Nghe Tiểu Cao nói như vậy,
lo lắng của Ngô Hoài Thủy cơ bản đã được giải trừ. Nhưng gã là một người khá có tâm kế, mặc dù đã rất hài lòng với cái giá mà Tiểu Cao đưa ra,
nhưng vẫn muốn tranh thủ có được cái giá tốt hơn. Bởi vì trên vùng đất
thị trấn Ngô Đông này, Ngô gia bọn họ chính là đại lý bán giống cây
trồng lớn nhất, bất kỳ loại giống nào muốn vào thị trường thị trấn Ngô
Đông phải qua họ, nếu không hạt giống không thể bán được.
Sau khi Tiểu Cao giới thiệu xong, Ngô Hoài Thủy liền nói:
– Tiểu Cao à, sao tôi nghe nói hạt giống của các anh hình như là loại
biến đổi gen. Anh nên nhớ, nước ta đang nghiêm khắc lệnh cấm hạt giống
biến đổi gen lưu thông trên thị trường, chuyện này một khi bị lãnh đạo
cấp trên biết, trách nhiệm này chúng tôi gánh không nổi rồi.
Tiểu Cao nghe Ngô Hoài Thủy nói như vậy, trong lòng bất giác cảm thấy
chán ngấy, thầm nhủ: “Con bà nó, mày nghĩ những loại hạt giống đó trước
đây mày đã bán không phải là biến đổi gen sao, trong lòng ông mày đây
hiểu rất rõ, chỉ có điều ông mày cố ý giả vờ không biết thôi, bây giờ
lại còn lấy “biến đổi gen” ra nói chuyện nữa. Ông mày biết chính vì muốn phía ông giảm giá nữa cho chúng mày thôi, đúng là con mẹ mày chứ, chẳng ra cái thứ gì.”
Tuy nhiên trong lòng chửi thì cứ chửi, ngoài mặt Tiểu Cao lại cười tươi:
– Trưởng thôn Ngô, tôi có thể bảo đảm với anh, sản phẩm này của chúng
tôi chắc chắn không phải là sản phẩm chuyển gen, mà là hạt giống ngô
chính tông, ở nước Mỹ đã thu hoạch được tổng sản lượng trên diện tích
rộng, tiêu thụ tới các nơi trên thế giới. Còn về phần giá cả, lãnh đạo
công ty chúng tôi cũng đã nói, chúng tôi tuyệt đối sẽ để cho các anh giá cả thích hợp nhất. Anh xem như thế này có được không, trước đây chúng
tôi đã để cho các anh giá ưu đãi làm giá cơ sở, giá sau này là giá quan
hệ. Lượng tiêu thụ của các anh càng lớn, giá càng ưu đãi, ưu đãi cao
nhất có thể đạt tới 35%, đây là điểm mấu chốt của chúng ta.
Ngô Hoài Thủy nghe tới giá ưu đãi cao nhất có thể đạt tới 35%, trên mặt liền xuất hiện nụ cười thản nhiên:
– Được rồi, chuyện này cứ quyết định thế đi, các anh cố gắng cho tôi
một bản phương án giá cả, sau khi chúng tôi nghiên cứu sẽ trả lời các
anh.
Tiểu Cao liền nói:
– Được rồi, được rồi, anh cứ yên tâm, ngày mai chúng tôi sẽ gửi anh bảng báo giá, nào, hai vị chúng tôi cạn ly với các vị.
Sau đó, mọi người ăn uống linh đình bắt đầu uống.
Đám người Liễu Kình Vũ bên cạnh, Lưu Tiểu Bàn lại mở to mắt lên nhìn.
Thân làm trong lĩnh vực nông nghiệp thâm niên, Lưu Tiểu Bàn hiểu rất rõ
về ngành sản xuất hạt giống, chỉ là hạt giống trải qua mấy đời đã suy
thoái cũng khiến anh ta có thể đoán định được, điều này chắc chắn là
loại giống biến đổi gen. Mặt khác, đối phương gọi tên là Hoàng kim 100,
còn nói gì là có thể kháng sâu bọ, chống đổ, điều này lại là một đặc
trưng khác của biến đổi gen.
Mà lúc này, Liễu Kình Vũ lại đoán được từ những ngôn từ được đề cập tới
trong cuộc đối thoại của họ như tập đoàn Di Hải và Hoàng kim 100, rất có khả năng hạt giống mà hai người cán bộ này đề cử là giống ngô Hoàng
kim. Mà từ cuộc nói chuyện giữa hai người này và hai người cán bộ thôn
Ngô Hoài Thủy, Ngô Hoài Nhân, về cơ bản hắn đã có thể đoán được, 4 người này chắc chắn là người quen. Hơn nữa quan hệ lợi ích giữa họ vô cùng
mật thiết với nhau, nếu không thì bọn người Tiểu Cao này không thể tiết
lộ tung tích của mình cho đối phương được. Nhưng điều thực sự khiến cho
Liễu Kình Vũ cảm thấy kinh ngạc chính là chuyện khác cơ.
Đó chính là tập đoàn Di Hải cho người bí mật theo dõi hành tung của
mình, nên nhớ rằng mình đường đường là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy
Nguyên, hành tung của mình vẫn luôn bị tập đoàn Di Hải khống chế, rõ
ràng điều này đã khẳng định là do Phạm Kim Hoa làm ra, như vậy xem ra
Phạm Kim Hoa không những luôn nhớ tới mình, còn không quên giúp mình tạo kẻ thù xung quanh, muốn mượn dao giết người, con người này quả đúng là
quá thâm hiểm.
Lúc này, bất kể là Liễu Kình Vũ hay Lưu Tiểu Bàn, tất cả đều rơi vào
trầm tư. Bất kể là về mặt chính trị, kinh tế hai người đều cảm thấy sự
uy hiếp cực lớn từ anh em Ngô gia và tập đoàn Di Hải.
Chính vào lúc này, một cảnh tượng mà Liễu Kình Vũ không ngờ đã xảy ra.
Bọn họ vốn đã ăn xong rồi, lại thấy có đến 7, 8 người đàn ông săm trổ
đầy mình đi qua đi lại trong đại sảnh. Họ đứng nhìn xung quanh, thấy vẫn không có chỗ ngồi, không có chỗ ngồi thì không có cơm ăn rượu uống,
điều này khiến họ cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này, người đàn ông cường tráng săm hình đầu hổ trong số đó liếc mắt
nhìn thấy Hàn Hương Di. Dung nhan thuần khiết xinh đẹp của Hàn Hương Di
bỗng khiến cho mắt gã sáng lên, tên này liền cất bước đi về phía bàn của đám người Liễu Kình Vũ.
Thấy ý đồ của người này, một gã bên cạnh rất thông minh liền nhanh chân bước tới trước bàn Liễu Kình Vũ, đập bàn nói:
– Nhường, nhường cho một chút, ăn cũng sắp xong rồi nhanh chóng đi đi, nhanh lên cho các anh ăn cơm.
Trong lúc nói chuyện, người này toát lên đầy khí phách và cuồng ngạo.
Lưu Tiểu Bàn thì ngồi bên ngoài, thấy người này vẫn giám đập bàn trước mặt mình, sắc mặt khi đó liền trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Nhường, anh nghĩ anh là ai? Cút sang một bên.
– Ôi, dám đập bàn với các anh mày, mấy tên ngoại lai chúng mày có phải không muốn sống nữa rồi không?
Vừa nghe lời này của Lưu Tiểu Bàn, tên này lập tức đoán định đám người
Liễu Kình Vũ là người ngoài tới, bởi vì gã thấy đám người Liễu Kình Vũ
có chút lạ mặt.
Trong lúc nói chuyện, những người này lập tức xông tới gần trước mặt đám người Lưu Tiểu Bàn, hai người trong đó xông lên muốn túm lấy Lưu Tiểu
Bàn.
Tuy nhiên, chính lúc này, Trình Thiết Ngưu dáng người to đen đang ngồi bên cạnh không ngồi yên được nữa.
Trình Thiết Ngưu từ sau khi ngồi xuống vẫn luôn ở trong trạng thái buồn
bực, nhưng ăn vẫn ăn, Trình Thiết Ngưu tai vẫn nghe ngóng, mắt vẫn quan
sát xung quanh, thấy đối phương muốn động thủ với Lưu Tiểu Bàn, Trình
Thiết Ngưu liền nổi giận.
Trình Thiết Ngưu là một người thật thà, chất phác. Nhưng các bạn hữu này cũng là một người chú ý, mặc dù Lưu Tiểu Bàn bình thường cùng với tiểu
ma nữ trêu chọc mình, nhưng Trình Thiết Ngưu lại thấy tên Lưu Tiểu Bàn
không phải là người khinh thường mình, ngược lại anh ta đang dùng cách
trêu trọc này để bày tỏ anh ta thừa nhận mình hòa nhập vào đội của bọn
họ. Mặt khác, Trình Thiết Ngưu có thể cảm nhận được tên Lưu Tiểu Bàn này đều khen mình xuất phát từ nội tâm, cách khen này không phải là cách
khen của cấp trên đối với cấp dưới, mà là một sự đồng cảm của anh em bạn bè.
Ai nói Trình Thiết Ngưu ngốc, Trình Thiết Ngưu dám tát chết kẻ đó.
Lúc này, thấy những người này muốn ức hiếp Tiểu Bàn Tử, Trình Thiết Ngưu liền đứng dậy, ngăn hai người đó muốn đi túm cổ áo Lưu Tiểu Bàn lại,
xách họ lên, sau đó quăng ra khoảng đất trống bên ngoài. Hai người này
liền đứng không vững kêu lên một tiếng ngã nhào xuống đất.
Lúc này, những người khác thấy hành động uy mãnh này của Trình Thiết Ngưu khi đứng lên, khi đó đều ngây người ra.
Bà mẹ nó, đây là người sao? Dùng tay là có thể đồng thời nhấc bổng hai
người lên cao quăng xa hơn 3m, lực mạnh như vậy, hơn nữa một tên to đen
nay cũng rất cao, khoảng chừng hơn 2m, bộ dạng đen tuyền, mặc dù đẹp
trai hơn hắc tinh tinh rất nhiều, không giống với hắc tinh tinh nhưng
chắc chắn cũng thuộc đẳng cấp với đại ca hắc tinh tinh.
Lúc này, thấy tướng mạo của Trình Thiết Ngưu, tên cầm đầu đó thổi phù một tiếng cười vang:
– Rác rưởi, mày là ai, dám động vào bọn tao, có phải muốn chết không.
Tao cho mày biết, bộ dạng đen xì xấu xí chẳng phải là mày sai, nhưng
xông ra dọa người là mày sai rồi.
Tên nhãi này không ngờ vẫn quờ quẹo mắng chửi Trình Thiết Ngưu.
Mặc dù Trình Thiết Ngưu phản ứng không kịp, nhưng Lưu Tiểu Bàn lại phản
ứng kịp thời, nghe tên tiểu tử này dám mắng nhiếc Trình Thiết Ngưu, anh
ta liền phản kích:
– Đây là con cái nhà ai, có nên nói người như vậy không? Không mau quay về học lại mấy năm nữa đi, đừng ở đây làm xấu mặt người ta.
Nghe những lời này của Lưu Tiểu Bàn, Trình Thiết Ngưu bật cười ha hả.
Lần này gã xem như đã hiểu, tên Lưu Tiểu Bàn này đang mắng người rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng là đang giúp mình.
Trình Thiết Ngưu đứng ở đó, giống như chiếc tháp màu đen, mắt hổ lạnh lùng nhìn tên đó.
Chính lúc người đó vừa chuẩn bị tiếp tục phản kích Lưu Tiểu Bàn, dáng to đen đó bỗng xòe quạt ra hướng thẳng về phía tên tiểu tử đó.
Bốp! Bốp! Bốp! Lần này là ba cú tát như trời giáng.
Tên tiểu tử đó bỗng nhiên cảm thấy trước mắt như có sao, người lảo đảo
lùi về phía sau vài bước, bộ dạng như sắp ngã xuống, may mà được tiểu đệ bên cạnh đỡ lấy mới không bị ngã xuống.
Đứng vững lại, gã bỗng cảm thấy miệng mình không được bình thường, miệng đầy máu và ba chiếc răng bỗng rơi xuống.
Lúc này, cả đại sảnh mọi người đã ngồi kín, khi đám người này bước vào
thì đã có rất nhiều người chú ý tới họ rồi. Mọi người đều biết những
người này, đặc biệt là tên cầm đầu đều là chủ một phương thị trấn Ngô
Đông, bình thường khi không có chuyện gì thì thích lừa gạt, ức hiếp
người ngoài, xảo trá kiếm ít tiền. Mặt khác những người này dù là hại
một phương nhưng họ rất thông minh, quan hệ với lãnh đạo chính của địa
phương rất tốt, các lãnh đạo có chuyện gì không thể giải quyết được cần
họ giúp, họ tuyệt đối không do dự. Cho nên đối với những người này cũng
không có cách nào khác. Mặt khác những người này cũng vẫn xem là có chút năng lực, không đi trêu chọc người có thực lực ở địa phương, thường thì cũng chỉ là ức hiếp người dân và người bên ngoài tới.
Lúc này, tên lưu manh đó thấy mình bị đánh trước mắt bao người, bỗng
nhiên tức giận trào lên. Gã dù gì cũng tung hoành ở thị trấn Ngô Đông
này bao năm, e là Chủ tịch thị trấn cũng phải nể mặt gã ba phần. Những
người ngoài này lại dám ra tay với mình, còn đánh mình rụng mấy cái
răng, điều này chắc chắn là muốn gây sự rồi, tên đó cảm thấy vô cùng bị
mất mặt.
Nghĩ tới đây, tên đó liền lấy điện thoại di động ra gọi:
– Tôn Lão Lục, mau kêu mười mấy đứa qua đây cho tao, tới tầng 2 Thịnh Thế Đế Hào, có người kiếm chuyện.
Gọi xong cuộc điện thoại, Cẩu Đầu Tôn liền rút từ sau lưng ra một con
dao sáng loáng chỉ về phía đám người Trình Thiết Ngưu lạnh lùng nói:
– Mẹ mày, hôm nay bố mày muốn cho chúng mày vào đây, đừng hòng ai đi được.