Liễu Kình Vũ cũng là một người rộng lượng, hắn ta hôm nay sở dĩ muốn
tặng thuốc tặng rượu cho Đới Giai Minh, cũng là để chứng tỏ phong thái
của mình.
Bởi vậy, đợi sau khi Đới Giai Minh nói xong, Liễu Kình Vũ liền cười nói:
– Bí thư Đới, tôi hôm nay tới đích xác là muốn làm phiền đến ngài đây, hơn nữa còn là một đại phiền toái.
– Đại phiền toái?
Đới Giai Minh nghe thấy Liễu Kình Vũ dùng cái từ này, liền mở to hai mắt nhìn:
– Cậu biết là đại phiền toái vậy mà còn dám tới đây làm phiền tôi, không sợ tôi từ chối à?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đương nhiên sợ, nhưng sợ cũng phải kiên trì đến cùng để tới đây. Bởi vì tôi biết ngài không phải là một Bí thư thành ủy bình thường, mà là một
Bí thư thành ủy rất có chí khí và rất quyết đoán. Ngài và Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải hoàn toàn là hai con người khác nhau, mà tôi cũng
không là Bí thư huyện ủy bình thường, tôi chỉ là muốn vì dân chúng huyện Thụy Nguyên mà làm một số việc thiết thực mà thôi.
Nghe Liễu
Kình Vũ tang bốc, trong lòng Đới Giai Minh được dễ chịu hơn chút, nhưng
đồng thời cũng càng thêm sự cảnh giác. Ông ta biết, giống Liễu Kình Vũ
loại người này cơ bản là rất ít tán dương người khác, nếu bỗng nhiên thể hiện sự nịnh bợ, đó tuyệt đối là có yêu cầu khác thường, liền cười nói:
– Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Bí thư Đới, tôi muốn đem huyện Thụy Nguyên chúng tôi tạo thành một đầu
mối giao thông then chốt của ba tỉnh, cũng đem huyện Thụy Nguyên tạo
thành động cơ để phát triển kinh tế hùng mạnh tương lai của toàn bộ
Thành phố Nam Hoa. Từ đó khiến cho dân chúng huyện Thụy Nguyên trong
toàn bộ quá trình đạt được lợi ích thực tế, chất lượng cuộc sống được
nâng cao rõ ràng.
Sau khi nghe được những lời nói của Liễu Kình
Vũ, Đới Giai Minh đầu tiên là sửng sốt, ông ta nghĩ mãi không rõ lời nói này của Liễu Kình Vũ rốt cuộc là có ý gì, liền hỏi:
– Huyện Thụy Nguyên làm sao có thể sẽ trở thành đầu mối giao thông then chốt của ba tỉnh chứ?
Liễu Kình Vũ liền đem tất cả những phương án kế hoạch vô cùng tỉ mỉ của tổ
chuyên gia đã đưa ra để giải thích cho Đới Giai Minh một chút, sau khi
Đới Giai Minh nghe xong lập tức mở to hai mắt với ánh mắt không thể tin
nổi nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ, tôi không thể không
nói, cậu thật sự là một thiên tài, tôi thừa nhận. Dựa theo phương án kế
hoạch này của cậu, huyện Thụy Nguyên đích xác sẽ trở thành đầu mối then
chốt của ba tỉnh, nhưng vấn đề là ở chỗ, đây chính là vấn đề phối hợp
liên quan đến ba tỉnh. Chỉ là vấn đề phối hợp thì đã không phải là Thành phố Nam Hoa chúng ta có thể tự mình làm được, mặt khác theo như lời cậu nói, muốn hoàn thành dự án này, ít nhất cần khoảng 120 tỷ tiền vốn, cậu cho rằng huyện Thụy Nguyên các cậu hay là Thành phố Nam Hoa chúng tôi,
thậm chí là tỉnh Bạch Vân chúng ta, có thể hay không vì huyện Thụy
Nguyên các cậu mà mua dự án này với giá trên trời 120 tỷ chứ?
Đối với phản ứng của Đới Giai Minh, Liễu Kình Vũ sớm tính trước, cười nói:
– Bí thư Đới, ngài đừng vội, nghe tôi từ từ nói.
Đới Giai Minh nhìn Liễu Kình Vũ, trong lòng bốn bề dậy sóng. Ông ta mặc dù
biết Liễu Kình Vũ không phải là một người làm việc hồ đồ, nhưng không
ngờ rằng lần này Liễu Kình Vũ lại thật thái quá, lại muốn dự án lớn tới
120 tỷ như vậy. Dự án như thế này đừng nói ông ta là Bí thư Thành ủy,
cho dù là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân Tăng Hồng Đào e rằng nếu thật sự
là phải làm, cũng phải nghĩ kĩ. Dù sao, thực lực kinh tế của một tỉnh là có hạn, chỗ để đầu tư tiền vào nhiều vô cùng, không thể đem tất cả
trứng gà đều đặt ở trong một giỏ được.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Đới, tôi rất rõ quy hoạch này cần hao phí tài nguyên và tinh
lực, khó khăn trong đó tôi cũng hiểu rõ, cho nên, những quy hoạch tôi
vừa mới nói này trước mắt chỉ là một viễn cảnh tươi đẹp của huyện Thụy
Nguyên chúng tôi, là phương hướng nỗ lực của chúng tôi. Chỗ tôi còn có
một bản quy hoạch sắp tới, đó chính là xây dựng cải tạo một đường cao
tốc từ huyện Thụy Nguyên đi nối với thành phố Nhạc Sơn. Đây là phương án quy hoạch lấy toàn bộ phiếu thông qua của các ủy viên thường vụ huyện
chúng tôi, là một dự án trước mắt mà chúng tôi phải nỗ lực thành công.
Liễu Kình Vũ nói xong, liền đem nội dung chủ yếu đều nói lại một lần cho Đới Giai Minh nghe.
Sau khi nghe xong, Đới Giai Minh không khỏi nhướn mày, trầm tư chừng hai phút rồi mới lên tiếng:
– Liễu Kình Vũ, không phải tôi đả kích cậu, phương án quy hoạch thứ 2 này như lời cậu nói, trước kia Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên tiên nhiệm hoặc là Chủ tịch huyện cũng đều từng đề cập đến, cũng đã báo lên Thành
ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng
từ trước đến nay chưa bao giờ được Ủy ban cải cách và phát triển bên đó
thông qua, chứ nói chi là ở Thành Ủy và Ủy ban nhân dân thành phố bên
này thông qua được.
Tôi nghĩ nguyên nhân cơ bản cậu cũng nên hiểu,
đó chính là huyện Thụy Nguyên các cậu chi phí quá cao trong việc xây
dựng cải tạo đường cao tốc, lợi nhuận lại quá thấp. Nếu đường cao tốc
này do quốc gia đứng lên tiến hành xây dựng cải tạo, như vậy tuyệt đối
không phải một công trình có thể đạt được chiến tích. Nếu đường cao tốc
này áp dụng phương thức đầu tư tài chính xã hội tài trợ như BOT thì
không thể huy động vốn, cho nên, đây là một dự án tốn sức mà vô bổ. Tôi
đề nghị hay là cậu bỏ qua đi.
Liễu Kình Vũ lắc đầu cười nói:
– Bí thư Đới, dự án này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tôi có thể nói rõ
ràng cho ngài biết, dự án này chỉ là bước đầu tiên trong toàn bộ quy
hoạch của tôi, chỉ cần đợi sau khi dự án này chính thức khởi động và
kiến thiết, tôi sẽ khởi động các phương án kế hoạch lớn đầu tiên. Mục
tiêu của tôi chính là muốn đem huyện Thụy Nguyên tạo thành đầu mối giao
thông then chốt của ba tỉnh.
Nghe được Liễu Kình Vũ trực tiếp ở
trước mặt chính mình thổ lộ tiếng nói từ đáy lòng, Đới Giai Minh tuy
rằng đã có thể đoán được tâm tư của Liễu Kình Vũ, tuy nhiên giờ phút này vẫn bị sự tự tin mạnh mẽ và quyết đoán của Liễu Kình Vũ lúc nói chuyện
làm cho dao động.
Đới Giai Minh hiểu rõ Liễu Kình Vũ không phải
một người thích các công trình chiến tích, bằng không mà nói hắn cũng sẽ không bắt tay vào làm Hội chợ hàng nông sản lần trước. Nhưng ông ta
cũng hiểu rõ, nếu dự án quy hoạch lớn này theo như lời nói của Liễu Kình Vũ, nếu quả thật có thể thực hiện, như vậy đây tuyệt đối không phải là
một thành tích đơn giản như vậy nữa. Đây thật sự là một đại thành tích.
Mặc dù là chính ông ta một Bí thư thành ủy, cũng sẽ vì thành tích này mà tiền đồ sẽ tốt đẹp hơn, nhưng ông ta lại không thể không từ sâu trong
nội tâm cho rằng, đó căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Đới Giai Minh nhíu mày chặt hơn. Ông ta thật không ngờ, mình đã nói đến mức độ này rồi mà Liễu Kình Vũ vẫn kiên trì ý kiến của mình, dựa vào hiểu
biết của Đới Giai Minh về Liễu Kình Vũ, ông ta biết Liễu Kình Vũ e rằng
sẽ rất khó thay đổi quyết định của mình.
Cho nên, Đới Giai Minh lại trầm ngâm một hồi rồi nói:
– Liễu Kình Vũ, cậu khẳng định cậu muốn kiên quyết thúc đẩy dự án này
không? Cậu có chắc chắn thành công trong việc xây dựng cải tạo đoạn
đường cao tốc 50km này chứ, vấn đề tiền bạc cậu định giải quyết như thế
nào?
Liễu Kình Vũ không chút do dự gật gật đầu nói:
– Bí
thư Đới, tôi khẳng định tôi muốn kiên quyết đẩy mạnh dự án này. Chỉ cần
ngài có thể kiên quyết ủng hộ tôi thì tôi chắc chắn sẽ xây dựng cải tạo
thành công 50km đường cao tốc này. Về vấn đề tiền bạc, tôi chuẩn bị xin
trợ cấp ở Thành phố một ít, trợ cấp ở Tỉnh một ít. Nếu có thể, tôi muốn
đi tới thành phố Yến Kinh xin trợ cấp một ít, cuối cùng số còn thiếu,
tôi nghĩ phải hướng ra ngoài xã hội tiến hành xin đầu tư bỏ vốn theo
phương án BOT.
Đới Giai Minh trầm giọng hỏi:
– Cậu cho rằng cậu có thể lấy được bao nhiêu trợ cấp tài chính quốc gia chứ?
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
– Bí thư Đới, nói thật ra, tôi thật sự không biết. Nhưng tôi cho rằng,
đường cao tốc này liên quan đến tương lai phát triển của huyện Thụy
Nguyên chúng tôi, là cả một dự án trong một dự án lớn mang tính đột phá, dự án này nhất định phải làm tốt. Hơn nữa sau khi kiến thành đường cao
tốc này thì hiệu quả cũng lộ rõ đấy. Vật tư của huyện Thụy Nguyên chúng
tôi có thể lấy tốc độ nhanh nhất dung nhập vào huyết mạch trong toàn bộ
tỉnh Bạch Vân. Về sau sẽ không còn tình trạng vật tư của huyện Thụy
Nguyên đắt hơn so với các huyện thị khác. Cứ như vậy, dân chúng có thể
nhận được những lợi ích lớn nhất.
Đới Giai Minh nghe được Liễu
Kình Vũ nói như vậy, lại trầm mặc lại. Ông ta không thể không thừa nhận, lý do này của Liễu Kình Vũ là rất có lý. Một khi huyện Thụy Nguyên có
thể dung nhập vào trong huyết mạch giao thông tỉnh Bạch Vân, như vậy
tình hình giá cả đắt đỏ của huyện Thụy Nguyên hiện tại sẽ được giải
quyết, dân chúng nhất định là người cuối cùng được lợi.
Cho nên, sau khi trầm mặc một hồi, trên mặt Đới Giai Minh lộ ra vẻ kiên nghị, cười nói:
– Đều nói há miệng mắc quai, hôm nay tôi lại hút thuốc lá của cậu, uống
rượu của cậu thì phải làm cho cậu một số chuyện chứ nhỉ. Dự án đường cao tốc từ Nhạc Sơn đến huyện Thụy Nguyên tôi sẽ ủng hộ cậu với mức độ lớn
nhất. Nhưng tôi cũng phải cảnh báo cậu trước, tài chính thành phố bên
này hiện tại rất căng thẳng, hơn nữa trước mắt Thành phố đang chuẩn bị
xây dựng một con đường cao tốc khác, đó chính là con đường cao tốc thứ 2 từ huyện Thanh Phong đến thành phố Nhạc Sơn. Mà huyện Thanh Phong là
huyện có kinh tế mạnh đứng thứ 3 trong thành phố Nam Hoa chúng ta. Con
đường cao tốc này đã quy hoạch hơn mấy tháng rồi. Trước đây bọn họ đã
làm rất nhiều công tác, cũng dự tính hướng về phía Thành phố, phía Tỉnh, thậm chí là xin trợ cấp tài chính từ thành phố Yến Kinh. Huyện Thụy
Nguyên các cậu muốn xin được tài chính từ Thành phố, từ Tỉnh cũng như từ thành phố Yến Kinh, nhất định phải cùng huyện Thanh Phong chiến đấu
rồi. Trong chuyện này tôi nhất định phải giữ thế cân bằng đại cục.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lời nói của Đới Giai Minh, lập tức cười nói:
– Bí thư Đới, điểm này ngài yên tâm, huyện Thụy Nguyên chúng tôi không e
ngại bất luận hình thức cạnh tranh công bằng nào, chỉ cần ở Thành phố có thể xử lý sự việc công bằng, tôi có thể cam đoan huyện Thụy Nguyên
tuyệt đối sẽ không thua.
Đới Giai Minh cười nói:
– Điểm này cậu yên tâm đi, có tôi ở trong thành phố rồi, ai cũng không dám chơi quá đáng đâu.
Buổi tối hôm đó, hai người uống vô cùng thỏai mái, Liễu Kình Vũ ở lại thành
phố, cũng không trở về. Bởi vì Đới Giai Minh nói cho hắn biết, ngày mai
đúng vào hội nghị thông lệ thường ủy, trên hội thường ủy sẽ thảo luận về việc đường cao tốc này, bảo Liễu Kình Vũ ở lại thành phố đợi tin tức.
Sau khi biết được tin tức chuẩn xác sẽ rời đi.
Cùng lúc đó, ở
trong một khách sạn 5 sao của thành phố Nam Hoa, Bí thư huyện ủy huyện
Thanh Phong – Triệu Chí Cường đang mở tiệc chiêu đãi ba Ủy viên thường
vụ thành ủy Thành phố Nam Hoa. Ba người này theo thứ tự là Chủ tịch
thành phố Nam Hoa Hoàng Lập Hải, Trưởng ban Tổ chức thành ủy Liêu Cẩm
Cường, Trưởng ban Tuyên giáo thành ủy Khâu Tân Bình. Trên bàn rượu,
Triệu Chí Cường dẫn theo các lãnh đạo liên quan liên tiếp mời rượu tiếp
ba vị lãnh đạo Thành ủy, thể hiện sự nhiệt tình hết sức, đồng thời hy
vọng ba vị lãnh đạo có thể ra sức hỗ trợ cho dự án đường cao tốc của
huyện Thanh Phong.
Hoàng Lập Hải ba người sở dĩ nhận lời đến bữa tiệc buổi tối hôm nay là bởi vì bọn họ biết, Triệu Chí Cường này cũng
không phải là người bình thường.