Ngày 17 tháng Năm, 1992
Bạn thân mến,
Hình như kể từ cái đêm đầu tiên đó, sáng nào tôi thức dậy cũng uể oải, đầu thì nhức, và khó thở nữa. Patrick và tôi ở bên nhau nhiều hơn. Bọn tôi uống nhiều. Thực ra Patrick uống là chính, còn tôi chỉ nhấp môi tí thôi.
Thật khổ sở khi chứng kiến một người bạn đau khổ nhường này. Nhất là khi ta không thể làm gì ngoài chuyện “ở cạnh”. Tôi muốn bắt cậu ấy thôi đau khổ, nhưng tôi không thể. Thế nên tôi chỉ đi theo cậu ấy mỗi khi Patrick muốn cho tôi thấy thế giới của cậu ra sao.
Một đêm nọ, Patrick đưa tôi tới khu công viên ở đó những người đàn ông tìm nhau. Patrick bảo tôi nếu tôi không muốn bị ai làm phiền thì đơn giản là không nhìn vào mắt. Cậu ấy bảo rằng nhìn vào mắt tức là ta ám chỉ muốn chuyện ấy. Không ai nói gì. Họ chỉ là tìm nơi chốn để đi với nhau. Sau một lúc, Patrick thấy một người cậu ấy thích. Cậu ấy hỏi tôi cần thuốc lá không, rồi khi tôi bảo không, cậu ấy vỗ vai tôi rồi bước đi với anh chàng nọ.
Tôi chỉ ngồi trên một băng ghế, nhìn quanh quất. Mọi thứ tôi có thể thấy là những bóng người. Vài bóng trên mặt đất. Vài bóng cạnh gốc cây. Vài bóng chỉ bước đi. Thật là yên tĩnh. Sau vài phút, tôi châm một điếu thuốc, và tôi nghe tiếng ai đó thì thầm.
“Này em có dư điếu nào không?”
Tôi xoay lại và thấy một người đàn ông trong bóng tối.
“Có chứ,” tôi đáp.
Tôi chìa tay đưa thuốc cho người đàn ông. Anh ta lấy nó.
“Em có lửa không?” Anh ta hỏi.
“Có,” tôi nói, rồi bật một que diêm cho anh ta.
Thay vì cúi người xuống để châm điếu thuốc, anh ta giơ đôi tay ra cùng bao quanh que diêm với tôi, như mọi người đều làm khi trời nhiều gió. Nhưng trời lúc ấy chẳng có gió máy gì. Tôi nghĩ anh ta đơn giản là muốn chạm tay tôi, bởi trong khi châm điếu thuốc, anh ta giữ nó lâu hơn cần thiết. Có lẽ anh ta muốn tôi nhìn vào mặt nhờ ánh sáng que diêm. Để thấy anh ta đẹp trai ra sao. Tôi không biết nữa. Anh ta trông có vẻ quen quen. Nhưng tôi không nghĩ ra được là gặp ở đâu.
Anh ta thổi tắt que diêm. “Cảm ơn”. Rồi thở ra.
“Không có gì,” tôi đáp.
“Tôi ngồi đây phiền gì không?” Anh ta hỏi.
“Không phiền đâu.”
Anh ta ngồi xuống. Rồi nói vài điều. Giọng anh ta như thế đấy. Tôi nhận ra giọng này. Nên tôi bèn châm thêm một điếu thuốc để nhìn mặt anh ta lần nữa, cố nặn óc mà nghĩ, rồi sực nhớ ra. Đó là người đưa tin thể thao trong mục tin tức trên tivi.
“Đêm nay dễ chịu nhỉ,” anh ta nói.
Tôi không tin nổi! Hình như tôi có gật đầu, bởi anh ta nói mãi. Về thể thao! Anh ta cứ nói về việc dùng người đánh bóng được chỉ định trong bóng chày là không tốt, và tại sao bóng rổ là một thành công thương mại, và những đội nào có tiền đồ ở giải bóng bầu dục đại học. Anh ta còn nhắc tên anh tôi! Tôi thề đó!
Tôi chỉ nói, “Vậy cảm giác lên tivi như thế nào?”
Hẳn đó là điều không nên hỏi, bởi vì anh ta đứng phắt dậy rồi đi mất. Thật là tệ bởi tôi chỉ muốn hỏi xem anh ta có nghĩ anh tôi sẽ lên chơi giải chuyên nghiệp được không.
Một đêm khác, Patrick đưa tôi tới chỗ nọ, nơi người ta bán chai hít, tức là một thứ ma túy hít bằng mũi. Họ không có chai hít, nhưng tay sau quầy bảo hắn có thứ khác cũng ngon lành lắm. Thế là Patrick mua thứ ấy. Thuốc được chứa trong một chai xịt. Bọn tôi hít một hơi, và tôi thề là cảm giác cứ như bọn tôi sắp bị vỡ tim ra mà chết.
Tóm lại, tôi nghĩ Patrick đưa tôi đi tới đủ nơi thượng vàng hạ cám nơi này nơi kia, mà nếu không có cậu ấy đưa đi tôi chẳng đời nào biết được. Nào là một quán bar karaoke trên một con đường chính của thành phố. Rồi câu lạc bộ khiêu vũ. Rồi một phòng tắm trong nhà tập thể dục. Tất cả những nơi chốn ấy. Có khi Patrick hành sự với vài anh chàng. Có khi không. Cậu ấy bảo giữ được an toàn thì khó lắm. Mà ta chẳng biết đâu mà ngờ.
Những đêm cậu ấy hành sự với ai đó luôn làm tôi rầu rĩ. Cũng khổ, bởi cứ đầu đêm là Patrick thật hăm hở. Cậu ấy nói là thấy tự do. Nói đêm nay là đêm định mệnh. Đại loại thế. Nhưng khi đêm tàn, dáng vẻ cậu ấy buồn bã. Đôi lúc cậu ấy kể chuyện Brad. Đôi lúc lại không. Nhưng bẵng đi một dạo, kiểu sống này không còn gì thú vị với cậu ấy nữa, và cậu ấy hết phương cách để tiếp tục ngây dại.
Vì vậy, đêm nay cậu ấy đưa tôi về nhà. Đó là đêm bọn tôi trở lại công viên nơi đàn ông tìm nhau. Và cũng là đêm cậu ấy thấy Brad cặp với gã nào đó. Brad đang quá mải mê nên không thấy bọn tôi. Patrick không nói một lời. Cậu ấy không làm gì hết. Cậu ấy chỉ bước lại chiếc xe. Rồi bọn tôi đi trong im lặng. Trên đường, cậu ấy quăng chai vang ra khỏi cửa kính. Nó chạm đất đánh xoảng. Và lần này cậu ấy không cố hôn tôi như mọi đêm trước. Cậu ấy chỉ cảm ơn tôi đã làm bạn. Rồi lái xe đi khỏi.
Thương mến,
Charlie