Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 58: Chương 58




Hai tuần sau…

Vết thương của Leo cũng đỡ phần nào, cậu và Anh Vũ đã có thể đi học trở lại, vụ tai nạn của nhà Leo đã được đồn thổi đi khắp trường, đâu đâu mọi người cũng bàn bạc xoay quanh vấn đề này…

-Đại ca ! Chị hai ! hai người đã đi học lại rồi…

Vừa bước vào sân trường, đám đàn em của Leo đã vây kín lấy hai người, Leo nhìn đám bạn có vẻ hơi ngạc nhiên, cậu không nhớ nổi những khuôn mặt này.

-Đại ca. Vết thương của anh sao rồi ?

-Anh không sao chứ ?

Đám bạn cậu vẫn nhao nhao lên hỏi thăm, Leo quay sang Anh Vũ xác nhận.

-Anh Vũ…trước đây…anh có quen họ sao ?

Anh Vũ gật đầu, còn đám đàn em của cậu thì sốc toàn tập, vậy là tin Leo bị mất trí nhớ là đúng sự thật rồi. Thầy hiệu trưởng hói đầu ngay hôm đó đã gặp Khôi Vỹ và thảo luận ý kiến với cậu về việc có nên cho Leo tạm nghỉ một năm hay không, nhưng vì Leo muốn đi đến trường học nên họ phải để cậu tiếp tục, cả Leo và mọi người đều hi vọng rằng việc học tập trò chuyện trên lớp sẽ khiến cậu lấy lại được trí nhớ.

Và có một tin vui là Leo không hề quên đi kiến thức mấy môn học tự nhiên, và một tin buồn là cậu không nhớ được gì về kiến thức các môn học xã hội( căn bản là không có gì trong đầu để nhớ lại) Anh Vũ cũng kể lại cho Leo nghe rất nhiều chuyện giữa hai người trước đây, hẳn nhiên cô bé dấu nhẹm tất cả mọi thứ liên quan đến Hoàng Long và việc trả thù ông ta, Anh Vũ không muốn Leo biết những chuyện đã xảy ra để cậu không phải suy nghĩ nhiều, nhưng chính xác vì cô sợ nếu Leo biết được sự thật, cậu sẽ quay sang căm ghét cô…

-Đại ca, anh vẫn không nhớ được gì sao ?

Đám đàn em của Leo vẫn vây lấy cậu kể huyên thuyên đủ mọi chuyện xảy ra trước đây, nhưng Leo vẫn không thể nhớ ra được điều gì cả. Đầu cậu vẫn trong tình trạng trống rỗng.

-Đại ca, trước đây anh và tụi em rất hay đi đánh nhau, anh có nhớ không ?

-Chính vì anh rất mạnh và dũng mãnh khi đối mặt với kẻ thù nên mọi người mới gọi anh là Leo…

-Anh luôn ra tay giúp đỡ, bảo vệ cho tụi em…

-Vì anh đánh nhau quá nhiều nên mới bị chuyển từ trường cũ đến đây học…

Leo vẫn lắc đầu, đám bạn cậu đã kể đủ mọi chuyện trên trời dưới đất cho cậu nghe mà vẫn không đạt được chút kết quả gì cả, Minh Nhật và Cát Cát cũng nhiệt tình giúp cậu lấy lại trí nhớ bằng mấy câu chuyện hoang đường.

-Leo !!! Minh Nhật đi đến ngồi trước mặt cậu vui vẻ, Leo nhận ra người này, khi Leo đang ở trong bệnh viện, cậu ta là một trong những người ở bên cạnh quan tâm cậu nhiều nhất.-Cậu có nhớ những chuyện xảy ra trước đây không ? Chúng ta đã từng là bạn rất thân, trong lớp tớ luôn là người ném phao cho cậu mỗi khi cậu không học bài…

Anh Vũ và Cát Cát nhìn Minh Nhật nhăn nhó, chính xác là cả hai tên không chịu học bài…

…-Tớ còn giúp cậu rất nhiều trong các môn học tự nhiên (Xạo chắc rồi, Leo học giỏi nhất lớp mấy môn đó). Khi cậu bị bọn du côn đường phố bắt nạt chính tớ đã ra tay bảo vệ cho cậu. (Làm gì có đứa nào bắt nạt được Leo) Hôm sinh nhật cậu tớ còn hát tặng cậu một bài rất là hoành tráng, cậu nhớ không Leo, lúc đó cậu đã cảm động đến bật khóc luôn…

Đúng là bật khóc, nhưng không phải vì cảm động, thật là nói dối không chớp mắt mà. Anh Vũ và Cát Cát nhìn tên xảo trá trước mặt, khóe miệng giựt giựt, tên này có ý đồ gì khi cố tình chém gió với Leo như vậy chứ ?

-Leo…Cố nhớ lại đi. Cậu đã rất ngưỡng mộ tớ nên từng mong tớ làm đại ca của cậu nữa, cậu nhớ lại đi, Leo!

Leo vẫn nhìn cậu lắc đầu, cậu có cảm giác như những chuyện Minh Nhật kể lại cậu mới nghe lần đầu. Cát Cát thì chịu hết nổi, cô đá văng thằng bạn ra khỏi ghế rồi ngồi xuống thở dài.

-Đừng tin lời thằng ngốc này, Leo ! Thực ra người mà cậu luôn ngưỡng mộ từ trước đến giờ chỉ có tớ, chính tớ là người đã cho cậu tham gia đội Karate, tớ chính là đội trưởng kiêm lớp trưởng yêu quý của cậu, trước đây cậu đã chết mê chết mệt tớ…

-Tớ đã từng thích cậu sao, lớp trưởng ? Leo nhìn Cát Cát, đôi mắt đen ngờ nghệch, Anh Vũ thì máu đã dồn hết lên não. Hai đứa bạn quỷ quái này…

-Đúng vậy, đúng vậy !!! Tớ đã giúp đỡ cậu rất nhiều, bao che cho cậu cúp tiết nè, chép bài giúp cậu nè, giúp cậu trốn học nè…Tớ còn cho cậu mượn 500k lâu rồi mà cậu chưa trả nữa…

-Tớ nợ tiền cậu sao ? Leo móc bóp và rút ra đồng 500k định trả cho Cát Cát…

Nhưng Anh Vũ đã đưa tay nắm lấy cổ áo Cát Cát kéo lên cảnh cáo…

-Cậu đùa đủ chưa Cát Cát? Tình cảnh của Leo còn chưa đủ thê thảm hay sao mà cậu còn lừa đảo gạt tiền của người ta. Các cậu thật quá đáng. Đừng có tự ý thay đổi kí ức của người ta như vậy, mấy cậu có định giúp Leo lấy lại trí nhớ không vậy ? Hả?????

Cát Cát nhăn mặt bịt tai lại. Minh Nhật thì cười vu vơ.

-Bọn tớ đang giúp cậu ấy nhớ lại mọi chuyện bằng cách kể cho cậu ấy mấy chuyện đã xảy ra trước đây mà…

-Mấy cậu đang bịa chuyện chứ kể lại cái gì. Tất cả những gì mấy cậu vừa kể chính tớ cũng mới nghe lần đầu chứ đừng có nói là Leo. Anh Vũ thở dài ném nhỏ bạn ra, Leo lúc này mới quay lên nhìn cô bé mỉm cười.

-Anh Vũ…Nghe mấy bạn trong lớp kể lại trước đây em chết mê chết mệt anh phải không? Tỏ tình với anh… Còn đòi tự tử vì anh nữa…Rồi anh không có cách nào khác là đồng ý trở thành người yêu của em. Không ngờ em cũng có lúc bá đạo thật…

Chết mê chết mệt? Tỏ tình? Đòi tự tử?

Anh Vũ liếc xéo đám đàn em của Leo hầm hầm sát khí. Đứa xấu số nào dám bịa chuyện bôi nhọ danh dự của cô. Mà tụi nó kể thế nào là Leo tin như vậy luôn sao? Leo trước đây mắc bệnh hoang tưởng rất nặng, cứ tưởng sau khi mất trí nhớ thì căn bệnh này cũng mất luôn, nhưng xem ra cô nhầm rồi…

-Leo…đi với tớ, tớ đưa cậu đến một nơi rất thú vị. Cát Cát nắm cà vạt của Leo lôi đi.

Đám bạn cũng vội rồng rắn đi theo sau, lớp học hôm đó nhốn nháo cả lên, ai cũng tìm mọi cách để giúp đỡ Leo, đơn giản vì ai cũng rất quý mến cậu…

-Đây là phòng tập Karate mà mọi người nói sao ?Leo đi đến chồng gạch xếp cao ở góc căn phòng nghiêng ngó nhìn. Cát Cát cũng chạy đến huyên thuyên.

-Leo, mỗi lần tập ở đây cậu rất hay chặt gạch, trong đội Karate cậu là người mạnh nhất, cậu đã từng hạ đo ván một tên bự con trong vòng chung kết thể thao chỉ bằng một cước, chính nhờ chiến thắng của bốn đứa mình mà thầy hói đầu không giải tán đội Karate, mặc dù đội chúng ta cho đến nay chỉ có 12 thành viên ít ỏi, cậu nhớ không ?

-Không. Leo thở dài lắc đầu. Cát Cát xịu mặt, rồi cô nhìn sang Anh Vũ cười tinh quái.

-Leo, cậu có nhớ trước đây cậu vào đội Karate bằng cách nào không ? Cậu đã đánh bại Anh Vũ bằng một đòn cực kì hay ho đó…

-Tớ đánh Anh Vũ sao ? Leo quay sang lo lắng. Trước đây cậu là người như thế nào? Sao lại có thể ra tay đánh con gái? cô gái đó lại còn là Anh Vũ nữa chứ. Nhưng Cát Cát lắc đầu mỉm cười.

-Cậu không đánh cậu ấy, cậu chỉ…

Ặc…

Chưa nói hết câu cô nhóc đã bị Anh Vũ siết cổ từ phía sau, giữ chặt lấy nhỏ bạn, Anh Vũ khẽ thì thầm:

-Muốn chết phải không, Cát Cát ?

Cát Cát xanh mặt vội lắc đầu, cố gỡ cánh tay cứng ngắc của Anh Vũ ra…

Kết quả thì Leo chỉ nhớ được duy nhất một chuyện: Cậu đang bị mất trí nhớ.

Cuối buổi học…

-Leo !!! Anh đã nhớ được gì chưa ?

Cả đám xôn xao đi theo Leo ra ngoài cổng trường, cậu vẫn lắc đầu có vẻ chán nản, mặc dù mọi người rất nhiệt tình giúp cậu, nhưng Leo vẫn không thể nhớ được gì cả.

-Đại ca đừng lo, tụi em sẽ tìm cách giúp anh nhớ lại mọi chuyện…

-Tụi em cũng chép bài cho anh mấy hôm anh nghỉ học rồi…

-Anh sẽ sớm nhớ lại tất cả thôi…

Đám đàn em của Leo vẫn vây lấy cậu cười nói vui vẻ. Leo cũng mỉm cười, đám bạn của cậu thật nhiệt tình quá, rõ ràng trước đây tụi nó rất tốt với cậu, cậu thấy mình thật may mắn khi có những người bạn như thế này.

-Anh Vũ ! Cậu nhớ chăm sóc Leo cho tốt nhé !

Một cậu bạn quay sang Anh Vũ dặn dò, cô bé gật đầu, điều này thì không cần ai phải nhắc, nhưng Anh Vũ biết họ cũng rất yêu quý cô bé, vì từ trước đến giờ Anh Vũ là người mà đại ca của họ yêu thương nhất…

………….

-Leo, anh đang nghĩ gì thế? ăn kem đi!

Anh Vũ đưa cho Leo một ly kem dâu mát lạnh, đôi mắt trong veo cười thật tươi. Cầm lấy ly kem đưa lên miệng, Leo ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên bắt đầu nhấm nháp.

- Anh Vũ….Có thật trước đây em chết mê chết mệt anh không? Leo lên tiếng hỏi lại thắc mắc khi sáng, đám bạn trong lớp lúc đó rất hào hứng kể cho cậu nghe, nhưng sau khi Anh Vũ liếc tụi nó thì cả đám im re, cậu có hỏi gì cũng không đứa nào dám mở miệng, không hiểu tụi nó bị sao nữa. Anh Vũ quay sang nhìn cậu mỉm cười cố kìm chế.

-Chết ư? Có lẽ….Nhưng không phải vì em say mê ái mộ như anh tự tưởng tượng. Anh không cần phải tin tất cả những gì mọi người kể lại cho anh đâu…

Leo mỉm cười, cậu đưa tay khoác vai cô bé lại gần mình.

-Anh cũng đoán thế….Anh Vũ ngước lên ngạc nhiên, Leo lại nói tiếp:-Anh Vũ… Có phải trước đây anh đã theo đuổi em như một thằng điên si tình không?

-Cũng không hẳn như vậy…

….

-Vì em cũng….yêu anh….

Một cơn gió nhẹ ùa qua hất tung mái tóc đỏ của Leo ra sau, ánh nắng chiều vàng nhạt màu, Anh Vũ lại kể cho Leo tất cả những kỉ niệm của hai người trước kia. Leo vẫn chăm chú lắng nghe, cậu để ý ánh mắt của Anh Vũ có vẻ hạnh phúc khi nhắc lại những chuyện này, cậu ngồi yên ngắm cô bé mỉm cười và tự nhủ…

Anh nhất định sẽ nhớ ra em…

Anh Vũ…

6h30 tối…

-Leo ! Anh đang làm gì ở đây vậy ? Mau vào tắm đi.

Anh Vũ mới bước ra từ nhà tắm, mái tóc hơi ướt nước, cô bé mặc bộ váy trắng tinh. Leo đang nhìn quanh quán trà có vẻ thích thú, đã từ lâu rồi Windy không còn kinh doanh gì nữa…

-Trước đây nơi này là một quán trà sao ? Leo đi một vòng quanh quầy hàng xem xét.

-Ờ…Windy trước đây rất đông khách, nhưng từ khi anh Khôi Vỹ tới công ty của anh làm việc thì quán trà bị đóng cửa, trước đây anh cũng từng làm việc ở Windy đó, Leo…

-Anh từng làm việc ở đây sao ?

Leo quay sang ngạc nhiên, nhà cậu rất giàu thì tại sao cậu lại tới đây làm việc ? nhưng Anh Vũ đã nói thế thì chắc cậu đã từng làm ở đây thật. Leo đưa tay chạm nhẹ vào bức tranh đá trên tường nhà, có thể cậu tới đây vì Anh Vũ chăng…

-Vậy anh làm ở đây lâu chưa ? mổi tháng anh được trả lương bao nhiêu ?

-30 ly nước ép cà chua !

-Nước ép cà chua ?

Leo quay sang cô bé ngơ ngác, khóe miệng giật giật. Cậu như thế này, soi gương cũng tự thấy mình đẹp trai sáng láng, thế sao đi làm thêm chỉ được trả công 30 ly nước ép cà chua? Không lẽ cái vẻ đẹp trai của cậu rẻ tiền đến thế sao? Chỉ được tính bằng nước ép cà chua thôi sao? Anh Vũ biết cậu thắc mắc điều gì nên giải thích:

-Anh Vỹ là chủ tiệm trà này, anh ấy là chúa keo kiệt , quỷ hút máu, tư bản độc ác…tiền lương của em luôn bị anh ấy bớt xén, anh thì thảm hơn em là không được nhận một đồng nào cả, đã thế chúng ta còn thường xuyên bị anh ấy bắt nạt, anh ấy là một tên tư bản xấu xa…

-Thật sao ? Leo mỉm cười.-Anh thấy anh ấy rất tốt mà.

-Tốt gì mà tốt, anh ấy giả vờ đó.

-Giả vờ ?

-Anh không thấy anh ấy già chát rồi mà vẫn chưa có vợ sao, các cô gái nhìn thấy anh ấy là bỏ đi sau ba phút trò chuyện. Đó là vì anh ấy là kẻ keo kiệt, tên tiểu nhân thủ đoạn chuyên bớt xén lương nhân viên, để em nói nhỏ cho anh nghe chuyện này nè Leo…Anh Vỹ ấy…có thể là người của thế giới thứ ba, bằng chứng là 24 tuổi rồi mà vẫn ế vợ…Hahaha….

Anh Vũ cười khoái trá, lâu lâu mới có dịp xả giận. Leo thì gượng cười, không hiểu sao cô bé lại ghét anh trai mình như vậy, cậu thấy Khôi Vỹ vẫn còn trẻ mà, anh ấy cũng đâu có đáng ghét như cô bé nói đâu, từ lúc trong bệnh viện anh ấy đã rất lo lắng cho cậu, còn để cậu về nhà mình ở và cho Anh Vũ bên cạnh chăm sóc nữa…

-Wao !!!! Nghe em gái anh nói kìa! Vậy là em không cần nhận tiền tiêu vặt tháng này từ một kẻ “chúa keo kiệt , quỷ hút máu, tư bản độc ác …”như anh phải không? em gái. Chậc ! Thế mà anh còn định cho em tiền tiêu vặt gấp đôi tháng trước nữa chứ… Khôi Vỹ bất ngờ bước vào, anh nhìn cô em mình cười nhạt, chưa gì đã nói xấu anh mình rồi, muốn chép vào bộ nhớ của Leo những thông tin xấu xa về anh sao…

-Anh…anh hai…Anh Vũ nhìn anh, miệng méo xệch. Lần này xui rồi…

-Anh Vỹ! anh về khi nào vậy ?

Khôi Vỹ đi lại gần Leo mỉm cười, trên người anh vẫn mặc bộ vét xám khi làm việc ở công ty. Anh có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng sau khi xong việc anh vẫn không quên đến thăm hai đứa nhóc rắc rối của mình, bình thường thì anh ở lại trong công ty, nhưng cuối tuần nào anh cũng trở về Windy theo dõi tình trạng của Leo. Nhưng xem ra vết thương của cậu vẫn chưa có chuyển biến gì tích cực cả, có lẽ Leo sẽ không bao giờ lấy lại được trí nhớ nữa rồi…

-Anh về được một lúc rồi, nhưng hình như có người đang ca ngợi anh nên anh đứng ngoài lắng nghe một chút…Khôi Vỹ liếc Anh Vũ nói bóng gió…

-Anh hai!!!! Em thương anh nhất. Anh hai em đẹp trai, giỏi võ, thông minh, nhân hậu nhất. Anh Vũ lon ton chạy lại nhìn anh với ánh mắt nịnh nọt. Vì tiền tiêu vặt tháng này, cô quyết định ném đi cái thứ gọi là sĩ diện vớ vẩn của mình.

-Haha…Em cũng đổi thái độ nhanh quá nhỉ? em gái ! Nhưng anh đã nghe hết những gì em nói gì rồi, đừng cố nịnh nọt anh làm gì….Khôi Vỹ đưa tay nhéo má cô em gái kéo dài ra hai bên, khuôn mặt Anh Vũ méo mó biến dạng.

-Anh Vỹ ! Công việc ở công ty thế nào rồi? bố em mất rồi chắc mọi chuyện đối với anh càng trở nên khó khăn hơn rồi…Leo đi đến đưa cho Khôi Vỹ cốc nước, lúc này anh mới tha cho Anh Vũ và quay sang cậu mỉm cười thân thiện.

-Mọi chuyện vẫn ổn, vết thương của cậu thế nào rồi Leo ?

-Em khỏi rồi, nhưng vẫn chưa thể nhớ ra được gì cả…

-Chà…Rắc rối quá nhỉ? Thôi không nhớ được thì cứ quên luôn đi vậy. Dù sao thì kí ức của một tên nhóc đại ca trường cấp ba cũng không có gì ngoài mấy vụ đánh nhau, trốn học và phá phách hàng xóm đâu…. Khôi Vỹ đưa cốc nước lên miệng uống một hơi, có lẽ anh ấy đang khát. Leo chỉ có thể nhìn anh cười trừ, Khôi Vỹ có cách an ủi người khác thật lạ.

-Khôi Vỹ ! Việc điều tra đến đâu rồi ? Bên cảnh sát đã tìm ra manh mối gì về kẻ đã phóng hỏa đốt nhà em chưa?

Khôi Vỹ hơi nhíu mày, anh đi lại sô fa ngồi xuống rút ra điếu thuốc đưa lên miệng.

-Kẻ đó…là Hoàng Long, ông trùm của thế giới ngầm và là giám đốc công ty Paradise…

Anh Vũ hơi giật mình, tim cô đập mạnh trong ngực, cô đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang Leo, anh hai định nói cho Leo biết tất cả sự thật sao ?

-Hoàng Long ? ông ta có thù oán gì với cha con em sao ? thù oán nhiều đến mức phải phóng hỏa đốt nhà và giết hai bố con em ? Leo nhìn Khôi Vỹ, hai bàn tay cậu nắm chặt, ánh mắt sắc lẻm. Cuối cùng thì cũng có manh mối về kẻ đã hại chết bố cậu…

-Anh…không rõ lắm…Khôi Vỹ vẫn ngậm điếu thuốc, đôi mắt xa xăm hơi buồn.-Bên cảnh sát cũng chưa tìm được bằng chứng gì cả.

Dù đã nói với Leo về kẻ hại chết bố cậu, nhưng Khôi Vỹ vẫn không muốn kể lại tất cả sự thật cho Leo nghe, câu chuyện của quá khứ rất phức tạp, nếu cho Leo biết, e rằng cậu nhóc tạm thời sẽ khó lòng chấp nhận được, có thể chuyện đó khiến cho Leo bị tổn thương, Leo sẽ cho rằng chính cậu đã hại bố mình liên lụy, và trường hợp xấu nhất có thể khiến cho mối quan hệ của Anh Vũ và Leo rạn vỡ. Anh chưa hề quên rằng Hoàng Long chính là bố của mình và Anh Vũ, dù đối với ông ta thì hai người không là gì cả, nhưng không ai có thể thay đổi sự thật về mối quan hệ đó, nếu biết Anh Vũ và anh là con của kẻ đã hại chết bố mình, có lẽ Leo sẽ sốc lắm. Leo đã mất hết trí nhớ, chưa chắc cậu nhóc chịu thông cảm cho hai người và tin những lời hai người nói. Tốt nhất anh nên lẳng lặng giúp Leo trả thù đúng như kế hoạch đã vạch ra từ trước, nếu Leo không thể nhớ lại mọi chuyện thì mọi người cũng không cần cho cậu biết nữa…

-Ông ta nhất định phải trả giá…Leo nghiến răng, đôi mắt sắc lạnh căm thù…

-Ừ…

-Leo, còn việc của công ty…Em định thế nào? Anh sẽ sắp xếp để cho em tiếp nhận chiếc ghế chủ tịch sớm nhất nhé.

-Không ! Tạm thời anh cứ điều hành việc của công ty giúp em, em chưa đủ khả năng tiếp nhận nó. Hơn nữa em còn đang bị mất trí nhớ, nếu bây giờ em nắm giữ công ty em sẽ làm nó bị phá sản mất. Đó là tâm huyết cả đời của bố em để lại, em không muốn nó bị sụp đổ trong tay em, anh hãy giúp em, Khôi Vỹ. Em cần có chút thời gian để chuẩn bị.

-Anh hiểu rồi, trong thời gian này, anh sẽ bảo vệ công ty cho em, khi nào em ổn anh sẽ trao nó lại.

-Cám ơn anh, Khôi Vỹ !

-Đừng khách sáo ! Khôi Vỹ đứng dậy mỉm cười, rồi anh quay sang Anh Vũ dặn dò.-Anh Vũ ! Bây giờ anh phải về công ty rồi, Leo giao lại cho em chăm sóc nhé, nhớ đừng bắt nạt cậu ấy đó !

-Em nhớ rồi…

Anh Vũ gật đầu ngán ngẫm, ai có thể bắt nạt được Leo của cô chứ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.