Hàn Nho Siêu nói xong, thành viên tổ Đảng tại hiện trường đều mở to hai mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ai cũng không nghĩ tới, thời điểm cao trào như thế này vẫn còn có người
dám gây chuyện. Hơn nữa còn động vào khoản tiền của Bí thư Tỉnh ủy. Thật sự cả gan làm loạn rồi.
Tuy nhiên việc thực sự khiến mọi người kinh ngạc là Hàn Nho Siêu làm sao mà biết được. Hơn nữa lại khẳng định chắc chắn như thế. Ai chẳng biết
chuyện này là quy tắc ngầm, nói chung nếu không quá tay thì lãnh đạo cấp trên cũng không tích cực nhúng tay vào.
Lúc này, Bí thư Hàn lại tích cực như vậy là vì cái gì? Hơn nữa còn mở ra một cuôc tổng tiến công lớn, tổng kiểm tra. Sự việc này có thể quá
nghiêm trọng rồi.
Hiệu suất làm việc của Hàn Nho Siêu cực kỳ cao. Ở Hội nghị lần này, ông
liền quyết định thành lập 3 tổ tuần tra, phái ra Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Quốc Hùng tự mình đến thành phố Nam Hoa tuần tra.
Sau khi tổ Đảng của Ủy ban Kỷ luật tỉnh tan họp, tin tức rất nhanh được truyền đến thành phố Nam Hoa bên này.
Thời điểm biết được tin tức này, Hoàng Lập Hải liền si ngốc. Lão không
thể nào nghĩ được có người tố cáo sự việc của Cục Giao thông đến Ủy ban
Kỷ luật tỉnh. Phải biết rằng, bình thường địa phương đều tích cực che
giấu loại chuyện này. Có một số việc không cần phải nói. Một khi quy tắc ngầm bị lôi ra bên ngoài, có người sẽ phải xui xẻo.
Một ý niệm xoay quanh trong đầu Hoàng Lập Hải. Rốt cuộc là ai đem chuyện này tố cáo tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh?
Sau khi phân tích không lâu, Hoàng Lập Hải thấy nhân vật có khả năng
nhất là Liễu Kình vũ. Bởi vì hắn biết rõ chuyện này nhất. Hơn nữa hắn
cũng là người bất mãn với Cục Giao thông thành phố nhất, tố cáo chuyện
này đối với hắn rất có lợi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải lập tức gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh:
– Bí thư Đới, tôi vừa nhận được tin tức, có người đem việc Cục Giao
thông tham ô tiền bạc tố cáo đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Ủy ban Kỷ luật
tỉnh sẽ lập tức phái tổ điều tra xuống điều tra. Bí thư Đới, tôi cho
rằng chúng ta nên triệu tập khẩn cấp Hội nghị Thường vụ thảo luận chuyện này, đồng thời nghiêm khắc trừng phạt cấp dưới, nhất là đối với người
mật báo.
Hoàng Lập Hải vừa nói xong, Đới Giai Minh thản nhiên nói:
– Tôi nghĩ đây chỉ là một chuyện nhỏ, căn bản không cần thiết phải triệu tập Hội nghị Thường vụ. Hơn nữa trước mắt Cục Giao thông thành phố đã
phủ nhận hành vi tham ô. Nếu bọn họ không thừa nhận thì có gì phải sợ
chứ? Ủy ban Kỷ luật tỉnh muốn điều tra thì để họ điều tra, không có gì
phải lo lắng cả. Về phần điều tra người tố cáo, chuyện này không hề có
căn cứ. Nếu Cục Giao thông thành phố không có hành vi thì người tố cáo
cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng.
Còn nữa, cho dù thực sự có hành vi tố cáo thì đó cũng là một loại giám
sát đối với Cục Giao thông thành phố. Nếu quả thật Cục có hành vi tham
ô, chúng ta không nên trừng phạt người tố cáo mà còn nên khen thưởng họ. Dù sao tham ô cũng là hành vi vi phạm pháp luật, nên được giám sát chặt chẽ. Chúng ta dựa vào cái gì mà đòi trừng phạt người mật báo? Đây không phải là đầu đuôi lẫn lộn ư? Chúng ta nên cổ vũ quần chúng giám sát mới
đúng. Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nói xong, Đới Giai Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hoàng Lập Hải buồn bực hung hăng vỗ bàn một cái, thở phì phò nói:
– Đới Giai Minh, ông quả thực không thể nói lý.
Phẫn nộ qua đi, lão lại thừa nhận, lúc này Cục Giao thông đã nuốt phải
răng nanh rồi. Bởi vì bọn họ cũng không thừa nhận tội tham ô. Hơn nữa,
mình đã thay mặt Ủy viên Thường vụ Thành ủy nói mà Đới Giai Minh còn
chặn miệng thì mình chẳng thể làm gì được rồi.
Trầm tư một lát, Hoàng Lập Hải cầm di động gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Giao thông thành phố Quách Tăng Kiệt:
– Quách Tăng Kiệt, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phái người xuống điều tra khoản
tiền mà ông tham ô của huyện Thụy Nguyên, ông tự giải quyết cho tốt.
Nói xong, Hoàng Lập Hải trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Quách Tăng Kiệt sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy cúp điện thoại.
Tin tức này của Hoàng Lập Hải giống như tia sét đánh đánh xuống. Ông ta
bị đả kích rất lớn. Trước kia ông ta cũng tham dự chuyện tham ô thì
chẳng phát sinh chuyện gì. Vì sao lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy? Bằng đầu óc của Quách Tăng Kiệt, tự nhiên ông ta sẽ nghĩ đến Liều Kình
Vũ. Nhất định Liễu Kình Vũ đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh tố cáo. Hiện tại, ông ta hận chết Liễu Kình Vũ.
Nhưng giờ khắc này, ông ta căn bản không dạy dỗ Liễu Kình Vũ được nữa
rồi, vì Ủy ban Kỷ luật tỉnh rất nhanh sẽ đến đây, Cục Giao thông phải bố trí lại một lần nữa, nhất định phải đem khoản tiền 200 triệu kia trả
lại.
Nghĩ đến đây, Quách Tăng Kiệt lập tức gọi điện thoại cho Chủ tịch Hội
đồng quản trị của Tập đoàn đầu tư giao thông thành phố Hoàng Lập Giang:
– Chủ tịch Hoàng, số tiền 200 triệu tôi cho tập đoàn ông mượn ông nhất
định phải trả lại ngay lập tức. Tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang điều tra rồi, chúng ta nhất định phải đem lỗ hổng này bịt lại.
Sau khi nghe xong, Hoàng Lập Giang lập tức cười khổ:
– Cục trưởng Quách, lời này của ngài hơi trễ rồi, khoản tiền đó đã không còn nữa.
Quách Tăng Kiệt lập tức trầm mặt:
– Sao lại thế?
Hoàng Lập Giang cười khổ nói:
– Gần đây không phải chúng ta vẫn cho vay nặng lãi ư? Khoản tiền đó đã
cho vay nặng lãi rồi. Nếu chúng ta vi phạm hợp đồng thì sẽ phải trả một
khoản tiền trên trời. Chỉ cần 2 tháng sau chúng ta có thể lãi khoảng 100 triệu.
Trong lúc nói chuyện, giọng nói của Hoàng Lập Giang còn mang theo vẻ vui sướng.
Quách Tăng Kiệt lập tức tức giận nói:
– Hoàng Lập Giang, con mẹ nó, ông nghe rõ cho tôi, lập tức đem khoản
tiền này trả lại cho tôi. Về phần vi phạm hợp đồng, ông tự mình xử lý
đi. Nếu khoản tiền này không được trả lại, Ủy ban Kỷ luật nhất định sẽ
tra ra tôi. Tôi mà bị khởi tố, ông cũng chạy không thoát đâu.
Hoàng Lập Giang nghe xong, trong lòng nổi lên giận dữ, có chút bất mãn nói:
– Cục trưởng Quách, việc buôn bán phải giữ chữ tín. Ngài có thể nghĩ
cách vay mượn ở đâu 200 triệu hay không? Lợi nhuận lần này thật sự quá
lớn. Dựa vào tỉ lệ ăn chia, 2 tháng sau ngài cũng có thể cầm trong tay
khoảng 30 triệu.
Quách Tăng Kiệt cả giận nói:
– 30 triệu con chó, nếu tôi bị khởi tố, ngay cả cọng lông cũng không lấy nổi. Đến lúc đó ông cũng sẽ bị liên lụy. Dù sao tôi cũng báo cho ông
biết rồi. Tôi cho ông 2 giờ. 2 giờ sau nếu tôi xảy ra chuyện, đừng trách tôi không nể tình mà nói ra tất cả chuyện của ông. Nếu phải chết chúng
ta cùng nhau chết.
Nghe Quách Tăng Kiệt nói như vậy, Hoàng Lập Giang cũng hơi sợ. Mặc dù có Hoàng Lập Hải đứng sau hậu thuẫn nhưng y vẫn kiêng kị đối với Ủy ban Kỷ luạt tỉnh, y chỉ có thể cắn răng nói:
– Được rồi, Quách Tăng Kiệt, tôi sẽ chuẩn bị tiền cho ông nhưng việc hợp tác của chúng ta đến đây cũng chấm dứt.
Cục trưởng Quách trực tiếp cúp điện thoại, căn bản không hề nghe Hoàng Lập Giang nói cái gì.
2 giờ sau, Hoàng Lập Giang cũng đem 200 triệu trả về. Nhìn thấy con số
này trên tài khoản, lúc này Quách Tăng Kiệt mới thở dài một hơi. Ông ta
biết rằng, chỉ cần trên tài khoản có tiền, trách nhiệm của mình cũng
không nặng nề lắm.
Nhưng mà, Quách Tăng Kiệt vừa thở ra một hơi, Chánh văn phòng Cục giao
thông liền gõ cửa phòng làm việc, trong tay cầm một bản fax, lo âu đi
đến:
– Cục trưởng Quách, các Bộ và Ủy ban Trung ương gửi thông báo đến đây, chúng ta gặp phiền toái rồi.
Trong lòng Cục trưởng Quách trầm xuống, cầm văn kiện đọc qua một lần, mồ hôi lập tức đầy đầu.
Văn kiện thông báo có nói rõ, giọng điệu rất nghiêm khắc. Nói nhận được
nhiều phản hồi rằng phía dưới có một số đơn vị giữ lại, tham ô khoản
tiền bồi dưỡng giao thông mà các Bộ và Ủy ban trung ương chuyển xuống.
Đối với việc này các bộ và Ủy ban Trung ương vô cùng coi trọng. Họ sẽ
thành lập tổ điều tra tiến hành điều tra kết quả thực hiện các thông tin được đăng tải trên trang web của Các bộ và Ủy ban Trung ương. Nếu phát
hiện địa phương nào không dùng tiền đúng mục đích, sẽ yêu cầu trả lại
tiền ngay lập tức và tiến hành thông báo phê bình. Trong vòng 3 năm sẽ
không cấp tiền, về sau đối với những khoản tiền rót cho địa phương này
sẽ nghiêm khắc thẩm tra, đảm bảo tiền được dùng đúng chỗ. Cuối văn kiện
ghi rõ: tổ điều tra thứ nhất của các bộ và Ủy ban Trung ương sẽ tới
Thành phố Nam Hoa tỉnh Bạch Vân điều tra.
Mặt ngoài văn kiện này vô cùng công thức hóa, không có gì đặc biệt. Ông
ta cũng đã từng xem qua các văn bản trước, căn bản cũng không quá để
tâm. Nhưng sự việc lúc này hoàn toàn khác. Bởi vì Liễu Kình Vũ vừa náo
loạn một hồi, Tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật tỉnh vừa phái người xuống,
bên kia Tổ điều tra của các bộ và Ủy ban Trung ương cũng lập tức xuống.
Đây tuyệt đối là có người đứng sau giật dây. Từ trước tới giờ văn kiện
của Các bộ và Ủy ban Trung chưa từng có những câu nghiêm khắc như thế
này: trong vòng 3 năm không cấp tiền. Kết quả này không phải là việc mà
một Cục trưởng Cục Giao thông nho nhỏ có thể gánh vác.
Nghĩ đến đây, Quách Tăng Kiệt lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Lập Hải, đồng thời cho Hoàng Lập Hải xem bản Fax.
Hoàng Lập Hải xem xong, sắc mặt liền trầm xuống.
Lúc này, Hoàng Lập Hải cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Bởi vì nói chung, đối với khoản tiền cấp xuống dưới, Các bộ và Ủy ban
Trung ương rất ít khi điều tra. Hơn nữa điểm thứ nhất là tới Thành phố
Nam Hoa. Trong văn kiện cũng không nói sẽ đi tới các địa phương khác.
Văn kiện còn chỉ rõ, muốn điều tra kết quả thi hành của các thông tin
được công bố trên Website. Đây rõ ràng là tin tức ám chỉ thông tin trên
trang web của Các bộ và Ủy ban Trung ương rất có uy tín.