, Leo cũng không có vẻ gì là nhận ra hai người
cả, cậu vẫn đưa đôi mắt đen thẳm nhìn khắp lượt những con người kì lạ tỏ ra
quen biết cậu…
-Bố
tôi đâu ?
-Hả
? Khôi Vỹ nhìn cậu khó hiểu, Leo đã mất trí nhớ? nhưng sao cậu vẫn nhớ đến bố
mình? Khôi Vỹ hơi lúng túng, đúng lúc này…
-Leo…Leo
!!!!! Cậu đã tỉnh lại rồi !!! Thật may quá….Cậu làm tớ lo quá….
Sa
Lệ ở đâu chạy lại ôm chầm lấy cậu, Leo vẫn không tỏ ra thích thú gì, lúc này cậu
chỉ quan tâm đến một người duy nhất, người duy nhất còn lại trong kí ức mờ nhạt
của cậu. Cậu gỡ tay Sa Lệ ra và hỏi bằng giọng yếu ớt..
-Nói
cho tôi biết, bố tôi đâu rồi…
-Leo
!!!!
Sa
Lệ ngước lên, nước mắt rơm rớm, mọi người đều quay sang lo lắng, Leo đã bị một
chấn thương nặng ở đầu, vết thương đã khiến trí nhớ của Leo có vấn đề, bây giờ
không nên để cậu ấy biết chuyện bố cậu đã mất.
-Sa
Lệ…
Anh
Vũ nhìn cô với vẻ van nài, không thể cho Leo biết chuyện này được, cậu ấy sẽ
phát điên lên mất, nhưng Sa Lệ quay sang cô với vẻ căm thù, đôi mắt sắc lạnh
như muốn giết Anh Vũ ngay lập tức. Leo giữ chặt lấy hai vai cô hỏi lại một lần
nữa với vẻ giận dữ:
-Các
người làm sao vậy ? Hãy nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra, bố tôi đâu rồi
?
-Leo…Bố
anh…
-Sa
Lệ !!! Đừng mà…
Anh
Vũ nhìn cô đau đớn, không thể nói cho Leo biết được…
-Bố
anh mất rồi…
Sa
Lệ vẫn lạnh lùng, cô thầm cười trong lòng, nếu biết bố mình vì Anh Vũ mà mất,
Leo chắc chắn sẽ ghét Anh Vũ lắm, cậu chắc chắn sẽ quay lại với cô, nhưng sự
ích kỉ đã che mắt cô, Sa Lệ không thể ngờ được phản ứng sau này của Leo…
-Bố
tôi…ông ấy…ông ấy….Leo sững sờ…
Đôi
tay Leo run rẩy nắm chặt lấy hai vai Sa Lệ khiến cô nhăn mặt, ánh mắt đen thẳm
đau đớn, khuôn mặt cậu tái mét, mọi người đều quay sang lo lắng, Leo bất ngờ
đưa tay lên ôm đầu, đầu cậu đau nhói quay cuồng, cậu loạng choạng lùi ra sau,
máu mũi cậu chảy xuống ướt đẫm cổ áo, Anh Vũ hốt hoảng đỡ lấy cậu…
-Leo…Leo
!!!!!
-Gọi
bác sĩ, mau gọi bác sĩ đi….
Khôi
Vỹ quay sang Cát Cát và Minh Nhật hét lớn, rồi anh cúi xuống khoác tay Leo lên
vai mình đỡ cậu vào phòng, Leo vẫn ôm chặt đầu đau đớn, máu cam không ngừng chảy
xuống ướt đẫm ngực áo. Anh Vũ bật khóc, chỉ tại cô mà Leo trở thành như vậy,
Cát Cát và Minh Nhật cũng vội chạy đi tìm bác sĩ đến…
Hành
lang vắng chỉ còn một người đứng lại. Sa Lệ nhìn theo Leo và mọi người mỉm cười
hài lòng. Leo bị tổn thương bởi cái chết của bố cậu, chắc chắn cậu sẽ quay sang
căm thù Anh Vũ….
….
-Cậu
ấy tạm ổn rồi ! Ông bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh thông báo, mọi người đều thở
phào nhẹ nhỏm.
…-Nhưng
không phải tôi đã dặn mọi người là không được làm gì khiến cậu ấy bị kích động
rồi sao ? Bệnh nhân vẫn còn rất yếu, vết thương trên đầu cậu ấy có vẻ không ổn
lắm, bây giờ cần hạn chế mọi áp lực đối với cậu ấy, phải để cậu ấy được thanh
thản nghỉ ngơi một thời gian…
-Bác
sĩ ơi, vậy còn việc cậu ấy không nhớ được gì thì sao ? có phải Leo đã mất trí
nhớ không ? Anh Vũ nhìn Leo đang nằm ngủ trên giường bệnh rồi quay sang ông lo
lắng. Ông bác sĩ xem lại bệnh án của Leo rồi chậm chậm đẩy cặp kính lên cao ôn
tồn giải thích.
-Vết
thương trên đầu cậu ấy khá nặng, đầu cậu ấy bị va đập khá mạnh nên có lẽ đây là
nguyên do khiến cậu ấy bị mất trí nhớ
-Sao
? Mọi người nhìn ông bác sĩ hoang mang.
-Mất
trí nhớ về mọi chuyện sau tai nạn là bình thường, nhưng hơi lạ là cậu ấy vẫn
còn nhớ đến bố mình…
-Mất
trí nhớ một phần sao ?Khôi Vỹ nhìn ông bác sĩ nhíu mày, anh cũng từng được đào
tạo về ngành y nên cũng hiểu rõ phần nào về hiện tượng này, ông bác sĩ gật đầu.
-Có
lẽ tại cú sốc tâm lí quá lớn nên cậu ấy chỉ nhớ được duy nhất một người trước
khi cậu ấy ngã xuống lầu….
-Vậy
phải làm sao để Leo có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện ? Anh Vũ nhìn bác sĩ lo lắng,
Cát Cát và Minh Nhật cũng nhíu mày chờ đợi.
-Chuyện
này tôi cũng không biết, kí ức của con người rất phức tạp, nó như những cành
cây nối liền với nhau, chỉ một nhánh bị lay thì những nhánh khác cũng sẽ chuyển
động theo, trí nhớ cậu ấy có thể quay về hay không còn tùy thuộc vào sự may mắn
của cậu ấy, hiên nay y khoa chưa có một cách thức nào chữa trị được căn bệnh
này cả. Nhưng nếu mọi người luôn ở bên cậu ấy và nhắc lại cho cậu ấy nghe những
kỉ niệm ấn tượng có thể cậu ấy sẽ dần khôi phục được trí nhớ….
Anh
Vũ ngồi thừ người ra ghế, vậy là Leo đã mất trí nhớ thật rồi. Leo đã quên cô,
quên hết tất cả mọi người….Nhưng ít ra cậu ấy vẫn còn sống..
Leo
vẫn còn sống, như vậy là đủ rồi….
Anh
Vũ nhìn cậu, Leo đang nằm yên truyền dịch, đôi mắt nhắm chặt yên bình…
-Leo
sao rồi ?
Sa
Lệ mở cửa bước vào, mọi người đều quay sang nhíu mày, cô nàng máu lạnh này xem
ra vẫn bình thản, cô ta không hề có chút mặc cảm tội lỗi gì về việc mình mới
làm cho vết thương của Leo nặng hơn. Đi lại gần giường Leo, cô mỉm cười đưa ta
định gạt vạt tóc trên trán cậu…
Pặc…
Cánh
tay cô bị nắm chặt. Sa Lệ ngạc nhiên quay sang. Anh Vũ đang nhìn cô lạnh lùng.
-Cô
định làm gì đó, Anh Vũ ? Sa Lệ hất tay Anh Vũ ra nhìn cô bực bội.
-Câu
này tôi phải hỏi cô mới đúng, cô định làm gì ?Anh Vũ nhìn cô gằn giọng, ánh mắt
cô bé sắc lẻm.
-Làm
gì ư ? Tôi sẽ đưa Leo về nhà tôi dưỡng bệnh, và tôi không muốn cô tới gặp cậu ấy
nữa, nếu không…
-Đừng
hòng !
Sa
Lệ nín thinh, khuôn mặt Anh Vũ đằng đằng sát khí, mọi người đều quay sang lo lắng…cho
kẻ vừa dại dột chọc tức cô bé. Nhưng Sa Lệ có vẻ như vẫn chưa nhận ra tình
hình.
-Hừ,
cô không có quyền quyết định ở đây, Anh Vũ. Đừng quên chính cô là người hại chết
bác Minh Đức và khiến Leo ra nông nỗi này…
-Im
đi!!!! Có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ khi nãy ai là kẻ suýt giết Leo hay không
? Anh Vũ gằn giọng.-Tôi không cần biết cô yêu anh ấy như thế nào, nhưng cô quá
ích kỉ, cô chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà thôi, một kẻ như cô sẽ không bao
giờ đem lại hạnh phúc cho Leo được, cô không đủ tư cách ở bên cạnh anh ấy, tôi
sẽ không bao giờ giao anh ấy cho cô đâu…
-Vậy
Leo sẽ hạnh phúc khi ở với cô sao ? Sa Lệ nhìn cô mỉa mai, Anh Vũ hơi cau
mày.-Chính vì Leo nghĩ rằng cậu ấy sẽ hạnh phúc khi ở bên cô nên Leo mới thành
ra như vậy đó. Cô còn chưa hài lòng sao ? Hay cô muốn Leo phải vì cô mà chết cô
mới buông tha cho cậu ấy ?
Anh
Vũ nín thinh, Sa Lệ cười nhạt hài lòng.
-Anh
Vũ!!!! Cô chỉ là con ác quỷ đem lại tai họa cho người khác, cô chẳng thể đem lại
hạnh phúc được cho Leo đâu, tốt nhất cô nên biến khỏi cuộc sống của cậu ấy đi.
Tôi sẽ không để cô lại gần Leo của tôi nữa đâu. Sau khi Leo tỉnh lại, tôi sẽ
cho người đưa cậu ấy về nhà tôi.
-Cô
đừng hòng! Tôi sẽ không để ai đưa Leo đi cả. Anh Vũ ngước lên với vẻ bất cần.-Leo
là của tôi, anh ấy yêu tôi, và tôi cũng yêu anh ấy, ngoài tôi ra không ai được
phép lại gần Leo cả. Cô cũng không có tư cách gì để xen vào chuyện của chúng
tôi.
Sa
Lệ nhíu mày bực mình.
-Đó
là chuyện trước kia. Tôi đã nghe bác sĩ nói về bệnh tình của Leo rồi, cậu ấy đã
mất trí nhớ. Nhìn khuôn mặt đau khổ của Anh Vũ, cô cười nhạt.-Leo quên mất cô rồi
phải không, Anh Vũ ?
-Anh
ấy sẽ nhớ lại…
-Ừh
! Leo sẽ nhớ lại. Tôi sẽ giúp anh ấy nhớ lại… vì sao mà bố anh ấy chết…vì sao
mà anh ấy gặp tai nạn…vì sao mà anh ấy lại bị mất trí nhớ như thế này. Chắc sẽ
thú vị lắm…
Sa
Lệ nhìn Anh Vũ cười gian ác, cô bé tối sầm mặt lại, Cát Cát bực bội nắm lấy cổ
áo Sa Lệ.
-Sa
Lệ, cô có còn là con người hay không ? Leo đang bị tổn thương nặng như vậy, cô
còn định làm vết thương của cậu ấy trầm trọng đến mức nào nữa?
-Hừ..thế
thì sao ? Sa Lệ giằng mạnh cổ áo mình ra lạnh lùng.-Vết thương đó không thể khiến
Leo chết được, nhưng nó sẽ khiến cậu ấy trở về với tôi.
-Cô…
Cát
Cát và Minh Nhật nhìn cô ta giận dữ, Sa Lệ vẫn vui vẻ quay sang Anh Vũ cảnh
cáo.
-Anh
Vũ, nếu cô không muốn Leo căm ghét cô thì hãy ngoan ngoãn giao cậu ấy lại cho
tôi, nếu không tôi chỉ còn cách là kể lại cho Leo nghe tất cả mọi chuyện, đến
lúc đó không chừng vết thương của cậu ấy lại nặng hơn nữa đó…
Nói
thì nói thế thôi, chứ Sa Lệ chắc chắn sẽ kể lại cho Leo nghe mọi chuyện theo ý
cô ta, còn Anh Vũ sẽ không dám giữ cậu ấy lại, vì cô bé rất lo cho vết thương của
Leo, nếu bây giờ tranh giành cậu ấy với Sa Lệ có thể khiến bệnh tình của Leo trở
nên nặng hơn, Anh Vũ chắc chắn sẽ không
dám giữ Leo lại. Sa Lệ cười thầm với suy tính của mình.
Anh
Vũ cười nhạt nhìn Sa Lệ.
-Cô…dám
nói với anh ấy ?
-Tại
sao tôi không dám ?
Sa
Lệ vẫn nhìn cô với vẻ thách thức, Khôi Vỹ quay sang thở dài, cô gái này xinh đẹp
mà đáng sợ quá, và cũng thật ngu ngốc nữa. Sao lại dại dột chọc tức Anh Vũ chứ
? em gái anh đâu phải lúc nào cũng hiền lành, nhân từ như một thiên thần đâu…
Không
nói không rằng, Anh Vũ lao lại nắm chặt lấy cổ áo Sa Lệ và lôi cô ra quăng lên
trên bậc cửa sổ, cửa sổ phòng bệnh của Leo không hề có chấn song, Sa Lệ giật
mình vội bám chặt lấy hai cánh tay Anh Vũ hoảng hốt…
-Anh
Vũ…Anh Vũ…cô làm gì vậy ?
-Cô
dám nói với Leo một lời nào, tôi sẽ cho cô nhảy từ đây xuống dưới đất ngay lập
tức…
Sa
Lệ sợ hãi ngoái nhìn xuống bên dưới, cô đang ngồi trên cửa sổ bị đẩy hờ ra sau,
căn phòng mà Leo nằm ở tận lầu năm của tòa nhà, từ đây lao xuống sân bê tông
bên dưới đảm bảo sẽ cầm chắc cái chết chứ không may mắn mất trí nhớ như Leo
đâu…
-Cô…cô
dám…làm vậy sao ?
-Tại
sao không dám ?
Đáp
lại ánh mắt run rẩy của Sa Lệ là cánh tay Anh Vũ đẩy cô ra sau một cách lạnh
lùng. Sa Lệ hốt hoảng vội giữ chặt lấy cánh tay cô giữ thăng bằng, trống ngực đập
thịch thịch, khuôn mặt tái mét nhìn Anh Vũ sợ hãi.
-Cứu…cứu
tôi với….
Sa
Lệ chưa muốn chết, hơn ai hết cô ta rất sợ cái chết. Không còn cách nào khác,
cô ta quay lại cầu cứu những người trong phòng. Anh Vũ bây giờ đang rất đáng sợ,
cô ấy có thể xô cô xuống bất cứ lúc nào. Sa Lệ đã bắt đầu thấy hối hận vì đã lỡ
chọc giận cô. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Minh Nhật vội đi lại vổ vai Anh
Vũ xoa dịu…
-Anh
Vũ !!! Bình tĩnh lại đi, trò này nguy hiểm lắm, thả cô ta ra đi.
Anh
Vũ không trả lời, khuôn mặt lạnh lùng vẫn bình thản nhìn Sa Lệ đang run run ngồi
trên cửa sổ, đối với những kẻ như con nhỏ này không thể nói chuyện bằng lí lẽ
được, dùng vũ lực sẽ hiệu quả hơn. Nó chọc giận cô, đánh cô, mắng cô, cô có thể
bỏ qua, nhưng con nhỏ này dám khiến cho vết thương của Leo trở nặng thì cô
không thể nào tha thứ cho nó được…
-Sao
? Có muốn nhảy từ đây xuống xem cảm giác ra sao không ? tiểu thư ! Khi nãy cô
còn hung hăng lắm mà, nhắc lại cho tôi nghe cô định làm gì Leo ? tôi sẽ không ngần ngại cho cô bay từ đây xuống
dưới đâu.
-Thả…thả
tôi ra…cho tôi xuống…tôi sợ lắm….
Sa
Lệ nhắm chặt mắt giữ lấy hai tay Anh Vũ run run, nước mắt bắt đầu trào ra,
khuôn mặt tái mét trông đến là tội nghiệp, cô không thể ngờ khi Anh Vũ nổi điên
lên lại làm hành động đáng sợ này…
-Nhắc
lại coi? cô định làm gì Leo ? Anh Vũ gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh, vô cảm. –Cô
còn dám làm vết thương của Leo nặng hơn không ? Cô còn dám đụng vào anh ấy hay
không ? nói đi, tôi cho cô 10 giây để suy nghĩ đó, nếu trong 10 giây cô không
thể trả lời tôi, tôi sẽ xô cô xuống ngay lập tức. Sa Lệ !!! Cô nghĩ cô là ai chứ
? Cô đang định giỡn mặt với ai chứ ?
Ác
quỷ…
Giờ
thì Sa Lệ đã biết mình chọc giận ác quỷ rồi, nơ ron thần kinh cô căng ra, khuôn
mặt tái mét, cánh tay run rẩy cố bám chặt lấy Anh Vũ không dám quay ra sau nhìn
xuống dưới. Mười giây…nếu không nhanh trả lời Anh Vũ cô sẽ bị xô xuống dưới, Sa
Lệ hốt hoảng nhìn Anh Vũ mếu máo…
-Thả..thả
tôi ra…Anh Vũ…tôi không dám nữa đâu….tôi sẽ không đụng vào Leo nữa…xin cô tha
cho tôi…Anh Vũ…xin tha cho tôi….
Cát
Cát vổ vổ tay hài lòng, đáng đời con nhỏ đáng ghét, để xem lần sau còn dám giỡn
mặt với Anh Vũ nữa hay không. Thấy Sa Lệ khóc nấc sắp xỉu bên cửa sổ, Khôi Vỹ
thở dài lên tiếng can thiệp.
-Đủ
rồi Anh Vũ ! Đây là phòng bệnh đó, nếu muốn làm ồn thì ra ngoài mau.
Anh
Vũ nhíu mày, cô quay lại giường Leo nằm lo lắng, cô quên mất là Leo đang cần
yên tĩnh để dưỡng bệnh, cơn giận đã khiến cô quên hết tất cả, nhưng bây giờ cô
đã bình tĩnh lại phần nào rồi, con nhỏ trước mặt cô dường như cũng biết điều hơn rồi, cánh tay cô lỏng dần rồi
kéo Sa Lệ vào trong phòng sau khi đã cho cô ta một lời cảnh cáo:
-Tốt
nhất đừng giở trò với Leo nữa, Sa Lệ !!! nếu cô dám làm gì khiến vết thương của
anh ấy nặng hơn, tôi không tha cho cô đâu…Biến đi !
Sa
Lệ giờ mới hoàn hồn, đôi mắt ướt đẫm nhìn lên Anh Vũ tức tối, cô vùng vằng chạy
ra khỏi phòng với một lời thề là nhất định sẽ trả thù Anh Vũ gấp trăm lần…
Minh
Nhật và Cát Cát nhìn nhỏ bạn với vẻ dè dặt, và họ vừa mới đúc kết được một kinh
nghiệm quý báu. Nếu không muốn chết sớm thì đừng bao giờ chọc giận nhỏ bạn này…
….
-Anh
hai !
Còn
lại hai anh em trong phòng bệnh, Anh Vũ ngồi phịch xuống ghế mệt mỏi. Leo vẫn
đang nằm im say ngủ. Khôi Vỹ quay sang hơi mỉm cười.
-Chuyện
gì ?
-Bọn
đàn em trong thế giới ngầm của anh trước kia vẫn còn liên lạc với anh chứ ? Anh
Vũ ngước lên, Khôi Vỹ thì hơi nhíu mày khó chịu với câu hỏi của cô bé, anh đứng
dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời.
-Sao
em lại hỏi anh như vậy ?
-Em
muốn tham gia vào hoạt động trong thế giới ngầm, em muốn nắm được bọn đàn em của
anh trước kia, anh giúp em nhé ?
-Em
muốn làm gì ?
-Em
sẽ tìm cách trả thù Hoàng Long, em muốn trả lại cho ông ta tất cả những thứ ông
ta đã tặng em. Leo đã bảo vệ em bằng tất cả mạng sống của anh ấy, bây giờ đến
lượt em trả thù cho Leo. Em sẽ giết hết những kẻ dám làm hại Leo, em sẽ giết hết
những kẻ đã làm tổn thương anh ấy, em sẽ giết….Anh Vũ nghiến răng căm thù, Khôi
Vỹ vẫn đứng lặng im nhíu mày.…-Anh hai, hãy giúp em đi, em muốn tham gia vào kế
hoạch trả thù của anh…
-Anh
cấm em !
Khôi
Vỹ đột nhiên quay lại giận dữ, Anh Vũ hơi bất ngờ, cô bé đứng bật dậy.
-Anh
hai…
-Đủ
rồi đó Anh Vũ !!! Em muốn chuyện này sẽ đi đến đâu chứ? Leo đã vì bảo vệ cho em
mà ra nông nổi này, điều bây giờ em cần làm là nên ở gần cậu ấy, em phải hiểu
bây giờ Leo cần em hơn bất cứ lúc nào, em định bỏ mặc cậu ấy để lao vào trả thù
sao? cứ cho là em làm được đi, rồi rút cục em sẽ nhận lại được gì chứ ?
-Anh…
Anh
Vũ lặng thinh, cô bé quay lại nhìn Leo, lồng ngực đau nhói, trả thù ư ? nếu trả
thù được, bác Minh Đức có sống lại được hay không ? trả thù được, Leo có lấy lại
được trí nhớ hay không? suy cho cùng thì chính mong muốn trả thù của cô đã hại
gia đình Leo ra nông nỗi này, vậy mà bây giờ cô vẫn còn muốn trả thù hay sao?
Anh Vũ nhìn Leo cắn rứt, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là vì cô. Khôi Vỹ đi
đến vuốt mái tóc cô an ủi.
-Anh
Vũ ! Em không cần làm gì cả, em không cần thiết khiến bàn tay mình bị vấy bẩn
đâu, em chỉ cần sống bên cạnh Leo cho tốt là được rồi, anh sẽ giải quyết lão
già cho em…
-Anh
hai…
-Chúng
ta đã nợ Leo quá nhiều rồi, Anh Vũ ! Khôi Vỹ nhìn cô thở dài.-Không thể phủ nhận
việc Leo gặp nguy hiểm là vì chúng ta được, em hãy ở bên cạnh Leo đi, ở bên cạnh
yêu thương, chăm sóc cho cậu ấy đi, đây là tất cả những gì mà em có thể làm được
cho Leo. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Anh
Vũ thở dài miễn cưỡng gật đầu. Bây giờ thì cô cũng không thể làm khác được nữa.