Liễu Kình Vũ sau khi nghe Tống Hiểu Quân nói Chủ
nhiệm phòng thông tin là em vợ của Nguỵ Hoành Lâm, ánh mắt rực sáng,
nhưng khuôn mặt không có chút biểu tình, chỉ nói:
– Chủ nhiệm Phòng thông tin này tên là gì, làm việc được bao lâu, bằng cấp thế nào?
Tống Hiểu Quân nói:
– Em vợ Chủ tịch Nguỵ tên là Đỗ Hướng Kiệt, năm nay trên ba mươi tuổi,
tốt nghiệp cấp hai, sau này không biết từ con đường nào làm được một cái bằng cấp giả chứng nhận chuyên khoa, sau đó Chủ tịch Nguỵ thao tác một
chút thì lên được chức Trưởng phòng thông tin, nhưng mà anh ta rất ít đi làm, chỉ khi nào có Huyện có hạng mục thông tin nào đó thì mới thấy anh ta xuất hiện đi làm.
Trong lúc nói chuyện, trong lời nói Tống Hiểu Quân toát lên vẻ khinh thường Đỗ Hướng Kiệt.
Bởi vì Tống Hiểu Quân hiểu rõ, cái tên Đỗ Hướng Kiệt này căn bản là
một tên lưu manh, ngoài những chiêu trò ra, một chút chuyên nghiệp cũng
không có, dẫn đến những hạng mục thông tin của huyện Thuỵ Nguyên làm chỉ như rác rưởi, không có cái nào thành công, không có hạng mục nào hoàn
thành.
Sau khi nghe được sự bình luận của Tống Hiểu Quân, suy nghĩ trong
lòng của Liễu Kình Vũ ngày càng rõ hơn, hắn nói với Tống Hiểu Quân:
– Lão Tống, phiền anh dẫn đường, tôi muốn đến tìm Trưởng phòng Đỗ nói chuyện một chút.
Tống Hiểu Quân thấy Liễu Kình Vũ nhất mực kiên định, biết rằng không
thể can ngăn nữa, chỉ có thể dẫn hắn đến khu nhà làm việc của UBND
huyện.
Vừa đi trong lòng Tống Hiểu Quân vừa suy nghĩ: “Liễu Kình Vũ đến
Trung tâm thông tin làm gì nhỉ, chẳng lẽ hắn muốn gây phiền toái đối với Đỗ Hướng Kiệt? Chẳng lẽ hắn không lo rằng sẽ khiến cho Nguỵ Hoành Lâm
phản kháng sao? Phải biết rằng, Liễu Kình Vũ tại Huyện Thuỵ Nguyên gót
chân còn chưa đứng vững, bây giờ lại ra tay như vậy có phải đã quá vội
vàng không? Phải biết rằng, Đỗ Hướng Kiệt là em vợ của Nguỵ Hoành Lâm,
nếu Liễu Kình Vũ động vào anh ta, Nguỵ Hoành Lâm không liều mạng mới
lạ”.
Trụ sở Huyện ủy và UBND Huyện tuy là hai khu cách biệt nhau, nhưng
chính giữa hai lầu có con đường thông qua nhau, khi hai người Liễu Kình
Vũ đi đến văn phòng UBND Huyện cũng không có quá nhiều người để ý đến.
Tống Hiểu Quân dẫn Liễu Kình Vũ đi vào trong phòng làm việc của Phòng thông tin.
Đây là sảnh làm việc khoảng chừng 100m2, trong sảnh đặt năm chiếc bàn lớn, kế bên có chiếc sofa cho khách, có tivi và các thiết bị khác. Phía Nam còn có hai văn phòng làm việc độc lập, một văn phòng treo biển “Chủ nhiệm”, một văn phòng treo biển “Phó chủ nhiệm”.
Khi Liễu Kình Vũ là Tống Hiểu Quân bước vào, nguyên phòng làm việc to như vậy chỉ có hai tên nhân viên đang ngồi chơi điện tử rất hưng phấn.
Hai người đều đeo tai nghe, tập trung toàn tinh thần vào màn hình trò
chơi, cho nên không hề chú ý đến Liễu Kình Vũ đã bước vào.
Tuy hai người đều đeo tai nghe, nhưng Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân
đều nghe thấy rất rõ tiếng súng, Liễu Kình Vũ vừa nghe là đã biết hai
người đó đang chơi trò bắn súng CF, cũng có tên là vượt qua tuyến lửa.
Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân lặng lẽ đến phía sau hai người, im lặng đứng phía sau xem một lát.
Liễu Kình Vũ cũng được xem là cao thủ trong trò Vượt qua tuyến lửa
này, một cây súng AK và súng ngắn khác cũng có thể dùng đến xuất thần
nhập hoá, không thể nói phát nào cũng bắn trúng nhưng tỷ lệ bắn trúng
thì mười phần có bảy tám phần. Dù sao, Liễu Kình Vũ cũng là từ súng thật đao thật mà rèn luyện ra, chơi những trò này chỉ dễ như trở bàn tay.
Liễu Kình Vũ nhìn hai người chơi một hồi, không khỏi bĩu môi. Hai tên này nhìn là biết chơi lão luyện rồi, nhất cử nhất động rất là thuần
thục, nhưng trình độ lại không cao.
Nhìn một lúc, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tống Hiểu Quân liền vỗ vai hai người.
Hai người vẫn còn đắm chìm trong trò chơi, còn tưởng là đồng nghiệp đang quấy rối họ, gần như đồng thanh nói:
– Đừng phá, đừng phá, bây giờ là thời khắc quan trọng.
Tống Hiểu Quân trầm mặt nói:
– Hai anh chơi được bao lâu rồi?
Nghe được giọng Tống Hiểu Quân, hai người mới có phản ứng, nhanh
chóng tháo tai nghe xuống, đứng lên, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi nói:
– Thành thật xin lỗi Chủ nhiệm Tống, thật không ngờ ngài lại đến đây.
Tống Hiểu Quân nhìn hai người, dùng tay chỉ Liễu Kỉnh Vũ nói:
– Đây là Bí thư mới nhậm chức của Huyện chúng ta, Bí thư Huyện ủy Liễu Kình Vũ. Chúng tôi đến là để thị sát.
Lời nói vừa nói ra, sắc mặt hai người liền thay đổi.
Hai người họ tuy cũng có chút bối cảnh, nhưng hiện đứng trước hai Ủy
viên thường vụ Huyện ủy thì làm sao so sánh được. Hơn nữa Tống Hiểu Quân và Liễu Kình Vũ bắt họ tại trận, trán họ từng giọt mồ hôi cứ như thế mà chảy xuống.
Liễu Kình Vũ chỉ lạnh lùng nhìn liếc một cái:
– Ngày thường các anh cũng nhàn rỗi như vậy sao?
Người cao hơn trong hai người nói:
– Không phải đâu, Bí thư Liễu, bình thường chúng tôi cũng khá bận, chỉ là hai hôm nay mới nhàn rỗi chút ít.
Những người này muốn ở trước mặt Liễu Kình Vũ nói qua loa cho xong chuyện.
Liễu Kình Vũ nhăn chân mày, nói:
– Ồ, vậy sao, vậy anh nói xem, bình thường anh làm những công việc thế nào?
Người cao chỉ có thể nói dối tiếp:
– Bình thường sửa chữa, duy tu máy tính trong Huyện ủy và UBND Huyện,
quy hoạch các chính sách, pháp quy gửi bằng thư điện tử của Tỉnh và
Thành phố. Xây dựng , thiết lập mạng lưới chính phủ, quản lý và vận hành hàng ngày, cố vấn và huấn luyện người sử dụng ở các đơn vị, bồi dưỡng,
hỗ trợ thực thi các phương án hệ thống điện tử của UBND cũng như các đơn vị trực thuộc.
Lúc nói chuyện, tên cao cứ nghĩ mình thông minh, nhìn vào tấm bảng gắn trên tường mà đọc trách nhiệm trên đó.
Liễu Kình Vũ đánh giá người cao một chút rồi thản nhiên nói:
– Ồ, như vậy à, như vậy thấy được công việc của các anh rất là bận rộn.
Thế này đi, các anh trước mặt tôi hãy mở Website của Chính phủ Huyện
Thuỵ Nguyên ra, tôi muốn xem thiết kế như thế nào.
Liễu Kình Vũ vừa đưa vấn đề này ra, hai tên đều run rẩy, mồ hôi chảy ròng ròng, ai cũng không dám động đậy.
Liễu Kình Vũ cau mày nói:
– Sao vậy, lời nói của Bí thư Huyện ủy như tôi không sử dụng được ư? Không thì tôi tự làm lấy.
Gã thấp hơn vội vàng nói:
– Được ạ, được ạ, tôi lập tức đăng nhập.
Nói xong, gã liền khom người đăng nhập một địa chỉ Internet, trong
lòng âm thầm cầu nguyện website đang bị co giật hôm nay sẽ không bị.
Nhưng mà, khi gã ấn enter, màn hình xuất hiện rất rõ ràng câu tiếng anh: “Error404-Notfound”, sau đó còn cả một đoạn tiếng anh.
Nhìn thấy kết quả này, cả hai người đều ủ rũ cúi đầu.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Câu tiếng anh này nghĩa là gì, sao trang web lại không mở được?
Tên cao nói:
– Câu trên có nghĩa là “Sai phạm 404- không tìm thấy”, ở dưới thì tôi không biết.
Liễu kình Vũ truy hỏi:
– 404 sai lầm là có nghĩa gì, các anh có thể sửa nó chứ?
Tên lùn nói:
– Chúng tôi đã thông báo với công ty bảo trì web rồi, bọn họ nói qua vài ngày nữa sẽ đến sửa chữa, theo bọn họ phán đoán có lẽ là trang web của
chính ta bị hacker tấn công.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Vấn đề này xảy ra bao lâu rồi?
Hai ngừời đều cúi đầu không nói.
Lúc này, Tống Hiểu Quân nói:
– Theo tôi được biết, trang web này từ khi được tạo lập thì thường xuyên xuất hiện sai sót, đến nay đã ba, bốn năm, chưa bao giờ ổn cả.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn hai người nói:
– Đã là vấn đề của ba, bốn năm, tại sao không báo cáo lên cấp trên tiến hành bảo trì?
Lúc này, tên cao mặt khổ sở nói:
– Bí thư Liễu, vấn đề này chúng tôi sớm đã báo cáo qua với cấp trên rồi, nhưng cấp trên nói rằng không đủ kinh phí sửa chữa.
Liễu Kình Vũ lập tức mở to hai mắt. Một website Chính phủ của UBND
Huyện lại do không đủ kinh phí sửa chữa mà để tê liệt như vậy ba, bốn
năm. Lãnh đạo phòng thông tin này cũng quá hiếm gặp đấy.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Không có kinh phí là do lãnh đạo nào nói ra thế?
Tên cao nói:
– Là Trưởng phòng Đỗ nói.
Liễu Kình Vũ nói:
– Trưởng phòng Đỗ đang ở đâu? Dẫn tôi đến tìm anh ấy.
Tên cao nói:
– Trưởng phòng Đỗ chưa có đến.
Liễu Kình Vũ nói:
– Vậy anh ta khi nào đến, buổi chiều có đến không?
Tên cao nói:
– Trưởng phòng Đỗ đã mấy ngày không đến rồi, đoán rằng buổi chiều cũng sẽ không đến.
Mặt Liễu Kình Vũ lúc ấy trầm xuống:
– Anh lập tức gọi cho anh ta, nói rằng tôi đang đợi anh ta, bảo anh ta phải đến ngay lập tức, tôi muốn nói chuyện một chút.
Nói xong, Liễu Kình Vũ kéo ghế ngồi xuống, trực tiếp ngồi đợi.
Tên cao thấy Liễu Kình Vũ như vậy, không dám trì hoãn, lập tức gọi cho Đỗ Hướng Kiệt:
– Trưởng….trưởng phòng Đỗ, Bí thư Huyện ủy Liễu đã đến đây, mời ngài qua đây nhanh lên.
Đỗ Hướng Kiệt đang ở nhà của mình, nhận được điện thoại không khỏi tức giận nói:
– Tôi nói này Hạ Vũ Cường, anh không biết tôi đang ở nhà bận rộn sao. Tôi không có thời gian, kêu hắn ta tìm người khác nói đi.
Nói xong, Đỗ Hướng Kiệt trực tiếp cúp điện thoại.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đã nghe thấy những lời của Đỗ Hướng Kiệt
mười phần rõ ràng. Tên cao nhìn Liễu Kình Vũ, khuôn mặt lộ vẻ rất ngại
ngùng, cười khổ nói:
– Bí thư Liễu, Trưởng phòng Đỗ bảo ngài ấy đang rất bận.
Liễu Kình Vũ cười :
-Ừ, bề bộn nhiều việc, vậy còn Phó phòng của các anh đâu?
Hạ Vũ Cường cười khổ lắc đầu.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu, thở dài nói:
– Được, được lắm, đơn vị bảy người biên chế vậy mà giờ chỉ có hai người
làm việc giờ này. Xem ra trung tâm thông tin này thật là kỳ lạ.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ lắc đầu, cất bước đi ra ngoài.
Tống Hiểu Quân nhìn thấy Liễu Kình Vũ không có biện pháp gì cả, trong lòng cũng có chút buồn, cũng đi theo Liễu Kình Vũ rời khỏi, vừa đi anh
ta vừa suy nghĩ: “Tên Liễu Kình Vũ này cuối cùng muốn gì? Đã bắt tên Đỗ
Hướng Kiệt hiện hình rồi, tại sao không có biện pháp đối phó, trong lòng hắn đang nghĩ gì đây?”