Liễu Kình Vũ dù sao cũng không thể ngờ lúc ăn cơm chiều lại gặp được một trong những nhân vật chính mà lần này mình muốn điều tra. Nhưng điều
khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy có ý nghĩa là mình ngồi ngay vách bên cạnh
đối phương, mà đối phương lại không nhận ra mình, đó mới chính là điểm
hay.
Lưu Tiểu Bàn nghe Ngô Hoài Nhân nói muốn xuyên đít lão đại
của mình, liền muốn đứng dậy dạy dỗ đối phương, nhưng Liễu Kình Vũ đã
nhanh tay kéo anh ta ngồi xuống, làm bộ tư thế tay nghe một bên tai. Lưu Tiểu Bàn thấy động tác của lão đại mới bình tĩnh lại, hai mắt toát lên
vẻ khinh thường đối phương, bình tĩnh ngồi xuống lắng nghe cuộc trò
chuyện của đối phương.
Lúc này, đối diện đã tiếp tục nói chuyện với nhau.
Sau khi Ngô Hoài Thủy – trưởng thôn Thất Lý Hà nghe thấy lời kiêu ngạo của Bí thư chi bộ, vẻ mặt cẩn trọng nói:
– Anh à, chuyện này em thấy chúng ta không thể không cẩn thận được. Mặc
dù về mặt chiến lược chúng ta có thể miệt thị Liễu Kình Vũ, nhưng về
chiến thuật chúng ta phải cẩn thận cao độ. Tên Liễu Kình Vũ này không
đơn giản đâu, hắn mới tới huyện Thụy Nguyên chưa bao lâu đã cho rơi đài
nhiều cán bộ như vậy, nếu quả thực hắn muốn tới thôn Thất Lý Hà chúng
ta, em thấy rất có thể sẽ giống như khi hắn tới các ban ngành khác, chắc chắn là cải trang vi hành, lặng lẽ đi vào thôn, điều tra tình hình, chờ sau khi đã nắm được tình hình mới dạy dỗ chúng ta.
Ngô Hoài Nhân gật đầu:
– Ừ, cậu nói rất đúng, cũng gần với suy nghĩ của tôi. Tên Bí thư Huyện ủy Liễu Kình Vũ này quả là khác với những tên cán bộ trước. Theo tôi được
biết, có người mang lễ tới chỗ hắn, hắn cũng không nhận, giống như kiểu
cán bộ cực kỳ hiếm thấy. Hoặc là có chí cầu tiến muốn hướng lên cao,
hoặc là rất giỏi ngụy trang, người tặng quà không biết đường tặng quà
hoặc nghĩ rằng quà của mình mang tới đối phương khá ít, nhưng dù thế nào cũng cho thấy người này không phải là lương thiện.
Liễu Kình Vũ
nghe phân tích của đối phương lại một lần nữa mở tròn hai mắt. Hắn không ngờ ở thị trấn Ngô Đông huyện Thụy Nguyên nhỏ bé này lại có người nói
ra được những lời hiểu mình đến vậy. Xem ra quả đúng là đừng xem mặt mà
bắt hình dong, nước biển không thể đo được bằng đấu rồi.
Lúc này, một người đàn ông mặc trang phục công sở trong số đó nói:
– Hai vị lãnh đạo, thông tin mới nhất mà chúng tôi nhận được là Liễu Kình Vũ hiện đang ở thành phố Nam Hoa. Nghe nói là đi công cán, người của
chúng tôi tận mắt nhìn thấy hắn ta ngồi trên xe đi vào sân Thành ủy và
nói chuyện với Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh, sau đó rời khỏi Thành ủy
không rõ tung tích. Tuy nhiên, theo nguồn tin chính xác mà chúng tôi
được biết, Liễu Kình Vũ và Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm khi bàn việc đã nói hắn sẽ trở về trong 2 – 3 ngày.
Sau khi nghe được nguồn tin này, Ngô Hoài Nhân bật cười đầy khinh bỉ, nói:
– Nếu tôi đoán không nhầm, tên Liễu Kình Vũ này e là đã ngồi xe chạy tới
thị trấn Ngô Đông chúng ta rồi. Nếu chiêu này của hắn không có gì xảy
ra, có lẽ là kế dương đông kích tây, lừa phỉnh Ngụy Hoành Lâm còn được
chứ muốn lừa Ngô Hoài Nhân tôi thì còn non lắm.
Nghe phân tích
của Ngô Hoài Nhân, ba người Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn, Hàn Hương Di
liếc nhìn nhau, tất cả đều thấy được vẻ khiếp sợ từ thần mắt của đối
phương. Lưu Tiểu Bàn, Hàn Hương Di hiểu rõ Liễu Kình Vũ, bọn họ hoàn
toàn có thể xác định được Liễu Kình Vũ chắc chắn là dương đông kích tây, tung hỏa mù, nhưng là vì họ đã nhìn thấy Liễu Kình Vũ tới rồi, hơn nữa
còn biết được cả tính cách của Liễu Kình Vũ. Tuy nhiên ở thị trấn Ngô
Đông này có người có thể lật bài tẩy được Liễu Kình Vũ, điều đó sao
không khiến người ta phải khiếp sợ chứ?
Lúc này, đám người Liễu Kình Vũ nghe thấy giọng nói bên vách lại tiếp tục vang lên, lời nói lần này chính là Ngô Hoài Thủy.
Ngô Hoài Thủy nói:
– Đại ca, anh nói rất có lý, Liễu Kình Vũ quả thực có khả năng sẽ làm như vậy, con người này xem ra quả không hề đơn giản. Chúng ta nên làm thế
nào, hắn thân là Bí thư Huyện ủy, thực sự muốn đi tới bên chúng ta điều
tra thì chúng ta không thể ngăn lại được.
Ngô Hoài Nhân cười ha hả nói:
– Em trai à, điều này cậu nói sai rồi. Nếu Ngụy Hoành Lâm ở vào vị trí
của Liễu Kình Vũ muốn làm như vậy, tôi còn không có cách nào ngăn ông
ta, dù sao ở huyện Thụy Nguyên chúng ta thì ông ta cũng có căn cơ rất
sâu, tôi không dám động đến. Nhưng Liễu Kình Vũ thì lại khác, hắn chẳng
qua là một người ngoại lai tới mà thôi. Trong huyện Thụy Nguyên chúng ta cũng không có căn cơ gì, ngay cả dân ý cũng không có.
Đối với
những tên quan chức này mà nói, nếu muốn phản chế bọn họ chỉ có 3 cách.
Một là lãnh đạo cấp trên ép xuống, điểm này dù chúng ta có quân bài chưa lật, nhưng dùng cho hắn thì quả không đáng chút nào. Hai là lợi dụng kỷ luật, thủ đoạn chống tham nhũng để thu phục hắn, đặc biệt là lợi dụng
vấn đề tác phong để lật đổ một người. Đó là một cách thực tế nhất. Nhưng vấn đề là giữa chúng ta và hắn không có bất kỳ thâm cừu đại hận gì,
hoàn toàn không cần phải dùng thủ đoạn này, dù sao thủ đoạn này cũng
thường thường thôi, muốn chơi thường thì là cấp giữa làm bừa. Ba là
phương án đọ sứa giữa những người như chúng ta với cán bộ cấp bậc như
Liễu Kình Vũ.
Ngô Hoài Thủy hỏi:
– Phương án gì?
Ngô Hoài Nhân nói:
– Dân ý, dân tâm, dân tâm có thể dùng.
Ngô Hoài Thủy sững người:
– Dân ý, dân tâm, dùng thế nào?
Ngô Hoài Nhân nói:
– Kỳ thật, càng là cán bộ cấp cao thì càng để ý dân tâm và dân ý, quan
tâm tới thanh danh. Nếu Liễu Kình Vũ tới công khai, chúng ta cũng không
có cách nào ngăn cản hắn, nhưng nếu Liễu Kình Vũ lặng lẽ vi hành, vậy
thì chúng ta dễ đối phó với hắn rồi, chỉ là một chút “dân tâm dân ý” là
đủ để hất đổ hắn rồi.
Nghe đại ca nói như vậy, Ngô Hoài Thủy cau mày, làm bộ hiểu mà như không hiểu, vò đầu gãi tai nói:
– Anh à, em vẫn không hiểu rốt cuộc anh có cách nào?
Ngô Hoài Nhân cười nói:
– Không có gì, cậu cứ làm theo tôi nói. Nếu lần này Liễu Kình Vũ không
tới thì thôi, nếu quả thực hắn dám tới điều tra chúng ta, cứ xem như cho hắn con đường về, cũng phải để hắn sau này không dám tới nữa. Con người ai mà không thương xót cho số phận của mình chứ.
Trong lúc nói
chuyện, ngữ khí của Ngô Hoài Nhân đầy vẻ đắc ý và kiêu ngạo, thoáng chốc đã thể hiện rõ sự thô bạo và lòng hăng hái của mình.
Một cán bộ dáng người thấp lùn ngồi bên cạnh liền vỗ đùi nói:
– Bí thư chi bộ Ngô, vẫn là ngài có khí phách. Xem ra Liễu Kình Vũ nếu
thấy được khí thế này của ngài, sợ đến tè cả ra quần ấy chứ.
Gã nói xong, người cán bộ cao cao bên cạnh liền phụ họa theo:
– Đúng vậy, đúng vậy, tôi thấy trên mảnh đất thị trấn Ngô Đông không ai
dám khiêu chiến với Bí thư chi bộ Ngô, đó đúng là đâm đầu vào chỗ chết.
Nói xong, bốn người đều cười vang. Đối với hai kẻ nịnh bợ này, Ngô Hoài
Nhân vẫn còn dùng được. Theo y, đừng nói là ở thị trấn Ngô Đông, cứ xem
như cả cái huyện Thụy Nguyên này người dám đắc tội với mình cũng không
nhiều. Còn những người nông dân ở thôn này, căn bản y không cần đề ý
tới, họ muốn gây sự cứ để họ gây sự, dù có gây cỡ nào cuối cùng sự việc
cũng được đưa về huyện Thụy Nguyên xử lý, chỉ cần tới huyện Thụy Nguyên
thì không có chuyện bất bình với anh em bọn họ được.
Lưu Tiểu Bàn lấy tay khều Liễu Kình Vũ nói nhỏ:
– Lão đại, có người muốn đe dọa anh kìa, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng
chưa? Có cần người anh em này chuẩn bị cho anh cái quần không thấm nước
không?
Liễu Kình Vũ vẫn không nói gì, Hàn Hương Di liền cau mày nói:
– Tên mập thối, anh có im đi không. Tôi dám đánh cược với anh, cuối cùng người bị sợ tè ra quần không phải là Liễu đại ca.
Liễu Kình Vũ chỉ cười mà không trả lời câu hỏi này:
– Nào nào, chúng ta cùng uống rượu dùng bữa thôi.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ lại một lần nữa trầm mặc, rõ ràng hắn vẫn muốn nghe tiếp cuộc nói chuyện của đối phương.
Đám người Lưu Tiểu Bàn tự nhiên cũng thấy ý đó của Liễu Kình Vũ, cũng không muốn quấy rầy Liễu Kình Vũ, tiếp tục cùng Liễu Kình Vũ nghe ngóng.
Lúc này, giọng nói ở vách bên kia lại vang lên.
Lần này là của người cán bộ cao cao:
– Bí thư chi bộ Ngộ, Trưởng thôn Ngô, năm nay tập đoàn Di Hải chúng tôi
lại tung ra một số loại ngô mới, chất lượng tốt, bán rất tốt, quan trọng nhất là giá thành thấp, thị trường rộng. Điều này đối với thôn sản xuất lớn như thôn Thất Lý Hải chúng ta mà nói là sự lựa chọn tuyệt vời.
Ngô Hoài Nhân không nói gì, việc cỏn con này Bí thư chi bộ y tự nhiên không quản tới, Ngô Hoài Thủy nói:
– Tiểu Cao à, sản phẩm mới nhất này của các anh có lợi gì?
Tiểu Cao nói:
– Trưởng thôn Ngô, tên gọi của giống ngô mới nhất này của chúng tôi là
Hoàng Kim 100, là ngô vàng được nghiên cứu và phát triển mới nhất của
công ty chúng tôi, có ưu điểm hàm lượng dinh dưỡng cao, kháng gió, kháng sâu bệnh, chống đổ, ngoài ra chờ sau khi ngô lớn lên không lâu cây sẽ
lớn nhanh, hạt cũng đầy đặn, thơm, một khi tương lai tung ra thị trường
chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người nông dân. Điều này chắc chắn bảo đảm thu lợi lớn, hơn nữa vì bây giờ chúng tôi đang trong thời kỳ khai
thác thị trường, đối với các đại lý kinh doanh chính sẽ để giá cả cực kỳ hậu hĩnh. Sản phẩm này của chúng tôi sẽ để cho các anh giá thấp nhưng
giá mà các anh bán ngoài thị trường có thể còn cao hơn giống ngô bình
thường 10% – 20%.
Sau khi Ngô Hoài Thủy nghe đối phương nói như vậy trong lòng cũng cảm thấy sướng rồi, nhưng ngoài mặt vẫn nhíu mày nói:
– Giá rẻ là rẻ được bao nhiêu?
Tiểu Cao nói:
– Trưởng thôn Ngô, giống ngô mầm bình thường chúng tôi để cho các anh 5
tệ/kg, vậy Hoàng Kim 100 chúng tôi để cho các anh giá là 4 tệ/kg, khi
các anh bán ra ngoài chí ít cũng có thể bán được 12 tệ/kg, hơn nữa đây
còn là loại giống mới nhất, người dân vẫn chưa hiểu hết, một khi chờ
người dân trồng sau một năm, tôi đảm bảo với các anh giá cả sẽ tăng lên
không ngờ.
Ngô Hoài Thủy cau mày nói:
– Vậy nếu nông dân tự giữ giống lại bán cho chính mình thì chúng tôi làm thế nào?
Tiểu Cao cười ha hả nói:
– Trưởng thôn Ngô, chuyện này anh không phải lo lắng, công ty chúng tôi
đã kiểm soát nghiêm ngặt kỹ thuật của giống cây này rồi, giống này nhiều nhất chỉ có thể dùng được 3 lần, cũng chính là nói chúng tôi để cho các anh dùng 1 lần, các anh bán cho nông dân trồng 1 lần, nông dân trồng
bán cho người dân thường 1 lần. Sau 3 lần, nếu nông dân muốn giữ giống
lại, đó chính là tự tìm tới đường chết. Bởi vì sau 3 lần, sản lượng và
chất lượng của cây giống sẽ giảm xuống nhiều, chỉ có 3 lần đầu sản lượng và chất lượng cây giống mới cao, một khi đã qua 3 lần rồi thì giống cây cơ bản không còn dùng lại được nữa. Chúng tôi làm như vậy có thể bảo
đảm được lợi ích của đôi bên chúng ta.