Tại
ngôi biệt thự đổ nát…
Leo
dừng xe lại chầm chậm bước ra, căn nhà trước đây của cậu đã trở thành một đống
đổ nát hoang tàn, vẫn chưa ai nghĩ đến việc tới dọn dẹp lại nơi này, lầu ba căn
nhà đã đổ sụp xuống kéo theo cả những tầng bên dưới chất chồng lên nhau, mấy bức
vẫn còn dấu vết của trận hỏa hoạn, bức tường vỡ nham nhở lộ ra những viên gạch
đỏ. Leo nhìn mọi thứ với đôi mắt vô cảm, chẳng còn lại gì ở nơi này nữa, mọi thứ
trở nên thật hỗn độn giống như suy nghĩ của cậu bây giờ vậy. Leo thở dài, cậu
chầm chậm ngồi xuống bên một bức tường bể gần đó, không hiểu vì lí do gì mà tự
dưng cậu lại muốn quay về đây, cậu thậm chí chẳng nhớ được thứ gì còn sót lại nữa…
Một
cơn gió ùa qua, Leo đưa tay lên gạt một vạt tóc đỏ ra sau, cậu đang ngồi lặng
yên trước đống đổ nát, mấy bức tường trên cao rạn vỡ cứ chực đổ ào xuống dưới.
Đầu cậu trống rỗng, đôi mắt đen thẳm nhìn ra xa xa, Leo chợt nhớ lại hình ảnh của
Anh Vũ khi sáng, cô bé đã khóc vì cậu, những giọt nước mắt đó không giống như
cô bé đang đóng kịch chút nào, mà Anh Vũ thì cần gì phải đóng kịch nữa chứ, cậu
đâu còn gía trị gì với cô ấy nữa đâu, Blue Rose đã bị Khôi Vỹ cướp rồi, sao Anh
Vũ vẫn còn quan tâm đến cậu làm gì chứ…
Đôi
mắt Leo cụp xuống, cậu co một chân lên, một chân duổi thẳng ra, đôi mắt ngước
lên nhìn trời, bầu trời chiều đỏ rực hoàng hôn. Chợt có một vệt sáng rọi vào mắt
Leo, cậu hơi nhíu mày, trên một bức tường trước mặt cậu có thứ gì đó đang phản
chiếu ánh sánh mặt trời. Leo chậm rải đi lại nhặt nó lên, là một chiếc lọ thủy
tinh nhỏ có một mảnh giấy bên trong. Leo hơi nhíu mày, chiếc lọ này là gì ? nó
đã ở trong nhà cậu trước đây sao? Rồi một thứ chợt vụt qua đầu cậu, cậu nhớ tới
Anh Vũ, cô bé đó đã từng nói với cậu về điều ước của biển cả, hình như là thả một
chai thủy tinh chứa điều ước ra biển thì điều ước sẽ trở thành hiện thực thì phải.
Vậy chiếc chai nhỏ này là của Anh Vũ sao? trước đây cô bé đã từng ở nhà cậu mà….
Leo chậm chậm mở nút, rút tờ giấy nhỏ bên
trong ra. Rồi bàn tay cậu bóp chặt chiếc chai, nó vỡ vụn, mấy mảnh thủy tinh
đâm vào bàn tay cậu đau nhói, máu túa ra rơi xuống đất, đôi mắt Leo cay xè, cậu
nhận ra những dòng chữ của mình trong tờ giấy:
“ANH
VŨ LÀ NGƯỜI ANH YÊU NHẤT. ANH SẼ LUÔN Ở BÊN CẠNH EM”
Cậu
cười đau đớn, cậu nhớ đến những lời của Minh Nhật, Nhật đã từng nói với cậu là
cậu không biết trước kia cậu yêu Anh Vũ đến mức nào đâu, Leo đã biết cậu ấy
không hề nói dối…
Rồi
đôi mắt cậu lạnh tanh, nụ cười cũng nhạt dần, trái tim cậu đau nhói, cậu đang tự
hỏi không biết lúc đó cậu đã yêu Anh Vũ đến mức nào, lúc đó nếu cậu biết cô ấy lừa
gạt cậu thì sẽ như thế nào…
Sáng
hôm sau….
Anh
Vũ vẫn một mình bước những bước lạc lỏng vào trường, hôm nay mọi thứ có vẻ như
yên bình, trường học của cô đã bước vào ngày thi cuối kì hai đầu tiên, đám học
trò đang lao vào học nên không còn ai để ý đến việc châm chọc hay gây sự với cô
bé nữa. anh Vũ cũng thấy dễ chịu hơn vì điều này…
Cô
bé hơi dừng lại, chân cô vẫn còn đau quá, những bước đi của cô chậm dần và muốn
khuỵu xuống vậy. Cũng may là hôm nay mấy đứa bạn của Leo không còn tìm đến cô,
Anh Vũ cố lê đôi chân sưng đỏ đi vào lớp, nhưng suy nghĩ của cô không hoàn toàn
đúng, vì vừa đi đến một góc khuất đã có mấy đứa con trai đứng chờ sãn cô ở đó rồi.
-Tụi
tao đang chờ mày đó, Anh Vũ !
Cả
đám tiến lại gần cô bé, Anh Vũ hơi nhíu mày nhìn mấy cây gậy sắt trên tay đám bạn,
hôm nay là ngày thi đầu tiên mà, sao tụi nó cứ ám cô mãi như vậy chứ, Anh Vũ
đâu có làm gì đắc tội với chúng đâu.
-Hôm
qua mày đã làm gì đại ca bọn ta vậy ?
Một
tên đi lại nhìn cô bé trừng trừng, bọn này vẫn tưởng rằng hôm qua chính Anh Vũ
khiến Leo bị ngã cầu thang sao…
-Tôi
không làm gì cả, Leo bị đau đầu nên ngã xuống…
-Câm
đi !!!!
Không
để Anh Vũ giải thích, tên này giơ tay tát cô bé, Anh Vũ lùi ra sau né được.
-Mày
có biết tại ai mà Leo thành ra như vậy hay không ?
Tên
trước mặt cô vẫn giận dữ, Anh Vũ hơi cúi xuống, cô biết sức khỏe của Leo không
tốt là do vụ tai nạn, và cô chính là người đã khiến Leo bị tai nạn.
-Chính
mày đã làm Leo sống dở chết dở như vậy, bây giờ mày cũng nên trả giá một chút
đi, Anh Vũ…
-Bọn
tao không quan tâm nếu có bị hạ hạnh kiểm nữa đâu, hôm nay bọn tao nhất định
cho mày một trận…
Mấy
tên con trai nhìn cô bé giận dữ rồi lao lại đánh cô. Anh Vũ giật mình, một
thanh sắt vung lên giáng vào đầu cô, cô vội lùi ra sau để tránh, nhưng chân
trái cô loạng choạng, đau nhói, Anh Vũ ngã ra sau.
-Để
xem còn ai tới giúp mày nữa hay không, con khốn !!!
Tên
kia giơ thanh sắt lên phang mạnh xuống đầu Anh Vũ, cô bé nhắm chặt mắt giơ tay
lên đỡ, nhưng ba giây sau, thanh sắt vẫn không giáng xuống tay cô. Anh Vũ mở mắt
ra ngước lên, mấy tên con trai định đánh Anh Vũ cũng nhìn nhau ngạc nhiên,
thanh sắt trước mặt cô bé đang bị một cánh tay giữ cứng ngắc.
-Đại
ca…
Leo
nhìn đứa bạn lặng im, cậu đang nắm chặt thanh sắt định giáng vào đầu Anh Vũ, mấy
đứa bạn của cậu thì có vẻ bức xúc.
-Đại
ca, anh làm gì vậy ?
-Để
tụi em cho nó một trận đi, sao anh lại giúp nó chứ ?
-Tránh
ra đi Leo, chính con nhỏ này đã cướp đi mọi thứ của anh, tụi em sẽ cho nó một
trận.
-Đủ
rồi !!!!
Leo
thả thanh sắt ra và đi thẳng, cậu không quay lại nhìn Anh Vũ, cô bé thì vẫn ngồi
lặng im dưới đất. Đôi mắt đen thẳm nhìn theo Leo khó hiểu, sao Leo lại muốn
giúp cô? tần ngần một lúc, Anh Vũ cũng đứng dậy đi vào lớp, chân trái đau quá,
hình như cô đi lại nhiều đã khiến nó sưng lên rồi, tối phải nhờ Khôi Vỹ kiểm
tra mới được…
-Từ
nay các cậu đừng tìm đến Anh Vũ gây chuyện nữa…
Leo
quay sang đám đàn em đi bên cạnh, mấy tên này thì vẫn tỏ ra bức xúc, họ không
hiểu sao Leo lại muốn họ tha cho cô bé nhưng bọn họ không muốn như vậy.
-Đại
ca, bọn em thật không hiểu…
-Để
cô ấy yên đi. Đừng đụng vào Anh Vũ nữa. Vậy là đủ rồi…
Giờ
thi kết thúc, đề thi không khó lắm, có lẽ tại Anh Vũ đã lao vào học như điên suốt
thời gian qua, cô bé ngồi trong xe nhìn ra con đường ngập nắng, bây giờ Khôi Vỹ
đã cho thêm hai người nữa đi theo bảo vệ cô bé rồi. Anh Vũ thở dài, không biết
đến khi nào chuyện này mới kết thúc, Khôi Vỹ vẫn lao vào công việc như một cái
máy, Blue Rose dưới sự lãnh đạo của anh đang ngày càng phát triển, còn Paradise
đã bị khởi tố vì gian lận trong việc trốn thuế và xuất nhập hàng trái phép.
Hoàng Long đã lâm vào tình trạng hết sức nguy khốn, công ty của ông ta đã ở sát
mép vực phá sản rồi…
-Dừng
lại một chút. Cháu muốn mua một ít đồ ăn.
Anh
Vũ lên tiếng khi chiếc xe chở cô đi ngang qua một cửa tiệm đồ ăn nhanh, mấy hôm
nay lo ôn thi nên cô bé không đi chợ, đồ ăn dự trữ đã hết từ lâu rồi, cần phải
mua gì đó cho bữa tối mới được, chiếc xe đi chầm chậm và dừng lại, nhưng mấy
ông vệ sĩ không để cô xuống mua, ông tài xế để cô trên xe và đi xuống mua cho
cô. Anh Vũ cũng không quan tâm, cô ngồi ngửa đầu ra sau mơ màng…
Sáng
nay Leo đã bảo vệ cô, nhưng cậu vẫn không nói với Anh Vũ một câu nào cả, ánh mắt
đen thẳm ấy vẫn nhìn cô thật lạnh lùng, cô bé nhắm chặt mắt, Leo hận cô đến chừng
nào chứ…
Xoảng….
Một
âm thanh chát chúa vang lên, cô bé giật mình nhìn sang, hai ông vệ sĩ trong xe
cũng giật mình, chiếc kính xe đã bị đập vỡ, có một nhóm người nào đó đang dùng
gậy sắt đập điên cuồng vào chiếc xe hơi của họ, Anh Vũ nhíu mày, bọn này là người
của Hoàng Long…
-Bọn
kia, bước ra đây mau…
Đám
người đó nhìn vào trong với vẻ hung hãn, một tên cầm dao đã chọc thủng bánh xe,
đồng bọn nó bên ngoài vẫn không ngừng giáng những cây gậy sắt vào chiếc xe, chiếc
xe dúm dó.
-Ra
ngoài mau, coi chừng chiếc xe nổ tung mất.
Một
ông vệ sĩ vội mở cửa và đạp ngã tên hung hăng gần đó rồi kéo Anh Vũ chạy ra,
đám người kia lập tức lao vào ba người, những người đi đường thấy cảnh này vội
vàng bỏ chạy toán loạn ra chỗ khác.
-Đưa
con bé chạy mau đi…
Một
ông vệ sĩ rút một thanh sắt ở trong xe ra cản đường bọn sát thủ cho người kia
kéo Anh Vũ bỏ chạy, nhưng bọn này khá là đông, chỉ có hai ba người thì không thể
đánh lại được, chỉ còn một cách là bỏ chạy mà thôi. Anh Vũ vội lao đi, nhưng
ánh mắt vẫn còn nhìn về sau lo lắng, ông vệ sĩ kia hình như đã bị chém vào vai,
cô thấy cánh tay ông ấy đẫm máu. Nhưng cũng không còn thời gian để lo lắng nữa,
nếu chạy không nhanh Anh Vũ sẽ bị giết mất, bọn này đã táo bạo hơn hôm trước
nhiều, điều đó có nghĩa Hoàng Long đã bị dồn vào đường cùng rồi…
Đám
người kia vẫn đuổi theo hai người sát nút, Anh Vũ chạy khá chậm vì chân cô đang
bị đau, nhưng cô vẫn cố gắng vận động hai chân hết mức có thể, cơn đau càng
ngày càng nặng hơn, chân cô như muôn gãy lìa ra. Rồi cô ngã xuống đường. ông vệ
sĩ kia nhăn mặt lập tức cúi xuống đỡ lấy cô, nhưng những kẻ kia đã đuổi đến nơi
rồi. Một thanh mã tấu chém xuống người Anh Vũ, ông vệ sĩ vội vàng xô cô bé ra
xa rồi lao lên đấm ngã gã đó…
-Chạy
mau đi cô bé…
Anh
Vũ ngước lên hoang mang, đám người kia đã đuổi đến nơi, ông vệ sĩ vừa lao vào cản
chúng vừa hét lớn với cô bé…
-Chạy
mau đi, tôi đã báo cho ông chủ rồi, Khôi Vỹ sẽ cho người tới đây ngay, từ giờ đến
lúc đó cô mau chạy đi, đừng để chúng bắt được.
Một
con dao vung đến, Anh Vũ vội rút dao phóng mạnh vào vai kẻ đó, ông vệ sĩ vội
giành lấy con dao và bắt đầu trận đấu….
Chỉ
còn một mình, Anh Vũ cũng cố gắng bỏ chạy, và có vài kẻ đang đuổi theo cô. Chân
cô vẫn đau nhói, cô vừa chạy vừa thở dốc, hết sức rồi. Nếu chạy thêm một chút nữa
thôi cô sẽ chết mất. Bước chân cô loạng choạng rồi ngã xuống bên đường, vừa lúc
này có một chiếc xe hơi đi tới, Anh Vũ ngước lên giật mình, chiếc xe thấy Anh
Vũ vội thắng lại và chỉ cách cô một khoảng nhỏ, trái tim cô bé loạn lên trong
ngực, suýt nữa thì bị đụng rồi, nhưng những tên kia sắp đuổi kịp. Anh Vũ nhìn
ra sau hoảng hốt…
-Này,
cô không sao chứ, sao lại xông ra ngoài đường như thế, nguy hiểm lắm…
Người
lái xe đang nói thì im bặt khi nhìn thấy cô bé…
-Leo…
Anh
Vũ cũng ngơ ngác, sao Leo lại ở đây chứ? Anh Vũ vẫn ngồi thở dốc, bộ váy đồng
phục lấm lem. Leo hơi nhíu mày. Rồi cô bé loạng choạng đứng dậy cố bước đi, chạy
thật nhanh, mặc cho chân mình muốn gục xuống, ngực cô đau nhói. Leo đang ở đây,
cần phải tránh xa cậu ấy ra, nếu không Leo sẽ bị liên lụy. Leo vẫn nhìn theo cô
bé khó hiểu, đúng lúc này đám người đuổi theo cô bé đã tới…
-Con
nhóc kia, mày chạy không thoát đâu….
Một
gã lao lên vung con dao sắc lẻm xuống. Anh Vũ vội rút con dao nhỏ ra phóng tới,
nhưng có lẽ do quá mệt vì chạy nhiều nên con dao chỉ bay xợt qua người gã này.
Anh Vũ nhắm chặt mắt ngã ra sau, chân cô đau nhói không thể chạy tiếp được nữa
rồi. Có lẽ đến đây là chấm hết. Anh Vũ cười nhạt chờ đợi con dao chém xuống kết
liễu mình…
Bụp…
Nhưng
con dao chưa kịp chạm vào Anh Vũ thì tên kia đã văng ra xa, Anh Vũ ngước lên ngạc
nhiên. Leo đã xông tới đạp văng nó ra ngoài đường, mấy tên bên cạnh còn đang
ngơ ngác cũng bị ăn hai cước của cậu gục
xuống. Rồi Leo vội kéo tay Anh Vũ lên xe chạy đi…
Ngồi
trong xe của Leo, Anh Vũ vẫn thở dốc, khuôn mặt cô tái nhợt đẫm mồ hôi, chân
thì vẫn đau buốt. Leo không nói gì, cậu
chỉ lặng im tăng ga, chiếc xe lao nhanh trên đường, Anh Vũ cũng không biết Leo
định đưa cô đi đâu, cô bé quay sang, Leo vẫn lặng im, đôi mắt đen buồn bã vẫn
nhìn chăm chăm về phía trước…
-Tại
sao…anh cứu em ?
Anh
Vũ hỏi nhỏ. Leo vẫn thế, lặng im không trả lời, cũng không buồn quay lại nhìn
cô. Thật không biết bây giờ Leo đang nghĩ
gì nữa. Anh Vũ thôi không hỏi nữa, hai người lặng im. Chiếc xe vẫn chạy
đều đều, nhưng không biết sẽ dừng lại ở nơi nào…
Thời
gian trôi qua, không biết đã bao lâu, không biết Leo và Anh Vũ đã lặng im trong
bao lâu, Anh Vũ hơi cúi đầu xuống, lúc này cô muốn nói cho Leo biết rất nhiều
điều, cô muốn nói cô nhớ Leo, cô rất yêu Leo và muốn mãi ở bên cạnh Leo, Leo hận
cô cũng được, căm ghét cô cũng được, khinh thường cũng được, nhưng nếu không có
Leo bên cạnh, Anh Vũ sẽ không sống nổi nữa. Leo là tất cả đối với cô…
Leo…
Anh
Vũ hơi quay sang nhìn cậu, trái tim cô chợt nhói đau. Nếu cứ như thế này cô sẽ
không kiềm chế nổi nữa, cô sẽ khiến Leo gặp nguy hiểm vì mình nữa thôi. Không
thể….
Leo
đã chịu đựng đủ rồi….
-Cho
em…về Windy…
Anh
Vũ dựa lưng ra sau. Leo không nói gì, chiếc xe đi chậm chậm rồi đổi hướng, hai
mươi phút trôi qua, vẫn không ai nói với ai câu gì nữa, vẫn là cái không khí im
lặng đè nén lên hai người. Anh Vũ thấy hơi lo lắng, hôm nay Leo đã cứu cô, cô sợ
những kẻ kia sẽ lại nhắm vào cậu, cô bé nhăn mặt cúi xuống, đôi vai nhỏ hơi run
rẩy.
Ở
bên cạnh, Leo đã thấy cô bé hơi lạ, cậu hơi nhíu mày, cậu muốn hỏi cô bé rất
nhiều thứ, những kẻ đuổi giết cô khi nãy là ai? sao bọn chúng lại muốn hại cô?
Leo cũng muốn biết Anh Vũ có bị thương hay không? nhưng rồi cậu lại không mở lời,
cậu không trả lời cô bé cũng không muốn nói với cô một lời nào cả. Trái tim cậu
thổn thức. Leo cố đè chặt nó lại, cậu sợ trong một phút không kìm chế được sẽ
ôm chặt lấy Anh Vũ, đúng là cậu đang muốn ôm chặt lấy cô bé, ở bên cô và bảo vệ
cho cô. Nhưng Anh Vũ không phải là của cậu, cô bé đó chưa từng thuộc về cậu. Và
có một điều Leo chưa hề quên. Anh Vũ chính là người hại chết bố cậu…
Chiếc
xe dùng lại trước cửa tiệm Windy. Leo vẫn lặng im, đôi mắt cậu lạnh lẽo nhìn
lên phía trước. Anh Vũ cũng không nói gì, cô chầm chậm mở cửa bước ra. Leo cho
xe quay đi trước khi Anh Vũ kịp cám ơn cậu. Cô bé lặng im nhìn theo, ngực cô
đau nhói, đôi mắt cay xè nhòa đi…
-Anh
Vũ !!!!
Có
tiếng gọi vang lên phía sau, một chiếc xe hơi dừng lại bên cạnh cô. Khôi Vỹ bước
ra nhìn cô mừng rỡ, sau khi nhận được điện thoại của tay vệ sĩ, anh đã vội vàng
mang theo người chạy tới địa điểm Anh Vũ bị tấn công, nhưng cô bé đã khộng còn ở
đó, gọi điện cũng không bắt máy, anh vội vã cho người đi lùng sục khắp nơi và
lo lắng là cô đã bị Hoàng Long bắt đi, rồi anh trở về Windy vì anh đoán rằng nếu
chạy thoát, cô bé nhất định trở về đây...
-Anh
hai…Anh Vũ bước lại gần anh mình, chân cô đau nhói không nhấc lên nổi nữa rồi…
-Anh
Vũ !!!! Em có bị thương không ?
Khôi
Vỹ vội ôm chặt lấy cô bé. Anh Vũ hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên cô thấy Khôi Vỹ
lo lắng như vậy, dường như anh ấy đang run rẩy, hai tay anh siết chặt cô vào
lòng. Anh Vũ đưa tay lên ôm lấy anh, cô biết đối với Khôi Vỹ mình quan trọng
như thế nào. Khôi Vỹ đã từng nói cô là tất cả đối với anh, nhưng bây giờ Anh Vũ
cảm thấy mình còn quan trọng hơn thế nữa.
-Em
không sao, anh hai !
Khôi
Vỹ buông cô ra mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt anh nhìn cô thật tha thiết. Nếu cô
bé có mệnh hệ gì có lẽ anh sẽ nổi điên lên mất, anh làm tất cả cho cô, vậy mà đến
cuối cùng lại không thể bảo vệ cho cô bé, đôi lúc anh thấy mình tỏ ra thật vô dụng.
Khi rời khỏi nhà họ Hà, Anh Vũ chính là lí do duy nhất để anh không gục ngã, để
anh luôn cố gắng sống đến tận bây giờ. Anh Khôi đã mất rồi, anh không thể mất
luôn đứa em gái mà anh còn quý trọng hơn cả tính mạng của mình nữa…
-Không
sao thì tốt rồi. Nếu em có mệnh hệ gì, chắc anh sẽ phát điên lên mất.
-Em
không sao rồi mà. Anh đừng lo lắng nữa…
Khôi
Vỹ mỉm cười đỡ cô bé vào trong, trong một giây đôi mắt anh trở nên sắc lẻm, và
Khôi Vỹ hé một nụ cười nửa miệng lạnh lẽo. Hoàng Long thật sự muốn vào tù nhanh
hơn anh nghĩ…
Vài
ngày sau Anh Vũ nhận được tin giám đốc công ty Paradise bị khởi tố tội cố ý mưu
sát, và người tố cáo ông là Khôi Vỹ…
Anh
Vũ vẫn bước đi dọc hành lang, từ khi Leo đứng ra can thiệp, đám đàn em của cậu
không còn tìm tới Anh Vũ gây sự nữa, nhưng tất cả mọi người trong trường vẫn
nhìn cô với đôi mắt lạnh lẽo khinh thường, và không ít kẻ mong cô sẽ biến mất
đi mãi mãi, dường như cô bé cũng đã quen với việc mình bị tẩy chay rồi. Cô cứ
thế, lặng yên bước đi trong cô độc…
Không
biết đến khi nào thì mọi chuyện mới kết thúc…
-Này
! nghe tin gì chưa ? Leo và Sa Lệ đã đính hôn rồi…
-Sao
? Leo đính hôn với nhỏ đó à, ai nói với cậu chứ ?
Hai
cô bạn đi qua Anh Vũ đang trò chuyện vui vẻ, cô bé bước hơi chậm rồi dừng lại,
hai cô bạn kia vẫn vừa đi vừa nói chuyện.
-Chính
Sa Lệ đã tuyên bố với tất cả mọi người như vậy mà, hình như Leo cũng đồng ý rồi.
-Ờ
đúng là hai người ấy dạo này hay đi chung với nhau lắm.
-Cả
hai đều đẹp mà, đúng là xứng đôi…
Trái
tim Anh Vũ hơi nhói lên, không biết thông tin đó có thật hay không, nhưng sao
Anh Vũ vẫn thấy khó chịu quá…Leo đính hôn với Sa Lệ ư ? Cô bé cười buồn, con nhỏ
đó cũng rất mong chuyện này mà…
-Leo
!!!! Hôm nay tớ tới nhà cậu nữa nhé ! Mai thi toán mà tớ vẫn còn nhiều chỗ chưa
hiểu, cậu giúp tớ ôn thi nhé !
-Ờ…
Sa
Lệ vừa đi vừa ôm tay Leo có vẻ khá thân thiết. Anh Vũ đã thấy họ, cô bé dừng lại.
Leo và Sa Lệ cũng đã nhận ra sự có mặt của cô. Anh Vũ ngước lên, Leo vẫn vậy, vẫn
cái nhìn lạnh lẽo và vô cảm, đôi mắt đen thẳm không hề lướt qua cô. Sa Lệ thì
có vẻ bực bội khi Anh Vũ đứng nhìn Leo, cô ta nhìn cô gằn giọng.
-Muốn
gì đây ?
Anh
Vũ không trả lời, cô nhìn Leo mà muốn khóc quá. Không biết Leo căm ghét cô đến
mức nào nữa, ngực cô đau nhói lại, trong mắt Leo bây giờ cô đã biến mất rồi
sao. Leo dừng lại, và cậu nhìn cô nhíu mày. Khuôn mặt đau đớn của cô bé làm
trái tim cậu bị siết chặt lại, dường như Leo không còn chịu nổi nữa rồi. Sa Lệ
hơi bực bội khi nhìn thấy cảnh này…
-Cảm
ơn anh…vì đã cứu em hôm qua…
Anh
Vũ ngước lên nhìn Leo, đôi mắt trong veo và trông thật buồn. Leo muốn đưa tay lên
chạm nhẹ vào khuôn mặt bé nhỏ của cô và ôm cô vào lòng quá…
-Muốn
giở trò gì nữa đây ? Đang diễn kịch gì nữa vậy? cô lại muốn bày trò gì để kéo
Leo vào nguy hiểm nữa hả? Con khốn !!!!
Sa
Lệ đi lên nắm cổ áo Anh Vũ giận dữ, cô ta thấy khó chịu vì ánh mắt của Leo khi
nhìn Anh Vũ, ở bên cạnh Leo lâu như vậy mà Sa Lệ vẫn không hề lay động được
trái tim của Leo, cậu lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với cô và dù cô có làm đủ mọi
thứ cho Leo, cậu vẫn luôn nhớ thương Anh Vũ, Leo còn ra lệnh cho đám đàn em của
cậu không được đụng vào cô bé nữa. Sa Lệ đã không thể bày trò hành hạ cô bé nữa,
cô nhìn Anh Vũ mà đôi mắt tóe lửa, cánh tay cô siết chặt cổ áo cô bé, quả thật
bây giờ cô chỉ muốn xé xác tình địch của mình ra thành trăm mảnh mà thôi…
-Dừng
lại đi, Sa Lệ !!! Leo quay sang nhìn cô không hài lòng. Sa Lệ càng muốn xé xác
Anh Vũ ra hơn, cô ta lồng lộn lên…
-Leo,
cậu làm sao vậy ? Sao cậu lại bênh vực cho cô ta chứ ?
-Tớ
bảo cậu dừng lại đi !
Leo
đi đến kéo tay Sa Lệ ra, Anh Vũ vẫn nhìn cậu buồn bã, cô muốn làm hòa với Leo
quá. Cuộc sống không có Leo thật nhạt nhẽo, và trong thời gian Leo không ở bên
canh cô, Anh Vũ nhận ra dường như cô chỉ là đang tồn tại như một cái máy, trái
tim cô rỗng tuếch, bây giờ thì cô không còn muốn nghĩ đến điều gì nữa, cô cũng
không muốn nhớ lại là mình có thể đem lại nguy hiểm cho Leo, cô chỉ muốn đi đến
ôm chặt lấy Leo thôi, ôm chặt cậu và khóc nức nở, rồi nói cho Leo biết là cô
yêu Leo đên mức nào, cô cần cậu đến mức nào…
-Leo
!!!! Sao cậu lại bênh vực cho cô ta chứ, đừng quên cô ta chính là kẻ đã hại chết
cha cậu. Leo !!!! Anh Vũ chính là kẻ đã hại chết cha cậu đó !!!
Sa
Lệ gào lên giận dữ. Trái tim Anh Vũ đau thắt lại, bây giờ thì cô đã nhớ ra lí
do mà mình không thể ở bên cạnh Leo rồi…
Leo
cũng lặng im không nói gì nữa, đôi mắt cậu trở nên lạnh lẽo, Leo chưa bao giờ
tha thứ cho Anh Vũ cả, cậu chưa bao giờ tha thứ cho cô-kẻ đã hại chết bố cậu.
Leo và Anh Vũ chầm chậm bước qua nhau. Hai trái tim như rạn vỡ ra từng mảnh vụn,
đôi mắt Anh Vũ nhòa đi, cô thấy mọi thứ trước mặt thật mờ ảo, một giọt nước bỏng
rát rơi nhẹ xuống nền…
Và
trước sự đau khổ mà hai người đang phải chịu đựng đó, có một kẻ thứ ba vẫn mỉm
cười hạnh phúc…
Tin
đồn Sa Lệ đã đính hôn với Leo lan ra khắp trường, dường như cô ta muốn thông
báo với tất cả mọi người điều này, dù cho đó chỉ là ý muốn của cô ta. Leo chưa
hề biết và cũng chưa hề đồng ý. Cát Cát và Minh Nhật thì cảm thấy hơi lo lắng,
hai người biết Sa Lệ đang cố ý làm cho Anh Vũ đau lòng hơn, nhưng họ cũng không
có cách nào để anh ủi cô bé cả, Anh Vũ luôn tránh né họ…
Chap
62: Kí ức chỉ còn lại nơi em
Chiều
tà…
Nghĩa
trang mờ ảo trong làn sương lạnh lẽo, Leo đưa tay nhặt mấy chiếc lá khô rơi vãi
trên ngôi mộ của bố mình xuống, những cánh hoa cúc trắng khẽ rung nhẹ theo làn
gió. Leo thở dài nhìn vào bức di ảnh trên ngôi mộ, cậu có cảm giác như bố mình
đang nhìn cậu mỉm cười, những kí ức về bố trước đây của cậu cũng bị xóa mất
trong vụ tai nạn, tất cả những gì cậu còn nhớ lại là hình ảnh ông bị chôn vùi
trong ngôi nhà đổ nát. Và kẻ đã hại chết ông…
Anh
Vũ…
Đến
bây giờ cậu vẫn chưa thể quên đi cô bé. Cho dù cậu đã dặn lòng là thôi không trả
thù cô nữa, để mặc mọi thứ và quên đi tất cả, nhưng cậu không làm được, hàng
ngày hàng đêm, hình ảnh bé nhỏ đó vẫn cứ hiện hữu trong đầu cậu. Cậu chưa từng
quên cô bé dù chỉ một giây. Leo nghĩ rằng có lẽ vì quá hận mà cậu không thể
quên đi Anh Vũ được…
…
Chiếc
xe hơi trắng đưa đón Anh Vũ cũng dừng lại ở nghĩa trang, cô bé chậm rãi đi qua
đường, bó hoa hồng trắng rung rinh trên tay, đã lâu rồi cô chưa đi đến thăm mộ
Anh Khôi và Lãm, cô bé hơi mỉm cười, không biết họ có buồn mà giận cô hay
không, nhưng rồi cô lại tự thấy mình ngốc nghếch. Người chết rồi thì mọi thứ đã
chấm hết, làm gì mà họ còn biết buồn hay giận chứ…
BTRỪM…
BTRỪM…
ÀO…
Một
chiếc mô tô phóng vụt qua Anh Vũ, cô bé giật mình vội lao về trước né tránh, bó
hoa hồng bị hất tung ra cào ngang qua cổ cô bé, vài chiếc gai đã đâm vào cổ cô,
đau nhói, máu bắt đầu rỉ ra thấm xuống cổ áo đồng phục của cô. Tên sát thủ quay
lại ném cho cô một cái nhìn đầy tức tối. Cô bé nhìn theo chiếc xe vừa mới lao
qua với vẻ bình thản….
“Chậm
như rùa vậy thì đòi ám sát ai….ăn hại…”
Mấy
ông vệ sĩ gần đó vội chạy lại đỡ cô bé dậy lo lắng, đi đến đâu cũng có người
bám theo hại cô bé này. Hoàng Long muốn gì khi nhất định lấy mạng cô bé chứ?
Cho dù Anh Vũ có chết thì Khôi Vỹ cũng sẽ không dừng việc trả thù ông ta lại cơ
mà. Nhưng trái với sự lo lắng của mấy người này, Anh Vũ vẫn bình thản đứng dậy,
cô nhặt những bông hoa đã dập nát dưới đất lên rồi đưa tay phủi phủi vết bẩn
trên bộ đồng phục xuống bước đi tiếp. Dường như thời gian qua cô đã quá quen với
những tình huống như thế này rồi, và dù có cố gắng cách mấy những tên đó vẫn
không lấy mạng được cô. Ai bảo người ta đặt cho cô biệt danh ác quỷ làm gì chứ,
Anh Vũ là ác quỷ, ác quỷ thì sao lại để bị giết dễ dàng như vậy được?
Thực
ra Hoàng Long không chỉ cho người đi ám hại một mình Anh Vũ, ông ta cũng đã cho
người tìm đến Khôi Vỹ nhiều lần rồi, nhưng lần nào bọn đó cũng chỉ có thể lết
cơ thể đầy thương tích trở về mà thôi, một “cựu trùm” của thế giới ngầm thì làm
sao để người ta hạ gục dễ dàng được, và hành động của ông ta cũng chỉ làm Khôi
Vỹ nổi điên hơn mà thôi. Anh Vũ cười thầm, không biết giờ này ông ta đã chuẩn bị
sẵn phương án cuối cùng là bỏ của chạy lấy người hay chưa nữa?
Cô
bước chầm chậm đi sâu hơn vào nghĩa trang, mấy ông vệ sĩ phía sau vẫn nhìn theo
cô thở dài. Anh Vũ thật gan lì, cô bé cũng không chịu để họ băng lại vết thương
trên cổ cô, Anh Vũ không quan tâm đến mấy chiếc gai đang nằm im nhức nhối trên
cổ mình,thậm chí cô cũng không quan tâm máu đang thấm ra nhiều hơn, cô cứ lặng
im đi đến ngôi mộ của anh trai mình…
Chợt
có tiếng bước chân phía trước. Anh Vũ ngước lên ngạc nhiên, giờ này mà cũng còn
người đi thăm mộ sao? Và đôi mắt cô mở to ngạc nhiên. Leo đang ở trước mặt cô,
cậu cũng nhìn cô bé tò mò. Anh Vũ đến đây thăm mộ của ai chứ ? rồi đôi mày cậu
hơi nhíu lại khi nhìn thấy vết thương trên cổ cô đang rỉ máu, dường như nó
không làm cho Anh Vũ đau thì phải. Anh Vũ không nói gì, Leo cũng lặng im bước
qua. Cậu không muốn quan tâm đến Anh Vũ nữa, cô ta chính là kẻ thù đã hại chết
bố cậu…
“Leo…”
Anh
Vũ hơi dừng lại ngước ra sau. Leo đã bỏ đi, cô bé cười buồn. Leo lúc nào mà chẳng
bỏ đi khi gặp cô chứ, cậu ấy không còn muốn nhìn thấy Anh Vũ nữa. Bước chân cô
bé chậm chậm đi lại ngôi mộ của anh trai mình. Nó thật lạnh lẽo, cô đặt mấy
bông hoa trắng xuống bên cạnh ngôi mộ và phát hiện ra là nó đã bị dập nát nhiều
hơn là cô nghĩ, cô mỉm cười nhìn người anh trai thân thương trong bức hình,
khuôn mặt trẻ trung thanh tú, đôi mắt đen thẳm giống cô như hai giọt nước. Anh
Vũ hơi cúi xuống. Bông hoa hồng trắng nằm im lìm, mọi thứ xung quanh cô đều im
lìm. Hoa hồng trắng là loài hoa Anh Khôi thích nhất, nó trong trắng tinh khôi
và đẹp rạng rỡ giống như anh trai cô vậy…
Anh
Khôi…
Anh
Vũ đưa tay lên chạm nhẹ vào bức hình. Anh Khôi vẫn mỉm cười với cô, đôi mắt buồn
trông thật dịu dàng, trái tim Anh Vũ se thắt lại, cô thấy mắt mình hơi cay, bàn
tay cô đưa xuống nắm chặt. Cô đang thắc mắc không biết rời xa cô rồi anh ấy sẽ
đi đâu. Anh ấy có đang ở trên thiên đàng chờ cô hay không ? rồi cô cười nhạt nhẽo,
cô và anh đều bị mọi người coi là ác quỷ, ác quỷ có được lên thiên đàng hay
không ? hình như nơi đẹp đẽ yên bình đó không hợp với hai người chút nào cả.
-Anh
trai…
Anh
Vũ cất tiếng. Anh Khôi vẫn mỉm cười với cô, nụ cười đó không bao giờ tắt cả, và
nó làm Anh Vũ cảm thấy thanh thản khi nhìn thấy anh. Anh Khôi luôn mang lại hạnh
phúc và sự yên bình cho người khác, nhưng lại không thể có được hạnh phúc và
bình yên cho mình, số phận thật nghiệt ngã…
“Anh
sẽ không bao giờ rời xa em nhé…”
“Anh
hứa, anh sẽ ở bên cạnh em cho đến hơi thở cuối cùng…”
Anh
Vũ cười buồn, đúng là anh ấy đã ở bên cô cho đến lúc chết..
“Xin
lỗi em, Anh Vũ….”
“Em đừng buồn, vì đã có người hứa với anh sẽ
mãi bên cạnh em chăm sóc cho em rồi…”
“Anh sẽ ở mãi bên cạnh em…”
“Vĩnh viễn”…
Em
sẽ không cô độc nữa….
Anh
Khôi….
Nước
mắt cô rơi xuống bông hoa hồng trắng, bỏng rát. Cô nhoài người ra ôm lấy bia mộ
lạnh. Ngực cô đau nhói từng hồi, cả người cô run rẩy, nước mắt không ngừng trào
ra nhạt nhòa. Leo đã rời xa cô rồi, mặc dù anh trai cô đã nói rằng cô sẽ không
cô độc nhưng cô thật sự đang rất cô độc. Leo hận cô đến nỗi không muốn nhìn thấy
cô nữa. Cô phải làm gì để cậu ấy tha thứ cho cô chứ, cô chính là người đã cướp
hết tất cả mọi thứ của Leo cơ mà, làm sao cô dám nói cậu tha thứ cho cô được…
-Anh
trai…em phải làm sao đây? Anh Vũ vẫn ôm lấy bia mộ nức nở.-Anh hãy nói cho em
biết, em phải làm gì bây giờ…anh trai, em đau lắm, em sợ lắm…anh ấy rời khỏi em
rồi….
Không
có tiếng trả lời lại, những cơn gió lạnh vẫn ùa qua rét buốt. Anh Khôi vẫn mỉm
cười với cô nhưng lại không hề trả lời cô, trong nghĩa trang tĩnh mịch mờ ảo bởi
sương lạnh, vẫn chỉ có tiếng khóc nức nở của cô gái bé nhỏ vang lên ngắt quãng…
-Anh…nói
cho em biết đi, em phải làm gì bây giờ…có phải em không nên tồn tại trên đời
này hay không…em chỉ là kẻ đi gieo rắc tai họa cho người khác, tại sao em không
chết đi…tại sao người nằm đây là anh mà không phải là em? chúng ta chỉ chào đời
cách nhau có vài giây mà sao số phận lại khác nhau như vậy…tại sao…
Vẫn
không có tiếng trả lời cô, không gian vẫn im lìm, vạn vật vẫn im lìm, ác quỷ bé
nhỏ vẫn cô độc nhỏ từng giọt nước mắt bỏng rát trên bông hoa trắng….
Cô
độc quá…
Chưa
bao giờ Anh Vũ thấy mình cô đơn đến thế này…
-Anh
trai…
-Đó
là anh trai sao…
Có
tiếng nói vang lên phía sau Anh Vũ, cô bé ngừng khóc quay sang. Leo đang ở sau
lưng cô, lặng lẽ, ánh mắt cậu nhìn cô thật buồn, đôi mắt trong veo của Anh Vũ vẫn
nhạt nước, cô bé lặng im nhìn cậu, không hiểu sao Leo lại quay lại đây ? Leo vẫn
nhìn chăm chăm vào bức hình trên bia mộ, người con trai đó giống với Anh Vũ y hệt,
họ là anh em song sinh ư ? Sao người đó lại mất ? Thực ra trước khi cậu bị mất
trí nhớ đã có chuyện gì xảy ra? Leo nhìn cô bé lo lắng, cậu biết thế nào Anh Vũ
cũng sẽ ngồi khóc một mình như thế này mà…
-Trước
đây…tôi có quen với cậu ấy không ? Leo nhìn bức hình của Anh Khôi hỏi nhỏ, cô
bé hơi gật đầu, Leo đi lại đỡ cô bé lên.-Cổ bị xước rồi, đang chảy máu kìa…
Anh
Vũ ngơ ngác nhìn cậu, bây giờ cô mới nhớ lại mấy chiếc gai trên cổ mình. Leo
đưa cô đến ngồi xuống bên một gốc hoa sứ cổ thụ gần đó. Anh Vũ lặng yên, mùi
hoa sứ tỏa ra thật dễ chịu, nhưng lẫn trong đó, cô vẫn cảm nhận được mùi hương
dịu nhẹ của hoa hồng xanh, mái tóc đỏ của Leo hơi tung lên vì cơn gió. Cậu nhẹ
nhàng gỡ những chiếc gai hoa hồng trên cổ cho Anh Vũ, cô bé nhìn cậu hơi mơ
màng, những ngón tay của Leo chạm vào cô thật ấm áp và dịu dàng…
-Đừng
có bất cẩn như vậy, dù chỉ là vết xước nhẹ nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị nhiễm
trùng đó.
Gỡ
xong những chiếc gai, Leo lau vết máu cho cô bằng chiếc khăn mùi xoa mỏng. Anh
Vũ vẫn lặng im, trái tim cô đập loạn lên từng nhịp, dường như nó đang hạnh
phúc. Leo rút chiếc cà vạt của mình ra cuốn quanh cổ cô bé, nhưng ngón tay thon
dài cuốn dải vải một cách chậm chạp rồi cột chặt lại. Leo hơi nhíu mày, cậu nhớ
lại hôm ở bên bờ biển, cậu đã siết cổ Anh Vũ gần chết, lúc đó đôi tay của cậu
thật thô bạo tàn nhẫn, cả tuần sau những vết bầm tím trên cổ Anh Vũ vẫn chưa biến
mất. Thấy Leo có vẻ lúng túng khi siết lại sợi cà vạt trên cổ mình, Anh Vũ cười
buồn.
-Có
muốn siết chặt hơn nữa không ?
Leo
thấy hơi nhói trong lòng, cậu biết Anh Vũ muốn hỏi cậu có muốn giết cô hay
không. Leo buông tay ra đứng dậy.
-Không,
vậy được rồi.
Hai
người lại im lặng để mặc cho thời gian trôi qua, trời đã về chiều, nghĩa trang
càng trở nên lạnh lẽo hơn, một vài tia nắng hiếm hoi le lói qua những bông hoa
sứ trắng muốt trên đầu. Cả hai đều lặng yên nhìn về ngôi mộ của Anh Khôi, những
cánh hoa trắng rung nhẹ theo cơn gió…
-Tôi
muốn biết trước đây đã xảy ra chuyện gì ? Leo đột nhiên lên tiếng, Anh Vũ hơi
ngước lên.-Nếu nhớ lại được những gì đã xảy ra trong quá khứ có lẽ tôi sẽ biết
mình cần phải làm gì, nhưng tôi lại không thể nhớ được gì cả. Tôi cũng không thể
nhờ ai đó kể lại cho mình nghe, vì không có ai kể cho tôi nghe sự thật cả…
Anh
Vũ lặng im, có thật nếu Leo nhớ lại mọi thứ sẽ tốt hơn hay không? nhưng làm sao
để cậu nhớ lại ? Leo sẽ không thể lấy lại kí ức nữa rồi. Anh Vũ nhắm mắt đau đớn.
Vì cô mà Leo đã mất hết tất cả…
-Em
xin lỗi….
-Vì
điều gì ?
Leo
quay sang lạnh lùng, cậu thấy Anh Vũ đã cúi gục xuống, đôi vai nhỏ hơi run lên,
cậu bực bội quay đi, cậu không muốn nhìn thấy Anh Vũ như thế này, nếu cô cứ lạnh
lùng và sống thật hạnh phúc sau khi đã lừa dối cậu có phải hơn hay không, Leo sẽ
không ngần ngại mà trả thù cô, không cần bận tâm để quên đi cô . Nhưng tại sao
Anh Vũ lại không như vậy…
-Tôi
hận cô lắm, tôi chưa bao giờ quên đi người đã hại chết bố tôi, cướp đi tất cả mợi
thứ quan trọng của tôi.
Leo
lên tiếng, trái tim Anh Vũ đau thắt lại, nước mắt cô trào ra, đúng là Leo sẽ không
bao giờ tha thứ cho cô, cô cũng không có quyền xin cậu tha thứ.
-Tôi
không muốn trả thù cô. Leo nhìn Anh Vũ buồn bã.-Nhưng tôi muốn cô biến mất khỏi
cuộc sống của tôi, tôi không thể tha thứ cho cô được, vì vậy tôi không muốn
nhìn thấy cô nữa, nhìn thấy cô tôi chỉ nhận ra sự bất hiếu và hèn nhát của mình
mà thôi, bố là người quan trọng nhất đối với tôi, nhưng tôi lại không thể bắt kẻ
hại chết ông ấy trả giá, vì vậy tôi không muốn nhìn thấy cô nữa…
-Em
sẽ biến mất khỏi mắt anh. Nếu đó là điều anh muốn, em sẽ sớm biến mất khỏi mắt
anh…
Anh
Vũ nhìn cậu ngẹn ngào. Cho dù Leo không nói thì Anh Vũ cũng sẽ sớm rời khỏi đây
thôi, khi Khôi Vỹ xong việc hai người sẽ đi khỏi đây, nhưng những lời của Leo vẫn
khiến cô cảm thấy đau lòng. Leo thật sự căm ghét cô như vậy sao? Cả đời này cậu
sẽ không tha thứ cho cô nữa sao…
Leo
lặng im, cậu hơi cắn rứt khi nói ra những lời như vậy, thực ra đó cũng không phải
những gì cậu muốn nói, nhưng cậu muốn quên Anh Vũ đi, cõ lẽ đây là cách tốt nhất,
dù sao thì cậu cũng không thể tha lỗi cho cô ấy được, vậy thì cố quên cô ấy đi…
-Anh
Vũ !!!
Có
tiếng gọi cô, hai người quay sang, Khôi Vỹ đang bước lại gần, anh vừa cho người
đi xử lý thằng lái xe mô tô tông Anh Vũ xong, anh nhìn em gái hơi lo lắng, Leo
cũng đang ở đây, có lẽ cậu nhóc tới thăm mộ bố và gặp Anh Vũ, rồi anh nhìn Anh
Vũ hơi nhíu mày, cô bé lại khóc nữa rồi, Leo đã nói gì khiến cô bé đau lòng sao
?
-Anh
Vũ, trễ rồi, về nhà đi em!
-Vâng.
Cô
bé chậm rãi đứng dậy. Leo vẫn đứng im, đôi mắt đen thẳm buồn bã lạnh lẽo. Anh
Vũ đi ra xe rồi Khôi Vỹ vẫn đứng im trước ngôi mộ của em trai mình. Cuối cùng
thì anh cũng đã trả thù được cho nó. Công ty Paradise đã tuyên bố phá sản,
Hoàng Long bị khởi tố vì tội giết người. Leo không nói gì, cậu lẳng lặng bỏ đi,
nhưng Khôi Vỹ đã gọi với theo.
-Leo,
chờ chút đã, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Leo
dừng lại hơi ngước sang, Khôi Vỹ đi lại gần cậu hơn, rút bao thuốc ra, anh đưa
một điếu lên miệng chậm rải.
-Leo
! Xin lỗi vì những chuyện vừa qua…
Leo
hơi ngạc nhiên, cậu quay sang nhíu mày.
-Anh
muốn gì ?
-Tôi
đã xong việc của mình rồi. Hoàng Long đã bị khởi tố vì tội giết người, chẳng
bao lâu nữa ông ta sẽ bị bắt thôi, ông ta sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình,
cậu có thể yên tâm rồi.
-Tại
sao anh lại làm vậy? không phải ông ta là bố của anh sao ?
-Ông
ta là kẻ thù của tôi, ông ta đã giết chết rất nhiều người quan trọng của tôi.
Leo
vẫn nhìn Khôi Vỹ khó hiểu, tại sao anh ta lại làm như thế chứ ? không phải hai
anh em Anh Vũ tìm cách cướp công ty của cậu vì gia đình cậu là đối thủ của
Hoàng Long sao? sao giờ Khôi Vỹ lại quay sang đối đầu với bố mình? mọi chuyện rối
tinh lên thật khó hiểu.
-Tôi
sẽ trả lại công ty cho cậu. Khôi Vỹ lại lên tiếng, ánh mắt anh nhìn Leo có vẻ
buồn bã.-Khi nào mọi việc đã xong xuôi tôi sẽ bàn giao lại tất cả cho cậu.
-Sao
?
Leo
quay sang ngạc nhiên, trả lại Blue Rose cho cậu ư ? Dễ dàng vậy sao? sao anh ta
tìm mọi cách mới cướp được bây giờ lại đem trả cho cậu dễ dàng như vậy? nhưng
Leo cảm thấy Khôi Vỹ không có vẻ gì là đang nói đùa cả, cậu nghĩ rằng anh ấy
đang lừa cậu, nhưng rồi cậu lại thấy lạ, Khôi Vỹ lừa cậu làm gì ? Vẫn còn ngơ
ngác thắc mắc thì Leo thấy Khôi Vỹ đã quay đi.
-Tạm
biệt !