Ngày 11 tháng Năm, 1992
Bạn thân mến,
Dạo này tôi dành nhiều thì giờ cho Patrick. Thực sự thì tôi không nói gì mấy. Đơn giản là tôi lắng nghe, rồi gật đầu, bởi vì Patrick cần nói. Nhưng không phải như hồi tôi với Mary Elizabeth. Khác hẳn.
Chuyện bắt đầu hồi sáng Chủ nhật sau sô diễn. Tôi đang nằm trên giường, cố nghĩ cho ra tại sao đôi lúc ta có thể thức dậy rồi lại ngủ tiếp, mà những lúc khác lại không. Rồi mẹ tôi gõ cửa.
“Patrick bạn của con gọi điện này.”
Thế là tôi bò dậy, phủi cơn ngái ngủ đi.
“Alô?”
“Mặc đồ đi. Tôi đang tới đó.”
Rụp. Chỉ vậy thôi. Tôi thực ra có nhiều bài vở phải lo học, bởi gần hết năm học rồi, nhưng cú điện thoại gợi mùi phiêu lưu, nên tôi vẫn đi sửa soạn.
Chừng mười phút sau, Patrick tới. Cậu ấy vẫn y nguyên bộ đồ tối hôm trước, không tắm táp hay gì cả. Tôi nghĩ thậm chí cậu ấy không ngủ chút nào. Cậu ấy hoàn toàn tỉnh táo nhờ cà phê, thuốc lá với cả ephedrine, tức là những viên thuốc nhỏ xíu ta mua được ở cửa hàng tiện lợi hoặc trạm dừng xe tải. Thuốc đó làm ta thức chong chong! Mà cũng không phải hàng cấm, có điều dùng nó thì bị khát.
Thế là tôi lên xe của Patrick, bên trong sực khói thuốc. Cậu ấy chìa cho tôi một điếu, nhưng tôi bảo đi khỏi nhà tôi đã.
“Ba mẹ cậu không biết cậu hút à?”
“Không. Họ có nên biết không?”
“Chắc không.”
Rồi bọn tôi bắt đầu lướt đi… thật nhanh.
Lúc đầu, Patrick không nói gì nhiều. Cậu ấy chỉ nghe nhạc phát ra từ máy hát băng. Rồi bài thứ hai bắt đầu, tôi hỏi cậu ấy đó có phải là cuộn băng tôi tặng cậu ấy làm quà nhân trò chơi Ông già bí mật không.
“Tôi nghe nó cả đêm qua.”
Gương mặt Patrick nhăn nhó một nụ cười. Đó là kiểu cười bệnh bệnh. Đờ đẫn và ngây dại. Cậu ấy vặn âm lượng lên. Rồi phóng nhanh hơn nữa.
“Tôi nói cậu biết nhé, Charlie. Tôi thấy vui sướng. Cậu biết tôi nói gì không? Vui lắm. Kiểu như tôi được tự do hay gì đó. Kiểu như tôi không còn phải giả bộ nữa. Tôi sắp lên đại học mà, đúng không? Lên đó rồi sẽ khác. Cậu hiểu ý tôi không?”
“Tất nhiên,” tôi đáp.
“Cả đêm qua tôi ngẫm nghĩ xem tôi muốn chơi kiểu áp-phích nào trong phòng ký túc. Và liệu tôi sẽ có một bức tường không trát hay gì. Tôi luôn muốn có được một bức tường không trát, để mà sơn lên đó. Biết tôi nói gì không?”
Lần này thì tôi chỉ gật đầu, bởi cậu ấy hẳn không trông chờ câu đáp “tất nhiên”.
“Mọi thứ ở đó sẽ khác. Phải khác.”
“Sẽ khác mà,” tôi nói.
“Cậu nghĩ vậy thật à?”
“Tất nhiên.”
“Cảm ơn nhé, Charlie.”
Cả ngày bọn tôi cứ nói kiểu vậy. Bọn tôi đi xem một bộ phim. Rồi bọn tôi ăn pizza. Rồi mỗi lần Patrick bắt đầu thấy mệt, cậu ấy uống cà phê, rồi nhai thêm một hai viên ephedrine nữa. Khi trời bắt đầu chạng vạng, cậu ấy đã kịp chỉ cho tôi tất cả những nơi mà cậu ấy với Brad gặp nhau. Cậu ấy không nói nhiều về những nơi đó. Chỉ đứng ngó trân trối.
Bọn tôi dừng lại trên một sân golf.
Bọn tôi ngồi trên vạt cỏ gần lỗ thứ mười tám, chỗ này nằm trên ngọn đồi khá cao, cùng ngắm cảnh mặt trời lặn xuống. Lúc này, Patrick đã mua được một chai vang đỏ bằng cách dùng chứng minh thư giả, và bọn tôi uống chuyền. Vừa uống vừa nói chuyện.
“Cậu nghe chuyện con nhỏ Lily chưa?” Cậu ấy hỏi.
“Ai chứ?”
“Lily Miller. Tôi không biết tên thật của nó là gì, nhưng bọn nó gọi là Lily. Hồi tôi lớp mười một thì nó đã lên mười hai rồi.”
“Vậy chắc không biết rồi.”
“Tôi nghĩ ông anh kể cậu nghe rồi chứ. Vụ đó thật kinh điển.”
“Có lẽ kể rồi.”
“Ừa, vậy kể tới khúc nào nghe rồi thì nói nhé.”
“Được.”
“Chuyện là Lily tới đây với một gã cầm đầu mọi trò ở trường.”
“Parker à?”
“Đúng chóc, là Parker. Mà sao cậu biết?”
“Chị tôi từng mê gã đó.”
“Hay thật!” Bọn tôi đã khá say. “Chuyện là một đêm nọ Parker với Lily tới đây. Mà hai người yêu nhau lắm. Hắn còn tặng con nhỏ cả kỷ niệm chương danh dự trong trường hay đại loại.”
Lúc này, Patrick vừa nói vừa văng rượu ra, bởi cậu ấy cười sặc sụa.
“Người ta viết cả một bài hát hợp cảnh lắm. Tựa là Đôi cánh gãy của ban nhạc Mr. Mister thì phải. Tôi không biết nữa, nhưng cứ hi vọng đó là bài Đôi cánh gãy, bởi nó càng khiến chuyện này hoàn hảo.”
“Cứ tiếp đi,” tôi khuyến khích.
“Được rồi, được rồi.” Cậu ấy nuốt hẳn ngụm rượu rồi nói. “Chuyện là hai đứa nó hò hẹn với nhau lâu lâu rồi, mà chắc hai đứa nó đã từng làm tình, nhưng sắp tới là một đêm đặc biệt. Cô ả mang theo một ít món để đi picnic, và cậu nọ tha một cái máy hát để chơi bài Đôi cánh gãy.”
Patrick kể tới bài hát đó thì không đừng được. Cậu ấy cười một mạch mười phút.
“Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi. Thế là hai đứa nó tận hưởng picnic với nào là bánh mì kẹp rồi các thứ. Hai đứa bắt đầu hôn hít nhau. Nhạc thì đang mở, và hai đứa vừa sắp sửa “nhập cuộc” thì Parker nhận ra nó quên khuấy mấy cái bao. Cả hai đứa đều trần trụi trên nền cỏ này. Hai đứa nó đều muốn nhau. Mà không có bao. Vậy đó, cậu nghĩ chuyện tiếp theo ra sao?”
“Đâu biết được.”
“Hai đứa nó làm kiểu đẩy đưa với một cái bọc đựng bánh mì kẹp!”
“KHÔNG!” là tất cả những gì tôi thốt ra được.
“CÓ!” là lời bác bỏ của Patrick.
“TRỜI!” là lời tôi đáp trả.
“CÓ HẾT ĐÓ!” là kết luận của Patrick.
Sau khi bọn tôi rũ ra cười cũng như phí phạm gần hết rượu vì mấy chuyện cười đến sặc, cậu ấy quay sang tôi.
“Mà cậu muốn nghe phần hay nhất không?”
“Thế nào?”
“Cô ả đó là đại diện học sinh đọc diễn văn tốt nghiệp. Mà mọi người đều biết vụ kia lúc ả bước lên bục để đọc diễn văn!”
Sau khi cười gần chết thì hít sâu được vài hơi thật là đã đời. Không có gì tuyệt bằng cười đến đau cả ruột vì lý do xứng đáng. Tuyệt đến mức ấy.
Thế là Patrick và tôi kể nhau nghe mọi câu chuyện mà bọn tôi nghĩ ra được.
Có một thằng bé tên là Barry, nó thường dán diều trong lớp thủ công. Rồi sau khi tan trường, nó bắn pháo hoa vào con diều mà thả rồi cho con diều tan xác. Giờ nó đang học nghề kiểm soát không lưu.
- chuyện của Patrick qua lời Sam
Và rồi có một thằng bé tên Chip, nó gom hết tiền tiêu vặt cùng tiền mừng Giáng sinh với tiền mừng sinh nhật trong nhiều năm liền để mà mua đèn diệt muỗi, rồi nó đi từ nhà này sang nhà khác hỏi xin được diệt muỗi miễn phí.
- chuyện của tôi qua lời chị tôi
Có một gã tên là Carl Burns, và mọi người gọi hắn là C.B. Hôm nọ C.B đi dự tiệc rồi xỉn quắc đến độ hắn gắng sức “làm việc” với con chó của chủ nhà.
- chuyện của Patrick
Rồi có một gã tên là “Jack-hành-động” bởi theo suy đoán, hắn bị bắt gặp đang xóc lọ ở một bữa tiệc trác táng nọ. Và rồi mỗi lần có mít-tinh cổ động thể thao, bọn học trò cứ vỗ tay mà hô thành nhịp. Jack-hành-động… chát chát chát… Jack-hành-động!
- chuyện của tôi qua lời anh tôi
Có những chuyện khác, cùng những biệt danh khác nữa. Stace-Cấp-Độ-Hai, một đứa mới lớp bốn mà ngực đã mẩy, nó cho vài đứa con trai sờ vào. Một đứa tên Vincent chơi thuốc rồi cố sức giấu bằng cách nhét cả cái ghế dài vào bồn cầu mà xả. Sheila bị cho là đã tự thủ dâm với cái xúc xích, và phải đi cấp cứu. Danh sách cứ dài mãi ra.
Kể xong rồi, tôi chỉ nghĩ tới một điều là những nhân vật này sẽ cảm thấy thế nào khi họ dự những lần họp lớp. Tôi tự hỏi họ có xấu hổ không, và nếu có thì không biết đó có phải là cái giá nho nhỏ cho sự nổi danh của họ không.
Sau khi tự vực dậy óc tỉnh táo bằng cà phê và thuốc ephedrine, Patrick đưa tôi về nhà. Cuộn băng nhạc tôi ghi cho cậu ấy quay tới một loạt bài hát mùa đông. Rồi Patrick quay sang tôi.
“Cảm ơn Charlie.”
“Có gì đâu.”
“Không phải. Ý tôi là lúc trong quán ăn.”
“Ừa.”
Sau đó là một lúc yên lặng. Cậu ấy đưa tôi về nhà, rồi dừng lại trước lối rẽ vào. Bọn tôi ôm tạm biệt, và lúc tôi sắp sửa buông ra, cậu ấy ôm tôi chặt hơn một chút. Rồi cậu ấy quay mặt kề mặt tôi. Rồi cậu ấy hôn tôi. Một cái hôn thật sự. Rồi cậu ấy buông ra thật chậm.
“Tôi xin lỗi.”
“Thôi. Không sao.”
“Thật mà, tôi xin lỗi.”
“Ừa không sao, thật mà.”
Thế là cậu ấy nói “cảm ơn” rồi ôm tôi lần nữa. Và lại quay sang hôn tôi lần nữa. Và tôi cứ để cậu ấy tự ý. Tôi không biết tại sao. Bọn tôi ngồi lại trên xe cậu ấy cũng lâu lâu.
Bọn tôi chẳng làm gì ngoài hôn. Mà cũng không nấn ná lâu lắm. Một lúc sau, cặp mắt cậu ấy mất vẻ đờ đẫn ngây dại do rượu, hoặc do cà phê hoặc do tình cảnh thức trắng đêm trước. Rồi cậu ấy bắt đầu khóc. Rồi cậu ấy bắt đầu kể chuyện Brad.
Và tôi cứ để yên cho cậu làm. Bởi vì bạn bè có nhau là vì những chuyện này.
Thương mến,
Charlie