Nghĩa
trang tĩnh lặng…
Vài
tiếng chuông cầu hồn ngân lên, bầu trời buổi sáng âm u nổi lên từng cơn gió lạnh
buốt, Leo lặng yên ngồi trước ngôi mộ lạnh, khuôn mặt cậu thẩn thờ, dải băng trắng
vẫn quấn chặt trên đầu. Mọi người đều nhìn cậu ái ngại, Leo đã không nói gì suốt
từ đầu tang lễ đến bây giờ, không thể biết cậu ấy đang nghĩ gì, lòng tự trọng của
con trai không cho phép cậu rơi nước mắt, nhưng cứ để mọi chuyện trong lòng thế
này Leo sẽ tổn thương mà chết mất…
Anh
Vũ vẫn luôn ở bên cạnh cậu, lặng lẽ chăm sóc, lo lắng cho cậu. Leo vẫn không có
phản ứng gì, cậu đã quên đi tất cả mọi thứ, quên cả cô bé mà mình đã yêu thương
trước đây…
Một
cơn gió lạnh ùa qua mang theo hơi nước buốt giá. Anh Vũ đi đến khoác chiếc áo
lên vai Leo, cậu vẫn lặng im không phản ứng gì, ba ngôi mộ mới đắp nằm im lìm cạnh
nhau. Anh Vũ ngước lên buồn bã. Lãm, Anh Khôi, bác Minh Đức, mọi người sao cứ lần
lượt bỏ đi vội vã như vậy chứ ?
Mắt
Anh Vũ hơi ướt, họ phải đi vì cô, cô chính là nguyên nhân khiến họ phải đi khỏi
thế giới này. Anh Vũ nhíu mày. Cô nhớ như in những hình ảnh thân thương của bố
Leo khi cô tới nhà họ sống. Ông ấy dịu dàng thương yêu Anh Vũ như con gái mình,
cô bé mím chặt môi, nếu có một người trên đời này mà cô coi như bố có lẽ là người
này…Vậy mà chỉ vì cô, chỉ vì mong muốn trả thù của cô mà bác ấy bị liên lụy đến
nỗi phải ra đi đau đớn như vậy, bàn tay Anh Vũ nắm chặt rỉ máu…
Không
gian lặng im đè nén lên tất cả mọi thứ, nghĩa trang mờ ảo trong làn sương mờ
sáng sớm khiến mọi người rợn ngợp, Anh Vũ ngồi xuống bên cạnh Leo. Những bông
hoa vạn thọ khẽ rung rinh khi chạm nhẹ vào cơn gió.
-Leo,
chúng ta về nhà thôi.
Nghĩa
trang lạnh lẽo chỉ còn hai người. Anh Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Leo, cậu vẫn
không có phản ứng gì, đôi mắt đen thẳm cứ dán chặt vào khung ảnh trên bia mộ,
trong bức ảnh đó là một người đàn ông phúc hậu đang mỉm cười, đôi mắt sáng nhân
từ như muốn xóa tan đi mọi đau khổ cho người đang nhìn ông….
Không
biết phải mất bao lâu sau đó Leo mới chịu đứng dậy đi về cùng Anh Vũ, nhưng vẫn
với vẻ lặng yên, thờ thẫn như người mất hồn. Ngôi biệt thự của Leo đã cháy rụi
và đổ nát, tạm thời cậu phải ở lại quán trà Windy với Anh Vũ, Khôi Vỹ cũng sai
người ngầm bảo vệ cho hai người, chắc chắn Hoàng Long sẽ không tha cho Anh Vũ
và Leo, nếu không cẩn thận, ông ta sẽ lại giở trò…
-Leo
! Anh hãy ăn chút gì đi! Anh đã không ăn uống suốt cả ngày hôm nay rồi, nếu
không ăn uống đầy đủ vết thương của anh sẽ không khỏi được đâu…
Anh
Vũ nhẹ nhàng đặt tô cháo xuống bàn quay sang Leo lo lắng, Leo vẫn lặng im, đôi
mắt đen thẳm nhìn chăm chăm dưới nền nhà. Buồn bã…Ngay từ khi tỉnh dậy cậu chưa
từng mở miệng nói với ai một lời nào cả…
-Leo
! Anh đừng như vậy, ăn cháo đi, anh còn phải uống thuốc nữa…A…Há miệng ra nào…
Anh
Vũ đưa thìa cháo lên miệng Leo dỗ dành, cậu vẫn không mở miệng, ánh mắt đen thẳm
vẫn tối sầm nín lặng. Anh Vũ thở dài đưa thìa cháo xuống, không biết phải làm
sao để cho Leo hết buồn nữa, bây giờ cậu thậm chí còn không nhớ nỗi Anh Vũ là
ai thì những lời nói của cô có tác dụng gì chứ…
Trước
đây cô bị tổn thương, chính Leo đã an ủi lo lắng cho cô. Giờ Leo bị tổn thương,
cô lại không biết phải làm gì cho Leo .
Anh Vũ lặng im ngồi bên cạnh cậu, cô cảm thấy mình đúng là một kẻ vô dụng…
Thời
gian trôi qua…
Ánh
trăng trên cao hắt vào cửa sổ khiến căn phòng trở nên mờ ảo, Anh Vũ không bật
điện lên, hai người cứ lặng im ngồi bên nhau để mặc thời gian trôi qua. Chiếc đồng
hồ trên tường tích tắc là âm thanh duy nhất vang lên lúc này. Anh Vũ không nói
gì an ủi Leo nữa, cô biết những lời sáo rỗng bây giờ chỉ khiến Leo bị tổn
thương hơn thôi, cô đã từng trải qua cảm giác này nên cô hiểu rất rõ, điều duy
nhất mà Leo muốn bây giờ là yên tĩnh. Anh Vũ chỉ có thể làm cái bóng bên cạnh cậu
thôi…
Tô
cháo trên bàn nguội ngắt, Leo vẫn chưa hề đưa ánh mắt chuyển động đi chổ khác,
trái tim cậu đau nhói, cảm giác cô độc vây lấy cậu, bố cậu-người thân duy nhất
trên đời còn lại của cậu đã bỏ đi, Leo không biết phải làm gì bây giờ nữa, người
duy nhất mà cậu nhớ được, người duy nhất mà cậu yêu thương kính trọng lúc này…
-Leo
!!!!
Đột
nhiên Anh Vũ đưa tay lên ôm lấy cậu từ phía sau, mái tóc dài buông xõa của cô
bé khẽ chạm vào mặt cậu, một mùi hương nhẹ nhàng thoáng qua khiến trái tim se lại
của Leo chợt giản ra. Leo hơi ngước lên, cô bé này luôn ở bên cạnh cậu, kể từ
lúc nằm trong bệnh viện Anh Vũ đã luôn ở bên cậu, lo lắng chăm sóc cho cậu…
-Leo
!!! Anh đừng như vậy mà, Leo….Em không muốn anh đau khổ như vậy nữa…
Vài
giọt nước nóng hổi rơi xuống mặt Leo, cậu hơi ngạc nhiên, cô bé đang khóc, đôi
tay bé nhỏ của Anh Vũ trên vai cậu run rẩy. Leo chầm chậm đưa tay lên chạm vào
tay cô bé, bàn tay thật ấm áp. Anh Vũ hơi ngạc nhiên, cuối cùng thì Leo cũng đã
phản ứng lại lời nói của cô, Anh Vũ ôm chặt lấy cậu hơn, cả người cô bé run rẩy
thổn thức…
-Em
xin lỗi, Leo…em xin lỗi…
-Sao
em lại xin lỗi ?
Leo
hơi quay sang, đôi mắt đen nhìn cô bé khó hiểu. Anh Vũ vẫn cứ khóc trên vai cậu,
cô không đủ can đảm nói rằng cô muốn xin lỗi vì cô đã hại cậu ra nông nỗi này.
Leo cũng không quan tâm gì nữa, cậu lại lặng yên nhìn ra cửa sổ. Ánh trăng đã
lên cao hơn, ánh sáng màu bạc thật lạnh lẽo, và bàn tay trên vai cậu thật ấm
áp…
Sáng
hôm sau…
-Leo
!!! Anh ăn chút cháo đi !
Anh
Vũ đi đến trước mặt Leo với tô cháo bốc khói. Leo đưa mắt hờ hững nhìn lướt qua
rồi quay đi. Anh Vũ vẫn không bỏ cuộc, cô đi đến đưa ly sữa trước mặt cậu nhẹ
nhàng.
-Leo,
anh không muốn ăn cháo thì uống chút sữa đi…
Leo
vẫn không có phản ứng gì, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và mệt mỏi vẫn dán chặt
xuống đất, Anh Vũ thất vọng ngồi xuống
bên cạnh cậu, phải làm sao thì Leo mới chịu ăn đây…
-Bố
là người tôi yêu thương kính trọng nhất…Đột nhiên Leo cất tiếng, Anh Vũ mừng rỡ
quay sang, đôi mắt đen thẳm của cậu nhìn xa xăm buồn bã.-Tôi không còn nhớ được
gì về ông nữa, tôi chỉ biết là mình rất thương ông ấy…rất thương ông ấy…
Leo
đưa tay lên trán, đầu cậu lại đau nhói mổi khi cậu suy nghĩ về ông, mắt cậu dần
hoa lên. Anh Vũ vội nắm lấy tay cậu lo lắng.
-Leo
!!! Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn, đừng suy
nghĩ nhiều nữa, Leo…
Cả
người Leo run rẩy, cơn đau cứ dồn lên khiến cậu nhức nhối, Anh Vũ vội ôm lấy cậu
nức nở.
-Leo…Leo..Anh
đừng suy nghĩ nữa, em xin anh mà, làm ơn đừng suy nghĩ nữa, vết thương của anh
sẽ nặng hơn đó, đừng tự hành hạ mình nữa mà…Leo…
Leo
đưa tay ôm lấy Anh Vũ, cơn đau của cậu dần biến mất, đơn giản vì cậu không có
thời gian để nghĩ về nó nữa, Anh Vũ không cho cậu một chút thời gian nào để
nghĩ về nó nữa, cô bé lúc nào cũng ở bên cạnh cậu, mỗi lần cậu đau đầu cô lại
ôm cậu khóc sướt mướt như thế này. Leo thở dài, cậu có muốn đau khổ cũng không
thể được với Anh Vũ rồi…
-Em
lo lắng cho anh sao ?
Leo
đẩy cô bé ra và đưa tay gạt nước mắt cho cô. Anh Vũ hơi ngơ ngác, đôi mắt ướt
nhìn cậu chăm chăm, khuôn mặt rạng rỡ của Leo vẫn dịu dàng như trước đây, cô bé
gật gật đầu, đôi môi nhỏ hơi mếu muốn khóc tiếp…
-Cám
ơn em…
Leo
đưa tay lên vuốt tóc cô bé mỉm cười dịu dàng, cô bé này luôn lo lắng an ủi cho
cậu, nhưng lại không biết làm gì ngoài việc nhìn cậu và rơi nước mắt, nhưng sao
những giọt nước mắt của cô bé lại làm cậu bận tâm đến vậy, nhìn ánh mắt đen thẳm
đau đớn của cô bé giành cho cậu mà trái tim cậu se lại. Leo không nhớ gì về Anh
Vũ cả, nhưng cậu đoán rằng trước đây có lẽ cậu rất mến cô bé này…
-Anh
đói quá, anh muốn ăn cháo !
Leo
nhìn tô cháo bên cạnh Anh Vũ nhắc nhở, cậu không muốn cô bé lo lắng cho mình nữa,
cậu đã khiến cô bé khóc vì mình nhiều rồi. Nghe Leo nhắc, Anh Vũ chợt mỉm cười
rạng rỡ vội đem lại cho cậu. Leo hơi ngạc
nhiên, dường như cậu có chút ấn tượng gì với nụ cười của cô bé này, nó làm cho
cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng…
-A
(>_
Anh
Vũ hớn hở đưa thìa cháo lên miệng Leo, cậu hơi lùi ra sau ngơ ngác.
-Em
làm gì vậy ?
-Đút
cho anh ăn !
Cô
bé mỉm cười hạnh phúc, cô nhớ rằng Leo rất vui mổi lần được cô đút cho ăn,
nhưng cô lại không nhớ rằng Leo đã mất trí nhớ, nên khi thấy hành động này của
cô Leo hơi nhíu mày.
-Em
nghĩ anh là ai vậy? anh có phải con nít lên ba đâu mà cần có người đút.
Nói
rồi cậu cầm lấy chiếc thìa tự múc cháo đưa lên miệng, Anh Vũ thì nhìn cậu với vẻ
hờn dỗi, trước kia muốn cô đút lắm mà bây giờ lại như vậy, dễ ghét! Rồi cô bé
cũng mỉm cười, Leo đang ăn cháo rất ngon lành, anh ấy đã chịu ăn, vậy là tốt rồi…
Ăn
được vài muỗng thì Leo quay sang nhìn Anh Vũ, cô bé vẫn ngồi nhìn cậu cười mơ
màng, Leo hơi ngạc nhiên vì thái độ này của cô, cậu múc một thìa cháo đút vào
miệng cô bé.
-Đói
thì ăn đi, nhìn anh làm gì ?
Anh
Vũ đưa tay lên quệt miệng, giờ cô mới nhớ là mình cũng đang đói cồn cào, suốt từ
hôm qua đến giờ cả cô và Leo vẫn chưa ăn uống gì cả, nhưng bây giờ thấy Leo ăn
ngon lành như vậy thì cơn đói của cô cũng tự nhiên biến mất…
-Em
thật là kì lạ đó, Anh Vũ…
Sau
khi hai người giải quyết hết hai tô cháo, Leo quay sang đưa cho Anh Vũ một nửa
ly sữa của mình, cô bé cũng vô tư cầm lên uống cạn. Giờ mới chia tay được với
cơn đói…
-Sao
anh lại nói vậy, em kì lạ ở chổ nào ?
Leo
ngồi dựa lưng ra sau ghế sô fa nhìn cô bé kì lạ trước mặt mình. Anh Vũ thật dễ
thương, nhưng cũng thật giống như một đứa trẻ, thật thà và vụng về…
-Rõ
ràng em muốn ở bên cạnh an ủi cho anh, nhưng em không hề nói với anh một lời
chia buồn nào cả, em chỉ luôn khóc thầm mà thôi, đã vậy còn bắt chước anh bỏ
cơm nữa, sao em lại phải làm như vậy?
Anh
Vũ nhìn anh rơm rớm…
-Tại
em không biết phải làm gì để an ủi anh cả…
Leo
thở dài, cậu vội đưa tay xoa đầu cô bé dỗ dành.
-Được
rồi, được rồi !!! Đừng khóc nữa, anh sợ em quá…
Anh
Vũ vẫn mếu máo, không biết bây giờ là ai phải an ủi dỗ dành ai nữa. Leo đưa tay
lên vuốt lọn tóc đỏ ra sau, thật không nhớ nỗi trước đây cậu và cô bé này có
quan hệ như thế nào, nhưng cậu cảm thấy bây giờ mình giống bảo mẫu quá…
-Em
đừng lo lắng cho anh nữa, Anh Vũ !
Anh
Vũ ngước lên, Leo nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen thẳm lạnh lẽo.
-Anh
sẽ không gục ngã vì chuyện này đâu, anh không biết ai đã phóng hỏa đốt nhà hại
gia đình anh ra nông nỗi này, nhưng anh nhất định phải tìm ra thủ phạm, cho đến
lúc đó anh sẽ không gục ngã đâu…
-Leo…
Anh
Vũ ngước nhìn cậu lo lắng. Đến bây giờ cô vẫn chưa dám kể lại cho cậu nghe sự
thật…
-Anh
nhất định bắt kẻ đã hại chết bố anh phải trả giá…
Đôi
mắt Leo sắc lẻm, bàn tay cậu bóp chặt. Anh Vũ thì thấy hơi nhói trong lòng, kẻ
hại chết bố của Leo, cô cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm trong đó…