Nghe được tin tức do Tống Hiểu Quân cung cấp, Liễu Kình Vũ ngây ngẩn cả người.
Hắn thật không ngờ, cán bộ huyện Thuỵ Nguyên nghiên cứu hắn rất kỹ
càng, hơn nữa những người này biết bản thân hắn đối với việc đến trễ
mười phút trong cuộc họp là rất phản cảm, như vậy mà còn ngang nhiên
thông qua việc này để khiêu khích sự kiên nhẫn và ranh giới chịu đựng
của hắn. Việc này là sự coi thường đối với uy nghiêm của một Bí thư như
hắn, nếu như hắn không thể trong lần họp đầu tiên dẹp đi thái độ phong
cách này của bọn họ, e rằng sau này hắn ở huyện Thuỵ Nguyên còn đâu là
quyền uy nữa. Đối với hắn mà nói, nếu để phát sinh tình huống các loại
thế lực địa phương không chịu nghe mình, lệnh chính trị không thống
nhất, có nghĩa là khoảng cách ngày hắn rời khỏi Thuỵ Nguyên càng gần.
Thân là cán bộ đang dần trưởng thành trong con đường quan trường,
Liễu Kình Vũ đối với nguy hiểm trên con đường của mình rất là nhạy cảm.
Hắn đã phát hiện được đối phương muốn dựa vào sự đến trễ trong cuộc họp
để khiêu khích bản thân, sau lưng đó là cả một tầng sâu về âm mưu.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ cười nói với Tống Hiểu Quân:
– Lão Tống, anh cho rằng ngày mai tôi nên làm thế nào?
Tống Hiểu Quân cười lắc đầu:
– Bí thư Liễu, việc này ngài phải tự quyết định rồi, tôi thì thật nghĩ
không ra có cách gì nữa. Bọn người đó cho rằng pháp luật không trị được
đám đông mà.
Liễu Kình Vũ nghe được “pháp luật không trị được đám đông” mấy chữ này, khuôn mặt lộ nụ cười nhạt nói:
– Ha ha, pháp luật không trị được đám đông, vậy thì hội nghị ngày mai sẽ làm rõ, tôi thì muốn xem xem những người này đang muốn chơi trò gì.
7h20’ sáng hôm sau, Tống Hiểu Quân đúng giờ đến nơi ở của Liễu Kình
Vũ. Sau khi dẫn hắn đến cantin ăn sáng, lại dẫn hắn đến trụ sở Huyện ủy
và Ủy ban nhân dân huyện Thuỵ Nguyên. Hai nơi cùng ở trong một đại viện
lớn, sử dụng chung một cánh cửa lớn, nhưng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân
huyện thì mỗi bên có một khu tám tầng lầu, trong mỗi khu đều có thang
máy, việc bày trí bên trong khá tốt. Liễu Kình Vũ sau khi bước vào trụ
sở huyện Thuỵ Nguyên mới phát hiện, toàn huyện Thuy Nguyên nơi cao nhất, nơi sang trọng nhất về kiến trúc đó chính là hai khu văn phòng này.
Tiến vào bên trong văn phòng làm việc, Liễu Kình Vũ lại liên tiếp gật đầu. Thuỵ Nguyên này về mặt kinh tế so với thị xã Đông Giang trước đây
có vẻ kém hơn rất nhiều, nhưng nội thất tu sửa bên trong văn phòng huyện Thuỵ Nguyên thì đẹp xa hoa hơn Đông Giang rất nhiều. Liễu Kình Vũ sau
khi bước vào văn phòng làm việc cứ tưởng bản thân đang bước vào khách
sạn bốn sao.
Sau khi Liễu Kình Vũ theo Tống Hiểu Quân đi vào phòng làm việc của mình, hắn hoàn toàn ngây người.
Toàn bộ văn phòng chia làm hai tầng riêng biệt, tất cả đều nằm trong một căn phòng
Gian bên ngoài là phòng thư ký, diện tích khoảng 40m2, bên trong là
phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy, diện tích là 100m2, ngoài ra còn có
văn phòng làm việc 50m2, một phòng ngủ 30m2, một phòng giải trí 30m2.
Tuy là vật dụng trong phòng đều cũ, nhưng đều là thứ vô cùng xa hoa.
Sau khi tiến vào văn phòng làm việc, khuôn mặt Tống Hiểu Quân lộ vẻ khó xử nói:
– Bí thư Liễu, văn phòng này là văn phòng của Bí thư Cao Chấn trước đây, vật dụng bên trong cũng là do ông ấy để lại, nếu như ngài thấy vật dụng và trang trí bên trong căn phòng không thích hợp, tôi có thể đổi cho
ngài. Tuy nhiên có thể tốn chút thời gian. Trước đây tôi đã báo cáo làm
đơn xin mua với Chủ tịch Nguỵ, nhưng mà vẫn chưa được duyệt, tôi sẽ tăng cường phối hợp.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe được những lời nói của Tống Hiểu Quân, lập
tức hiểu rõ mọi chuyện. Chính là Tống Hiểu Quân trong việc liên quan đến văn phòng làm việc của mình không hề có quyển chủ đạo, bởi vì bên Chủ
tịch Nguỵ không phê duyệt kinh phí, anh ta chỉ có thể để hắn ngồi tạm
tại văn phòng làm việc của Cao Chấn mà thôi.
Trong quan trường có một thói quen không thành văn, đó chính là nếu
quan tiềm nhiệm trước được thăng chức thì những quan sau sẽ rất sẵn lòng ngồi vào làm việc tại văn phòng quan trước, bởi vì như vậy chứng minh
là phong thuỷ văn phòng đó tốt.
Nhưng mà, quan trước vì bất kỳ nguyên do gì mà thất thế, như vậy quan kế tiếp hơn một nửa sẽ yêu cầu đổi phòng làm việc.
Liễu Kình Vũ nhìn thoáng qua bài trí trong văn phòng, trầm giọng nói:
– Phòng làm việc tôi không đổi nữa, vật dụng cũng vậy. Tạm thời tôi sẽ
làm việc ở đây một thời gian ngắn. Đúng rồi, lão Tống, có phải phòng làm việc của Chủ tịch Nguỵ cũng giống tôi đúng không, cũng có diện tích
rộng như vậy.
Tống Hiểu Quân gật gật đầu:
– Đúng vậy, cơ bản là tất cả phòng làm việc của các uỷ viên thường vụ
Huyện ủy và của ngài đều giống nhau. Phòng làm việc của Chủ tịch Nguỵ so với của ngài thì rộng hơn 20m2. Khuôn viên của Huyện vẫn tương đối
thoải mái, cho nên nếu ngài đối với không gian này không vừa ý, bất kỳ
lúc nào cũng có thể đổi, còn về vật dụng thì phải đợi.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Ừ, cứ như thế đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ thuận tay mở hai máy tính trên bàn làm việc,
liếc sơ những thứ trong máy, chân mày không khỏi nhíu một cái.
Hắn kêu Tống Hiểu Quân đến và chỉ tay vào màn hình hỏi:
– Lão Tống, hỏi anh vấn đề này, có phải phòng làm việc nào cũng trang bị hai cái máy tính?
Tống Hiểu Quân gật gật đầu:
– Đúng vậy.
Liễu Kình Vũ chân mày nhíu chặt hơn:
– Lão Tống, hai chiếc máy tính này của tôi tại sao đều liên kết lên
internet, cuối cùng cái nào mới là mạng nội bộ vậy? Những văn phòng làm
việc khác cũng có hai máy và cũng liên kết lên internet sao?
Tống Hiểu Quân thoáng nhớ lại một chút, rồi mới lên tiếng:
– Cụ thể thì tôi không rõ lắm, nhưng theo tôi được biết là đa số phòng làm việc cảu Uỷ viên đều liên kết internet.
– Vậy trong khu làm việc và khu bên ngoài, máy tính có phân chia mạng nội bộ và mạng internet không? Hay là tất cà đều liên kết internet?
Tống Hiểu Quân gật gật đầu:
– Đúng vậy, đa số máy đều liên kết internet, không có mạng nội bộ.
Liễu Kình Vũ sắc mặt lúc ấy liền chìm xuống:
– Lão Tống, anh là Chánh văn phòng Huyện ủy, tôi không biết anh hiểu thế nào về internet, chẳng lẽ việc phải cách ly mạng nội bộ với bên ngoài,
Phòng thông tin của Huyện không có ý kiến gì về vấn đề này sao?
Tống Hiểu Quân nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, không khỏi cười khổ nói:
– Bí thư Liễu, không dám giấu ngài, Phòng thông tin của Huyện tổng công
có bảy người làm việc. Một Trưởng phòng, một Phó phòng, bảy nhân viên.
Bảy người này toàn bộ đều thông qua quan hệ mà được vào đây, học lực cao nhất là đại học. Trang web riêng của Huyện cơ bản là trong thái tê
liệt, muốn bọn họ làm tốt hệ thống cách ly nội ngoại, e rằng rất khó.
Hơn nữa Phòng thông tin thông thường chỉ có ba người làm việc.
Sau khi nghe Tống Hiểu Quân nói, Liễu Kình Vũ trừng hai con mắt. Hắn
tuy biết rằng huyện này trong việc phân chia nhân viên và sử dụng nhân
viên có vấn đề rất lớn, so với trong thành phố và tỉnh thì không quy
phạm bằng, nhưng không quy phạm giống như Thuỵ Nguyên thế này thì hắn
chưa hề nghĩ đến.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp đứng dậy nói:
– Như vậy đi, lão Tống, anh dẫn tôi đến Phòng thông tin đi một vòng, tôi muốn xem tình hình bên đó thế nào.
Khuôn mặt Tống Hiểu Quân lộ vẻ khó nói:
– Bí thư Liễu, Phòng thông tin thuộc bộ phận dưới quyền UBND Huyện, ngài mới nhận chức liền đến đó thị sát, như vậy có phải không có lợi cho sự
đoàn kết của ngài và chủ tịch Nguỵ không?
Liễu Kình Vũ khoát tay nói:
– Không sao, thân là lãnh đạo Huyện Uỷ, Ủy viên thường vụ, mọi người
phải thường xuyên chú ý đem vấn đề an toàn thông tin đặt lên hàng đầu,
cần có kiến thức liên quan đến an toàn thông tin. Việc này rất quan
trọng, tại sao nước Mỹ có thể thông qua internet giám sát rất nhiều đơn
vị tại Trung Quốc chúng ta, tại sao Mỹ đều nắm rõ mọi thứ về Trung Quốc
chúng ta, dẫn đến chúng ta và Mỹ khi tiến hành rất nhiều đàm phán đều ở
thế bị động. Việc này liên quan mật thiết đến an toàn thông tin.
Tống Hiểu Quân sửng sốt:
– Bí thư Liễu, không đến nỗi khoa trương như vậy chứ?
Tống Hiểu Quân từng là sinh viên đại học quản lý Công thương hành chính, cho nên về phương diện mạng lưới internet anh ta không hiểu nhiều lắm.
Liễu Kình Vũ thở dài một tiếng nói:
– Lão Tống, nói thật với anh, giám sát của Mỹ đối với Trung Quốc chúng
ta, đặc biệt về thông tin, không nơi nào là không có, tôi có thể cho anh vài ví dụ.
Thứ nhất, giám sát qua mạng internet. Máy tính của Trung Quốc chúng
ta đa phần sử dụng hệ điều hành là của Mỹ, nếu muốn thiết lập trên đó
một cửa sau rất dễ dàng. Anh không biết, chỉ cần máy tính lên mạng
Internet, một khi xuất hiện một số từ khóa mà hệ thống giám sát của Mỹ
thiết lập, hệ thống máy tính của anh sẽ tự động có chức năng chuyển
thông tin, đem những thứ cơ mật quan trọng truyền ra ngoài, thần không
hay quỷ không biết.
Thứ hai, giám sát qua điện thoại. Hiện nay điện thoại thông minh ngày càng thông dụng, hệ điều hành trên điện thoại cũng toàn là của Mỹ, do
người Mỹ khai thác. Chỉ cần anh dùng điện thoại, chỉ cần người ta muốn
giám sát anh, thì bất kỳ tin nhắn nào toàn bộ đều chuyển đến người giám
sát ấy.
Thứ ba, giám sát ô tô. Hiện nay rất nhiều ô tô đều có gắn hệ thống
GPS, rất nhiều xe có thể thông qua kỹ thuật này thực hiện hành trình mở
cửa ô tô và các thao tác khác. Anh có thể phân tích một chút, nếu có thể thông quan thủ đoạn này thực hiện việc đóng mở của xe, tại sao không
thể thông qua việc khống chế thủ đoạn này giám sát và nghe những người
ngồi bên trong đang nói và làm gì, sau đó truyền ra bên ngoài.
Nhất là xe mà các Ủy viên thường vụ Huyện ủy hoặc Thành ủy của chúng
ta, tất cả đều là xe nước ngoài, nếu như người ta muốn làm thủ đoạn trên xe, âm thầm gắn thiết bị giám sát và truyền thông tin, nhất là bỏ phần
mềm vào trong bộ khởi động, ai có thể nhìn thấy rõ được? Ai có thể nghĩ
được trong xe có hệ thống nghe lén? Người ta chỉ cần thiết lập một hệ
thống truyền tải thông tin định hướng, thông qua hệ thống giám sát là có thể theo dõi tất cả các lãnh đạo có sử dụng xe hơi.
Tống Hiểu Quân nghe xong Liễu Kình Vũ nói liền hoảng sợ:
– Bí thư Liễu, có lẽ nào chúng ta cũng đang bị giám sát?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Cấp bậc chúng ta không đủ, anh có muốn bị người ta nghe lén chưa chắc
người ta đã muốn nghe. Hơn nữa chúng ta vẫn chưa có xung đột về lợi ích, cho nên người ta không có nghe lén đâu. Nhưng mà, đối với vấn đề an
toàn thông tin, Thuỵ Nguyên chúng ta nhất định phải chú trọng trở lại.
Nhất là hệ thống mạng Internet, đây là con đường dễ bị giám sát nhất,
chúng ta cần phải tìm mọi cách ngăn chặn khả năng bị giám sát tiết lộ
thông tin cơ mật. Đi, chúng ta đến Phòng thông tin.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước đi ra ngoài.
Tống Hiểu Quân vừa đi vừa cười khổ nói:
– Bí thư Liễu, hiện tại Chủ nhiệm Phòng thông tin là em vợ của Chủ tịch Nguỵ, ngài xem việc này có cần hoãn lại một chút không.