Tôn Húc Dương nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, ông ta cũng không thể
tiếp tục kiên trì nữa, dù sao Liễu Kình Vũ nói rất rõ ràng, chỉ là thử
một lần. Tuy nhiên Tôn Húc Dương vẫn cẩn thận nhắc nhở:
– Bí thư Liễu, thử một lần chắc chắn không có vấn đề, nhưng tôi nhắc nhở anh một chút, việc này e rằng lực cản sẽ rất lớn.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Cái này tôi biết rồi. Việc này ngay cả tôi trong lòng cũng không nắm
chắc, không biết trước được, nhưng bản thân là lãnh đạo Huyện ủy của
huyện Thụy Nguyên, dù thế nào chúng ta cũng phải vì sự phát triển của
huyện Thụy Nguyên mà cố gắng hết sức, mọi người nói xem có đúng hay
không?
Liễu Kình Vũ đã nói đến thế rồi, ngay cả Ngụy Hoành Lâm
cũng không phản đối gì được. Huống chi, Liễu Kình Vũ cũng không có ý
định đem sự việc này giao cho những người khác, mọi người cũng liền đồng ý với ý kiến của Liễu Kình Vũ.
Tiếp theo, ở trên hội nghị
thường ủy, mọi người nhất trí thông qua số phiếu về kế hoạch xây dựng
cải tạo con đường nối huyện Thụy Nguyên với đường cao tốc vành đai phân
đoạn của thành phố Nhạc Sơn, kế hoạch xây dựng cải tạo đường cao tốc
50km, cần gom góp tài chính hơn 5 tỷ. Tất cả toàn bộ tài chính kiếm bên
ngoài, tài chính huyện Thụy Nguyên một đồng cũng không cho, chỉ là chính sách ủng hộ, việc này do Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân hai người phụ
trách.
Vào lúc ban đêm, Liễu Kình Vũ liền cầm hai bản phương án
kế hoạch đi đến thành phố Nam Hoa, một bản phương án là có liên quan đến quy hoạch tổng thể phát triển giao thông huyện Thụy Nguyên, cần đầu tư
khoảng 120 tỷ, một bản nữa là kế hoạch phát triển sắp tới của huyện Thụy Nguyên, cần đầu tư 5 tỷ.
Trước khi đi đến thành phố Nam Hoa,
Liễu Kình Vũ đặc biệt cầm theo hai chai rượu Mao Đài được lên men 30 năm cùng hai cây thuốc lá gấu mèo đặc biệt để vào trong hành lý, sau đó lại gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh, tỏ ý tối nay mình
muốn đến nhà ông ta ăn chực cơm.
Đới Giai Minh nghe được Liễu Kình Vũ không ngờ lại đề xuất muốn đến nhà ăn chực cơm, vô cùng sảng khoái liền đồng ý.
Vì biểu hiện của Liễu Kình Vũ gần đây ông ta hết sức hài lòng, nhất là ở
sự kiện Hội chợ hàng nông sản, lúc đầu ông ta là mạo hiểm đi ủng hộ Liễu Kình Vũ đấy, nhưng ông ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ thông qua Hội
chợ lần này, lập tức đã đưa huyện Thụy Nguyên xây dựng thành một cái nôi khởi nguồn của hạt giống không biến đổi gen, đem chuyện xấu biến thành
chuyện tốt, hơn nữa còn tạo ra được Hội chợ hàng nông sản nổi tiếng ở cả nước. Hội chợ hàng nông sản lần thứ nhất vừa mới kết thúc, khi mà Hội
chợ lần thứ hai còn khoảng một năm nữa, phía huyện Thụy Nguyên nhận được thư xin tham gia của hơn 600 doanh nghiệp, đều là những xí nghiệp nông
tư có sức ảnh hưởng lớn trên thế giới, điều này làm cho Đới Giai Minh
hết sức vui vẻ.
Ông ta không thể không thừa nhận, Liễu Kình Vũ
người thanh niên này quả thực rất xông xáo đi đầu, rất nhiệt tình. Mấu
chốt nhất chính là, hắn trực tiếp đã đè bẹp Chủ tịch huyện Ngụy Hoành
Lâm. Thời điểm trước kia, huyện Thụy Nguyên gần như chính là hậu hoa
viên của Hoàng Lập Hải, ông ta ở huyện Thụy Nguyên này nói một không
hai. Nhưng tình hình hiện tại lại bất đồng rồi, sau khi Liễu Kình Vũ
tới, Liễu Kình Vũ cho dù chỉ có Tống Hiểu Quân là một đồng minh đáng
tin, nhưng hắn lại có thể thông qua một loạt các hoạt động, tạo thành
cục diện mà địa vị cùng với Ngụy Hoành Lâm ngang nhau. Chính mình có rất nhiều chỉ thị mà có thể thông qua Liễu Kình Vũ cũng được chấp hành ở
huyện Thụy Nguyên.
Điều này làm cho Đới Giai Minh vô cùng coi trọng Liễu Kình Vũ.
Nghe được Liễu Kình Vũ muốn tới nhà mình để ăn chực cơm, Đới Giai Minh liền ý thức được, chỉ sợ đến hiện tại, Liễu Kình Vũ đây mới là lần đầu tiên
chính thức biểu hiện ra ý hướng dựa vào mình. Trước kia cho dù Liễu Kình Vũ cũng là thường xuyên báo cáo công tác với mình, nhưng kia đều là
biểu hiện bên ngoài, vẫn chưa thật sự có thể biểu thị ý đồ chân thực.
Liễu Kình Vũ lần này tỏ vẻ tích cực dựa vào mình, ông ta làm sao có thể
lựa chọn cự tuyệt đây. Tới vị trí này của ông ta, khoảng cách Phó chủ
tịch tỉnh chỉ có một bước ngắn, tầm nhìn của ông ta vô cùng rộng. Ông ta cần chính là người có khả năng, cho dù là Liễu Kình Vũ thỉnh thoảng
cũng gây rắc rối nhưng khả năng là không thể bàn cãi.
19h tối, ô tô của Liễu Kình Vũ dưới sự điều khiển điêu luyện của Trình Thiết Ngưu lái vào toà nhà số 1 của Thành ủy.
Sau khi xuống xe, Trình Thiết Ngưu biểu thị mình không cùng Liễu Kình Vũ đi vào, một mình đi ra bên ngoài tìm kiếm chút gì đó để ăn.
Liễu
Kình Vũ trực tiếp đưa cho Trình Thiết Ngưu 1000 tệ, bảo gã đi mua một ít đồ ăn mà mình thích ăn. Vốn là Liễu Kình Vũ muốn dẫn Trình Thiết Ngưu
đến gặp Đới Giai Minh đấy, hắn cũng không muốn làm cho huynh đệ cảm thấy mình lạnh lùng xa cách, nhưng cân nhắc đến nhà Đới Giai Minh chuẩn bị
đồ ăn chỉ sợ còn chưa đủ cho một mình Trình Thiết Ngưu, cho nên liền từ
bỏ ý tưởng này, rõ ràng bảo Trình Thiết Ngưu đi ra ngoài ăn thật vui vẻ.
Liễu Kình Vũ trực tiếp cầm theo hai bình rượu Mao Đài và hai cây thuốc lá gõ cửa nhà của Đới Giai Minh.
Mở cửa là Đới Giai Minh
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ lại cầm theo hai bình rượu và hai cây thuốc lá đi đến, Đới Giai Minh rõ ràng hơi sửng sốt.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Sao, Bí thư Đới, ngài sợ tôi đút lót cho ngài à? Ở đây chính là hai
bình rượu với hai cây thuốc, không có cái gì khác, nếu ngài không cần,
tôi có thể cầm về.
Liễu Kình Vũ thoáng mang theo giọng nói vui đùa.
Liễu Kình Vũ nói đùa như vậy, ngược lại Đới Giai Minh lại bình tĩnh hơn
nhiều. Rất nhiều người muốn hối lộ cho mình, thường ở bên trong chai
rượu hay thuốc lá kèm theo thẻ ngân hàng, tiền mặt…Đây cũng là nguyên
nhân mà ông ta bây giờ vô cùng mẫn cảm đối với rượu, thuốc lá, nhưng
Liễu Kình Vũ nói như vậy, ông ta ngược lại khôngđể ý. Bởi vì ông ta hiểu rất rõ người thanh niên Liễu Kình Vũ này rồi. Liễu Kình Vũ tới huyện
Thụy Nguyên thời gian dài như vậy, ông ta vẫn chưa nghe nói Liễu Kình Vũ tặng rượu thuốc lá cho lãnh đạo thành phố nào cả. Cái đó đối lập rõ
ràng với các Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện khác.
Hơn nữa nếu
là Bí thư huyện ủy khác đến tặng lễ vật cho mình, trong lòng hận không
thể tự mình lập tức nhận lấy, cũng chỉ là tên nhóc Liễu Kình Vũ này dám
to gan như vậy nói đùa với mình, còn uy hiếp muốn thu hồi quà tặng.
Tâm trạng của Đới Giai Minh lập tức trầm tĩnh lại, rất khí phách nói:
– Cầm về sao, nếu đã đưa tới thì đừng nghĩ đến cầm đi. Bản Bí thư hôm nay muốn đánh một trận ra trò.
Nói xong, Đới Giai Minh trực tiếp mở cửa phòng để cho Liễu Kình Vũ đi vào. Trong phòng bếp, chỉ có một cô giúp việc đang nấu nướng.
Liễu Kình Vũ đi vào phòng khách, sau khi thay dép lê, Đới Giai Minh cười nói:
– Tiểu Liễu à, tôi xem rượu này của cậu rất đẳng cấp, thuốc cũng mạnh hơn so với của tôi, tôi thấy chúng ta trực tiếp uống rượu hút thuốc của cậu được rồi.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Không thành vấn đề.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cũng không khách khí, trực tiếp để một bình rượu Mao Đài, một cây thuốc gấu mèo lên bàn ăn trong phòng bếp.
Khi Đới Giai Minh nhìn đến bình rượu và cây thuốc gấu mèo, ông ta lúc ấy liền ngây ngẩn cả người.
Đối với ông ta mà nói, thân là Bí thư Thành ủy, cũng không phải là không
uống qua rượu ngon, hút qua thuốc xịn, nhưng rượu Mao Đài 30 năm và Gấu
mèo đặc cung thì đã ít càng thêm ít, cũng mới chỉ có một, hai cơ hội.
Hiện giờ, Liễu Kình Vũ một Bí thư huyện ủy nho nhỏ lại có thể mang đến những đồ vật như vậy, điều này không khỏi làm cho ông ta sinh ra hoài nghi
đối với thân phận của Liễu Kình Vũ
Liễu Kình Vũ cũng là người
thông minh, nhìn đến nét mặt của Đới Giai Minh liền biết Đới Giai Minh
đang hoài nghi thân phận của mình, liền cười nói:
– Bí thư Đới,
ngài đừng hiểu lầm nhé, những thứ này không phải là tôi mua được, càng
không phải là hàng giả, là tôi được lãnh đạo Tỉnh cho.
Liễu Kình Vũ vừa nói như vậy, Đới Giai Minh liền bình thường trở lại.
Đới Giai Minh đã sớm nghe nói quan hệ của Liễu Kình Vũ và một số lãnh đạo
tỉnh không tệ, nhất là Liễu Kình Vũ là Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào đích thân điểm danh đến huyện Thụy Nguyên đấy. Điều này nói rõ Liễu Kình Vũ
và Tăng Hồng Đào quan hệ khá mật thiết. Nếu như là Tăng Hồng Đào thuận
tiện đem thuốc rượu cho Liễu Kình Vũ, như thế hợp tình hợp lý hơn. Nhưng dù vậy, Đới Giai Minh càng thêm vài phần cẩn thận với Liễu Kình Vũ.
Dù sao, lãnh đạo tỉnh cho dù ở mặt ngoài hòa nhã dễ gần, nhưng mỗi lãnh
đạo đều có tính tình của mình, nếu muốn từ nhà lãnh đạo thuận tiện lấy
được ít thuốc rượu, nếu như không có quan hệ hòa hợp với lãnh đạo thì
tuyệt đối là không được. Nhất là Liễu Kình Vũ lần này xách chai Mao Đài
30 năm và Gấu mèo đặc cung, hơn nữa thuốc gấu mèo cao cấp này tuyệt đối
không phải thuốc đặc cung của lãnh đạo tỉnh, mà càng giống thuốc đặc
cung cao cấp hơn, như này có thể rất khó có được rồi. Mặc dù là lãnh đạo tỉnh một năm cũng không chắc có thể có được bao nhiêu.
Điều này nói rõ vấn đề gì, nói rõ quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và lãnh đạo Tỉnh là vô cùng mật thiết.
May mà Liễu Kình Vũ chỉ là một lời nói dối có thiện ý, không nói cho Đới
Giai Minh biết thuốc lá này, rượu này là do cha hắn Lưu Phi từ nơi đó
thuận tiện đem tới. Nếu như hắn nói lời nói thật, chỉ sợ Đới Giai Minh
này thật sự phải đứng ngồi không yên rồi.
Nhưng Đới Giai Minh
cũng là một người rộng rãi, bản thân ông ta cũng không có ý tưởng gì
không trong sáng, cũng chỉ là tán thưởng Liễu Kình Vũ thôi, cho nên rất
nhanh liền bỏ hết tất cả hoài nghi, trực tiếp cầm lấy một hộp thuốc lá
đến rút ra một điếu. Liễu Kình Vũ đốt cho ông ta, Đới Giai Minh hít một
hơi thật sâu, chậm rãi thưởng thức hương vị một chút, chầm chậm phun
khói ra.
Một điếu thuốc đi xuống, trên mặt Đới Giai Minh lộ ra
vẻ mặt hết sức thoải mái. Thuốc lá này, mùi vị thật thơm, đích xác không hổ danh là thuốc đặc cung, xem ra Liễu Kình Vũ này vì kết giao với mình thật đúng là hạ giá vốn rồi. Như này cũng nói rõ ở trong lòng Liễu Kình Vũ đối với vật ngoài thân cũng không quan trọng.
Liễu Kình Vũ
đối với thuốc lá này không để ý, bởi vì mỗi lần hắn về thành phố Yến
Kinh đều thấy cha mình Lưu Phi hút loại này, cho nên đã sớm hút thành
thói quen. Hắn bình thường hút thuốc lá hồng hương trung quốc nhãn hiệu
Kim Cương đều là 20 tệ một bao, bởi vì dù sao hắn cũng chỉ là Bí thư
huyện ủy, bình thường ở nơi công cộng còn tương đối chú ý hình tượng của mình. Rượu hay thuốc lá hắn thuận tiện đem về đều được sử dụng như món
quà nhỏ tặng cho Liễu Môn Tứ Kiệt cũng như các anh em khác như Lưu Tiểu
Bàn, Hắc Tiểu Nhị.
Lúc này, người giúp việc đã đem đồ ăn và rượu tất cả đều bưng lên, sau đó trở về gian phòng của mình.
Liễu Kình Vũ mở bình rượu ra, rót rượu vào chén của Đới Giai Minh, sau đó lại rót đầy cho mình, rồi nâng chén rượu lên nói:
– Bí thư Đới, chén thứ nhất này tôi mời ngài, cảm ơn ngài cho tới nay luôn luôn ủng hộ đối với huyện Thụy Nguyên chúng tôi.
Đới Giai Minh nhấc chén rượu lên cụng chén với Liễu Kình Vũ, sau đó uống
một hơi cạn hết. Rượu ngon vào miệng, vị mềm ngọt, khẩu vị đáng nhớ,
uống vào Đới Giai Minh thấy thoải mái. Chỉ là một chén rượu này, ông ta
uống liền nhận ra, đây tuyệt đối là rượu Mao Đài chính thống được cất
giữ 30 năm, mà không phải cái loại rượu pha chế.
Tuy nhiên chén
rượu này uống xong, Đới Giai Minh đột nhiên cũng hiểu rõ một sự việc, há miệng mắc quai, bắt người tay ngắn rồi, Liễu Kình Vũ vô duyên vô cớ đưa rượu đưa thuốc cho mình, chắc chắn phải có nguyên nhân.
Cho nên, sau khi uống xong chén rượu thứ nhất, Đới Giai Minh lập tức đặt chén rượu xuống nói:
– Liễu Kình Vũ à, cậu hôm nay đến nhà của tôi ăn chực chắc chắn là có
việc gì rồi. Nói ra trước đã đi, nếu không, chén rượu thứ hai này tôi
cũng không dám uống nữa.