Hoàng Lập Hải vừa nói xong, Liêu Cẩm Cường đã nói:
– Đúng vậy, Bí thư Đới, huyện Thanh Phong vừa gửi báo cáo. Bọn họ đã
nhận được khoản tiền 500 triệu từ các Bộ và Ủy ban Trung ương chuyển
xuống. Căn cứ vào quy định của Hội nghị Thường ủy lần trước, khoản tiền
này nên cấp cho huyện Thanh Phong. Tôi nghĩ, đối với vấn đề này mọi
người đều không có ý kiến.
Nói xong, Liêu Cẩm Cường ra hiệu cho nhân viên công tác đem văn kiện của huyện Thanh Phong phát tới tay các Ủy viên Thường vụ.
Sau khi tất cả mọi người xem xong, Khâu Tân Bình lập tức nói:
– Tôi thấy phần văn kiện này hết sức chuẩn, không có bất cứ vấn đề gì.
Tôi đồng ý đem số tiền này cấp cho huyện Thanh Phong. Tôi nghĩ, mọi
người cũng không có điều gì dị nghị đâu.
Khâu Tân Bình nói xong, toàn bộ Hội trường lập tức có 4 Ủy viên Thường vụ Thành ủy đồng ý với ý kiến của Khâu Tân Bình.
Như vậy, có khoảng một nửa Ủy viên Thường vụ gật đầu đồng ý.
Trên mặt Hoàng Lập Hải đã lộ ra nụ cười đắc ý. Lão biết rằng, sự việc
phát triển đến mức độ này thì đại cục đã định rồi. Đới Giai Minh nhất
định sẽ thua. Trải qua lần đọ sức này, lão tin tưởng những lần đọ sức
sau, chỉ cần lão làm thêm một vài chuyện thì chắc chắn tiếng nói sẽ có
trọng lượng hơn nữa.
Nhưng mà, khi Hoàng Lập Hải đắc ý tươi cười thì nghe thấy giọng nói thâm trầm của Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh:
– Văn kiện của huyện Thanh Phong, tôi đã xem rồi. Phần văn kiện này có
chút vấn đề. Tuy rằng trên văn kiện viết khoản tiền 500 triệu này đã
được cấp cho huyện Thanh Phong, thậm chí trên sổ sách tài chính cũng đã
ghi nhận số tiền này nhưng chúng ta nên chú ý đến một vấn đề. Bí thư
Huyện ủy huyện Thụy Nguyên phản ánh số tiền này của các bộ và Ủy ban
Trung ương là cấp cho huyện Thụy Nguyên bọn họ. Tôi từng nhìn qua trang
web của Chính phủ, trên đó viết rất rõ ràng: 500 triệu này được cấp cho
huyện Thụy Nguyên, không có tên của huyện Thanh Phong.
Tuy rằng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt nhưng thân là lãnh đạo
Thành ủy, chúng ta phải xử lý công bằng, không thể thiên vị. Nếu không
cấp dưới sẽ không phục. Theo tôi thấy, 500 triệu đã được chuyển cho Cục
Giao thông thành phố, vậy tôi muốn hỏi Chủ tịch Hoàng một câu: Tại sao
lại đem khoản tiền này cấp cho huyện Thanh Phong mà không phải huyện
Thụy Nguyên? Cục Giao thông đã nhìn văn kiện trên trang web của các bộ
và Ủy ban trung ương hay là cầm trong tay văn kiện biên nhận? Nếu cả hai đều không nhìn thấy thì Cục Giao thông thành phố dựa vào cái gì để
chuyển 500 triệu này cho huyện Thanh Phong? Tôi cũng thắc mắc vấn đề mà
đồng chí Liễu Kình Vũ thắc mắc. Chủ tịch Hoàng, phiền ông trả lời một
chút.
Hoàng Lập Hải sớm đã có chuẩn bị, lão thản nhiên cười nói:
– Bí thư Đới, Cục Giao thông thành phố quả thực không cầm trong tay văn
kiện biên nhận. Về phần thông tin trong trang web, Cục cho rằng đó chỉ
là phương tiện để tham khảo không thể lấy đó làm chứng cứ chứng minh.
Cục Giao thông vẫn muốn xem văn kiện phê duyệt biên nhận cuối cùng của
các bộ và Ủy ban Trung ương. Tuy rằng Liễu Kình Vũ nói khoản tiền này
chuyển cho huyện Thụy Nguyên nhưng hắn cũng không xuất trình được văn
kiện biên nhận. Đối với lời này của Liễu Kình Vũ cũng không thể chắc
chắn.
Sở dĩ Cục Giao thông muốn cấp số tiền này cho huyện Thanh Phong chủ yếu là do hai nguyên nhân:
Thứ nhất, điều kiện cơ sở của huyện Thanh Phong tương đối khá, xây dựng
cải tạo tuyến đường cao tốc trên địa bàn huyện sẽ nhanh chóng mang ưu
đãi đến cho dân chúng.
Thứ hai, điều kiện của huyện Thụy Nguyên không chuẩn bị kỹ càng.
Tổng hợp hai yếu tố này, Cục Giao thông cho rằng khoản tiền này nên cấp cho huyện Thanh Phong.
Hoàng Lập Hải nói xong, Đới Giai Minh lập tức khinh thường nói:
– Chủ tịch Hoàng, theo những gì ông nói, tất cả tin tức đăng tải trên
trang web của các bộ và Ủy ban Trung ương đều không thể tin được?
Hoàng Lập Hải vội vàng nói:
– Tôi cũng không có ý như vậy, ý của tôi là…
Đới Giai Minh trực tiếp cắt ngang lời giải thích của Hoàng Lập Hải hỏi tiếp:
– Ông không có ý này? Vậy tức là thông tin trên trang web của các bộ và Ủy ban Trung ương là có thể tin tưởng được?
Hoàng Lập Hải chỉ có thể kiên trì nói:
– Tôi cũng không nói như vậy.
Đới Giai Minh trầm mặt xuống:
– Vậy rốt cuộc là ông có ý gì? Tin tức trên trang web của các bộ và Ủy
ban Trung ương rốt cuộc là có thể tin tưởng được hay không? Ông cũng
không thể trả lời nước đôi như vậy được.
Hoàng Lập Hải nói:
– Tôi cho rằng trong chuyện này, thái độ của Cục Giao thông vẫn rất
thích hợp. Thông tin trên trang web chỉ có thể dùng để tham khảo thôi,
vẫn là nên lấy văn kiện biên nhận là căn cứ chính.
Đới Giai Minh gật đầu:
– Được, nếu ý ông là như thế thì tôi muốn hỏi, huyện Thanh Phong có đưa
ra văn kiện phê duyệt của các bộ và Ủy ban Trung ương không?
Hoàng Lập Hải lắc đầu.
Đới Giai Minh gật đầu nói:
– Được, nếu huyện Thanh Phong và huyện Thụy Nguyên không đưa ra được văn kiện phê duyệt biên nhận thì không thể xác định được khoản tiền này nên cấp cho huyện Thanh Phong hay là huyện Thụy Nguyên. Chuyện này không
thể qua loa. Cho nên hôm nay không thể thảo luận được, tạm thời gác lại
đi. Đợi cả hai bên xuất trình được chứng cứ chứng minh khoản tiền này
thuộc về ai thì lại tiếp tục thảo luận.
Nói tới đây, Đới Giai Minh hơi dừng một chút, trầm giọng nói:
– Chủ tịch Hoàng, tôi còn nghe Liễu Kình Vũ nói Cục Giao thông thành phố chuyển 200 triệu mà cậu ta xin được ở Tỉnh cho một Công ty đầu tư. Ông
tốt nhất nên lý giải một chút, cho tôi một đáp án. Nếu không, huyện Thụy Nguyên làm lớn chuyện thì đối với thành phố Nam Hoa chúng ta cũng không phải là chuyện tốt. Được rồi, tan họp đi.
Nói xong, Đới Giai Minh trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Lập tức tất cả các Ủy viên Thường vụ đều trợn tròn mắt. Ai cũng thật
không ngờ, một người vô cùng lý trí như Đới Giai Minh hôm nay lại dùng
thái độ mạnh mẽ như vậy để tham gia việc này. Hơn nữa còn kiên quyết ra
quyết định như vậy, căn bản không để ý đến việc đa số các Ủy viên Thường vụ Thành ủy đã ủng hộ cho huyện Thanh Phong.
Hoàng Lập Hải lập tức xanh mặt, một chút nóng nảy cũng không có. Không thể làm gì khác, ai bảo bị người ta cho một đấm chứ.
Thời điểm Hội nghị Thường ủy kịch liệt đọ sức, Liễu Kình Vũ đã đi tới
phòng làm việc của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu.
Thư ký của Hàn Nho Siêu rót cho Liễu Kình Vũ một chén trà rồi đi ra ngoài.
Hàn Nho Siêu cười nhìn người cháu trai liên tục gây sức ép tại huyện Thụy Nguyên này vui mừng:
– Kình Vũ à, sao hôm nay lại có thời gian đến thăm lão già này vậy?
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
– Chú Hàn, lần này cháu đến Tỉnh, một là hỏi thăm chú, hai là tố cáo với chú một việc.
Hàn Nho Siêu sửng sốt:
– Tố cáo việc gì?
Liễu Kình Vũ nói:
– Chú Hàn, hiện tại tình trạng tham ô công quỹ ngày càng nghiêm trọng.
Nhất là tại Cục Giao thông thành phố Nam Hoa. Bọn họ dám đem khoản tiền
đầu tư xây dựng đường cao tốc chuyển cho tập đoàn đầu tư cấp thành phố.
Loại hành vi này thật không thể dung túng được.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Hàn Nho Siêu lập tức hiểu được ý đồ của hắn.
Ông đã sớm nghe chuyện Tăng Hồng Đào vì ủng hộ dự án xây dựng Đường cao
tốc của huyện Thụy Nguyên mà cấp cho huyện Thụy Nguyên 200 triệu. Thật
không ngờ, Cục Giao thông thành phố Nam Hoa gan lớn đến mức khoản tiền
này cũng dám tham ô.
Dựa vào những gì Hàn Nho Siêu hiểu biết về Liễu Kình Vũ, hắn sẽ không dễ dàng tìm đến ông cầu viện. Nhưng hiện giờ Liễu Kình Vũ đến đây thì chắc chắn thông qua con đường bình thường, hắn không thể đòi lại khoản tiền
này.
Hàn Nho Siêu công tác ở Ủy ban Kỷ luật nhiều năm, ông vẫn hiểu rõ một
vài quy tắc ngầm phía dưới: Rất nhiều khoản tiền từ cấp trên chuyển
xuống đều bị giữ lại một phần, nhưng Cục Giao thông thành phố Nam Hoa
giữ lại toàn bộ như vậy thì vẫn là trường hợp hiếm gặp đấy.
Mục đích lần này Liễu Kình Vũ đến đây rất rõ ràng. Tuy rằng có mang tính chất cầu viện nhưng chủ yếu tố cáo là chính. Hơn nữa lại là đích danh
tố cáo. Đối với loại chuyện này, thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, ông
nhất định phải điều tra. Dù sao chuyện này cũng liên lụy đến Bí thư Tỉnh ủy. Nếu Bí thư Tăng biết được khoản tiền mình cấp cho huyện Thụy Nguyên bị tham ô thì nhất định sẽ tức giận. Cho nên, bất kể suy xét dưới góc
độ nào thì ông vẫn phải ra tay.
Hàn Nho Siêu cười nói:
– Được, cháu tố cáo chuyện này vô cùng quan trọng. Như vậy đi, tối nay đừng về nữa, ở lại ăn cơm với chú.
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
– Chú Hàn, lần này cháu không ở được, còn phải trở về trong đêm chuẩn vị công tác. Hôm nào có thời gian cháu sẽ đến thăm chú.
Hàn Nho Siêu gật đầu, cũng không miễn cưỡng.
Sau khi Liễu Kình Vũ rời khỏi, Hàn Nho Siêu lập tức triệu tập Hội nghị
Ủy ban Kỷ luật. Tại Hội nghị, Hàn Nho Siêu nghiêm túc nói:
– Các đồng chí, thời gian gần đây, Trung ương Đảng vẫn luôn nhấn mạnh
phải giải quyết vấn đề quan trọng. Đối với bệnh hình thức, thói quan
liêu, chủ nghĩa hưởng lạc xa hoa lãng phí là vấn đề cần nghiêm túc chỉnh đốn. Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng ta cũng cần phải kiên quyết quán triệt
tinh thần chỉ thị của Trung ương Đảng. Tỉnh đã nhiều lần chỉnh đốn,
nhưng cấp dưới vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, thói quan liêu hoành hành, bệnh
hình thức vẫn tràn lan. Chúng ta phải làm cho họ thật sự coi trọng vấn
đề này.
Nói tới đây, Hàn Nho Siêu dừng một chút, thanh âm cao thêm vài lần nói:
– Nhất là Cục Giao thông thành phố Nam Hoa. Họ đem khoản tài chính mà Bí thư Tỉnh ủy cấp cho huyện Thụy Nguyên để tiến hành xây dựng đường cao
tốc giao cho Tập đoàn đầu tư cấp dưới. Hành vi này là sai lầm, ảnh hưởng cực kỳ xấu. Chúng ta cần phải cho họ thấy được tính nghiêm trọng của
vấn đề. Tôi đề nghị thế này, Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng ta lấy chuyện này làm mở đầu, phát động một chiến dịch lớn, điều tra các hành vi vi phạm
pháp luật về tài chính. Nhất là việc tham ô các khoản tiền giúp đỡ người nghèo, các khoản bồi thường trực tiếp liên quan đến lợi ích của dân
chúng, chúng ta càng phải tăng cường xét xử, cùng nhau xét xử, tuyệt
không thể buông tha.